Chương 43: Cứu ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cúi đầu."
Mộc Nhai lạnh giọng hạ lệnh. Hắn lệnh không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, liền đá cửa đóng lại. Cửa đá không tiếng động đóng lại, kỵ binh tinh anh cúi đầu chờ bên ngoài.
Ba người cùng sóng đi vào, thân thể bọn họ chắn hết cửa, cho dù có người cãi lời Mộc Nhai cũng không có thấy được tình huống bên trong.
Ai cũng không hề nghĩ đến, bọn họ vừa mở cửa ngầm ra liền nhìn thấy hình ảnh......
Giống như đòn đánh cảnh cáo, khiến người ta không thể tiếp nhận.
Mặc kệ là Mộc Nhai hay là Ly Lạc, tâm tình bọn họ đều không tốt. Phòng này quỷ dị, bị một loại không khí cực kỳ áp lực bao phủ.
Trước mặt bọn họ là nam nhân chỉ có một chiếc áo nhào nát trên người. Thân thể hoàn toàn lỏa lộ trong không khí, chiếc áo kia không có bất cứ ý nghĩa gì.
Trên thân nam nhân nơi nơi đều là có dấu đỏ, từ ngực lan tràn đến chân.
Ấn ký lăng nhục.
Ly Hận Thiên trải qua cái gì, không cần hỏi cũng biết.
Thân thể này trừ bọn họ, không có người nào chạm qua.
Bộ dáng hiện tại chật vật, cũng thực thê thảm.
Bạo lực của bạn họ cũng vì cảnh này mà trong nháy mắt nổ tung.
Biểu hiện của bọn họ khác nhau, nhưng tâm tình đều kém vô cùng.
Không thể tưởng tượng, mở cửa ngầm ra không phải huynh đệ bọn họ mà là một kỵ binh, hoặc là một người nào đó thì sẽ là kết quả gì......
Một màn này làm cho bọn họ hận đến cắn chặt hàm răng.
Ly Lạc dùng linh lực chặt đứt xích trói tay Ly Hận Thiên. Thân thể nam nhân ngã xuống vừa lúc rơi vào trong lòng Văn Diệu. Nam nhân lúc này đã muốn hư thoát, nhưng ý thức vẫn còn, nhìn thấy được vẻ mặt nôn nóng của Văn Diệu, rốt cục cũng có cảm giác an tâm mà từ lâu chưa có. Vô lực nở nụ cười, Ly Hận Thiên muốn nói lại không có biện pháp phát ra âm thanh.
Chỉ có thể mấp máy môi.
"Xin lỗi......"
Văn Diệu đau lòng.
"Ta đến chậm......"
"Bẩn chết !"
Trong không khí còn quanh quẩn mùi tanh hôi, mùi này khiến Mộc Nhai cảm thấy phiền. Đặc biệt nhìn thấy dấu vết loang lổ trên đùi nam nhân, còn có thứ gì đó đã khô dính trên chân. Hắn cảm thấy ghê tởm, rất muốn đem thứ chướng mắt đó xóa sạch.
Khi Văn Diệu đang giải thích, Mộc Nhai vẻ mặt không vui đi đến định kéo nam nhân. Văn Diệu xoay người ôm nam nhân, né tránh tay Mộc Nhai. Mộc Nhai không chạm đến được Ly Hận Thiên, hắn hiển nhiên không nghĩ tới Văn Diệu né tránh. Hắn rõ ràng sửng sốt, lập tức mặt đen vài phần, lạnh lùng nhìn Văn Diệu nói.
"Đưa hắn cho ta."
"Ngươi không đủ tư cách."
Văn Diệu thản nhiên cự tuyệt Mộc Nhai, bộ dạng đau lòng vừa rồi không còn sót lại chút gì. Khi đối mặt Mộc Nhai trên mặt hắn không có bao nhiêu biểu tình dư dả, thực bình tĩnh, cũng thực trầm ổn. Nhưng mà tâm tình Văn Diệu không tốt.

"Văn Diệu, đây là Nam Triều, không phải Đông Điều, ngươi có tư cách gì ở đây làm càn."
Gặp Văn Diệu không chịu buông tay, Mộc Nhai chuẩn bị dùng vũ lực. Nhưng hắn liên tiếp ra tay vài lần đều bị Văn Diệu tránh thoát. Mộc Nhai chưa trải qua loại chuyện này, không có người nào trái ý hắn, lời hắn nói chính là mệnh lệnh. Nháy mắt, Mộc Nhai niệm chú thuật, linh khí biến thành bóng kiếm, Liệt Hoàng Trảm liền đánh xuống.
Văn Diệu ôm Ly Hận Thiên không có biện pháp đánh trả, dù như thế, hắn cũng không lộ ra một chút bối rối. Thiên Long Ấn rất nhanh xuất hiện dưới lòng bàn chân, cự long màu lam xoay quanh dưới thân bọn họ. Đây là kỹ năng đặc biệt của Tu La, có thể đem công kích thành phản kích.
Bọn họ đều là võ tu giả, nếu động thủ thật sự phòng tối này nhất định sẽ bị bọn họ dỡ xuống. Ly Lạc vẫn trầm mặc đã lớn tiếng mở miệng......
"Các ngươi còn ngại không đủ dọa người sao?!"
Ly Lạc quát lớn, làm cho bọn họ nhớ tới tình huống hiện tại.
Mộc Nhai và Văn Diệu bất hòa, nhưng hiện tại không phải thời điểm để bọn họ tranh cãi nhau. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, không thể nghi ngờ Ly Hận Thiên chính là nguyên nhân khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
"Kỵ quân ở bên ngoài, Hoàng Thượng còn chờ bẩm báo. Các ngươi có thể không biết xấu hổ, nhưng Ly gia không thể mất mặt!"
Ly Lạc nói khiến Mộc Nhai thoáng thu liễm. Hắn phẫn nộ quay đầu, hắn so với bất cứ kẻ nào hiểu rõ tình huống hiện tại nhất. Toàn bộ kỵ quân kinh đô đều dưới sự điều khiển của hắn, hiện tại kinh đô náo loạn người ngã ngựa đổ, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể ngủ, đang ở trong ngự thư phòng chờ bọn hắn bẩm báo kết quả. Hắn không nên vì loại việc nhỏ mà cãi nhau.
Nhưng mà, nhìn thấy nam nhân xảy ra chuyện, hắn không chỉ không biết tình huống của nam nhân thế nào, mà một ngón tay Văn Diệu cũng không cho hắn đụng tới, còn nói hắn không có tư cách. Mộc Nhai cảm thấy trừ hắn, trên đời này sẽ không có người nào đủ tư cách. Nghĩ vậy, Mộc Nhai không có biện pháp khống chế chính mình.
Đối với việc này, Văn Diệu cũng không có bất cứ tỏ vẻ gì, hắn đối với danh dự Ly gia không chút quan tâm. Hắn tới nơi này chỉ là vì tìm Ly Hận Thiên.
Thiên Long Ấn dưới chân vẫn xoay tròn như trước, ánh sáng màu lam chiếu vào vạt áo màu đen của Văn Diệu, càng âm trầm. Biểu tình của hắn không có thay đổi khi nhìn Mộc Nhai, tựa như không có ý thu tay lại.
"Nếu ngươi muốn mang một thi thể rời khỏi Ly gia thì tự nhiên, muốn làm gì cũng được."
Ly Lạc lướt qua Văn Diệu, đi hướng tới chiếc lồng sắt trong phòng. Lúc này, Thủy Quỷ cùng quái vật dĩ nhiên đã biến mất, ánh sáng vẫn mơ hồ nhưng có thể nhìn xung quanh. Ly Lạc không có tạm dừng, hắn vừa đi vừa nói với Mộc Nhai......
"Mộc Nhai, người nên dùng tốc độ nhanh nhất đem sự tình giải quyết cho xong đi."
"Không cần ngươi nhiều chuyện."
Mộc Nhai liếc nhìn nam nhân trong lòng Văn Diệu, mắng một tiếng liền xoay người đi.
Cửa ngầm rất dày, cách âm cũng tốt lắm, mặc kệ trong này phát sinh sự tình gì bên ngoài cũng không nghe được.
Nhưng Mộc Nhai cùng kỵ quân có một công cụ dẫn âm, mặc kệ tường dày bao nhiêu, hoặc là trong trận pháp linh lực cao bao nhiêu, việc truyền âm cũng sẽ không hề bị trở ngại.
Chỉ thấy Mộc Nhai lẩm bẩm, xuất hiện một làn khói màu đen từ miệng hắn như ẩn như hiện, giây phút sau làn khói như tan biến trước tường đá.
Truyền âm mà không có phát ra âm thanh, nhưng có thể trực tiếp truyền đến trong tai đối phương. Loại công cụ không tiếng động này là kỵ quân dùng khi đánh bất ngờ.
Phương thức hạ lệnh trực tiếp này, người khác không bắt chước được, cũng không nghe trộm được.
Cửa đá một lần nữa mở ra, Thiên Long Ấn dĩ nhiên đã biến mất. Ly gia cùng Văn Diệu một chút quan hệ cũng không có, nhưng vì danh dự Ly Hận Thiên, Văn Diệu không thể không bận tâm. Hắn không thể để cho người khác phát hiện Ly Hận Thiên ở nơi này, lại càng không cho bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì.
Huống chi, hiện tại tình trạng của Ly Hận Thiên không tốt lắm. Người rất nóng, khi bọn họ cãi nhau ý thức của nam nhân đã không rõ ràng. Hắn làm nhiều như vậy, cũng không hy vọng đến cuối cùng hắn mang một khối thi thể rời Ly gia.
Khi kỵ quân vào cửa, trong nháy mắt, Văn Diệu đã đem quần áo che kín Ly Hận Thiên ôm đi ra ngoài. Hắn cúi đầu đi ra, cũng không có để cho người khác chú ý. Cũng không có ai biết người Văn Diệu ôm đi là người nào.<HunhHn786>
Chuyện Ly Hận Thiên bị bắt đi bọn họ giấu giếm, ngay cả Ly Tiêu Sơn cũng không biết.
Một đêm này, kinh đô náo loạn

  long trời lỡ đất, bất quá Võ Uy Tướng Mộc Nhai thành công phá được vụ án quỷ bắt người. Đây coi như là công cao, tuy rằng chậm một chút, nhưng Hoàng Thượng đối với kết quả này vẫn là rất vừa lòng, ưu điểm bù khuyết điểm, không thưởng không phạt.
Liên tiếp một tháng lòng người hoảng sợ, ban đêm không được ra đường. Bây giờ dân chúng rốt cục cũng yên tâm, chuyện quỷ bắt người chấm dứt tại đây.
Khi tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm, ở Ly phủ vẫn duy trì trạng thái căng thẳng như trước, hoặc là nói không khí càng thêm ngưng trọng.
Văn Diệu cũng không có đem người mang đi, mà là trở về Ly phủ. Thứ nhất là vì tình trạng thân thể Ly Hận Thiên không tốt lắm, thứ hai là hắn không muốn mang đến phiền toái cho Ly Hận Thiên.
Kỵ quân của Mộc Nhai, căn bản hắn không để vào mắt. Nếu muốn đem Ly Hận Thiên mang về Văn gia, bọn họ sớm đã rời kinh đô. Hắn sở dĩ cùng Ly Hận Thiên ở nhà dân lâu như vậy, là vì thời cơ chưa tới. Mà hắn lại không muốn về Ly phủ cho nên vẫn duy trì hiện trạng.
Tình huống Ly Hận Thiên không tốt, lúc này đã triệt để hôn mê, phát sốt ba ngày, thần chí không rõ. Mấy ngày này Văn Diệu luôn luôn bên cạnh chăm sóc.
Đối với chuyện xảy ra với Ly Hận Thiên, Văn Diệu luôn tự trách, hắn không nên để nam nhân một mình ở nơi đó, cả một thủ vệ cũng không lưu lại.
Ngày thứ tư, Ly Hận Thiên giảm sốt, chạng vạng đã tỉnh. Bất quá nam nhân cảm thấy tỉnh lại còn tệ hơn bất tỉnh nữa...... Rất hy vọng, mình cứ hôn mê đi..... Vừa tỉnh mọi rắc rối sẽ lại tìm đến, nhất định không có biện pháp trải qua ngày bình yên.
Bất quá những chuyện chưa đến thì không cần nghĩ. Ly Hận Thiên hiện tại chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro