chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ủa mà chị Lisa đâu rồi mẹ?
JM với giọng hỏi người cô tạm thời gọi là "mẹ"

- Con quên rồi sao? Chị Lisa của con đã thay cha gặp đối tác ở Nhật rồi cỡ năm sáu ngày nữa chị con về đó. Con nên lấy chị Lisa mà làm tấm gương kìa, chị con chăm chỉ làm việc bây giờ đã lên làm tổng giám đốc của Park thị rồi, còn con cứ mãi theo đuổi Songwon mãi mẹ cứ thấy tội nghiệp nhất vẫn là con.

- Ôi dào ơi mẹ lo lắng cái gì? Chị Lisa có năng lực thì ngồi vào vị trí đó là phù hợp rồi, còn con chỉ thích thiết kế thôi, không phải bây giờ con cũng lên làm giám đốc quản lí bộ phận thiết kế rồi hay sao? Với con thích làm cánh tay đắc lực của chị Lisa hơn. - JM cười cười, theo đuổi Songwon là nàng nữ phụ kia còn cô... mãi mãi sẽ không bao giờ là nữ phụ. Mọi cô gái dù là ai cũng đều là nữ chính của cuộc đời mình và cô cũng vậy.
- Được rồi! mẹ không nói nữa mau lên trên thay đồ sau đó xuống ăn cơm cùng mẹ! Xem xem mẹ lâu nay không động tay chân vào bếp thì tay nghề đã tới đâu rồi?

JM gật gật đầu sau đó lại thê hai túi đồ lên phòng,JM sắp xếp gọn gàng đồ đạc của mình vào bên trong tủ còn đồ đạc trước kia của JM cô sớm đã vứt xó rồi. Xong xuôi mọi việc, cô lại chạy như bay xuống phòng bếp để thỏa mãn cái bụng đói meo của mình. Bửa trưa của JM coi như trôi qua êm ả, còn buổi chiều thì sao? Cô chán nản nằm dài lên trên giường ôm gối lăng qua lăng lại suy nghĩ chuyện cần làm cho qua buổi chiều để cho hết ngày cuối tuần này đi.

Reng... reng... reng...

JM còn đang bận suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp cả không gian phòng cô. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ khiến cô giật mình xém chút nữa là rớt cái bịch xuống giường rồi.JM cầm chiếc điện thoại để xem xem là ai gọi thì thấy ngay hai chữ "bác Choi" to đùng đùng. JM ngẫm nghĩ bác Choi không phải là mẹ của nam chính đấy chứ? Đang yên đang lành gọi cho cô làm gì. Park Jimin suy nghĩ không biết có nên nhất máy hay không vì linh cảm của cô đã mách bảo cho cô biết... chỉ cần chuyện gì, vật gì, người nào mà dính đến nam chính thì y như rằng chỉ toàn thấy xui xẻo. Nhưng mà nếu cô không nhất máy thì quá là vô phép rồi, cô đang đóng vai tiểu thư cao quý hiền thục lễ độ nha. Rốt cuộc suy nghĩ một hồi JM cũng đành phải nhất máy

- Dạ alo bác Choi ạ?

- Ừ bác đây con! JM con qua bên nhà bác một chút có được không? Bác có việc muốn nhờ con giúp!
JM trong lòng liền nổi lên một trận nghi vấn cùng đẩy mạnh đề phòng nhưng mà bây giờ cô nhàm chán không có chuyện gì làm thôi thì đồng ý cho qua chuyện, còn thể hiện mình là con người cái gì phải phép nữa.

- Vâng ạ! Con qua bên nhà bác ngay.

JM cúp máy rồi ngồi dậy sửa soạn quần áo tươm tất, mái tóc dài bới cao gọn gàng. Uầy lúc nào có dịp cô phải cắt cho mái tóc này ngắn đi một chút quá, để dài như vầy vướng víu hết sức. Lần này cũng như lúc sáng, cô quyết định đi xe đạp nhưng cố rút kinh nghiệm lần này đi có hỏi khéo chị giúp việc mà cô thân thiết nhất để biết được đường đi tỉ mỉ nhất. Xong xuôi mọi thứ, cô đạp xe sang nhà của nam chính, vừa đến nhà của nam chính cô đã cảm thấy thật ba chấm. Người giàu đều phung phí như vậy sao? Xây nhà chỉ có to hơn thôi, nhà cô xem như đã to rồi sang nhà của nam chính còn bự hơn, cứ như vậy làm sao người thường như cô chịu nổi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro