chap 4: lão nương đã làm gì sai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jimin cả người có chút ê ẩm đỡ mông ngồi dậy,JM vẫn bảo toàn được mạng sống của mình, cô thật là muốn cảm ơn ông trời cảm ơn đất nước cảm ơn cha mẹ nha… cô chính là không muốn chết thêm lần nào nữa.

Cô còn đang bận cảm ơn thì người kia đang nằm sải lai đột ngột ngồi dậy làm JM còn tưởng là quỷ hiện hồn xém nữa là rớt tim ra khỏi lồng ngực rồi.

- Chu choa mẹ ơi làm hết hồn.

- Cô đây là có mắt nhìn không vậy hả? Hay là thấy tôi liền hóa cuồng mà cố tình lái xe đâm vào tôi? – Anh ta giọng điệu có chút không vui âm trầm mà nói.

JM nhìn nam nhân trước mắt liền tim đập chân rung, người con trai này thật sự quá đẹp hình như là con lai bởi anh có đôi mắt màu xanh biển sâu tưởng chừng như không thấy đáy ẩn hiện dưới đôi mày kiếm, đôi mắt xanh biển này khiến cô bị thu hút, nước da anh trắng không tì vết trắng hơn cả cô nữa… làn da anh khiến phái nữ phải ganh tỵ nha. Anh ăn vận bộ đồ tây đúng mực chỉ tiết một chút rằng là chiếc áo trắng này đã bị cô làm bẩn mất. Tuy vậy vẫn không thể che dấu vẽ đẹp ngời ngời của anh, cô thật là muốn hét lên một câu   "anh ơi em có thai với anh rồi!" nhưng vì hình tượng cô không nên làm lố lăng quá. Anh đẹp thì có đẹp vậy mà vừa mở miệng ra cái đẹp nó biến đâu mất tiêu:
- Quả nhiên cô cũng như những hạng đàn bà ngoài kia chỉ cần thấy tiền ánh mắt liền sáng lên, không phải là tiền thì là vì nhan sắc.

- Anh đẹp trai nên tạm thời những lời này tôi chưa nghe thấy, anh tên gì vậy? con lai ư? Hiếm khi gặp được trai đẹp anh chụp cùng tôi một tấm đi.

Anh lướt đôi mắt không hài lòng lắm nhìn cô, không phải chứ? Mặt cô còn thể dày hơn không?

- Anh nhăn mặt nhíu mày lại làm cái gì? Hay là tôi nói tiếng người mà anh không hiểu?

"Tôi đã nói với cô là tôi không hiểu à?" Nghe cô nói xong những lời kia, mày kiếm anh càng thêm dính chặt vào nhau

- Này! Anh đẹp trai? Không phải chứ? Không lẽ anh đẹp một cách yêu nghiệt như vậy nhưng thật sự không hiểu tiếng người? Hay là anh bị câm bẩm sinh rồi? Ôi tội nghiệp quá đúng là trời không cho không ai bất cứ thứ gì
Cô ta cố ý rõ ràng là cố ý…
- Cô muốn gì? Cần tiền? Nếu cần thì tôi sẽ cho cô, cô mặt dày như vậy không phải là muốn tiền của tôi ư?
- Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần chụp với anh một tấm hình thôi… nói cho anh biết, được chụp hình với một mỹ nhân như tôi thì nhà anh phải tu cả ba đời đấy biết không? Tôi không biết anh là ai mà lại có thể tự tin như vậy nhưng nếu nói về tiền thì… nói cho anh biết tôi đây không thiếu, nói chuyện với tôi thì đừng đem tiền bạc hay của cải ra mà nói.- JM cao ngạo nói, nếu như nói đến chuyện tiền bạc thì tài năng kiếm tiền của cô là nhất, chỉ cần cô muốn liền có thể đem số tiền mà cô đang có đem đi nhân đôi. Đừng có nhờn với chị

- Đúng là nữ nhân các cô không tiền bạc thì là nhan sắc.- anh nở một nụ cười mỉa

- Ừ thì tôi là phụ nữ mà, tiền thì tôi có rồi chỉ là hơi nam nhân thì chưa có thôi hay anh bán sắc cho tôi, tôi lăng xê cho anh thành diễn viên nổi tiếng? Tôi ngồi ở nhà đếm tiền anh thu về thôi. Quá khỏe rồi còn gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro