Chương 5: Thỏa mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân thể anh nháy mắt cứng đờ, ánh mắt cũng có mấy phần đình trệ, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, trong mắt tràn đầy vui sướng, thân thể cũng hơi hơi cúi xuống làm cô dễ dàng hơn, giúp anh đem cái trán lau khô, anh lại đem sườn mặt thò qua tới.

"Bên này cũng lau một chút đi!"

Trình Khanh Khanh lại giúp anh lau khô mồ hôi ở hai bên thái dương, lau xong, cô lại có chút ngượng ngùng, gắt gao túm chặt khăn giấy dính mồ hôi của anh trong tay, trong lúc nhất thời đứng ở đó không biết nên nói cái gì.

Anh dường như cũng có chút co quắp, nửa nắm tay đặt ở bên miệng khụ một tiếng, nhưng tốt xấu cũng là người trải qua quá sóng gió, hắn rất nhanh lại bình thản ung dung đi qua đi giúp cô sửa sang lại đồ vật, thần sắc tự nhiên hướng cô ném tới một câu: "Sắp xếp xong xuôi liền có thể đi rồi."

Thu dọn đồ đạc thật tốt, Bạch Duyên Đình liền mang cô về nhà, anh tự mình lái xe, còn cô ngồi ở trên ghế phụ, này một đường đi tới, anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái, giống như chỉ cần một khắc không thấy cô liền mắt ngay trước mặt anh, bất quá  thời điểm anh quay lại không phải đặc biệt cố tình, như là quay đầu xem tình huống xe, nhưng cô biết mỗi lần quay đầu ánh mắt đều phải ở trên mặt cô dừng lại một lát, mỗi lần hắn ánh mắt một nhìn chằm chằm lại đây Trình Khanh Khanh liền cực không được tự nhiên, khiến cho dọc theo đường đi chỉ có thể cứng đờ thân thể vẫn không nhúc nhích.

Xe rất nhanh dừng lại ở khu dân cư chỗ xa hoa , Trình Khanh Khanh chú ý tới hai bên đều là biệt thự trùng trùng độc lập, tuy rằng đây là hơn hai mươi năm trước, nhưng là này đó chiếm địa diện tích lớn như vậy biệt thự hẳn là cũng giá trị xa xỉ đi.

Bạch Duyên Đình dừng lại trước một căn biệt thự, "Tới rồi, xuống xe đi."

Trình Khanh Khanh nhìn thoáng qua căn biệt, trên mặt mang theo kinh ngạc, "Nơi này là nhà anh sao?"

"Không phải nhà anh, là nhà của chúng ta."

Trình Khanh Khanh cúi đầu, "Ách......"

Cổng lớn bên ngoài biệt thự không đóng, Bạch Duyên Đình xách theo bao lớn bao nhỏ đẩy cửa ra, lại dùng thân thể chặn cửa ý bảo cô đi vào trước, Trình Khanh Khanh giống như cô con dâu mới lần đầu tiên về nhà chồng, cực ngượng ngùng vào cửa, xuyên qua một cái mặt là tới cửa biệt thự, cô lại không dám gõ cửa, đứng ở nơi đó chờ anh đi tới.

Anh trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ, "Gõ cửa đi, đứng ngốc làm cái gì?"

Trình Khanh Khanh thấy trên tay anh cầm theo đồ vật, không tiện gõ cửa hoặc tìm chìa khóa, liền căng da đầu gõ gõ vào cánh cửa, cửa chính rất nhanh  từ bên trong mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề, thấy hai người bà vội vàng cung kính nói: "Tiên sinh, phu nhân." Lại tiếp nhận những thứ trong tay Bạch Duyên Đình mang vào trong , vừa đi vừa nói: "Phòng của phu nhân tôi đã dọn dẹp xong rồi ạ."

Bạch Duyên Đình cũng đi lên trước giới thiệu với cô, "Vị này chính là dì Trương."

Trình Khanh Khanh liền lễ phép kêu một tiếng dì Trương, mà dì Trương kia cũng vui tươi hớn hở đáp lại, nghĩ đến trước khi trở về Bạch Duyên Đình đã nói qua với bà, bà cũng không có lắm mồm dò hỏi sao cô lại trở lại bình thường, tự xách theo đồ đạc mang lên lầu.

Biệt thự rất lớn, cũng cực kì xa hoa, vào cửa phòng khách treo một trản thủ công tinh xảo đèn treo, trên vách tường còn có vài bức họa cổ châu Âu, trên mặt đất ở phòng khách ở giữa vị trí còn có một trương thảm hoa lệ, vách tường cùng bàn trà còn có phần cạnh sô pha đều được mạ một tầng kim sắc, phòng nhìn qua cho người ta một loại cảm giác kim bích huy hoàng.

Trình Khanh Khanh chỉ thoáng liếc mắt một cái, cũng không có nhìn kỹ, đi theo dì Trương lên lầu, mà Bạch Duyên Đình cũng đi theo sau lưng cô vào phòng.

Dì Trương đem đồ vật đặt ở trên mặt đất, lại hướng cô nói: "Phu nhân nếu còn có chỗ nào không hài lòng có thể nói với tôi."

Dưới lầu trang hoàng là Âu thức, phòng cô lại mang phong cách Trung Hoa điền viên,  giường cổ xưa, tủ quần áo cổ xưa, kệ sách cổ xưa, cả phòng lấy đồ gỗ làm chủ đạo, rèm cửa kính sát đất  toàn bộ bị kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào, sửa sang lại đến sạch sẽ nhà ở càng có vẻ sáng sủa sạch sẽ, làm người vừa thấy liền thể xác và tinh thần sung sướng, tuy rằng là Trung Quốc và Phương Tây thức kết hợp, bất quá toàn bộ phòng cách cục lại không có có vẻ chẳng ra cái gì cả, ngược lại có khác một loại cách điệu.

"Không có gì không hài lòng, vất vả cho dì rồi."

Dì Trương cười cười: "Phu nhân thích là tốt rồi" Nói xong lời này liền yên lặng lui ra.

Trình Khanh Khanh ở trong phòng nhìn khắp nơi, một bên trên vách tường treo rất nhiều hình chụp phong cảnh, Trình Khanh Khanh đi qua, nhìn một lượt những bức ảnh đó, Bạch Duyên Đình cũng đi theo tới, ôn nhu nói: "Tất cả những bức ảnh này đều là do em chụp, em rất thích chụp ảnh."

Trình Khanh Khanh đại khái cũng đoán được, không ngờ sở thích của Trình Khanh Khanh cùng Hạ Tình lại giống nhau, bất quá thời điểm làm Hạ Tình, cô căn bản không có thời gian đi thâm nhập nghiên cứu nhiếp ảnh, đây cũng coi như là một phần tiếc nuối của cô.

"Em mới tỉnh lại không lâu, chắc lúc này cũng mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi một chút đi."

Trình Khanh Khanh đích xác cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nhìn anh cười cười, "Được." Nghĩ anh hôm nay bồi cô xuất viện đại khái cũng lãng phí không ít thời gian, Trình Khanh Khanh thật ra cũngrất áy náy, nói: " Anh bận thì đi trước đi, em ngủ một lát."

"Không vội."

"......"

Trình Khanh Khanh quay đầu nhìn lại anh, nhưng thấy anh vẫn như cũ khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, cũng không có ý tứ phải đi, cô đã nói là cô muốn ngủ một lát anh lại chẳng có ý tứ gì muốn dời đi vẫn cớ ở mãi trong phòng cô, anh đây là có ý tứ gì a?

"Anh...... Còn có việc sao?"

"Em đi ngủ đi, anh ở đây." Dừng một chút lại bổ sung một câu, "Anh nhìn em ngủ."

"......" Trình Khanh Khanh có điểm  , "Anh ở đây, em ngủ không được a."

Anh cười đến cực kỳ ôn nhu, "Em không cần lo lắng, anh sẽ không tạo ra bất cứ tiếng động gì làm ảnh hưởng đến em."

Ách...... Kỳ thật cô muốn nói, chỉ cần anh đứng đây, mặc dù không phát ra một chút thanh âm nào cô cũng ngủ không được.

"Cái kia......Anh nếu bận thì đi , anh ở chỗ này, em thật sự ngủ không được."

Anh không cưỡng cầu nữa, chỉ suy tư trong chốc lát liền gật gật đầu, chỉ là trước lúc  xoay người đi ra ngoài miệng lại giật giật, như là muốn nói với cô cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ cười cười liền rời đi, bất quá bóng dáng anh nhìn qua giống như có chút mất mát.

Trình Khanh Khanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh đi rồi cô nhưng thật ra thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi lại trong phòng một lát, đem kệ sách trên giá nhìn qua một lượt lúc này mới nằm xuống giường,giường mềm mại tức khắc rơi vào đi, Trình Khanh Khanh thích ý cười cười, thật thoải mái a......

Nếu nói Trình Khanh Khanh thật là kiếp trước của Hạ Tình , như vậy có phải trời cao cảm thấy cô không biết  quý trọng mới khiến cho một đời kia của cô chịu nhiều đau khổ để chuộc lại lỗi lầm?

Có người chồng yêu thương mình, có hài tử đáng yêu, có điều kiện kinh tế tốt như vậy, còn có thể làm mọi điều mình thích, với những điều này Hạ Tình có thể xem như là thiên đường mà Trình Khanh Khanh lại không biết quý trọng.

Bất quá làm cô cảm thấy kỳ quái chính là, Trình Khanh Khanh đến tột cùng là bởi vì cái gì mới đưa đến tinh thần phân liệt ? Xem những tác phẩm nhiếp ảnh trên tường đều là những ánh mặt trời tích cực, này cũng có thể thấy được bản thân Trình Khanh Khanh là rộng rãi, không biết cô ấy đã phải chịu đả kích gì mới có thể dẫn đến tinh thần phân liệt đây?

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời không nghĩ ra, nằm trong ổ chăn ấm áp thoải mái chậm rãi ngủ.

Một giấc ngủ dậy đã là 6 giờ chiều, cô rời giường đem chính mình xử lý một chút, lại sắp xếp giường đệm lại chỉnh tề rồi mới ra khỏi phòng, đi đến đầu cầu thang cô thấy có một người đứng dưới phòng khách, là một lão phụ nhân trừng hơn 50 tuổi, bà mặc một kiện áo lông thêu cúc hoa thanh nhã , phía dưới là một cái quần màu nâu hưu nhàn, tuy rằng lớn tuổi, nhưng cô nhìn qua không có chút gì thô tục ngang ngược của người lớn tuổi như cô từng thấy, ngược lại là lộ ra một cổ phong độ trí thức.

Lúc cô đi đến cầu thang bà đang đứng quay lưng về phía cô nghe điện thoại, cô nghe được bà đang nói với người đầu day bên kia, "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không nhắc lại những chuyện trước kia với nó, mất trí nhớ thì mất trí nhớ, không phải cái  ký ức gì tốt, nhớ tới cũng không có gì tốt."

"Mấy năm nay vất vả cho con rồi, một người chiếu cố ba đứa trẻ, đứa lớn nhất kia làm người ta lo lắng nhất, nó hiện tại có thể khang phục vậy không thể tốt hơn, hiện giờ mẹ chỉ cầu nó có thể an an phận phận sống cùng con, đem Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã hảo hảo nuôi lớn,  hai đứa nhỏ này cũng là rất đáng thương."

"Con không cần nói như vậy, là nhà của chúng ta có lỗi với con, nó trở nên điên điên ngây ngốc con không có bỏ nó, mẹ đã vô cùng cảm kích rồi."

Bà lại nói một chút chuyện nữa rồi mới ngắt điện thoại, xoay người về phía đầu cầu thang chỗ cô đứng, trên mặt lập tức hiện lên vẻ từ ái kinh hỉ, bà ném điện thoại lên sopha rồ bước đến thật nhanh, đến khi còn cách cô không xa thì ngừng lại, thật cẩn thận nhìn cô nói: "Khanh khanh, ta là mẹ, con còn nhận ra mẹ không?"

Mẹ?

Mẹ cô sinh ra cô không lâu đã đi theo người khác, đã nhiều năm rồi không có gặp qua, có đôi khi nhìn những đứa trẻ khác cùng mẹ thân mật, cô cũng từng nghĩ, được mẹ ôm sẽ có cảm giác như thế nào.

Lão phụ nhân thấy cô ngơ ngác nhìn mình lại không nói lời nào, liền đi tới trước mặt kéo tay cô gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, mắt bà đã tràn ra đầy nước mắt, nhìn phía cô ánh mắt vừa là đau lòng vừa cảm kích lại vừa kích đông.

"Con của mẹ chịu khổ rồi." Thanh âm bà nghẹn ngào nói với cô, lại kéo ôm cô vào trong ngực, "Tốt rồ, hiện tại hết thảy đều tốt, hết thảy đều đi qua."

Bà ôm cô như vậy thật ấm áp, mang theo bao yêu thương của một người mẹ, Trình Khanh Khanh chưa bao giờ được cảm nhận sự yêu thương mãnh liệt như vậy, trong lúc nhất thời lại bị kích thích đến đỏ hồng hai mắt, cô thật cẩn thận đưa tay vòng qua sau lưng bà, thanh âm cũng thay đổi âm điệu.

"Mẹ?"

"Ai ai." Mẹ Trình buông cô ra, ôn nhu giúp cô lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt, lôi kéo tay cô ngồi xuống sô pha, lại nói: "Duyên đình nói con mất trí nhớ, nhưng con không cần lo lắng, chúng ta đều sẽ không ghét bỏ con, con vẫn như trước đây, là con của mẹ, là vợ của Duyên Đình thê tử,  là mẹ của Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã, chúng ta đều là người thân của con, sẽ không rời bỏ con."

Trình Khanh Khanh cảm thấy trong lòng phiếm toan, chịu đựng nước mắt gật gật đầu, "Được."

"Con không nhớ được chuyện gì, mẹ sẽ nói đơn giản cho con tình huống trong nhà chúng ta."

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời cũng không còn lời gì để nói, chỉ gật gật đầu, mẹ Trình liền đơn giản nói cho cô một vài tình huống trong nhà hiện tại, tỷ như, ba của cô đã mất cách đây một năm, tỷ như cô còn có thân thích nào, tỷ như mẹ Trình nguyên bản là một giáo sư đại học, hiện tại đã về hưu ở nhà, tỷ như địa chỉ nhà bọn họ ở nơi nào...... Này đó vụn vặt rồi lại những thứ đồ vật thiết yếu trong sinh hoạt mà cô không thể thiếu.

Nghe được ba đã qua đời cô lại có chút cảm thán, không nghĩ tới cô chung quy vẫn là không có phúc khí hưởng thụ thế nào là từ phụ quan ái.

Hai người đang nói chuyện lại đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên tiếng bánh xe, mẹ Trình liền cười nói: "Chắc là hai cái tiểu gia hỏa kia trở về rồi."

Tiếng nói vừa dứt, lại thấy then cửa vặn mở, quả nhiên thấy hai đứa bé đứng ở cửa, hai đứa nhỏ nhìn thấy cô ngồi ở trên sô pha , trên mặt đều lộ ra kinh hỉ, vội vàng rảo bước chạy tới, nhưng nhìn thấy mẹ vui vẻ cũng không làm bọn chúng mất đi quy củ lễ phép, bổ nhào vào trong lồng ngực Trình Khanh Khanh còn không quên lễ phép cùng bà ngoại chào hỏi.

Mẹ Trình thật cao hứng, vội vàng ôm Tiểu Nhã ở trên sô pha ngồi xuống, mà Bạch Tiểu Cảnh cũng thả cặp sách ngồi xuống bên cạnh Trình Khanh Khanh, ngồi xuống lại không nói gì, chỉ dùng khuôn mặt nhỏ đô đô thịt ngước nhìn cô, Trình Khanh Khanh bị đôi mắt to tròn trong veo nhìn đến tim cũng mềm xuống, vội vàng xoa đôi má phúng phính của bé, cười nói: "Làm sao vậy Tiểu Cảnh?"

Tiểu Cảnh lại kéo tay cô gắt gao nắm, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Mẹ trở về còn đi bệnh viện nữa không?"

Nguyên lai tiểu gia hỏa này là lo lắng cái này a, Trình Khanh Khanh nhéo nhéo mặt bé, "Đương nhiên sẽ không."

Tiểu gia hỏa lúc này mới lại cười mở ra, "Cho nên bệnh của mẹ hiện tại đã hết rồi sao?"

"Ân." Trình Khanh Khanh hướng gật gật đầu với bé.

Bất quá bé vẫn  không yên tâm, lại hướng vươn một ngón út ra trước mặt mẹ, "Mẹ, chúng ta ngoéo tay! Mụ mụ phải thật khoẻ, không cần phải đi bệnh viện nữa."

Bé nói nghiêm túc như vậy, chắc là vô cùng lo lắng cô lại trở về bộ dáng như trước đây. Trình Khanh Khanh trong lòng phiếm toan, vội vàng vươn tay tới cùng bé nghoéo tay.

Thẳng đến khi ngoéo tay đóng dấu xong, mặt bé mới giãn ra cười rộ lên, phảng phất như vậy mới có thể làm mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh bé.

Tiểu Nhã ngồi ở bên kia như nhớ tới cái gì, đem mở cặp sách ra từ bên trong lấy ra một túi kẹo, trước đưa qua mời bà ngoại, sau khi mẹ Trình tỏ vẻ không ăn, bé mới móc ra một viên đưa tới bên miệng Trình Khanh Khanh.

Trình Khanh Khanh thấy trên khuôn mặt nhỏ của bé mang theo chờ mong, viên kẹo hồng hồng trên ngón tay mũm mĩm phá lệ ngon miệng, liền cúi người ngậm lấy viên kẹo trong tay bé, nhìn mej ăn kẹo chính mình đưa qua, Tiểu Nhã vô cùng vui vẻ, lại móc ra một viên đưa cho Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh liền ăn viên kẹo trong tay bé, đút cho mẹ cùng anh trai xong, lúc này bé mới móc ra một viên nhét vào trong miệng.

Tiểu Cảnh lại lấy từ trong cặp ra một quyển truyện xưa, " Mẹ, con đọc chuyện xưa cho mẹ nghe được không?Gần đây con biết được rất nhiều chữ, con vẫn luôn muốn đọc chuyện xưa cho mẹ nghe, nhưng maf mẹ vẫn luôn sinh bệnh, con đều không có cơ hội......"

Trình Khanh Khanh nhìn vẻ  mặt đầy chờ mong của bé, đại khái đoán được tiểu gia hỏa này muốn trước mặt thể hiện bản thân mình một chút, hy vọng  nhận được một tiếng khích lệ của cô, bé cơ hồ như khẩn cầu hy vọng cô có thể nghe bé đọc chuyện xưa, Trình Khanh Khanh như thế nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt bé đâu, toại hướng bé cười ngọt ngào, "Được a."

Tiểu gia hỏa được mẹ cho phép, liền hưng phấn mở sách ra nghiêm túc đọc lên, Trình Khanh Khanh một bên nghe hắn đọc một bên thò lại gần xem, vừa thấy sách kia là truyện cổ tích một nửa tiếng Anh một nửa tiếng Trung cô liền lắp bắp kinh hãi, kia mặt trên không có tiếng Trung ghép vần vậy mà bé có thể đọc không sai một chữ.

Mẹ Trình ở một bên nhìn bộ dáng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ trong lòng cũng vô cùng cao hứng, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trình Khanh Khanh bà liền hòa ái giải thích nói: "Hai đứa bé này từ nhỏ đã thông minh, Duyên Đình lại thường xuyên mời thầy giáo đến dạy dỗ, cho nên chữ tiếng Trung cùng từ đơn tiếng Anh đều hiểu được."

Trình Khanh Khanh như suy tư gì gật gật đầu, Bạch Duyên Đình đối hai đứa nhỏ thật ra rất lo lắng.

Đúng lúc này lại nghe được cửa truyền đến tiếng mở cửa, mấy người ngẩng đầu xem, lại thấy người vào là Bạch Duyên Đình, hai cái tiểu gia hỏa tự nhiên lại ngọt ngào chào một tiếng ba.

Bạch Duyên Đình nhất nhất trả lời, lại cùng mẹ Trình chào hỏi liền đi tới bên trái một cái sô pha ngồi xuống, ngồi xuống lại không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng nhìn mẫu tử ba người bọn họ.

Tiểu Nhã nhìn ba ngồi xuống, liền hoạt động thân thể thịt đô đô từ trên sô pha bò đi xuống, từ trong túi móc ra một viên kẹo đưa tới bên miệng ba, Bạch Duyên Đình phục hồi tinh thần nhìn thoáng qua, tức khắc nhíu nhíu mày, "Sao trộm mua kẹo ăn? Không sợ răng đau sao?" Lời nói là nói như vậy, nhưng vẫn ngậm lấy viên kẹo con gái đưa , lại cố ý xụ mặt nói: "Lần sau không được."

Đang muốn duỗi tay đem con gái bế lên, bé đã xoay lại tiến đến bên người Trình Khanh Khanh ngồi xuống, Bạch Duyên Đình vươn tay vào khoảng không, tức khắc có chút xấu hổ, nhưng rất mau liền bình thản ung dung dưa lại về sô pha, tay vươn ra làm như không có việc gì thu trở về đặt trên đầu gối, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trình Khanh Khanh.

Hai đứa nhỏ đều tương đối thích thân cận cô, anh vất vả chăm sóc chúng từ nhỏ, bọn chúng cũng không dính lấy anh như dính cô vậy.

Nhưng anh cũng không đố kỵ, trong lòng ngược lại tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

Anh chưa từng nghĩ đến khung cảnh này, cô có thể yêu thương hai bảo bối cô cho anh như vậy, bọn họ có thể bình thản ngồi  cùng nhau dưới một mái hiên như thế.

Nhìn bộ dáng cô cùng bọn nhỏ nói nói cười cười, anh chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất trong trái tim tịch mịch của mình toát ra một trận dòng nước ấm, dòng nước ấm ấy chảy qua khắp người anh, chảy vào máu anh, chảy đến từng lỗ chân lông.

Căn phòng to như vậy cũng lập tức trở nên tươi đẹp, lập tức trở nên ấm áp.

Con là của anh, vợ cũng là của anh, cho dù sau này mỗi ngày đều chỉ có thể giống kẻ lưu lạc lẻ loi ngồi ở một bên nhìn bọn họ mẫu tử ba người thân mật, anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro