Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Mị: không có H đâu)
Sáng hôm sau, anh ngồi dậy không thấy Min đâu. Lượm quần áo lên định mặc thì thấy Min ngồi co rúm ở bên góc tủ, đôi mắt sưng hút và đỏ ửng. Anh khinh bỉ nhìn Min rồi nhếch mép.
"Nước mắt vủa đàn bà là giả tạo nhất."
Anh bước ra khỏi phòng, Min sợ quá lại chốn vào tủ quần áo của anh. Min ngồi im trong đó như không cí sự tồn tại của ai. Khi đó giúp việc vào phòng.
"Có ai đâu mà quản gia bảo dắt xuống nhỉ???"
Đến tối, anh đi làm về, anh bước vào phòng, mệt mỏi mở cáu tủ ra thì thấy có người trong đó làm anh giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình.
"Lại là cô... Tại sao lại muốn trốn trong tủ chứ? Muốn gì đây?"
Min từ từ ngã ra khỏi tủ, anh nhanh chóng đỡ Min, *sao lại nóng quá!*. Bế Min đặt lên giường.
"QUẢN GIA"
"Dạ thưa cậu chủ"
"Chăm sóc cho cô ta"
Anh nhìn quản gua chăm sóc cho Min, anh đứng bên cạnh thấy vẻ mặt tái xanh, nhợt nhạt của Min mà lòng cảm thấy khó chịu. *Cảm giác này là sao chứ? Min Yoongi mày không được động lòng. Tất cả đàn bà đều giả tạo hết.* Anh đang miên man suy nghĩ thì quản gia lên tiếng.
"Làm sao đây, cô bé không mở miệng thì sao mà uống thuốc???"
"Chuyện gì?"
"Dạ cô bé cứ cắn chặt răng lại, không mở ra."
Anh cảm giác khó chịu, đi lại đỡ Min dựa vào lòng mình.
"Đừa đây"
"Đây ạ"
"Ngoan nào, mau uống thuốc cho khỏi bệnh chứ... bé ngoan phải nghe lời mà đúng không?"
Min đột nhiên há miệng ra, anh mỉm cười hài lòng rồi đút cho Min uống, anh thấy mình rất lạ, chưa bao giờ anh kiên nhẫn đến vậy, đặc biệt là phụ nữ. Anh để Min nằm yên nghỉ ngơi còn mình đi đến bàn ngồi làm việc, anh chỉ là đột nhiên muốn chăm sóc bé mèo này mãi thôi. Đến sáng, anh lại có công việc đột xuất nên phải đi. Cô tỉnh dậy, vẫn còn ám ảnh cái đêm hôm đó nên lại trốn vào tủ. Anh đi làm, tranh thủ về sớm để xem Min khỏe không. Anh làm xong hết công việc có lấy tài liệu và tủ rồi phóng xe về nhà, anh vội vào nhà hỏi quản gia.
"Quản gia, cô ta đâu?"
"Dạ từ sáng đến giờ cô ấy không xuống chắc là đang còn ngủ"
Anh vội lên lầu, Mở cửa ra thấy phòng không có ai, Đi lại giường sờ thử. *Vẫn còn ấm chắc mới đi.* Anh đi vào nhà vệ sinh, Mở cửa ra không thấy Min trong đó. Anh xoay người lại thay cái tủ quần áo, hôm qua anh thấy Min cũng chốn trong đó, anh đi đi mở cửa thì thấy Min. Anh lắc đầu bế Min lên giường. Anh nhìn vào cái tủ quần áo và quay qua nhìn Min. *Sao cô ta khác với mấy cô gái*
(Mị said: Sorry mấy bựn, mị lười quá❗️❗️❗️)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh