Chương 50: kiêu ngạo một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khi Ly Hận Thiên che khuất mắt Mộc Nhai, trong nháy mắt, cửa đột nhiên bị ai đó đập mạnh. Ly Hận Thiên cùng Mộc Nhai cùng đồng thời nhìn về phía cửa. Bọn họ đều nghĩ người đến là Văn Diệu.
Cũng không biết vì sao, nam nhân cảm giác chột dạ. Có lẽ bởi vì vừa rồi còn phủ nhận việc đang đợi Văn Diệu, cũng chưa từng tưởng tượng hắn vừa vặn đụng phải Mộc Nhai.
Nhưng Văn Diệu cũng không đến buổi tối. Hôm nay việc này......
Tóm lại, hiện tại nam nhân tuy rằng mặt ngoài còn bình tĩnh nhưng nội tâm đã dậy sóng mãnh liệt. Trong lòng nam nhân suy nghĩ lần này khó nói rõ rồi, hoàn toàn quên chuyện vừa rồi đang làm. Hẳn cũng phải cảm tạ người gõ cửa, bằng không thật sự sẽ bị Mộc Nhai tử hình ngay tại chỗ.

Mộc Nhai nhìn Ly Hận Thiên một cái. Ánh mắt chất vấn của hắn khó tránh khỏi làm Ly Hận Thiên nghĩ Mộc Nhai đã tin tưởng mình và Văn Diệu hẹn hò......
Thật sự là oan uổng, chỉ tại ban ngày ngủ nhiều mà thôi.
Bị Mộc Nhai đặt trên bàn, hai chân Ly Hận Thiên đưa lên cao, mà hung khí của Mộc Nhai cũng để tại chính giữa, đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào.
Bọn họ cùng nhau nhìn ra cửa, cái dạng này cần bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị......
Chân nam nhân treo ở giữa không trung, không làm gì được Mộc Nhai, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng đá đá vào vai Mộc Nhai. Lúc này Mộc Nhai có chút đăm chiêu nhìn cửa, hắn đang suy nghĩ là đem Văn Diệu đuổi đi, hay là để hắn chính mắt chứng kiến nam nhân bị đặt ở dưới thân của mình. Cú đá của nam nhân đánh gãy suy nghĩ của hắn, cũng đá hắn hoàn hồn ......
Vừa rồi vẫn luôn tức giận, còn chưa có nhìn nam nhân, lúc này tùy ý đảo mắt qua, ánh mắt Mộc Nhai đột nhiên trầm vài phần......
Nửa người trên Ly Hận Thiên hoàn toàn nằm ở trên bàn, quần coi như hoàn hảo mặc ở trên người, chỉ là chỗ kia bị Mộc Nhai thu hết vào đáy mắt. Thân thể nam nhân thực trắng được vải quần trắng phụ trợ càng trở nên trong suốt. Thứ giữa hai chân Mộc Nhai rất lớn, cũng thực thô, vật kia của Ly Hận Thiên lộ ra một chút hoàn toàn kém xa.
Ly Hận Thiên đã thành thân, nữ nhân của hắn cũng không thiếu. Hắn đã hơn ba mươi tuổi theo lý mà nói cái của hắn phải tương tự Mộc Nhai. Nhưng nhìn Ly Hận Thiên thật đạm, vừa thấy là giống bị cấm dục, hoặc là rất ít sử dụng...... Một loại bộ dạng khiến người ta yêu mến.
Thị giác bị kích thích khiến vật giữa hai chân Mộc Nhai trướng vài phần, mạnh mẽ bật dậy......
Thứ kia khéo đưa đẩy, đột nhiên vừa động chạm làn da trắng mịn khiến nam nhân nhịn không được hô lên một tiếng. Âm thanh thực áp lực, nhưng nghe vào tai Mộc Nhai lại thành hương vị khác.....
Ly Hận Thiên cố ý dụ dỗ hắn.
Khả năng gợi tình của nam nhân càng ngày càng lợi hại.
Thủ đoạn chiêu hồn của nam nhân này càng ngày càng cao.
Ly Hận Thiên như vậy, thật sự là làm Mộc Nhai vừa yêu vừa hận.
Người ngoài cửa còn cố chấp đập mạnh. Người nọ không lên tiếng, chỉ là lặp lại động tác. Ly Hận Thiên thấy thế khó tránh khỏi có chút nóng vội. Nhìn Mộc Nhai chậm chạp không có buông mình ra, nam nhân chỉ có thể lại đá hắn một cước, lúc này đây khí lực yếu hơn lần trước rất nhiều......
Nam nhân muốn hắn đừng ngẩn người mà mau buông mình.
Mộc Nhai lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. Ly Hận Thiên nghĩ mình lại chọc giận Mộc Nhai, lại không ngờ rằng trong nháy mắt đã thấy Mộc Nhai kinh hỉ. Nam nhân nghĩ mình nhìn lầm rồi, dùng lực chớp mắt.<HunhHn786>
Lúc này đầu Mộc Nhai lại như chuyển hướng về phía cửa. Hắn không thể lại nhìn nữa. Ly Hận Thiên cái dạng này, thật sự làm hắn hận không thể một ngụm ăn luôn, quả thực rất câu nhân......
Động tác đá của người này càng giống mời gọi, hơn nữa cảm giác không nhẹ không nặng, chân nhếch lên mang theo vài phần kiêu ngạo, còn có cảm giác khống chế...... Nói cách khác, nam nhân giống chủ tử đang chờ người hầu hạ, mà hắn là nô bộc hầu hạ.....
Loại cảm giác này Mộc Nhai tuyệt đối không phản cảm. Tương phản, hắn cảm thấy nam nhân kia có bộ dáng kiêu ngạo một chút, quả thực cực thu hút. Trước kia vì cái gì hắn không phát hiện, so với nhẫn nhục chịu đựng bây giờ tốt hơn nhiều......
Nam nhân như vậy khiến Mộc Nhai nháy mắt thỏa hiệp. Trước đó còn phẫn nộ, giờ không còn sót lại chút gì. Hắn vốn muốn hung hăng giáo huấn Ly Hận Thiên, nhưng hiện tại hắn thầm nghĩ phải yêu thương, lòng thật ngứa ngáy. Ly Hận Thiên cái dạng này, ngược lại càng làm cho hắn muôn ôm, nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác trước.
Mộc Nhai phát hiện nam nhân có thể có biện pháp làm hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột một lớp da. Cũng có thể lập tức khiến hắn hoàn toàn tiêu tán hỏa khí, thầm nghĩ phủng ở lòng bàn tay yêu thương...... Thật sự là khiến hắn vừa yêu vừa hận, trừng phạt không được, mắng không được, cuối cùng thầm nghĩ hung hăng ôm chặt, giữ lấy......
Hắn tựa như bị nam nhân gắt gao giữ lấy, trong bất tri bất giác đã bị Ly Hận Thiên mê hoặc......

  không thể tự kềm chế.
"Đừng náo loạn, để ta xuống, bị người thấy liền hỏng."
Ly Hận Thiên thật muốn mổ đầu Mộc Nhai ra, xem trong đầu là cái gì vậy.
Loại tình huống này hắn còn nhớ loại chuyện kia. Nếu như đối phương thấy nam nhân chậm chạp không có mở cửa, sẽ chạy đến cửa sổ nhìn thì không xong. Tư thế bọn họ ái muội như vậy, đối phương lập tức liền hiểu được bọn họ đang làm cái gì. Văn Diệu cũng thế, những người khác cũng vậy, mặc kệ là ai, bị thấy được nhất định sẽ gặp phải phiền toái. Mộc Nhai sao không phân nặng nhẹ chứ.
"Là sợ bị chạm vào, hay là sợ ta làm hỏng chuyện tốt của ngươi?"
Mộc Nhai mới mặc kệ, Ly phủ này ai chẳng biết quan hệ của hắn cùng Ly Hận Thiên. Hạ nhân thấy được cũng như không thấy được. Về phần Văn Diệu, hắn quyết định liền mượn cơ hội này cho Văn Diệu biết nam nhân rốt cuộc là thuộc về ai. Cho nên eo hắn hạ xuống, chuẩn bị cứ như vậy làm nam nhân.
"Hắn muốn nhìn thì cho xem. Ta không ngại để Văn Diệu nhìn thấy ngươi bị ta làm đến kêu rên xin tha......"
"Ngươi !"
Ly Hận Thiên cảm thấy bị Mộc Nhai làm máu sôi lên.....
Cửa sổ là khép hờ, nếu làm nhất định sẽ phát ra động tĩnh không nhỏ, sẽ khiến người nọ phát giác. Cảm giác không trông cậy được vào lòng tốt của Mộc Nhai, nhân lúc hắn còn ngơ ngẩn, nam nhân định từ trên bàn bò xuống dưới. Đúng lúc này, người bên ngoài không đợi được nữa, rốt cục không kiềm chế đã mở miệng......
"Cha, ta biết ngươi chưa ngủ."
Không phải Văn Diệu, giọng này rất quen thuộc, Ly Hận Thiên cảm thấy đã nghe qua ở đâu, lại không nhớ nổi chủ nhân giọng nói này là ai.
Đồng thời Mộc Nhai cũng nghe được, đang chuẩn bị tiến vào cũng bởi vì giọng nói này mà dừng lại động tác. Hắn nhìn Ly Hận Thiên biểu tình có chút cổ quái. Ly Hận Thiên vừa định hỏi hắn làm sao vậy, thì nghe Mộc Nhai dùng giọng nói cố ý đè thấp hỏi.
"Canh giờ này ngươi không ngủ được, còn mặc mong manh như vậy, không phải vì dợi Văn Diệu, mà là đang đợi Khâm Mặc sao?"
Có Mộc Nhai nhắc nhở, Ly Hận Thiên mới giật mình nhớ tới giọng này là thuộc về Khâm Mặc. Đã nói Văn Diệu sẽ không đến canh giờ này...... Nhưng mà, Khâm Mặc......
Nam nhân cùng Khâm Mặc chỉ gặp một lần, cũng thực ngắn ngủi khi vừa tỉnh lại. Lúc đó ba tên kia cùng đến thăm bệnh, sau lần đó nam nhân cũng chưa gặp qua Khâm Mặc. Chuyện về Khâm Mặc cũng là Văn Diệu nói cho nam nhân nghe.
Khâm Mặc đối với mình một chút cũng không để ý, Ly Hận Thiên nhìn ra được.
Mà nam nhân lại không có quen biết Khâm Mặc, cho nên quan hệ còn không bằng hạ nhân trong phủ. Sao canh giờ này hắn lại xuất hiện trước cửa phòng?
"Cha, ta có chuyện cần tìm ngươi nói. Ta biết ngươi rảnh rỗi, cho nên.... mở cửa đi."
Khâm Mặc nói làm nam nhân dở khóc dở cười. Canh giờ này, người bình thường đều đã ngủ, Khâm Mặc sao vậy khẳng định nam nhân có rảnh. Tuy rằng hiện tại có rảnh, nhưng nếu trên người không có Mộc Nhai.
Vừa nghe là Khâm Mặc, Mộc Nhai cũng có chút chần chờ, cũng không biết Khâm Mặc tới đây vì chuyện gì. Về phương diện khác, hắn đang hoài nghi nam nhân. Thời gian này hắn bị Văn Diệu giữ chân, Ly Hận Thiên liền mượn cơ hội này thông đồng với Khâm Mặc sao?
Lúc trước Ly Hận Thiên tận lực ít cùng người ngoài tiếp xúc, trừ bỏ hắn cùng Ly Lạc, nam nhân vẫn biết tuân thủ bổn phận. Nhưng hiện tại, sao Mộc Nhai cảm thấy nam nhân cố ý làm như vậy chứ......
Mộc Nhai hồ nghi nhìn Ly Hận Thiên một cái. So với ôm người này, hắn càng muốn biết rõ ràng Ly Hận Thiên cùng Khâm Mặc có liên hệ gì. Hắn muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì. Thủ đoạn Ly Hận Thiên sao lại cao như vậy......
Mộc Nhai từ trên người Ly Hận Thiên đi xuống. Ly Hận Thiên rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian gấp như vậy không có biện pháp đổi quần, cho nên chỉ có thể mặc ngoại bào, đem vạt áo che khuất cái quần bị Mộc Nhai làm cho xấu hổ.
Bất quá Ly Hận Thiên còn chưa có xong đã nghe tiếng Mộc Nhai kéo cửa ra.
Ầm một tiếng, không một chút chuẩn bị tâm lý, một lần nữa nam nhân bị dọa giật mình. Nhưng may mắn, nháy mắt trước khi cửa mở hoàn toàn, nam nhân cũng sửa sang quần áo tốt rồi.
Huynh đệ hai người họ đối mặt, một trong một ngoài. Bọn họ lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra một chút gợn sóng.

Khâm Mặc đối với việc Mộc Nhai ở đây cũng không có lộ ra một chút biểu tình ngoài ý muốn. Hắn thực lễ phép gọi Nhị ca. Mộc Nhai cũng thực nể tình gật đầu.
"Đã trễ thế này, ngươi tìm cha có chuyện gì?"
Mộc Nhai chắn tại cửa. Hắn tựa như không có muốn Khâm Mặc đi vào. Hắn đã mặc quần, nhưng đai lưng còn trong phòng, vạt áo cũng hơi rộng mở. Mộc Nhai hoàn toàn cũng không muốn mặc chỉnh tề. Hắn như vậy là muốn để Khâm Mặc biết hắn cùng Ly Hận Thiên đang muốn 'nghỉ ngơi'. Khâm Mặc có việc, có thể ngày mai nói sau.
"Chính sự."
Khâm Mặc thản nhiên liếc nhìn vào trong phòng một cái, lại nhìn về phía trên mặt Mộc Nhai, thấy viết hai chữ lớn 'Tiễn khách'.
"Chính sự khẳng định không giống việc của Nhị ca."
"Có việc sáng mai nói, ta cùng cha phải nghỉ ngơi."
Mộc Nhai không chuẩn bị cùng Khâm Mặc ở đây chơi trò đoán chữ. Hắn trực tiếp muốn đóng cửa. Khâm Mặc bất vi sở động, hắn liền đứng ở trước cửa, tựa như quyết định sẽ không rời khỏi.
"Chuyện này phải nói bây giờ."
Khâm Mặc ngụ ý chính là ngươi có thể đóng cửa, ta tiếp tục gõ cửa. Ngươi không chê phiền toái, ta cũng không để ý.
Mộc Nhai biết Khâm Mặc cố chấp. Đã là canh giờ này, hắn còn cùng Khâm Mặc tranh chấp càng mất nhiều thời gian. Mộc Nhai cân nhắc, nếu như vậy hắn liền lui một bước, Khâm Mặc có chuyện gì nói nhanh. Khâm Mặc không phải Văn Diệu, hắn sẽ không làm mất thời gian. Hắn sẽ để Khâm Mặc cùng nam nhân nói 'Chính sự'.
"Vậy ngươi nói mau, nói xong chúng ta còn nghỉ ngơi. Cha, Khâm Mặc tìm ngươi."
Mộc Nhai nói xong, liền nhìn vào trong phòng hô to. Hắn không chuẩn bị để Khâm Mặc vào cửa. Hắn để cho bọn họ ở cửa nói ngắn gọn.
Vẻ mặt nam nhân hồ nghi đi ra. Nhưng còn chưa tới cửa thì nghe giọng Khâm Mặc không cao không thấp lần nữa vang lên.
"Phiền Nhị ca, ngươi có thể đi."
Khâm Mặc đem Mộc Nhai trục xuất.
Mắt Mộc Nhai nháy mắt trợn to. Hắn tựa như không nghĩ tới Khâm Mặc nói như vậy. Dám ở trước mặt hắn khoa tay múa chân, thay hắn quyết định......
Sao hiện tại bọn họ gan to hết vậy. Văn Diệu đáng chết, Ly Hận Thiên đáng chết, hiện tại cả Khâm Mặc cũng gây phiền toái......
"Nhị ca, ngươi ở chỗ này, ta không có tiện nói."
Mộc Nhai âm dương quái khí hừ một tiếng. Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
"Ta nghe không được sao?"
"Phải."
Ly Hận Thiên trợn tròn mắt, chưa từng gặp qua có ai dám nói chuyện như vậy với Mộc Nhai. Trực tiếp như vậy, một chút mặt mũi cũng không cho, đây không phải tìm đánh nhau sao......
"Ta nghĩ Nhị ca cũng không tâm tình nghe chuyện của ta cùng cha. Bởi vì khi ta vừa đến đây đã nhìn thấy Phó quan của ngươi vội vàng chạy vào Mạt Nhai Cư."
Khâm Mặc chậm rãi nói, nói xong còn nhìn Mộc Nhai nở nụ cười, sau đó lui ra nhường chỗ để Mộc Nhai rời đi.
Tựa như đang nói "Thực vô tội, cũng thật đáng tiếc. Dù ta tính cho ngươi nghe, nhưng phải xem Nhị ca có rảnh nghe không."
Biểu tình Mộc Nhai khó coi. Canh giờ này Phó quan chạy đến Mạt Nhai Cư nhất định là có đại sự xảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro