Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Megumi thắp đèn dầu. Ngọn lửa chập chờn đứng nghiêng ngả trên cái bấc dầu con con đã gần cạn khô. Em khó nhọc đặt lưng lên cái gối bông mỏng dính dựng bên tường, bưng miệng ho khù khụ. Mấy nay cái lầu của bà Tú vắng khách, vì trời mưa thì có ma nào thèm đến. Thành phố bước vào mùa mưa, những cơn mưa cứ dăm ba ngày lại đổ xuống như trút nước. Nước mưa xối xả trên những con đường ngập ngụa rác của những con phố ổ chuột heo hắt. Mùi hôi bốc lên từ những mái gianh dầm mưa quanh năm suốt tháng, cứ thế theo gió hòa với mùi nồng ngai ngái của mưa bay vào căn buồng ẩm thấp tối tăm.

Đôi con ngươi em ám màu bầu trời những ngày giông bão, em lặng đưa mắt trông gian buồng chỉ rộng có bốn mét vuông rưỡi. Vách tường làm bằng những tấm ván gỗ, lâu ngày bị mối mọt đục khoét mủn hết cả, từ buồng bên kia áp tai lên vách cũng nghe rõ mồn một bên này đang làm những gì. Nguồn sáng duy nhất là ô cửa sổ bé tẹo, trông ra chẳng thấy gì, chỉ thấy thấp thoáng những mái nhà xập xệ ghép bằng phên nứa của khu ổ chuột. Buồng lúc nào cũng tối, tối đến mức em tưởng như hai mắt mình sẽ mù lòa nếu bị giam cầm quá lâu, hôm nào bà Tú hào phóng lắm mới cho đèn dầu để đốt, nhưng dầu lúc nào cũng gần cạn khô.

Tiếng cọt kẹt khi trở mình từ tấm phản kê làm giường ngủ làm em rùng mình. Megumi nằm lên cái gối vuông ám mùi khói thuốc phiện và mùi mồ hôi người trộn lẫn, cảm giác lờ lợ nổi gai dọc theo sống lưng. Chăn chiếu luôn hôi hám, mối từ những tấm ván gỗ ngày đêm tra tấn lỗ tai con người ta, nằm trên phản nhìn lên chỉ còn thấy trần nhà sâu hun hút, đen ngòm như một cái hố khổng lồ. Cái lầu xanh nằm ngay bên trong một khu tồi tàn rách rưới chứa những thành phần đáng chán của xã hội đang trải qua những ngày tháng nghèo nàn nhất. Không có khách thì lại đói, lại rét, đến cả Megumi là đứa luôn được ưu ái hơn vì biết cách chiều khách mà cũng phải lay lắt ngày qua ngày nằm mòn trong căn buồng tù đọng chờ chết. Ở cái tối tăm u uất trong một góc tối tù mù của thành phố này, con người không còn ra con người và phải làm bất cứ điều gì để có miếng ăn.

Tấm vải xanh treo trước cửa buồng em khẽ vén ra, bước chân người đàn ông thô kệch đặt lên tấm phản ọp ẹp, âm thanh rít lên phá tan khoảng tĩnh mịch đáng sợ tưởng như đang tra tấn em.

Là Sukuna.

Tóc gã ướt từng giọt, vuốt ngược ra sau trông lộn xộn và bừa bãi. Gã là khách quen ở đây, nhưng lần nào gã đến gã cũng chỉ muốn Megumi ra tiếp gã. Ngày đầu gã đặt chân đến chốn này, cả lầu xanh vốn vẫn nhẵn mặt với những gã giang hồ hay những tay kéo xe, sang lắm thì là viên chức nhỏ, rộn ràng hẳn. Sự xuất hiện của một kẻ đứng ở tầng lớp cao của xã hội mang theo mùi của đồng đô la và mùi nước hoa ngoại đắt tiền khiến ai cũng trố mắt ra nhìn. Lúc ấy em vừa tiếp xong một gã khách suốt bốn tiếng đồng hồ, người nhũn ra vì mệt, còn đương ngồi xoa dầu lên hai bắp chân tím tái thì bà Tú đã lôi em ra ngoài bắt em phải chiều khách. Bộ đồ gã mặc may từ loại vải quý mang từ phương Tây đến, cho đến giờ em vẫn không hiểu, một kẻ lắm tiền nhiều của như gã mà lại lui đến chốn bẩn thỉu này.

Rồi cứ thế dăm bữa nửa tháng gã lại đến một lần, những lần sau chẳng cần phải nói ra mọi người đều hiểu gã muốn tìm ai.

Megumi chẳng kịp đứng lên tiếp gã một câu tử tế, chỉ chậm chạp ngồi nhích sang một bên để gã đàn ông dựa sát cạnh em. Gã hỏi.

- Em còn mệt đấy à?

Em bưng miệng ho từng cơn thay cho câu trả lời. Những cơn ho khan làm cả vai em nảy lên từng đợt, con mắt màu lam nặng trĩu, người nóng rẫy, hâm hẩm sốt. Mấy nay em mệt và ốm mãi chưa khỏi.

Megumi chỉ gật nhẹ đầu đáp lời gã. Không còn gì tệ hơn tiết giao mùa và thứ nồm ẩm lúc nào cũng chực chờ trước cửa những nơi tù túng như nơi em đang sống. Đến cả sức để nói với gã một câu em còn không có. Em lết đến bên ngăn hòm bằng thiếc, chậm rãi lôi ra một bàn thuốc phiện: gã luôn hút thuốc phiện mỗi khi đến đây. Đằng sau em, Sukuna cau mày nhìn vẻ mệt mỏi của người thương, nhìn cổ tay em trắng nhợt đỡ lấy những cơn ho tưởng như muốn cứa đứt họng. Mặt em hóp lại, chỉ còn nước da trắng nhờ nhờ hiện lên vẻ vàng vọt của người bệnh đã lâu ngày không được uống thuốc.

- Mụ Tú không cho em uống thuốc à?

Megumi bình thản châm thuốc, mời gã. Sukuna đẩy nhẹ ra, có ý không muốn hút. Gã xót tấm thân em, gã không muốn vì những hơi khói thuốc phiện làm đê mê tâm trí mà cơn ho của em lại càng thêm nặng. Em thần người ra, vai buông thõng, ngón tay thon dài mỏng manh xoa lên mu bàn tay thô sần hơi rám nắng của người đàn ông đứng tuổi.

- Nào có được viên thuốc nào, đến cơm ăn áo mặc em còn thiếu, ngài nghĩ mụ ấy lại dễ cho em uống thuốc thế ư?

Em dừng lại để ho. Những cơn ho làm hao mòn vẻ xinh đẹp vốn có của em. Sukuna đặt em trong lòng, tay gã bảo bọc đôi tay lạnh ngắt, run rẩy không ngừng. Em nói tiếp, giọng khàn đặc.

- Ngài xem. Em ốm thế mà mụ còn bắt em tiếp khách đấy. Hôm qua em phải thức đến hơn ba giờ sáng làm vui lòng một ông khách quen, lão cấu cháy cả đùi em đây này.

Nói đoạn, em vén quần lên cho gã nhìn vết cấu đã chuyển tím sẫm, trướng mắt mồn một trên nước da trắng nhợt của em. Cổ họng Sukuna khô khốc. Gã chẳng biết làm gì ngoài im lặng xoa nắn cho em đỡ đau, nhưng lòng gã cũng sôi sục lên. Dù cho gã vẫn luôn tự dặn lòng, làm cái nghề này là phải mang thân ra chiều lòng thiên hạ, nhưng tâm can gã không khỏi có cảm giác xót xa và ghen tuông. Xót vì thân thể người thương đã ốm yếu còn bị bóc lột đến gầy rộc cả người, còn ghen là vì cứ dợm nghĩ đến cảnh tượng một kẻ xa lạ nào đó được mơn man lên da thịt em, gân xanh trên trán gã lại xô lại nhăn nhúm.

Sukuna xoay người em lại, bắt em nhìn mình. Con ngươi gã nhỏ và ánh nhìn sắc bén, chìm đắm trong đôi mắt đặc quánh những đám mây giông xám xịt của em. Megumi đẹp như một trái đào chín. Lần đầu tiên hai mắt chạm nhau, tim gã tự nhiên đánh thịch một cái. Cậu thanh niên cao mét bảy, gầy gò và nhợt nhạt, ánh mắt mang bao nhiêu tâm sự. Gã yêu sự rụt rè và bướng bỉnh đáng yêu nơi em: một cậu trai lầu xanh lại có hành động kháng cự khi vị khách mơn trớn đến đùi non và vùng cấm địa của cậu. Thân thể của một đứa con trai đang vào độ chín muồi, vừa thanh thuần lại có nét mị hoặc ẩn sau hai bả vai ửng hồng và đôi chân tách ra run rẩy đầy vẻ thơ ngây. Thân thể em và những tiếng nỉ non vờn bên tai, chúng hấp dẫn một gã đàn ông vừa mới qua ngưỡng ba mươi như gã.

Sau mỗi cuộc mây mưa, em sẽ để gã đỡ em dậy với hai mắt sưng húp lên, gò má hồng rực lấm lem nước mắt và hai chân vẫn còn run rẩy không đứng vững. Mỗi lần như thế gã sẽ nán lại lâu một chút để xoa bóp cho em đỡ mỏi, đôi khi nằm lên đùi em cứ thế trút hết những mệt mỏi đời thường và em sẽ im lặng lắng nghe. Em ít nói, không nói dài hay nói nhiều, nhưng cũng có vài lần em kể với gã về cuộc đời của em, cuộc đời trước khi em bị bán vào lầu xanh và bị buộc phải làm cái nghề bán trôn nuôi miệng. Hai người cứ như thế được hơn nửa năm, cứ như thể em không phải một kỹ nam bán thân vì tiền của gã mà chỉ là một người bạn tâm tình để khiến gã quên đi ưu phiền bề bộn và ấp ủ khi gã cần.

Rồi chẳng biết từ khi nào, gã gọi em là tình nhân.

Như lúc này đây, ánh mắt gã nhìn em thật khác. Đó không phải ánh mắt vồ vập và khát lửa tình trông thấy một món hàng ưng ý như lần đầu em gặp gã, cũng chẳng phải ánh mắt khi nhìn một thằng con trai làm nghề bán thân dơ bẩn như những kẻ khác vẫn nhìn. Một cái nhìn khác, như nhìn người thương, người trân quý. Đó là điều em lo sợ nhất. Em sợ gã thương em.

Bờ môi em run rẩy. Đôi môi mỏng tái nhợt đi, khô không khốc. Gã đàn ông nhìn em đắm đuối, gã miết tay mình lên môi em, cạy ra từ cuống họng em tiếng rên rỉ như mèo vờn bên tai. Gã muốn hôn em. Gã muốn đặt lên môi em làn hơi ấm nóng, muốn liếm láp những dư vị ngọt ngào từ đôi môi người gã thương. Nhưng Megumi chưa từng cho gã hôn. Họ có thể làm tình đến man dại, có thể triền miên với nhau trong cơn say, nhưng em chưa bao giờ cho gã đặt môi lên môi em. Có thể là bất cứ chỗ nào khác, ngoài môi. Nhưng hôm nay gã muốn được hôn em, gã phải hôn em. Lòng gã rạo rực lên, gã yêu em quá rồi. Gã mặc kệ những gì người đời áp đặt lên em. Gã mặc kệ cái danh "kỹ nam" mà giang hồ vẫn miệt thị, mặc kệ cả cái nghề mua vui cho đàn ông khắp thiên hạ của em. Đứng trước em, tâm trí gã đàn ông mê muội đi.

Em như liều thuốc phiện của gã vậy.

- Đừng, ngài đừng hôn em...

Bàn tay nhỏ nổi gân tím xanh mỏng manh của em yếu ớt chặn miệng gã. Megumi rời tầm mắt đi, né tránh ánh nhìn rối ren của người đối diện. Làn mi ướt lay động, rủ xuống như tấm rèm che hờ những xúc cảm trong đôi mắt em. Em bảo.

- Môi em đã làm những thứ dơ bẩn, đã hôn những gã đàn ông khác, đã dùng để phục vụ không biết bao nhiêu kẻ mà em còn chẳng nhớ tên. Em...em không muốn làm ngài ghê tởm em...

Thanh âm cậu thanh niên nhẹ bẫng như lời thì thầm mà sao lại nặng trĩu nỗi sầu tư. Sukuna ngẩn người ra, gã nhìn vẻ mặt nhăn nhó như muốn bật khóc, như đang tự ghê tởm chính mình của em. Có cái gì đó vừa đứt phựt trong gã. Gã biết chưa bao giờ em thôi đau đớn và căm phẫn về con người em, biết bao lần em khóc vì những thứ mùi ô uế từ những kẻ lạ lẫm với những khuôn mặt nham nhở ám lên thân thể. Nhưng em đâu biết rằng em tự xát muối lên vết thương lòng của em cũng là đang xát muối lên lòng gã.

Không gian rơi tõm vào khoảng im lặng rất lâu trước khi gã đột ngột kéo gáy em lại, ấn môi gã vào môi em.

Megumi trợn tròn mắt. Gã đang hôn em. Cơ thể em run bần bật. Em đã hôn không biết bao nhiêu người, nhưng chưa có kẻ nào khiến em bủn rủn như gã làm. Không mạnh bạo cũng chẳng vội vã, gã đàn ông quấn lấy lưỡi em, truyền sang hơi thở ấm nóng. Làn môi gã ẩm và ấm, khác hẳn những gì em tưởng tượng. Mùi đàn ông trưởng thành thấm đẫm vùng không khí xung quanh khiến hai má em nóng ran. Cả người em như tê dại đi khi được vuốt ve bởi những tiếng môi lưỡi triền miên, những tiếng chà xát thân thể trên tấm phản cọt kẹt.

Megumi muốn đẩy ra, nhưng cơ thể em không còn nghe theo em nữa rồi. Nó để mặc cho Sukuna tham lam mút mát lấy bờ môi đã sưng tấy, để bàn tay thô sần của gã luồn vào trong áo, vuốt ve da thịt mát mịn. Lồng ngực em đập thình thịch, xúc cảm ấm áp lan khắp buồng phổi, trong một khắc em buông thả bản thân, mơ tưởng đến viễn cảnh em là người yêu của Sukuna, được gã tùy ý nuông chiều, được gã thì thầm những yêu thích và mật ngọt vào tai.

Đây là điều em sợ nhất. Em yêu gã. Trai lầu xanh đem lòng tương tư một người đàn ông quyền cao vọng trọng, hoàn toàn xa tầm với, mà lại còn yêu say đắm. Em cứ tưởng tim mình đã chết rồi, cảm xúc đã nguội lạnh rồi, nhưng mỗi khi gã đến, gã lại đốt lên trong em ngọn lửa rạo rực khiến em càng thêm đắm chìm vào cái lưới tình của gã. Em cũng sợ gã yêu em nữa. Em không muốn và cũng chẳng bao giờ dám mơ đến việc một kẻ đáng ghê tởm như em có thể được gã bồng bế vào lòng và đặt lên môi những cái hôn vụn vặt. Gã xứng đáng với người tốt hơn.

Vậy mà giờ đây chẳng ai khống chế được bản thân mình.



Đột ngột, gã buông em ra. Gã nhìn sâu vào mắt em, vồ vập, vội vã, hơi thở chưa kịp ổn định, như chỉ cần chậm một giây thôi gã sẽ không có cơ hội làm điều ấy. Gã nói, giọng gã khàn đặc, hấp tấp, đầy hy vọng và mong chờ.

- Em về với tôi chứ? Tôi thương em thật lòng.

Bức thành trì mà Megumi cứng đầu xây nên để ngăn mình đổ gục vì gã cuối cùng cũng vỡ tan. Em mặc kệ, em mệt rồi. Trái tim em mỏi và thân thể em cũng mỏi, em không muốn vị tha hay trốn tránh nữa. Ích kỉ cũng được, tham lam cũng được, chỉ cần người đó là Sukuna, em chẳng màng bất cứ điều gì hết. Megumi khóc, không phải khóc vì tủi phận hay khóc vì cay đắng. Nước mắt em rơi xuống lòng bàn tay gã, nóng hổi.

Em choàng tay qua cổ gã, kéo xuống, quấn hai người vào một nụ hôn sâu thay cho câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro