Khó nhịn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạn Mạn thấy được không ổn, cố gắng trấn định

- Chàng nói cái gì vậy? Nước sắp lạnh rồi, nên lên thôi.

Trình Dực gật đầu, đồng ý nói

- Quả thật là nên lên rồi, ở trong nước hành sự quá bất tiện.

Hắn nói xong, không để cho Mạn Mạn có cơ hội nói tiếp, đỡ nàng bước ra khỏi bể tắm.

Vừa lên bờ, Mạn Mạn liền lấy khăn vải mềm mại bọc mình lại, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Trình Dực thong thả ung dung lau khô thân thể, lại chậm rãi khoác áo ngoài lên, bộ dáng không giống như chuẩn bị làm chuyện xấu.

Mạn Mạn thấy hắn như vậy, trong lòng nghi hoặc. Chẳng lẽ lời nói lúc nãy của Trình Dực chỉ là hù dọa nàng?

Hắn tự mình xử lí tốt, nhìn bộ dáng thật cẩn thận của nàng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái, tiến lên một tay chặn nàng bế lên, đi ra khỏi phòng tắm.

Nàng được thả xuống giường, lập tức lăn vào trong chăn.

Hắn cũng không kéo nàng lại, ngồi ở đầu giường hỏi

- Tĩnh nhi cũng biết biện pháp khác có thể dập lửa nữa à?

Mạn Mạn cẩn thận nói

- Ta không học sâu hiểu rộng bằng chàng, đương nhiên là không biết.

- Mạn nhi khen nhầm rồi. Ta cũng chỉ mới biết mấy ngày nay thôi.

Hắn cởi áo ngoài rồi leo lên giường, kéo tay Mạn Mạn vào trong tay chính mình xoa xoa.

Mạn Mạn không rõ nguyên do, nghi hoặc nhìn hắn.

Y phục trên người hai người đơn bạc, ở cùng một ổ chăn gắt gao dựa vào một chỗ, cơ hồ có thể nói là da kề nhau.

Trình Dực sờ soạng một phen, tìm được tay Mạn Mạn, kéo xuống dưới.

Mạn Mạn mặt đỏ tai hồng chống cự lại lực đạo của hắn, hiện tại nàng hiểu được đôi chút hắn định lấy tay nàng làm cái gì.

Trình Dực thò lại gần, hôn lên môi nàng một cái

- Lúc nãy khi Mạn nhi đốt lửa, lá gan lớn như vậy. Bây giờ sao lại nhút nhát như thế?

Mạn Mạn hối hận không thôi, thời điểm lúc nàng đốt lửa, nhưng không tính toán chính mình sẽ dập tắt lửa nha. Huống hồ, sao nàng biết được hắn lại dễ "cháy" như vậy, đánh liền trúng.

Nàng không kịp ba phần lực đạo của Trình Dực, bị hắn lôi kéo đụng phải một "vật thể" nóng như lửa, lập tức xấu hổ nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn Trình Dực.

Hắn lại hôn nàng, hô hấp hơi có chút thô nặng

- Trên người Mạn nhi rất thơm khiến cho tay không ngừng được.

Hắn cúi người ở bên tai Mạn Mạn nói mấy chữ.

Mạn Mạn mở hai mắt ngấn nước trừng hắn

- Bệ hạ học cái này ở đâu, cái này đó...

Nhã nhặn như nàng, quả thực không thể hình dung ra một từ có thể diễn đạt cũng nghĩ không ra một từ nào về chuyện Trình Dực đã nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, các cung nữ ngạc nhiên phát hiện, sắc mặt Trình Dực lại tốt hơn so với mấy ngày trước, mà nương nương lại là vẻ mặt tiều tụy.

Người trong cung đều là thành tinh, thấy tình cảnh này, trong đầu không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Mạn Mạn cả một ngày cũng không cho hắn một sắc mặt tốt, Trình Dực lại không ngại, cơm trưa bữa tối đều tới báo danh đúng giờ, đích thân hầu hạ hoàng hậu dùng canh, ân cần không thôi.

Lại qua mấy ngày, cuối cùng Mạn Mạn không nôn nghén kịch liệt nữa, mỗi ngày ít nhiều cũng có thể ăn được vài thứ, trông có vẻ có tiến triển tốt.

Tâm tình của hắn cũng theo đó mà tốt lên. Mấy ngày nay các đại thần trên triều đình đều nơm nớp lo sợ, hiện giờ mới dám thở mạnh một hơi.

Mẫn Mẫn thấy tỷ tỷ mình cuối cùng cũng có thể nuốt trôi đồ ăn, một ngày ba bữa đều chạy đến Ngự Thiện Phòng. Điểm tâm của bữa ăn chính là súp nóng, có cái gì ăn ngon đều chồng chất đến trước mặt Mạn Mạn.

Ngày hôm nay, nàng vẫn giống với bình thường, vội vàng mang theo hộp đồ ăn đến Dưỡng Tâm điện

Lại không phát hiện trên một thân cây cách chỗ đó khá xa, có bóng người nhìn chằm chằm vào phía hậu cung, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của nàng, mới nương theo bóng cây lặng lẽ rời đi.

Sau người nọ đi sau, trên một cái cây khác ở xa hơn, cũng có một bóng người quỷ mị như vậy rời theo, đi theo ở sau lưng người nọ

Vì hoàng hậu mang long thai, không thể làm chuyện phòng the, vì vậy có đại thần dâng tấu, thỉnh Trình Dực chiêu mộ hậu cung.

Lần này, Trình Dực ngay cả chờ cũng không muốn, trên triều lền tước mũ quan của hắn, trách mắng hắn ly gián tình cảm của Đế hậu, ý đồ dao động căn cơ quốc gia, có tâm hiểm ác như vậy nghĩ thôi cũng đáng hận, đem chức quan tước hẳn rồi trục xuất ra khỏi kinh, vĩnh viễn không trọng dụng nữa. Rồi tiếp tục hạ chỉ lần nữa, sau này nếu có người nhắc lại chuyện này thì sẽ cùng tội với người này.

Vốn dĩ có người rục rịch, thời điểm này toàn bộ đều thu mình lại, không dám có động tác gì nữa.

Những nhà có nữ nhi vừa độ tuổi, vốn dĩ tính giữ nữ nhi lại chuẩn bị đưa vào trong cung, trước mắt nghe thánh chỉ này được ban ra, biết rõ ý định này là vô vọng, hoặc nói, ít nhất cũng phải đợi thêm hai năm, thời điểm hiện tại tình cảm Đế hậu nồng nàn, là không có hi vọng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro