1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay vì men theo ánh sáng để tựa vào thứ duy nhất còn được nhìn thấy trên bầu trời, Mingyu bỏ qua ánh trăng để nghiêng vào tầng mây, cố gắng dõi theo một thứ gì đó vô định tại nơi cao không thể với tới, không thể nhìn thấy. Ánh mắt anh vẫn long lanh, như thể bên trong con ngươi đó thứ được phản chiếu không phải một bầu trời tẻ nhạt chỉ có trăng cùng mây đen, mà là cả dãy ngân hà đang lấp lánh sắc sáng xanh.

YoonA ngắm nghía gương mặt anh, muốn được chạm vào nó vuốt ve. Sức hấp dẫn từ gương mặt đến đôi mắt làm trái tim nàng rung động. Nàng có thể chạm vào không?

Hơi thở nàng loạn đi, bàn tay ngắn nhỏ như đang vùng vẫy trong không trung.

Mingyu chú ý đến nàng, sắc sáng màu xanh ấy di chuyển, và nàng nhìn thấy mình bên trong con ngươi nàng ước ao.

Meow~

"Sao thế Sullyoon?" Mingyu nắm lấy hai tay nhỏ bé của nàng, vuốt ve nó.

Meow meow

Nàng muốn gọi tên Mingyu. Nhưng thật đáng tiếc, anh không thể hiểu được.

.

.

.




Ngôi đền dưới chân núi, không rõ là đã bỏ hoang hay vẫn còn hoạt động. Bởi lẽ nơi đó chả còn lại ai, chỉ có chiếc giếng chứa đựng những đồng xu ước nguyện và ba bức tượng Phật ở bên trong. Không người quét tước, không người trông nôm, nhưng nó vẫn là nơi lui tới của những tín đồ dị đoan.

Họ tin vào câu chuyện ngôi đền này linh thiêng, thành tâm cầu nguyện thì sẽ được dẫn dắt đúng nơi.

YoonA nửa tin nửa ngờ, vì nếu nó linh thiêng vậy thì tại sao lại không còn lại ai cả.


Mưa trở nên nặng hơn, nàng ngồi trong ngôi đền, chăm chú nhìn vào những bức tượng bám bụi. Những bức tượng đã cũ, không có gì đặc sắc, mà nàng cũng không phải người theo đạo nên không thẩm thấu và dám cho đi lời nhận xét nào hay hơn dành cho pho tượng. Nàng không phân biệt được các vì thánh thần, cũng không rõ nét đẹp phật tượng được chấm dựa theo tiêu chí gì. Nàng sẽ im lặng, vì sợ những lời đánh giá vô ý sẽ bị hiểu lầm là bán bổ và nàng sẽ bị trừng phạt. Dù không theo đạo hay nửa tin nửa ngờ về một thế giới mơ hồ như tâm linh thì nàng nghĩ rằng mình vẫn nên dành sự tôn trọng nào đó. Có kiêng có lành, không làm gì thì sẽ không bị gì.

Tiếng mưa rơi bên ngoài xối xả, nghe như thể nó sẽ kéo dài đến tận sáng mai. Nhìn bầu trời ngày càng hạ sắc, bóng tối sẽ đến và nàng sẽ phải ở đây một mình. Nổi sợ hãi khiến cơ thể nàng run rẩy. Và cũng từ nổi sợ ấy, nàng vô thức hình thành nên lời cầu nguyện rằng mưa hãy mau chóng qua đi. Đó là lời thỉnh cầu bình thường mà bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ đến dưới cơn mưa, như một bản năng. YoonA không để tâm quá nhiều về việc nó có thành sự thật hay không, bản năng nàng đưa ra lời khấn cầu, nàng cũng nương theo thế mà hy vọng.

Như ảo giác, ngoài tiếng mưa rơi, nàng nghe ra tiếng mèo kêu lẫn trong thanh rào rào.

Từ phía trên kia của bầu trời, nàng thấy được tia sáng nhỏ đang dần lan ra. Mưa đã không còn nặng hạt, dù vẫn còn tí tách. Nhưng nàng có thể nhìn thấy ánh sáng, tia nắng đã trở lại.

Nơi này thật sự linh thiêng dù ước nguyện có là điều nhỏ nhoi chẳng đáng xem xét sao.

YoonA hít khí trời, mùi nước mưa vẫn còn thoảng tại cánh mũi. Hạt nước lăn dài tại đó, rơi tí tách làm cơ thể nàng một tí ẩm ướt. Nhưng ánh nắng có chiếu qua, cho nàng chút sự ấm áp suốt cả chặng đường quay về.

Lúc nàng đã rời đi, từ ngồi đền vang lên thật nhiều tiếng mèo kêu. Những ánh mắt sáng bừng trong bóng tối, dần được tia nắng chiếu rõ hơn dưới mái hiên nhà.

Rất nhiều mèo.

"Gru~"

Tiếng gầm nhỏ chen ngang thanh meo meo ồn ào. Một con chó trắng đứng bên ngoài sân, chỉ có thể nhìn vào những đôi mắt sáng trưng bên trong mà không thể bước vào. Con mèo đen khác nhảy xuống, quái quỷ nhìn nó cười như một lời thách thức cùng trêu đùa. Nó bước đến, ve vãn chiếc đuôi trên mặt cún trắng đang gầm gừ dữ tợn.








Nếu đã gọi là sắp đặt, thì dù trốn tránh đến đâu, nó vẫn sẽ xảy ra, vẫn quay về với quỹ đạo vốn có.





Con mèo đen nheo mắt, trở về trần nhà của mình, và khi đôi mắt nó nhắm lại, nó như biến mất vào màn đêm.


.

.

.

Ngôi nhà của YoonA nằm bên rìa của thị trấn, vô cùng yên tĩnh. Và từ khung cửa sổ phòng mình, nàng có thể nhìn thấy được cánh rừng hoang vu, cả ngôi đền lấp ló dưới chân cũng có thể nhìn được mái hiên.

Nàng ỷ lại hướng phòng mình chắc chắn không có người, nên sau khi tạnh hẳn cơn mưa, nàng chỉ mặc mỗi chiếc áo lót bước ra ban công để phơi quần áo. Tầm nhìn vô tình lướt qua ngôi đền cũ, áo giác nàng quay lại, nàng giật mình vì nghe được tiếng mèo kêu. Nhưng quanh đây không có gì ngoài rừng cỏ.

Nàng nheo mắt, hình như không chỉ có rừng cỏ.

"Mày đi lạc sao?"

Con chó với bộ lông màu ngà, bị bẩn đi bởi nước mưa. Chiếc vòng trên cổ nó cũng bám nhiều bùn đất.

YoonA khoác hờ chiếc áo sơ mi, nàng trèo ra ngoài cửa sổ và mang nó vào nhà.

Nàng cào cào lớp đất trên vòng cổ.

Tên nó là Yun Jin.

Có địa chỉ nhà và số điện thoại khắc nhỏ xíu bên dưới. Nhưng chắc nó đã đi lạc quá lâu, hoặc cái vòng này quá cũ nên chữ khắc đều đã bị sờn đi không ít. Không thể đọc được.

"Sao mày nhìn quen thế nhỉ."

YoonA muốn mang Yun Jin vào nhà, mà có vẻ nó không muốn. Nó tránh xa sự đụng chạm. Và rồi chạy tít vào rừng cây.

YoonA khó chịu, vì nàng đã trèo qua cửa sổ với ý đồ tốt bụng vậy mà nó lại bỏ đi. Nàng nhăn mặt, trở vào trong với tâm trạng hạ nhiều tầng mây âm u.

Nàng khoát hờ chiếc áo sơ mi, ngồi vào bàn học và châm chú nhìn vào những tờ giấy hỗn độn chứa ngàn chữ viết. Tại mảnh đất Busan vừa quen mà vừa lạ này, nàng đã gặp gỡ một người khiến nàng muốn gắn bò nơi này lâu hơn.

Trong ký ức từ lâu đã được thay thế thành nhiều mảnh đen trắng và hình ảnh rời rạt, nàng đối với Busan không có gì nhớ nhung. Cũng không nhớ lần cuối cùng về đây là khi nào, không nhớ hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy, hay một kỉ niệm đáng nhớ nào đó trước lúc rời đi là gì. Ít ỏi cảm giác quen thuộc không làm quá khứ tái hiện lại, tâm trí nàng giờ đây chỉ là màu trắng xoá để nổi bật vô vàn câu hỏi vì sao mình phải ở đây.

Quê nhà?

Vì đã sinh ra ở đây, nên nàng buộc phải về nơi lạ lẫm này ư.

Mà chắc cũng không cần nghĩ suy nhiều. Vì lần này trở về, có lẽ là sẽ cắt đứt hẳn với nơi này. Ba mẹ quyết định sẽ bán căn nhà này và mua nhà ở Seoul, họ gọi là sống hẳn ở thành phố dù 17 năm nay YoonA đã chưa từng rời khỏi thành phố, theo ký ức của nàng thì là thế.

Thật tiếc khi phải gặp gỡ cậu ấy, và bỏ lỡ một mối quan hệ mới vì nàng sẽ chẳng ở đây lâu hay sẽ quay lại vào một sớm mai.

Cậu ấy rất dễ thương, đẹp trai, và có vẻ là một chàng trai tốt bụng.

YoonA gặp được cậu ấy vào ngày đầu tiên về đây. Cậu ấy đang giúp đỡ hàng xóm khiêng những bình nước rất nặng vào nhà. YoonA nhìn thấy được sự khó khăn của cậu thông qua hàng mày nhăn nhó. Nhưng cậu vẫn cười và nói mình ổn, mình có thể làm được. YoonA sẽ đánh giá cậu ta ngu ngốc vì không biết tự lượng sức mình, chối bỏ sự khó khăn mình đang gặp để được giúp đỡ người khác sao. Cậu ấy sẽ nhận lại được gì từ những việc đó, hoặc những gì cậu nhận được nó có tương đồng như những gì cậu đã làm.

YoonA đã nhìn thấy cậu rất nhiều lần, vì cậu xuất hiện hầu như mọi nơi nàng đi qua ở Busan. Nên nàng cứ nghĩ mãi về cậu.

Và khi cả hai cất tiếng chào nhau lần đầu tiên. Vẻ ngốc nghếch của cậu thể hiện đậm nét đến nổi nàng phải mỉm cười. Họ nói chuyện xã giao vài câu.

Nàng đã không lường trước được, thời điểm nàng nói "Xin chào" với Mingyu sẽ là khởi nguồn cho mong muốn ở lại Busan lâu hơn, và cũng là mở đầu cho sự tín nhiệm xuất phát từ trái tim, cho phép nó rung động vào sau này.

Nàng nhìn những ghi chép dở dang trên trang giấy, câu từ vô thức được viết ra hàng loạt khi nàng nhớ về cậu bạn vùng quê. Nàng nhận ra có nhiều thứ đã dần hiển hiện trong tâm trí mình, những thực tế đã diễn ra lẫn mơ mộng có thể sẽ không được tồn tại.

Nàng thở dài, sao tự nhiên lại thấy nặng lòng. Nàng quay người nhìn về vùng núi xanh xanh, nơi mà nàng vừa chạy khỏi sau cơn mưa. Mingyu nói rằng nó linh thiêng, dạo này nàng cũng hay gặp xui xẻo nên hãy đến đó cầu bình an thử. Chỉ là thay gì cầu bình an, nàng lại cầu cho cơn mưa mau qua để được về nhà. Nàng đã đi một quãng rất xa để cầu nguyện như thế đấy. Thật vô nghĩa.

Nhưng nó có linh thiêng không?

Ánh chiều tà làm phần mái nhô lên khỏi tán cây bị mờ đi. Ngôi đền như khuất hẳn vào bên trong, không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng lại có hình ảnh khác mơ hồ đang mườn tượng dấy lên. Hình ảnh hy vọng cho những nguyện ước đơn thuần mà chẳng ai dám thực hiện để biến nó thành hiện thực.

YoonA sẽ quay lại nơi đó, một lần nữa.

Tiếng chó sủa cất lên, nàng giật mình nhìn xuống. Lại là con chó hoang ấy. Nó ngồi xuống nhìn nàng cười, trông nó đã mất đi sự hoang dã mà nàng đã nhìn thấy ban chiều. Có vẻ ngoan hơn, và đáng yêu hơn nhiều.

"Sao thế?"

Nó đứng dậy, chạy vòng vòng tự rược đuổi theo chiếc đuôi của mình. Nàng bật cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó. Nhưng nàng không có tình yêu nồng nhiệt với chó mèo, nên thay vì như những người khác, ôm ấp nó và cảm thán, nàng chỉ lắc đầu dặn dò nó về nhà còn mình thì sẽ vào trong.

Trời đã trở lạnh, cún trắng đứng bên ngoài với đôi mắt tròn xoe. Con ngươi nó đen láy, trong veo, nhưng sâu thẩm bên trong lại đang ngân lên thứ gì đó lạ lẫm. Thứ gì đó mà chính bản thân nó cũng không thể gọi tên. Nó thấy trái tim mình nén lại, nổi buồn bị thứ vô danh đó khơi gợi, kéo nó về vô vàng khoảnh khắc ở quá khứ.

Ký ức hai kiếp đời, nó chắc chắn rằng mình đã quên được gần hết, thứ còn lại cô động trong lòng đơn thuần là dư âm của cảm xúc đã qua. Nó khẳng định điều đó khi nó nhìn thấy YoonA. Khi những điều quanh nó hiện tại chỉ còn là cái lạnh của Busan, ngọn gió cứ thổi trôi đi mọi thứ về nó, thân xác nó giờ hoà với núi rừng, một cảnh thiên nhiên đẹp đẽ, nằm mãi với Busan. Chỉ là những chuyện xưa cũ sẽ không còn nhìn thấy, nghe được, tệ hơn là, chính nó cũng còn không còn nhớ quá nhiều.

YoonA quay lưng trở về nhà.

Không lâu sau đó, cún trắng cũng rời đi.

Tiếng mèo kêu không ngừng. Cứ ngoa ngoa như đang trêu đùa cún trắng. Nó không muốn nghĩ nữa. Đã rất lâu yên bình rồi, ai đó trở về cũng không còn quan trọng. Trái tim hoài niệm một chút thôi, nó không muốn lại bận lòng vì lúc này đã không còn ai biết đến ai. Nó nhìn lên bầu trời đầy sao, trắng sáng tròn xoe làm con ngươi thêm lấp lánh.

"Đôi mắt đẹp nhỉ."

Nó dùng chân gãi gãi chiếc tai. Tuổi thọ của loài chó là bao nhiêu nhỉ? Liệu sang thêm một kiếp, nó có còn phải giữ lại các ký ức thế này không? Giữ lại mà không trọn vẹn, thời điểm ấy nó đã nghĩ gì mà giao dịch như thế với thần điện nhỉ? Nó không nhớ gì cả, chỉ biết bản thân đã và đang rất buồn, rất đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro