Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"

VẬY AI SẼ HÔN VÀO NĂM MỚI ĐÂY?" Mina hét lên khi cô ấy nhảy lên ghế sofa.

"Chà, nếu Jirou cho phép tớ-OOOW!" Denki nhếch mép cười trước khi bị giắc cắm tai nghe của Jirou cắm vào tai. "Câm miệng"

"Tớ biết tớ sẽ hôn ai rồi" Mineta chảy nước dãi, đối mặt với Momo. Momo chợt rùng mình dọc sống lưng. "Xin hãy tránh xa tớ ra, thật xa tớ đêm nay." Cô ấy van xin.

"Còn cậu, Bakugo?" Mina hỏi, quay sang cậu bé tóc vàng đang lục tủ lạnh. "Khốn kiếp." Cậu ta rít lên. "Được rồiiii! Còn cậu, Ochako?" Mina hỏi, đối mặt với cô ấy. Ochako cảm thấy mặt mình nóng lên. "Cậu sẽ hôn ai, cậu hiểu ý tớ mà đúng không?" Cô thì thầm.

"Cái gì !? Không! Không đâu! T-tớ không có gan làm điều đó!" Ochako che má.

Mina rên rỉ. "Oh, thôi nào! Cậu cần phải làm điều đó, cậu hiểu không?"

"Không cần đâu... Deku dành phần lớn thời gian cho y/n rồi." Cô khẽ lầm bầm. Mina mím môi. "Cậu không sai... nhưng y/n chỉ là một hồn ma  thôi. Cậu ấy sẽ không ở bên cạnh mãi mãi…. có thể là sẽ nhưng cậu hiểu ý tớ mà." Mina phản bác.

Ochako nhìn chằm chằm xuống đùi mình. "...Ừ, tớ đoán là cậu nói đúng."

Lớp 1-A gặp nhau trên sân thượng tòa nhà ký túc xá của họ. Tất cả đều tụ tập gần rìa, trò chuyện khi họ chờ màn bắn pháo bắt đầu.

Y/n ngồi một phía rìa, gió thổi nhẹ vào mặt. Midoriya đứng cạnh cô, cả hai cùng nhìn ra đường chân trời của thành phố. "...Thành phố nhìn từ đây đẹp quá đi." Y/n thì thầm, Midoriya quay sang cô ấy.

"... Đúng vậy." Anh mỉm cười, thầm ngưỡng mộ cô.

"Được rồi các vị! Bắt đầu đếm ngược nào!" Kirishima hét lên. "Mười!"

"Chín!" Cả lớp cùng tham gia. Y/n quay lại, bối rối. "Tại sao chúng ta lại đếm?"

"Tám!"

"Chúng ta đang đếm ngược qua năm mới!" Midoriya cười toe toét. "Bảy!"

Y/n, vẫn còn một chút bối rối nhưng cũng bắt đầu đếm. "Sáu"

"Năm!"

"Bốn!"

Ochako bước tới sau lưng Midoriya, chuẩn bị vỗ vai cậu. "Mình có thể làm được, Ochako." Cô thì thầm một mình.

"Ba!"

"Hai!"

"Một!!"
"Chúc mừng năm mới!!!" Cả lớp ồ lên. Ngay khi Ochako đưa tay về phía Midoriya, cậu quay sang y/n, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ. Cả Ochako và y / n đều sững người.

Y/n quay sang Midoriya, đôi mắt mở to. "... Đó là cái gì?"

"AAH nó là nụ hôn năm mới." Cậu ta đột nhiên đưa tay che miệng, khi nhận ra hành động của mình táo bạo như thế nào. "X-Xin lỗi , có làm cậu khó chịu không !? Tớ thật sự không biết cái gì đang diễn ra với tớ, lẽ ra tớ nên suy nghĩ kĩ–."

Y/n kiễng chân, hôn lên trán cậu. Hai má cậu lập tức đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Y/n lui ra, nở một nụ cười . "Chúc mừng năm mới!"

Ochako lùi lại một bước, nhanh chóng xoay người chạy về phía cửa thoát hiểm.

Đột nhiên, pháo hoa trong thành phố bắt đầu. Lần lượt bay lên trời, rồi nổ tung giữa không trung. Y/n quơ quơ nhìn bầu trời rực rỡ sắc màu. Đôi mắt cô mở to vì thích thú, miệng há hốc.

"...Oa" Cô thì thầm, bị quyến rũ bởi những màu sắc bùng nổ trên bầu trời đêm. Midoriya cảm thấy một nụ cười trên khuôn mặt mình, một loạt cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong trái tim cậu. "Cậu thích không?"

"...Tất nhiên rồi." Cô ấy cười toe toét, quay sang Midoriya. "Nó thật tuyệt vời."

Ngày hôm sau, đêm hôm đó, Iida và Momo đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để cả lớp thưởng thức như bữa tối đầu tiên trong năm mới. Sushi và udon, đến soba và súp miso. Ở đó y/n và Denki chia sẻ thức ăn với nhau một cách công bằng, tự nhồi nhét vào bao tử mình.

"Ăn cùng nhau như thế này làm tớ cảm thấy đây như một đại gia đình hạnh phúc!" Mina cười khi cô ấy giờ đũa lên, cả lớp cũng đồng tình với cô ấy khi tất cả đã ngồi vào bàn.

Y/n ngừng nhai, nghiêng người về phía Midoriya. "Gia đình thường cùng nhau ăn tối sao?" Cô thì thào, má nhét cơm.

"Hả? Ư–Ừm, phải, hầu hết đều như vậy!" Cậu lẩm bẩm, hơi buồn khi cô hỏi theo cách gợi ý rằng cô chưa bao giờ ăn tối với gia đình.

"Cậu không ăn tối với gia đình sao, y/n?" Sero hỏi, nhấp một ngụm từ lon nước ngọt của mình.

"Cậu quên à? Nhà cậu ta tồi tệ thế cơ mà, nhớ không?" Mineta nói, giọng nói nhỏ của cậu khiến mọi người im lặng.

Y / n quay sang Mineta, rõ ràng là bối rối. Cả lớp bắt đầu hoang mang, ra hiệu bằng tay để bảo Mineta "IM ĐI!"

"Làm sao cậu biết gia đình tớ tệ?"

"Uh, bố của cậu bắt đầu việc phóng hỏa để giết cậu? Phải thừa nhận rằng đó là một cách nuôi dạy con khá tồi tệ-AH" Mineta nói trước khi Bakugo hất một lon nước ngọt bằng kim loại vào đầu cậu ta để khiến cậu ta im lặng

Y/n từ từ quay sang Midoriya, rõ ràng là đang thất thần. "Deku... Những gì cậu ta đang nói là sự thật?"

Cậu nấc lên, mồ hôi bắt đầu chảy dài trên mặt. "Uh Chà..-"

"Cha tớ sẽ không làm điều đó đâu, phải không?" Cô thì thầm, đứng dậy khỏi chỗ ngồi với đôi môi run rẩy. "Tớ biết ông ấy không thích mẹ, nhưng ông ấy không hề ghét tớ... Vậy Mineta đang nói dối, đúng không?"

"Y/n-"

"Cha tớ không phải là người đã giết tớ đâu! Đó là do một đám cháy! Phải không ?!" Cô phủ nhận, chờ đợi câu trả lời từ Midoriya.

".." Cậu im lặng, và nó được xem là một câu trả lời cho câu hỏi của cô. Khuôn mặt của cô ấy dường như trầm xuống, và đôi mắt sáng của cô ấy bỗng trở nên đờ đẫn.

Cô đột ngột biến mất khiến cả lớp giật mình. "C-Cậu ấy đi đâu rồi ?!" Denki lắp bắp, đứng ra khỏi chỗ ngồi.

"Cậu ấy rời đi sao?" Momo nói thêm, nhìn quanh căn phòng để tìm hồn ma.

"... Tớ sẽ đi tìm cậu ấy." Midoriya thì thầm, đứng ra khỏi ghế và đi đến một nơi mà cậu biết cô sẽ đến.
. . .

Midoriya từ từ mở cửa phòng mình, chỉ thấy y/n cuộn tròn như quả bóng trên giường, trốn dưới tấm chăn. Maxford, con mèo, dường như đang cào vào chân cô, hỏi cô có chuyện gì vậy.

Có vẻ như cô ấy đã khóc rất nhiều, hơi thở run rẩy khiến Midoriya cảm thấy tội lỗi và thương hại. "... Y/n–"

"–Sao tớ lại không khóc được?"

Midoriya kinh ngạc thốt lên một tiếng, không ngờ cô ấy sẽ nói chuyện sớm như vậy. Y/n ngồi dậy trên giường, tấm chăn rơi xuống khỏi đầu khi cô lật vai.

Cô ấy đang khóc... không... giống như đang hoảng loạn, khi cô điên cuồng chạm vào mắt và má mình bằng những ngón tay của mình. "Không có nước chảy ra từ mắt tớ... tớ không thể khóc khi là ma được sao? Tớ rất buồn, nhưng không thể khóc! Tại sao...T-Tại sao lại không có nước mắt, Deku? Tớ muốn chúng–"

Midoriya ngắt lời cô bằng một cái ôm thật chặt. Cậu cảm thấy hơi thở của cô bắt đầu chậm lại, vòng tay cô chậm rãi ôm lấy eo cậu. "Làm ơn.… xin cậu hãy tha thứ cho tớ vì đã không nói với cậu sớm hơn"

"...Cha tớ thực sự là người giết tớ sao?"

"... Ừ... Tớ thực sự xin lỗi..."

Móng tay cô cắm vào lưng cậu khi cô vùi mình vào áo đối phương, khiến Midoriya nhăn mặt vì đau... nhưng cậu không phàn nàn.

Cậu chầm chậm đưa tay vuốt lưng cô, khẽ an ủi cô. "Cho đến khi cậu khóc được... thì tớ sẽ ôm cậu như thế này, được không?"

"Nhưng... Nhưng tớ không khóc... Tớ không thể.... Và cậu sẽ không thể buông tớ ra đâu."

"Ừ, tớ biết mà"

Hổng biết mọi người hiểu khúc cuối không tại tui dịch mà tui còn thấy hơi ngu í. Ý ở đây là izuku sẽ ôm bạn đến khi nào bạn khóc thì thôi, không khóc là nó ôm quài lun :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro