Chương 121-130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121

  Tiêu Đạc nói như vậy, trong lòng A Nghiên cũng thả lỏng một ít. Trùng hợp là sắp tới ngày tết, trong cung bận rộn, A Nghiên làm hoànghậu, đương nhiên phải lo liệu mọi việc, quản lý hậu cung. May mắn là hết thảy đã có Hạ Hầu Kiểu Nguyệt theo giúp, dù vậy cũng làm ANghiên mệt đến eo mỏi lưng đau. Sau đó danh sách muốn vào hậu cung được trình lên, đã thấy trong đó là mệnh phụ trong ngoài vàhoàng thân quốc thích vân vân, danh sách đa dạng, bên cạnh còn được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dùng chữ nhỏ đánh dấu đây là cô nương nhàai, phụ thân là tướng quân gì, tước hầu gì.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chậm rãi nhỏ nhẹ nói với nàng: "phụ thân Hồ Nhụy Nương này chẳng qua vốn chỉ là tả tướng quân, vì lần này hưởnglong ân, lập công lớn, được phong làm Định An hầu.""À?" A Nghiên minh bạch, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt trong một danh sách dài như vậy lại chỉ ra một người, tất nhiên là có dụng ý.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngước mắt nhìn A Nghiên, hơi do dự rồi nói: "Hồ Nhụy Nương năm nay mười sáu, nghe nói tư thái trầm ngư lạcnhạn, dung mạo bế nguyệt tu hoa, còn truyền rằng năm tuổi nàng đã ngâm thơ, sáu tuổi có thể làm câu đối, từ nhỏ trí tuệ. Vì tổ mẫunàng thân mình suy yếu, nàng đi theo nữ đại phu học châm cứu điều dưỡng, đối với y thuật cũng có chút tinh thông. Vốn dĩ nàng theophụ thân đóng ở Nhữ Châu, nay phụ thân nàng được phong Định An hầu, nàng cũng đi theo vào kinh, mới chỉ hơn hai tháng, vốn dĩ tàimạo không ai có thể chê, cũng có danh tiếng nữ thần y."A Nghiên lúc đầu nghe còn cảm thấy thú vị, cái gì đẹp bế nguyệt tu hoa, cái gì đẹp trầm ngư lạc nhạn, là tiểu mỹ nhân có tâm nhãn, kiếnthức, sau lại nghe thấy "Nữ thần y" không khỏi cười một tiếng."Phải không, nàng ấy biết y thuật? Đây chính là khó có được, người thú vị như thế, đến lúc đó bản cung nhất định phải trông thấy."Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn A Nghiên dường như trong lòng có chút không để ý, không khỏi ngầm thở dài. Phải biết rằng vị Hồ Nhụy Nươngnày từ lúc vào Yến kinh, không biết bao nhiêu đệ tử quyền quý tới cầu hôn, nhà nàng đều cự tuyệt. Nàng ấy đến cùng đánh chủ ý gì,người sáng suốt đều biết.Còn có chuyện, mấy ngày trước đây Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ra cung làm việc, lại êm đẹp gặp phu nhân Định An hầu, đối phương đúng làthập phần thân thiện mượn sức mình, dường như muốn hỏi thăm chút tin tức.Tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, hiển nhiên vị Hồ Nhụy Nương này một lòng muốn vào cung, hơn nữa theo nàng thấy, tấtnhiên là tâm cao khí ngạo không cam lòng ở dưới người.Tuy rằng hoàng thượng dường vẫn sủng ái, trong mắt trong lòng chỉ có A Nghiên, hơn nữa còn dùng tính tình như tiểu hài tử sủng đến cốchấp. Nhưng đến cùng bây giờ không thể so với trước kia. Trước kia có thể tùy hứng làm bậy, cũng có thể chuyên sủng chuyên ái. hiện tạisợ là có nhiều vướng bận, so với trước kia có nhiều băn khoăn hơn.Lại nói, trong hậu cung này, sao có thể chỉ có một hoàng hậu đây, luôn có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi, một khi phi tần được sắpxếp vào trong này, cho dù hoàng thượng không chạm vào, thời gian lâu, cũng khó tránh được sinh ra hiềm khích. 

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên này lo lắng, nhưng ai ngờ A Nghiên không để ý, ngược lại nói sắp mừng năm mới, vừa đúng bên ngoài tiến cốnghạt dẻ, muốn làm chút hạt dẻ cao để ăn.Nàng ghét bỏ ngự trù trong cung làm không đúng khẩu vị, muốn tự mình đi ngự trù phòng làm món ăn, còn nói muốn làm nhiều một chútđưa đến chỗ hoàng thượng bên kia.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, cũng bất đắc dĩ thở dài một cái.Có câu tục ngữ hoàng đế không vội, thái giám vội, hiện tại cũng là hoàng hậu không vội, nữ quan vội. Nàng làm nữ quan cho hoàng hậuthật sự cũng làm đến nát tâm.A Nghiên kỳ thật không đem chuyện này để ở trong lòng, nàng còn nhớ Tiêu Đạc, người này mặc dù đã đăng cơ làm đế, vẫn cao ngạoquạnh quẽ, cô đơn một mình, còn chưa bao giờ để ý đến nữ nhân. Có lẽ cả đời này, có mình thôi đã là cực khó, đâu có thể nào đúng dịpnhư vậy lại có tâm nghĩ tới nữ tử khác.Đơn giản một câu, gả cho một nam nhân làm thiên tử, vậy phải tận tình hưởng thụ.Nhưng nếu gả cho một nam nhân làm thiên tử đối với nữ nhân khác đều không được, vậy cứ yên tâm lớn mật làm đi.A Nghiên căn bản không đem vị trí hoàng hậu này coi là cái gì, nàng đối với lễ nghi phiền phức cùng với danh mục sự vụ trong hậu cungcàng không có hứng thú, hết thảy ném cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, chính mình chạy đến ngự trù phòng chơi.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đau đầu không thôi, nàng lại còn có tâm địa tốt an ủi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói: "Kiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi hảo hảo làmđi, đợi ngày nào đó ta nghĩ biện pháp đưa Hạ Hầu Mãng tới Yến kinh, tứ hôn cho ngươi."Lời này nói ra nhất thời Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mặt đỏ bừng, cắn môi, suýt nữa giận."Hoàng hậu nương nương, ngươi đùa giỡn cái gì?""Ta đang nói chuyện đứng đắn!"A Nghiên cũng không phải ngốc, sớm nhìn ra hai người kia tình chàng ý thiếp, chỉ cách một tầng cửa sổgiấy, không phá thủng mà thôi. Chính bọn họ nếu không đâm phá, nàng không muốn nhận gậy gộc.Nàng cúi đầu: "hắn là ca ca ta.""ca ca cái gì!"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới bật ra một câu: "hắn tính tình thế, nhìn thấy là tức."A Nghiên nháy nháy mắt: "Cho tới giờ chưa thấy ngươi tức giận với người khác a, thế nào chỉ đối với mình hắn, chuyên nhất như thế?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cứng họng, đến tận đây rốt cuộc nói không ra lời, A Nghiên ngược lại cười ha hả rồi đi.A Nghiên dẫn dắt cung nữ đi tới phòng bếp, bận rộn một phen, tự tay làm hạt dẻ cao thường ngày thích ăn, hạt dẻ cao kia là chưng chínhạt dẻ, quấy mịn, ở giữa cho lá kim cao và bột đậu lọc sạch làm thành. A Nghiên cố ý làm thành vài tầng, thượng trung hạ là bột hạt dẻmàu vàng, ở giữa xếp kim cao hồng nâu và bột đậu lọc, nhìn qua sắc màu diễm lệ, hết sức mê người.A Nghiên chính mình thử một miếng, bánh xốp tinh tế, hương vị ngọt ngào vừa miệng, thập phần vừa lòng. Nàng nghĩ Tiêu Đạc gần đâyrất bận rộn, ban ngày bận làm chính sự, buổi tối vội vàng theo mình niệm kinh, thật sự vất vả, liền nghĩ phải thưởng cho hắn, một đámcung nữ đi theo phía sau, dùng hộp có nắp đậy đựng hạt dẻ cao, nghênh ngang đi đến ngự thư phòng.đi đến ngự thư phòng, thái giám ngoài cửa vừa thấy hoàng hậu nương nương, vội vàng đi vào bẩm báo.Tiêu Đạc bên kia đang cùng vài tâm phúc trao đổi chính sự, giây lát nghe thấy A Nghiên tới, cũng hơi kinh ngạc, vì A Nghiên rất ít khi tới,lập tức vội sai người mời vào.A Nghiên đi vào, thấy ngự thư phòng nổi tiếng thiên hạ này so với mình tưởng tượng đơn giản hơn rất nhiều, đi vào nhìn thấy là cái bàndài tinh xảo khéo léo sơn đen mạ vàng, bên cạnh bày biện mấy cái đôn thêu, bên trái dựng giá sách và cái bàn hình bán nguyệt, bên cạnhcòn có ít đồ vật trang trí, trên tường là ngự bút của lịch đại đế vương.Xem ra thật sự cũng không thần kỳ, bất quá so với thư phòng tầm thường tinh xảo hơn thôi.Tiêu Đạc lúc này đang ngồi ở chỗ bàn dài sơn đen mạ vàng trên, trong tay cầm ngự bút, đang cúi đầu nhìn một cái bản đồ địa hình, bêncạnh là vài thần tử, có người nhìn quen mắt, đúng là Thập Thất hoàng tử. 

A Nghiên vừa tiến đến, ngoài Tiêu Đạc, vài vị khác cùng với thập thất hoàng tử đều tới bái kiến.Đợi mọi người đứng lên, thập thất hoàng tử mở to ánh mắt tinh lượng, cười hì hì hỏi: "Xem đi, ta sớm nói ngươi sẽ làm tiểu tẩu tử của ta,nay quả nhiên không sai."đã hơn một năm không gặp, thập thất hoàng tử vóc người so với trước kia cao hơn rất nhiều, cao ngất thon dài, hơi có chút phong tháicủa Tiêu Đạc. Khuôn mặt cũng dường như bớt tính trẻ con trước kia, xem như trầm ổn.Đương nhiên đây là lúc không nói chuyện, vừa mở miệng, đã lộ nguyên hình.A Nghiên mới đến, cười cười, gật gật đầu với thập thất hoàng tử và vài vị thần tử, rồi tới bái kiến Tiêu Đạc, con ngươi đen nhánh của TiêuĐạc nhìn nàng một cái, chỉ chỉ một cái ghế thêu bên cạnh, ý tứ là bảo nàng ngồi xuống.A Nghiên vừa ngồi xuống, Tiêu Đạc cuối cùng mở miệng, cũng vừa cúi đầu vẽ phác cái gì, vừa lạnh nhạt hỏi: "Làm đồ ăn ngon gì?"Nghe vậy, A Nghiên không khỏi kinh ngạc: " sao ngươi biết ta làm đồ ăn ?"Trước mặt vài đại thần tâm phúc, Tiêu Đạc vừa mới đăng cơ làm tân đế cũng rất trầm ổn, như trước thản nhiên nói: "Ta ngửi thấy."Lập tức thập thất hoàng tử cười, vài vị đại thần khác cũng cười rộ lên phụ họa."Hoàng huynh, ngươi đã ngửi thấy, vậy thử xem, hoàng tẩu làm món gì?"Tiêu Đạc nhướng mày: "Ta hình như ngửi thấy mùi hạt dẻ, chẳng lẽ là hạt dẻ cao?"Kỳ thật hắn đoán như vậy, thứ nhất là thật ngửi thấy một chút mùi, thứ hai là canh giờ này, vừa không phải bữa trưa cũng không phảibữa tối, mười phần là điểm tâm.Thập thất hoàng tử nghe xong, vội hỏi A Nghiên: "Hoàng tẩu, đoán đúng không?"A Nghiên cũng có chút ngoài ý muốn: "thật sự đoán đúng rồi."Cái mũi chó, tương đối linh mẫn.Nhất thời vài đại thần cũng tán thưởng hoàng thượng thần cơ diệu toán, tiếng khen liên tục.A Nghiên theo bên cạnh, không khỏi muốn cười, kỳ thật vài đại thần này, một đám cũng không ít tuổi, lương đống cẩn thận vững vàngđương triều, nhưng tân đế đăng cơ, bọn họ có lẽ cũng sợ sờ không rõ tính nết tân đế, khó tránh khỏi có cơ hội là muốn vuốt mông ngựa.Được mọi người khen ngợi, ai ngờ Tiêu Đạc bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Hoàng hậu xưa nay hiền lành, trù nghệ kỹ càng, thiên hạkhông ai bằng, biết trẫm hết ngày này đến ngày khác bận rộn quốc sự, cố ý vì trẫm tự tay làm điểm tâm đưa tới, các vị ái khanh đã ởđây, cũng là có phúc, không bằng cùng hưởng."Kỳ thật văn võ bá quan trong triều đối với hoàng hậu A Nghiên này có nhiều bất mãn, vì A Nghiên một mình chiếm hậu cung. Bất mãnnày, hoặc là có tư tâm, hoặc vốn là ngoan cố coi hậu cung cũng phải theo tổ chế, cho rằng thân là thiên tử hẳn phải sớm chiêu nạp phitần, vì hoàng thất khai chi tán diệp mới củng cố nền tảng lập quốc. Kể từ đó, ở trong mắt bọn họ, A Nghiên thật sự là cái đinh trong mắt,cái gai trong thịt.Tiêu Đạc tuy rằng không kiêng kị thần tử, nhưng hắn cũng không thích người khác liên tục dâng tấu chương công kích A Nghiên. Hôm naythấy A Nghiên làm điểm tâm tới, liền muốn để thần tử biết, hoàng hậu nhà hắn trù nghệ tốt như thế nào. Dù A Nghiên không có gì tốt, chỉbằng một tay trù nghệ, cũng đủ để thuyết phục mọi người.hắn có tâm khoe khoang, ai ngờ lại có một người không nể mặt."A? Phải ăn điểm tâm hoàng tẩu làm? Ta... Ta có thể không ăn sao?"Thập thất hoàng tử đáng thương, nhiều năm thế này, hắn vẫn nhớ được năm đó hắn ở nhà A Cửu, chịu dâm uy uống xong bát cháo kia—— nghe nói là tiểu tẩu tử tự tay làm ra, cháo mĩ vị như thế nào, như thế nào.Cả đời đều khó quên a! 

Chương 122

"A? Phải ăn điểm tâm hoàng tẩu làm? Ta... Ta có thể không ăn sao?" Lúc thập thất hoàng tử nói ra, thật sự là vẻ mặt kinh sợ.Các vị đại thần cũng lão luyện thành thục, lúc này thấy thập thất hoàng tử bộ dáng như vậy, không khỏi kinh ngạc, nhất thời nghĩ vị thậpthất hoàng tử này sao có thể nói ra lời như thế?"không được." Tiêu Đạc cũng không nhìn thập thất hoàng tử, thản nhiên nói.Thập thất hoàng tử vẫn còn muốn kháng nghị, nhưng hoàng huynh nhà hắn kia mặt mũi nghiêm trang, kiên quyết, vững vàng, nhất thờikhông dám nói gì. Làm nũng cũng phải nhìn thời điểm, tùy hứng cũng phải có nhãn lực, hiện tại hoàng huynh hiển nhiên là quyết chí thềkhông tha, muốn cho tất cả nếm thử "điểm tâm mĩ vị" hoàng hậu nhà hắn tự tay làm ra.Thập thất hoàng tử có chút tuyệt vọng thở dài, không thể ngần ngại nhìn A Nghiên: "Hoàng tẩu, hạt dẻ cao đâu?"Tiêu Đạc nâng tay, ra lệnh: "dâng hạt dẻ cao của hoàng hậu."Lời này vừa ra, vài thái giám được lệnh, rất nhanh đi xuống, các cung nữ bên ngoài đi theo A Nghiên nối đuôi nhau đi vào, từng ngườinâng một cái lồng nhỏ hình bát giác bằng trúc, phía trên còn nghiêm nghiêm thực thực đậy nắp vung nhỏ tinh xảo, nhìn qua cũng khôngtệ.A Nghiên ngẩng đầu nhìn vào mắt thập thất hoàng tử, không nghĩ tới vị Tiểu Thập thất này thế nhưng không nể mặt.Kỳ thật hắn đã không muốn ăn, nàng còn không muốn cho hắn ăn đâu.Chính mình tự tay làm ra hạt dẻ cao, xốp mềm tinh tế, thơm ngát mỹ vị, cần gì cứng rắn đưa cho người không thích. Lập tức nàng rất cócốt khí tiến lên, bẩm với Tiêu Đạc: "Hoàng thượng, thập thất đệ đã không đồng ý ăn, vậy không cần miễn cưỡng hắn ?"Thập thất hoàng tử vừa nghe, lòng đang tuyệt vọng nhất thời dâng lên một tia hi vọng, tha thiết mong chờ nhìn A Nghiên, con ngươitrong suốt dĩ nhiên là đầy cầu xin, bộ dáng dường như đang nói, van cầu ngươi đừng bắt ta ăn.A Nghiên vừa thấy, trong lòng âm thầm hừ một tiếng, nhíu mày nói: "Hoàng thượng, hay là thập thất đệ không cần ăn?"Tiêu Đạc cũng không nghĩ tới Tiểu Thập thất không nể mặt như thế, con ngươi đen như mực thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, gật đầu: "Ừ."Chỉ một tiếng "Ừ" mà thôi, trong đó lại ẩn ẩn lộ ra không vui.hắn nay thân phận bất đồng, vừa mới đăng cơ thiên tử, vài vị ở đây trong lòng cũng biết rõ ràng, hắn một thân huyết tinh, đạp bao nhiêuxác người đi lên vị trí này, lập tức trong lòng không khỏi bất an không yên.Vài đại thần hai mặt nhìn nhau, một bên nghĩ thập thất điện hạ hôm nay chọc hoàng thượng không vui, bọn họ vạn vạn phải cẩn thận xửtrí, một bên lại nghĩ, thập thất hoàng tử này cũng biết tính tình Tiêu Đạc, này làm hoàng đế rõ ràng là lòng tràn đầy lý tưởng muốn khoekhoang trù nghệ của hoàng hậu nhà hắn, thập thất hoàng tử thế nhưng không nể mặt như vậy?Đến cùng vị hoàng hậu này trù nghệ như thế nào, thế nhưng khiến thập thất hoàng tử đáng thương lộ ra biểu cảm hoảng sợ như vậy, thếnhưng dám can đảm nghịch long lân thiên tử, cũng không đồng ý thử một miếng hạt dẻ cao hoàng hậu tự tay làm ra?Đáng thương các đại thần cân nhắc kỹ, không khỏi càng không yên.Nghĩ đến vị hoàng hậu này tuy rằng bộ dạng mỹ mạo, làm ra đồ ăn hẳn là hương vị cực kỳ kém, kém đến mức thập thất hoàng tử thốngkhổ khó có thể quên. Khiến cho thập thất hoàng tử thấy chết không sờn, dưới tình huống hoàng thượng rõ ràng biểu hiện ra không vui,vẫn không cho hoàng thượng, hoàng hậu một chút mặt mũi?Nhưng vươn đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, bất quá chỉ là hạt dẻ cao, dù khó ăn, có thể hơn độc dược sao? Cùng lắm thì nuốt cảxuống, cùng lắm thì ngày mai đau bụng đi tả, có cái gì lớn lao ?Nghĩ như vậy, trong đó có Hộ bộ thượng thư Trương đại nhân tiến lên, thành khẩn nói: "Hoàng thượng, lâu nay nghe nói hoàng hậunương nương hiền lành nhân đức, trù nghệ kỹ càng, hôm nay hoàng hậu nương nương thể tuất hoàng thượng vì nước làm lụng vất vả,phí công phí tư, cố ý làm hạt dẻ cao đến, đủ thấy hoàng hậu nương nương đối với hoàng thượng chi cẩn thận săn sóc, lão thần ta hômnay may mắn, có thể được hoàng thượng ngự ban thưởng hạt dẻ cao, thưởng thức tay nghề của hoàng hậu nương nương, thật sự là cóphúc!"Văn vẻ nho nhã nói một phen, xem như tinh hoa vuốt mông ngựa của văn thần đạt tới đỉnh cao, A Nghiên nghe ở bên cạnh, không khỏimuốn cười, bất quá nhịn xuống.Thập thất hoàng tử nghe vậy, không khỏi lắc đầu thở dài, đến cùng hắn tuổi trẻ, lại từ nhỏ bị chiều hư, rốt cục nhịn không được nói:"Trương đại nhân, ngươi không biết, ta uống từng một chén cháo, bát cháo kia, ta ói ra rồi phải cứng rắn nuốt vào !"Ói ra rồi, lại cứng rắn nuốt vào?Mọi người trong lòng nhất thời lộp bộp, kia là sự tình làm cho người ta buồn nôn cỡ nào a?Bất quá các vị đại thần đến cùng là người kinh nghiệm lịch lãm, đâu có thể dễ dàng bị một chén cháo dọa lui, trong đó có ngự sử Tôn đạinhân tiến lên, có tư thế tráng sĩ chặt tay, bi tráng nói: "Hoàng thượng, lão thần nguyện thử hạt dẻ cao của hoàng hậu nương nương!" 

Tiêu Đạc con ngươi đen thâm trầm, bình tĩnh, khó có thể đánh giá, đảo qua vài đại thần khác một chút.Các đại thần khác chưa tỏ thái độ, bất quá lúc này thấy ánh mắt Tiêu Đạc đảo qua, cũng đều tiến lên, cung kính trả lời: "Chúng thầnnguyện thử."Lúc lời này nói ra miệng, có vài vị lão thần xưa nay dạ dày không tốt không khỏi hai chân run lên.không biết hạt dẻ cao này đến cùng khó ăn bao nhiêu?Hơi hơi rũ mắt xuống, Tiêu Đạc cười khẽ,Có người nói một tràng dài, có người nói thêm một câu, cũng có người nói bốn chữ, tính tình chư vị đại thần cùng với thái độ đối với ANghiên lúc này lộ rõ, không thể nghi ngờ.Hơn khoát tay, hắn phân phó: "Dâng hạt dẻ cao."Thiên tử ra lệnh một tiếng, các cung nữ thong dong đem hạt dẻ cao nâng đến cho Tiêu Đạc và các đại thần, trước mặt mỗi một vị đạithần dâng một khối, còn lại đều đặt ở trên án kỷ, đây là lưu lại cho Tiêu Đạc và A Nghiên.Lúc hạt dẻ cao kia xuất hiện trước mặt các đại thần, mắt bọn họ đều không khỏi sáng ngời.Thấy này hạt dẻ cao chia làm năm tầng, trình tự ngay ngắn, xốp mềm, nhìn qua có chút tinh tế, màu sắc vàng tươi rõ ràng, thêm nữatrên mặt điểm tâm cắt thành hình củ ấu nhỏ cùng với hoa mai hợp lại thành hình dạng, thật sự tinh xảo khéo léo, làm cho người ta vừathấy liền nhịn không được thèm nhỏ dãi ba thước.Lúc này hạt dẻ cao kia ở trước mắt, bọn họ mơ hồ ngửi được mùi hạt dẻ thơm nồng đậm, ngửi thấy đã làm cho người ta ngón trỏ đạiđộng.Bọn họ đều có chút ngoài ý muốn, không khỏi giương mắt nhìn về phía thập thất hoàng tử bên cạnh.Này... Đây không phải rất tốt sao?Hay là thập thất hoàng tử nghĩ sai rồi?Ai biết ngay lúc bọn họ nghĩ thế này, lại nghe thấy hoàng hậu nương nương cúi đầu thở dài, hơi mở miệng nói: "Tiểu Thập thất a, nói đếnbát cháo kia, thật sự là ta phải xin lỗi ngươi, bát cháo đó ta kỳ thật đã tận lực, xem như là bát cháo ngon nhất ta làm ra, ai ngờ lại khiếnngươi chịu thống khổ như vậy! Nay nghĩ đến, bát cháo đó thật sự là không có chỗ nào tốt, sắc hương vị đều không có."A Nghiên nói như vậy, Tiểu Thập thất lại có chút ngượng ngùng, nhớ tới mình nói vừa rồi, trong lòng hắn dâng lên một cỗ xin lỗi. Cho dùchính mình không thích, cũng không thể giáp mặt vạch trần như vậy a. Nghĩ tới đây, hắn nở nụ cười, chân thành nói với A Nghiên: "Kỳthật... bát cháo đó nhìn bên ngoài cũng không tệ."Cũng không phải không có chỗ nào tốt a...A Nghiên nghe thế, cúi đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, lại nói ta làm ra đồ ăn, dù có một trăm một ngàn cái không tốt,nhưng tất nhiên có một chút tốt, thì chính là nhìn rất đẹp."Nhất thời nói xong, nàng tràn ra một cái cười với Tiêu Đạc, ôn nhu nói: "Hoàng thượng, ngươi xem lần này ta làm được hạt dẻ cao đẹpmắt sao?"Tiêu Đạc nhìn nhìn hạt dẻ cao, lạnh nhạt nói: "Đẹp mắt."Quả thật là đẹp mắt, nàng làm ra đồ ăn, sắc hương vị câu toàn, luôn luôn như thế.Nhưng một phen nói thế, các vị đại thần nghe thấy, nhất thời giật mình, vừa rồi thèm nhỏ dãi ba thước, ngón trỏ đại động tất cả đều némlên chín từng mây.Xem xem vị hoàng hậu này làm đồ ăn, là để tiểu hài tử chơi, chỉ đẹp mắt?Bọn họ cúi đầu, lại nhìn hạt dẻ cao tinh xảo, phía dưới sắc màu rõ ràng vàng óng, nhất thời trong lòng không có tư vị.Này, đẹp mắt như vậy, là làm bằng cái gì? sẽ không phải trực tiếp dùng thuốc màu vẽ ra chứ? Có thể cho vào miệng sao? !Ngay lúc trong lòng bọn họ dâng lên trăm ngàn suy nghĩ, lại nghe thấy Tiêu Đạc hạ lệnh: "Ăn đi." 

Bất quá chỉ hai chữ đơn giản mà thôi, rất bình thường, nhưng nghe vào tai chư vị đại thần cũng giống như đòi mạng. Bọn họ hai mặt nhìnnhau, cuối cùng rốt cục vẫn là Hộ bộ thượng thư Trương đại nhân cắn răng một cái, cầm lấy thìa, run run múc một miếng nhỏ từ khối hạtdẻ cao, đưa vào trong miệng.Các đại thần lúc này cũng cầm thìa lên, bất quá đều cố gắng kéo dài thời gian, thật cẩn thận xem xét động tĩnh Trương đại nhân bên này.đã thấy Trương đại nhân đáng thương ăn miếng hạt dẻ cao xong, hai mắt hơi hơi trừng lên, môi gắt gao mím chặt, râu bạc phía dưới nhẹnhàng run run, cả người cứng tại chỗ, thật giống như gặp được chuyện gì bất khả tư nghị.Xem thế này, mọi người bị dọa choáng váng.Này, này khó ăn lắm a?Nhất thời trong lòng bọn họ không khỏi đoán vì sao hoàng hậu đột nhiên đưa lên hạt dẻ cao như vậy? Trong hạt dẻ cao đến cùng bỏthêm gia vị gì mới có thể đáng sợ như thế?Cùng với vì sao hoàng thượng lại ép bọn họ ăn hạt dẻ cao này?Ở đây mọi người đều là nhân tinh, nhân tinh trong nhân tinh, phàm là đế vương nhíu mày một chút, bọn họ đều phải tinh tế phỏng đoánthánh ý, huống chi nay lại ép bọn họ ăn hạt dẻ cao thập phần công phẫn này!Các đại thần, trên mặt bất động tám hướng, trong lòng đã dâng lên ngàn tầng sóng, đem đại sự trong triều gần đây tất cả ở trong đầulướt qua một lần.Nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy Hộ bộ thượng thư Trương đại nhân kia thanh âm hơi kích động."Ăn quá ngon !"Gì? Chư vị đại thần nghi hoặc nhìn về phía Trương đại nhân.đã thấy Trương đại nhân lấy vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, hơi hơi híp con ngươi, đôi môi nhẹ nhàng động đậy, dùng ngữ khí bất khả tư nghịtán thưởng nói: "Lão thần chưa bao giờ ăn qua hạt dẻ cao mĩ vị như vậy! Hương vị nồng đậm, giống như mỡ, vào miệng tan trên đầulưỡi, ngọt mà không ngấy, mềm mịn mà không nát, thật sự là ăn quá ngon !" 

Chương 123

Lúc Trương đại nhân vẻ mặt hưởng thụ đắm chìm trong hạt dẻ cao thơm ngát, A Nghiên và Tiêu Đạc cũng bắt đầu nhấm nháp hạt dẻcao.A Nghiên lệnh cho cung nữ dâng lên một cái bát lá sen màu xanh bên trong đổ đầy nước đường, đó là dùng đường trắng cùng với hoaquế tỉ mỉ nấu lên, vì hoa quế dùng loại đan quế trần bì, nên đường hoa quế có màu sắc cam sáng tỏ, óng ánh trong sáng, ngửi thấyhương hoa quế thản nhiên.A Nghiên đem đường hoa quế ngọt nhẹ này rưới lên hạt dẻ cao, sau đó dùng một cái thía nhỏ màu trắng múc một ít đưa cho Tiêu Đạcdùngt hử. Mặt Tiêu Đạc cũng không có biểu cảm gì, mím môi nhìn A Nghiên, thế nhưng không có ý tứ vươn tay ra tiếp nhận.A Nghiên không nói gì, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn nhìn đám đại thần bên cạnh, tâm tư vừa chuyển, cũng không kiêng kỵ, lập tức nâng taylên, trực tiếp đút cho hắn ăn.Quả nhiên, thìa hạt dẻ cao của nagf đưa đến bên miệng rồi, hắn mới hé môi ra, trong con ngươi đen hẹp dài lộ ra một chút ấm áp, cứnhư vậy nhìn chằm chằm nàng, ăn hạt dẻ cao đó.Làm này các đại thần nhìn vẻ mặt Hộ bộ thượng thư Trương đại nhân say mê trong hạt dẻ cao, không khỏi có chút khiếp sợ, khiếp sợ rấtnhiều, sau đó quay đầu vụng trộm nhìn về phía Tiêu Đạc, vừa thấy, không khỏi càng lắp bắp kinh hãi.Bọn họ nhìn thấy cái gì, hoàng hậu nương nương một đôi bàn tay thon gầy trắng nõn, thế nhưng ở trước mặt mọi người tự tay đút hoàngthượng ăn hạt dẻ cao.Nhất thời không khỏi cả kinh mở to hai mắt nhìn.Tiêu Đạc là nguoiwf thế nào, năm đó lúc vẫn là Cửu hoàng tử, còn có người đánh giá hắn: Thô bạo lạnh lùng, tàn khốc vô tình, khôngthích nữ sắc, không vui nam nhi, cố tình làm bậy, làm theo ý mình, khi cao hứng chưa chắc đã cười, khi tức giận có thể lục thân khôngnhận.một vị chủ nhân như vậy, đăng cơ làm đế, cả triều văn võ đều kinh hồn táng đảm sợ vị này trở thành một thế hệ bạo quân vô song trênđời —— đó cũng là vì sao tất cả không để ý tính mạng dâng tấu chương, liều mạng can gián, chỉ ngóng trông vị bạo quân này có thểnhanh chóng nhét đầy hậu cung.Vạn nhất hắn làm sao, còn có thể lưu lại một huyết mạch không phải sao?Đại Hạ trải qua qua trận gió tanh mưa máu này, đã đại thương nguyên khí, mấy vị hoàng tử đã chết, mất tích, duy chỉ lưu lại một nhánh là thập thất hoàng tử, dù sao cũng là bùn nhão không thể trát tường.Thập thất hoàng tử, làm một vương gia ăn chơi trác táng vô liêm sỉ, làm hoàng tử như hắn, vẫn nên để vị bạo quân này tiếp tục làm làmnày hoàng đế đi!một vị hoàng đế như vậy, không ai dám nghĩ hắn có thể có vẻ mặt ôn hoà, càng không ai nghĩ, vị thiên tử trời sanh thị huyết lạnh lùng cóthể trở thành vòng chỉ mềm.Nhưng hiện tại, bọn họ nhìn thấy gì, trong ngự thư phòng Đại Hạ Quốc, người tối cao nhất Đại Hạ Quốc, thế nhưng được hoàng hậunương nương tự tay đút một ngụm hạt dẻ cao, hơn nữa còn có vẻ mặt sủng nịch, phóng túng nhìn hoàng hậu nương nương? !"Đây..." Bọn họ nên làm cái gì bây giờ, nên quỳ xuống hô to không hợp, hay là nhanh cúi đầu làm bộ như không thấy, cũng đi nếm thửhạt dẻ cao?Nhưng ngay lúc bọn họ còn kịp phản ứng từ khiếp sợ để quyết định bước tiếp theo nên áp dụng chiến thuật gì, thì sự tình càng làm chobọn họ khiếp sợ hơn phát sinh.Bọn họ thấy, vị cửu ngũ đế vương kia, thế nhưng nâng tay lên, cầm cái thìa kia, lấy một chút hạt dẻ cao đút vào miệng hoàng hậu nươngnương.Hoàng hậu nương nương thế nhưng không cảm giác được có gì không ổn, cứ như vậy hé miệng.Ăn xong, nàng thế nhưng còn thấp giọng oán giận: "Hừ, ta cho ngươi ăn một thìa lớn, ngươi chỉ đút ta một thìa nhỏ."Lời này vừa ra, tất cả đại thần, bao gồm Trương đại nhân vừa rồi vẫn đắm chìm trong hương thơm hạt dẻ cao, ánh mắt đều dừng trênngười hoàng hậu nương nương.Ai ngờ lúc này, Tiêu Đạc đột nhiên nâng con mắt lên.Lúc Tiêu Đạc nhìn bọn hắn, đáy mắt vốn ôn nhu sủng nịch tất cả đều biến mất không còn, hắn nhíu mày: "Hoàng hậu nương nương tựtay làm hạt dẻ cao, các ngươi không muốn ăn sao? Nếu không ăn, tất cả đều cất đi, để ngày mai cho trẫm ăn khuya!"Tiêu Đạc nói như vậy, một đám đại thần đều vội vàng nâng hạt dẻ cao trước mặt mình lên.Bọn họ nhớ tới vừa rồi Trương đại nhân vẻ mặt say mê, bán tín bán nghi thử một ngụm.Vừa thử xong, mọi người đều đơ tại chỗ."Hạt dẻ cao, thật sự rất ngon.""Hương vị này, so với điểm tâm ba năm trước trong hội hoa xuân Ngọc Lan, Gia Cát đại trù tự tay làm một lần, đoạt giải quán quân, cũngkhông kém.""Đâu chỉ là không kém, ta coi so với của Gia Cát đại trù càng tốt hơn!"Lúc các đại thần nói như thế, Trương đại nhân ăn đến hạt dẻ cao đầu tiên rốt cục nhịn không được kích động gật đầu: "Hạt dẻ cao này,hương vị thật sự là vô cùng tốt, khiến ta nhớ tới bữa ăn khuya gia mẫu làm khi ta còn nhỏ."Lúc một đám đại thần thừa nhận, cùng với hoàng huynh, hoàng tẩu nhà mình ngọt ngấy đút cho nhau, Tiểu Thập thất có chút nghi hoặc,hắn nhịn không được nhíu mày, nhìn nhìn hạt dẻ cao của Hồ tướng quân bên cạnh mình."Thực sự ngon như vậy?" Hẳn sẽ không phải là văn võ bá quan vì nịnh hót hoàng huynh mới nói ra lời trái lương tâm đi?"Quả thật ăn ngon!" Tất cả văn võ đại thần đều trăm miệng một lời.Kỳ thật nếu ban đầu hạt dẻ cao này thuận thuận lợi lợi đưa đến miệng bọn họ, mặc dù hạt dẻ cao ngon đến đâu, bọn họ tất nhiên chỉcũng bất động thanh sắc khen vài câu, sẽ không kích động như thế.Nhưng hiện tại, đám lão gia đáng thương này, trải qua kinh hách, bị bắt ăn, bị hoàng thượng và hoàng hậu kia dùng biện pháp vô lý phápngọt ngấy chết người đút nhau ăn dọa cho chết khiếp, lại thử hạt dẻ cao này, nhất thời cảm thấy hạt dẻ cao ăn ngon thật, ngon chưatừng thấy!Thế này giống như lúc phiêu bạt một ngày một đêm trong thời tiết lạnh như băng, đột nhiên cho bọn họ một đống lửa, dù là lão nhântrầm ổn kinh nghiệm lịch lãm, cũng đành lòng không được, lệ nóng doanh tròng.

  "thật vậy chăng?" Tiểu Thập thất nghi hoặc nhìn hoàng huynh nhà hắn, cuối cùng nhịn không được vươn thìa, với tay cầm một khối.Thử xong, hắn nhíu mày đẹp, biểu cảm đọng lại hồi lâu, cuối cùng rốt cục không dám tin nhìn A Nghiên."Hoàng tẩu, trù nghệ của ngươi từ lúc nào thì trở nên tốt như vậy ? thật sự là ngươi làm sao? ! không phải là tìm ngự trù khác làm hộ? !"Lời này vừa ra, Tiêu Đạc trực tiếp nhặt một cái ngự bút trong tay lên, ném mạnh một cái, ngự bút kia bay thẳng về phía Tiểu Thập thất.thật sự là dạy mãi không sửa, không nhớ lâu!đã nói, hoàng hậu nhà hắn làm đồ ăn, thiên hạ đệ nhất, không ai sánh bằng!*****************Vì chuyện hạt dẻ cao lần này, A Nghiên coi như một trận chiến thành danh, các đại thần đối với nàng cũng có chút cải thiện, ít nhất biết vịhoàng hậu nương nương này được hoàng thượng sủng ái, còn tinh thông trù nghệ.Nghe nói nếu muốn bắt lấy tâm một người nam nhân, cần phải bắt dạ dày hắn trước, xem ra hoàng hậu nương nương không có khả năngsẽ nhanh chóng thất sủng.Chuyện này kỳ thật chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không truyền ra ngoài, bởi vì ở đây đều là văn võ trọng thần, bọn họ không phải ngườinói luyên thuyên. Nhưng mà vì chuyện này, về sau nghe nói thiên kim nhà quyền quý ở Yến kinh, một đám tiểu thư đều bắt đầu xuốngbếp, cũng có người tiêu phí nghìn vàng tìm sư phụ là người đứng thứ nhất trong Bạch Lan hội, quyết chí học một tay trù nghệ.A Nghiên từ lần này, đã được thừa nhận, nhất thời có chút lâng lâng, vừa đúng lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến, dâng thực đơn yến hộingày tết, thỉnh A Nghiên xem qua.A Nghiên cầm lấy nhìn vài lần, hơi có chút không vừa lòng: "Các món ăn này tuy rằng sặc sỡ đẹp mắt, đa dạng phong phú. Nhưng thứnhất là rất nhiều đồ ăn cũng không chắc có người động đũa, chẳng qua chỉ bày ra cho nhiều giữ thể diện, cái gì nhất đản phu, songphượng bát tiên, náo la hán quá hải, cái gì thần tiên vịt tứ hỉ, vịt phúc thọ toàn, đều là đồ tanh, đến lúc bưng lên rồi, đầu tiên là tạ ơn sauđó bái lễ, tiếp theo nói vài câu nữa, đợi đến líc có thể cầm đũa ăn, vịt gà đều đã lạnh, ai muốn ăn đây? Thứ hai, nhiều đồ ăn như vậy, cònkhông biết phải chuẩn bị bao lâu, tiêu phí bao nhieu ngân lượng. Nay triều đại trải qua náo động, đúng lúc dân chúng lầm than, chỉ là mộtyến hội ngày tết, lại phải phí nhiều ngân lượng như vậy, đây là phá hoại mồ hôi nước mắt nhân dân!"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lấy thực đơn đến, chính mình nhìn một phen, ngẫm lại cũng đúng, cuối cùng vẫn nói: "Lần này yến hội ngày tết, coinhư là hoàng yến lần đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, phải giữ thể diện, nay muốn tiết kiệm thì giảm đồ ăn, cũng cần thỉnh hoàngthượng xem qua."A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, nhân tiện nói: "Nếu như thế, ta đây nói với hắn."Vì thế đêm đó, Tiêu Đạc bận rộn đến rất muộn mới trở lại tẩm cung, tiến vào tẩm cung liền phát hiện hoàng hậu của hắn thế nhưng khócó được vẫn mở mắt chờ hắn.hắn hơi kinh ngạc, đi lên phía trước, nâng tay sờ sờ tóc nàng, thấy mắt nàng đã đỏ lên, ngáp liên tục, không khỏi nhíu mi nói: "Sao cònkhông ngủ?"Lúc này ngày thường, nàng không phải đã tiến vào trong chăn gấm ngủ say sao?A Nghiên cười khẽ, ngước mắt lên bắt gặp thương tiếc trong mắt hắn, trong lòng mừng thầm, chính là muốn hiệu quả này a, vì thế nànggục vào lòng hắn, kéo cổ hắn nói."Hoàng thượng a, thần thiếp có chuyện này muốn nói một chút với người..."Ai biết còn chưa dứt lời, Tiêu Đạc nhíu mày, thản nhiên nói: "Chuẩn tấu.""Gì?" Nàng nói còn chưa nói đâu.Tiêu Đạc nhíu mày, con ngươi hẹp dài có vài phần ý cười đùa cợt, bất quá ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ: "Ngươi tha thiết mong chờ ta đếngiờ này, chẳng lẽ không phải vì mở miệng nói chuyện gì với ta sao?"Vô sự không đăng tam bảo điện, nếu không phải nàng có chuyện gì cầu hắn, mới sẽ không ân cần như vậy đâu.A Nghiên cười, có chút ngượng ngùng, bất quá cũng không biết sợ."thực đơn hoàng yến ngày tết, ta thấy, rất phô trương." 

Tuy rằng mấy ngày nay nàng cũng không quá mức dụng tâm chưởng quản hậu cung, nhưng tiền bạc chi cho hậu cung, nàng vẫn nhìnqua vài lần, bao nhiêu đều biết, này trong hậu cung chi tiêu rất lớn."Nhiều như đồ ăn đa dạng như vậy, phô trương lãng phí, mấu chốt là các thần tử chưa chắc đã cảm thấy ăn được cái gì, cũng có ngườithậm chí trước khi xuất môn tự ăn trước điểm tâm lấp đầy bụng, để lúc hoàng yến không bị đói."một đời đầu tiên, nàng là phu nhân hầu môn, lúc trước cũng từng trải qua loại chuyện này không phải sao?Tiêu Đạc nghe nói như thế, lại có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng một cái, trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi: "Ý ngươi thế nào?""Ý ta, đương nhiên là ta sẽ chưởng quản việc này, tất cả thực đơn, đều tự tay ta định ra."Đến lúc đó, nàng sẽ giảm bớt thứ sang quý, chuyên chọn một ít rau dưa và trái cây theo mùa cùng với thịt tươi mới để ăn, lại chỉ huyngười ngự trù phòng tỉ mỉ chế tác, tất nhiên có thể nổi bật, cũng vì vị thể diện tân đế Tiêu Đạc, còn tiết kiệm chi phí khổng lồ.Tiêu Đạc ánh mắt dừng ở trên mặt A Nghiên, đã thấy nàng hai mắt là lộ ra tơ máu đỏ hồng, cho nên ánh mắt kia không thủy nhuận nhưbình thường, nhưng một khuôn mặt nhỏ nhắn lại phát ra sáng rọi khác, đó là một tin tưởng nắm chắc.hắn nhẹ nhàng câu môi, nở nụ cười: "Được, đều theo ngươi."hoàng hậu nhà hắn, chẳng những niệm kinh thành nghề tạo riêng một ngọn cờ, đến ngay cả trù nghệ cũng khiến toàn bộ đầu bếp trongthiên hạ phải xấu hổ. 

Chương 124

A Nghiên xem lại sổ sách năm trước nữ quan trong cung ghi lại, hoàng yến ngày tết trong cung, đồ ăn phong phú nhưng cũng không cógì tươi mới, nàng nhìn xong, trong lòng đã có chủ ý.Hơi trầm ngâm rồi, nàng định ra thực đơn, cầm cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem, cũng bảo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt phân phó xuống, theo nhưthế chuẩn bị.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa thấy thực đơn đó, nhất thời lắp bắp kinh hãi, có chút không dám tin nhìn A Nghiên.Bởi vì A Nghiên viết ra, chỉ vài dòng ít ỏi, gồm tám món đồ ăn, là: khẩu đại đậu hủ (đậu phụ túi tiền), nhưỡng gia tử (cà tím chưng), túybài cốt (sườn om rượu), long tỉnh hà nhân (tôm nõn long tỉnh), kê thang chử can ti (canh gà nấu sợi), băng đường tương liên (sen đườngphèn), hương cô hạp (nấm hương nhồi), thi lễ ngân hạnh (chè bạch quả). 

Tám món đồ ăn này, tam huân ngũ tố (3 mặn 5 chay), nếu đặt ở tiệc chiêu đãi tân khách nhà bần hàn bình thường có lẽ còn miễn cưỡngđược, nhưng đây chính là hoàng gia thịnh yến mỗi năm một lần, chỉ làm tám món đồ ăn, bản thân Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng cảm thấylệnh này truyền xuống đi, sẽ khiến mọi người chê cười.Đừng nói trọng thần trong triều và mệnh phụ trong ngoài, ngay cả nữ quan, thái giám trong cung, cả đám còn không cười vỡ bụng?A Nghiên thấy vẻ mặt Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khiếp sợ, vẫn lơ đễnh, thản nhiên nói: "Thức ăn không cần nhiều chỉ cần tinh. Đến lúc đóchúng ta chỉ để hai ba người một bàn, mỗi bàn bày tám món, chỉ cần làm tốt tám món này, bọn họ chưa chắc đã không thích ăn. Lại nói,tay nghề ngự trù trong cung ta cũng không chắc, nay ta muốn đích thân dạy họ làm tám món này, với tư chất của bọn họ, có thể họcxong đã là không tệ rồi."Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngẫm lại cũng cảm thấy A Nghiên nói có đạo lý, nhưng mà hoàng gia thịnh yến này là vấn đề thể diện a.Nàng khó xử nhìn tám món nửa ngày, cuối cùng rốt cục lắp bắp nói: "lại phải nói tiếp... Kỳ thật tám món này cũng vô cùng tốt..."Ba mặn một chay, trong đó ba mặn lần lượt là thịt lợn, thịt gà, cá, chia thành 3 nhóm lớn, còn món chay chỉ là hai thứ đồ ăn chay, một làcanh, một là bánh, một món rau trộn, thật sự là đơn giản lại thực dụng...A Nghiên đương nhiên nhìn ra Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vẫn đầy khó xử, bất quá nàng cũng không để ý, chỉ phân phó: "Ngươi cầm tiền đi thumua trước nguyên liệu đi."Nguyên liệu nấu tám món ăn này cũng rất phổ thông, tiêu tốn ít ngân lượng.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười khổ một tiếng, gật đầu đáp vâng, đành phải đi xuống.Từ đó, mỗi ngày A Nghiên dùng nửa ngày chạy tới ngự trù phòng, dẫn theo các vị ma ma, cung nữ, chỉ huy các đại trù trong ngự trùphòng. Lúc đầu các đại trù tuy rằng trên mặt cung kính, nhưng trong lòng chưa chắc kính phục. Dù sao hoàng hậu nương nương tuy rằngsinh ra mỹ mạo, địa vị tôn quý, nhưng nhìn qua cũng chỉ mười sáu xuân xanh, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, ngay cả cổ tay cũng cầnnâng niu cẩn thận, làm sao cầm được xẻng sắt nấu đồ ăn cho người ta đây.Nhưng sau này, A Nghiên chỉ lộ ra mấy thủ đoạn nho nhỏ, đám ngự trù kia đều tâm phục khẩu phục, từ nay về sau nghe theo A Nghiênchỉ đạo.Được A Nghiên hướng dẫn, các ngự trù rốt cục nắm được yếu lĩnh của tám món ăn đó, từng đại trù làm ra tám món ăn này tất cả cùngmột khẩu vị.Như vậy, chính là muốn hiệu quả này.nói thẳng ra là, hoàng yến tân xuân trước kia, cũng là các món đồ ăn, từng nồi nấu xong, tiệc bày ra, bưng lên từng mâm, chẳng sợ chưvị hoàng thân quốc thích, các mệnh phụ trong ngoài có ăn quen hay không, tất cả đều dâng lên. Chỉ cần bưng lên rồi, ngự trù phòng đãtận chức tận trách, chẳng sợ đến cùng ăn lạnh hay ăn nóng.Còn hoàng yến của A Nghiên, muốn ít nhưng tinh. Dù sao hoàng yến năm nay, đếm qua đếm lại chỉ tám món ăn này, không nhiều nhưdanh sách cũ, cũng không nhiều lễ nghi phiền phức. Mặc kệ ngươi là đại thần triều đình, hay vương hầu quốc thích, mặc kệ ngươi là namhay nữ, là già hay trẻ, thậm chí là cao tăng phật môn, ngươi cũng có thể từ tám món ăn này tìm được một thứ mình có thể ăn.Cái gì, ngươi cảm thấy ủy khuất, chỉ có mấy món có thể ăn? Vậy ngươi hẳn là suy nghĩ quá nhiều, trong hoàng yến ngươi có thể ăn đượcmột món nửa món thì cũng đã là có lộc ăn, còn nghĩ xa xôi cái gì thưởng thức mĩ vị khắp thiên hạ?Chuẩn bị xong, A Nghiên cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.Kỳ thật nàng làm mộthoàng hậu, vẫn bề bộn nhiều việc, tới gần ngày tết, rất nhiều sự tình đều phải đợi nàng quyết định xử lý, nhắc tớichuyện đó không khỏi đầu cũng lớn thêm một vòng, may mắn có Hồ thái phi, cũng chính là Hồ quý phi lúc trước, mọi việc đều có thể giúp đỡ nhắc nhở, lo liệu.Hồ quý phi là mẹ đẻ của thập thất hoàng tử, lúc trước trong triều náo động, bà và tiên đế suýt chết, bất quá bà phúc lớn mệnh lớn, thếnhưng tránh được một kiếp, nay đã ra cung, đi theo Tiểu Thập thất vào vương phủ, bảo dưỡng tuổi thọ.Nay A Nghiên gặp việc khó, liền đi hỉnh giáo bà, tính tình bà tốt, lại không câu nệ tiểu tiết, vẫn nhớ chuyện cũ, có chuyện gì cũng sẽ giúpA Nghiên quyết định.Như thế bận rộn một phen, đêm giao thừa ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó niệm kinh vừa thông suốt, Tiêu Đạc lại ép buộc một đêm.Cũng bởi vì gần tới ngày tết, sớm đã ngưng chính phong bảo (ngừng chính sự, cất ấn tín), Tiêu Đạc không bận rộn lui tới như trước, càngcó nhiều tinh lực và thời gian cùng A Nghiên.Chẳng qua hắn "bồi" thật sự làm cho người ta có chút tiêu thụ không nổi.Ngày đầu tiên hắn bấm tay tính toán, nói hôm nay không nên sinh hoạt vợ chồng, vì thế hai người chỉ ôm ấp, cái gì cũng không làm, hạiphía dưới A Nghiên nơi đó bị thiết côn cứng rắn cọ một đêm.Ngày thứ hai hắn lại nhướng mày, vẫn nói, hôm nay không nên sinh hoạt vợ chồng, vì thế hai người lại cái gì đều không thể làm. Bất quálúc này hai người đều học ngoan, quay lưng vào nhau, ai cũng không ôm ngủ, miễn cho cả hai không được thoải mái.Ngày thứ ba, hắn bấm tay tính toán, trong mắt có nhu ý, rốt cục mở miệng nói: "Hôm nay đúng là ngày lành sinh hoạt vợ chồng."A Nghiên giật mình, tự cúi đầu tính tính, biết hôm nay đúng là ngày tốt nhất hoài thượng con nối dòng.hắn cũng không thể nhịn nữa, đã nghẹn đến bây giờ mới muốn phóng thích vạn tử ngàn tôn của hắn?"Ngươi vì sao có biểu cảm này?" trong mắt Tiêu Đạc đầy chờ mong, nheo mắt, nhướng môi mỏng lộ ra sáng rọi, hắn cất bước tiến lên, ômlấy A Nghiên, cúi đầu ngắm kỹ sắc mặt nàng.Nhất thời không khỏi nghĩ, đời trước nàng là nữ đại phu, dù không phải am hiểu nhất phụ khoa, nhưng việc này cũng nên hiểu rõ đi?"Tối nay chúng ta hảo hảo làm, tranh thủ hoài thượng." thiên tử trẻ tuổi, thanh tuyệt tuấn mỹ, tôn quý bất phàm, nói ra một câu như vậy.A Nghiên nghe thấy, nhất thời bị hắn trêu chọc khó chịu.Vì sao đường đường là thiên tử, sinh ra oai hùng bất phàm như thế lời nói ra lại như nông dân ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, nóng lòngchờ lão bà mình có đứa nhỏ!!Đáng thương A Nghiên một đêm này, giống như chảo nóng quấy bánh bột ngô, bị lăn qua lộn lại các kiểu, phía trước phía sau, lên lênxuống xuống thanh thanh rung động, phách phách phách phách không ngừng.Cầu xin tha thứ không biết bao nhiêu lần, nam nhân xưa nay sủng ái nàng đến cực điểm, lúc này trong mắt không có nàng, chỉ có tiểuthai nhi trong bụng nàng không biết đã có hay chưa.thật vất vả đến sau nửa đêm, trong cung gà đã kêu, Tiêu Đạc mới ngừng lại.Mồ hôi đầm đìa, hắn hô hấp còn chưa vững vàng, đã ôm vòng eo nàng mềm mại, nghi hoặc nhíu mày nói: "Sao lại có gà gáy?"Trong hoàng cung cũng không nuôi gà, lại nói cho dù có gà, cũng là gà ở ngự trù phòng, người ngự trù phòng lý vạn vạn lầm không dámđể gà kêu, quấy nhiễu quý nhân nghỉ ngơi."Là gà ta dặn mua a..."A Nghiên mệt đến đã không mở được mắt, hàm hồ nói.Kỳ thật nàng thấy lúc mừng năm mới chọn mua gà, giá tất nhiên tăng cao, cho nên mua trước một đàn gà nuôi ở trong cung, đến lúc đócần ăn thì mổ là được.Đáng thương Tiêu Đạc dù có anh minh thần võ, phỏng chừng cũng không thể nghĩ được nguyên nhân thế này.*******************A Nghiên cũng không biết mình ngủ bao lâu, dường như chỉ mới chợp mắt một lát đã dậy. Lúc nàng mở mắt ra, Tiêu Đạc đã đi mất.Ngáp một cái, trong lòng nàng biết, hôm nay Tiêu Đạc tất nhiên không thoải mái.

  Ngày mồng một tháng giêng, lúc trời chưa sáng, bách quan đã phải tụ tập đầy đủ ở Vĩnh Hòa điện chúc tết hắn, cho nên hắn đã sớm điqua. Còn mình cũng không được ngủ lười, phải nhận mệnh phụ trong ngoài chúc tết.không làm thế nào được, nàng phải đứng dậy, các cung nữ được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dẫn dắt, bắt đầu trang điểm, phục sức cho nàng,mặc chế y và châu quan của hoàng hậu. Trang phục trang điểm xong, chính nàng ở trong gương nhìn mình, nhất thời không khỏi hoảnghốt.Nàng từng cảm thấy chính mình không thể làm hoàng hậu, nếu nàng làm hoàng hậu, nói không chừng ngày nào đó sễ bị phế truất, hoặclà mất mạng. Nhưng ở đây nhìn người trong gương đồng này, thấy nữ tử đó đúng là một vẻ ung dung hoa quý, nhàn nhã tự đắc, rõ ràngchính là tướng mạo hoàng hậu trời sinh.Kỳ thật cũng lạ lùng, nàng giống như đã khác hẳn, ngay cả khuôn mặt vẫn là khuôn mặt, cũ nhưng khí tràng quanh thân cùng với khí độxung quanh dường như đều thay đổi, theo quan hệ của nàng và Tiêu Đạc mà thay đổi.Hoặc đây là tướng từ tâm sinh.Còn nửa canh giờ nữa nàng đi Vĩnh Phúc điện nhận mệnh phụ trong ngoài vào chào, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sắp xếp một lần cuối cùng danhsách mệnh phụ tiến đến thăm viếng đặt trước mặt nàng, cũng nhất nhất dặn dò một lượtLúc Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhắc tới một người tên là Hồ Nhụy Nương, nàng bỗng nhiên cảm thấy dường như mình đã nghe qua.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy nàng cuối cùng đã lưu tâm, không khỏi nhẹ nhàng thở ra."Chính là vị này, nữ nhi của An Định hầu, mười sáu xuân xanh, có tư thái trầm ngư lạc nhạn, dung mạo bế nguyệt tu hoa, năm tuổi có thểngâm thơ, sáu tuổi có thể làm câu đối, từ nhỏ trí tuệ, tinh thông y thuật, rất có tài danh, đặc biệt nay —— "Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói xong, nhìn trộm A Nghiên liếc mắt một cái, chậm rì rì nói: "Nay nữ tử khuê các toàn thành đều học nấu đồ ăn,duy chỉ có nàng ấy không giống người thường, lại bắt đầu nghiên cứu thực liệu, nói là dùng thức ăn điều dưỡng thân thể."Đây cũng thật sự là một thiên hạ tâm tư tinh xảo a! 

Chương 125

A Nghiên nghe Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói như vậy, không khỏi muốn cười, muốn cười xong, lại hơi hơi nhíu mày.Nàng biết bởi vì nay trong cung muốn nạp thêm nữ nhân, trong thành Yến kinh không biết bao nhiêu nữ nhân động tâm, người này hiểnnhiên cũng dã tâm bừng bừng, sợ là hận không thể liếc mắt một cái được Tiêu Đạc nhìn trúng rồi trực tiếp chiếm vị trí của mình đâu?Kỳ thật chuyện này, không cần Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhắc nhở, trong lòng nàng cũng không thoải mái.Đến lúc đó Tiêu Đạc muốn nạp nữ nhân, mặc kệ hắn chiêu nạp, dù sao đến lúc đó đều là nàng quản, nếu bộ dạng đẹp mắt biết an phận,nàng còn có thể để ở trước mắt mình cảnh đẹp ý vui, nếu người nào dám làm yêu tinh, sẽ có một trăm loại biện pháp thu thập.Còn Hồ Nhụy Nương, bây giờ nàng đã coi nàng ấy là yêu tinh, muốn làm yêu tinh.Cái gì mà làm canh thuốc? Nghỉ ngơi đi thôi, lúc nàng Cố A Nghiên làm ra canh thuốc, Hồ Nhụy Nương còn đang xếp hàng trên đườngluân hồi đấy!A Nghiên cũng không quá để ý, xem canh giờ, mỉm cười đi tới đại điện, đã thấy bên ngoài tấu nhạc vang lừng, cũng có chuông vàngkhánh ngọc, rất náo nhiệt, đến ngày tốt giờ lành, lại có quan loan nghi vệ nghi rung tĩnh tiên, quan xướng lễ cao giọng hô lên "Xếp hàng".A Nghiên đầu đội mũ phượng, mặc triều phục phú quý hoa lệ, thản nhiên đi xuống liếc mắt một cái.Phía dưới là nội ngoại mệnh phụ gấm hoa rực rỡ, một đám quỳ hai hàng dưới đất, lúc quan xướng lễ hô lớn, chỉnh tề tiến hành ba quỳchín lạy.A Nghiên trong lòng thầm than, xa xôi nhớ tới đời nọ, nàng cũng quỳ ở phía dưới lạy người khác, lúc đó cái đầu gối chạm xuống đất rấtđau đớn, nay lại đến mình ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, nhìn người khác triều bái.Cứ ngồi như vậy, xuyên qua mệnh phụ hầu môn quyền quý, trang sức quý giá cúi đầu trước mặt, nhìn hoàng thân quốc thích kia triều báimình, trong lòng không biết tại sao bay tới vài chữ to: Mẫu nghi thiên hạ.không gì có thế so với một khắc này, A Nghiên càng rõ ràng ý thức được cái gì gọi là một thế hệ sủng hậu, nói đến chính là nàng đi?Loại cảm giác này, thật sự là quá mỹ diệu.Đợi sau khi kết thúc tam khấu cửu bái, các vị nội ngoại mệnh phụ vẫn quỳ tại chỗ, chờ A Nghiên ra hiệu. A Nghiên nâng tay, dè dặt màkhinh đạm nói: "Hãy bình thân."Lời này vừa ra, mệnh phụ trong ngoài cũng lục tục đứng dậy tạ ơn, lúc đứng dậy còn run rẩy lên xuống. Đến cùng tuổi cao, cũng khôngphải mỗi ngày đều quỳ lạy, cụng đầu vài cái như vậy, xem như muốn mạng già.A Nghiên mỉm cười nhìn mọi người phía dưới, nàng ban thưởng ngồi, ban thưởng trà cho bọn họ, lúc này tĩnh tiên lại vang lên, dàn nhạctấu tiếp, đại điển chúc tết xem như hoàn thành.Kế tiếp A Nghiên đi ra, về tẩm điện của mình, bỏ hoa phục, nghỉ ngơi và dùng chút trà bánh."Để sau đó nội ngoại mệnh phụ theo thứ tự tới bái kiến nương nương, nương nương đến lúc đó nói vài câu là được."Đương nhiên, có thể được đến gặp hoàng hậu, xem như dự một tiệc nhỏ, chẳng phải mệnh phụ nào cũng có thể có cơ hội, tất nhiên phảilà hoàng thân quốc thích hoặc nữ quyến chân chính cao nhất nhà quyền quý. nói là đến chúc tết, kỳ thật là có chút ý tứ mượn sức quanhệ.A Nghiên đương nhiên minh bạch, gật đầu.Dùng xong bữa sớm, các mệnh phụ này một đám lục tục đi tới, từng nhóm hai ba người, đơn giản là khen hoàng hậu ung dung hoa quý,cũng khen hoàng hậu tuổi trẻ xinh đẹp, một thế hệ hiền hậu. A Nghiên bình thường cũng không thích gọi người nào tiến cung, chính mìnhở hậu cung một mình, mệnh phụ bên ngoài muốn cùng A Nghiên xây quan hệ đều khó khăn, nay bắt được cơ hội, đương nhiên là toàn lực sử dụng đủ chiêu thức, nghĩ cách lưu lại một cái ấn tượng tốt trước mặt A Nghiên.Ngay lúc A Nghiên vừa tiễn bước một nhóm, nhân cơ hội uống một ngụm trà, thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bẩm báo nói: "Định An hầu phunhân cùng nữ nhi đến bái kiến hoàng hậu nương nương."A Nghiên hơi hơi nhíu mày: "Chính là Hồ Nhụy Nương ?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu: "Vâng."A Nghiên khẽ cười một tiếng, nâng tay phân phó nói: "Mau mời."Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền ra, một phụ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, một thân cẩm y hoa phục đi vào tẩm điện, đây tất nhiênchính là Định An hầu phu nhân.Theo sau vị hầu phu nhân này, là một nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi.A Nghiên phẩm trà, lơ đãng đảo qua, thấy cô nương này sinh ra quả nhiên mỹ mạo, dáng người yểu điệu, vòng eo tinh tế, đi đến giốngnhư lá sen múa trên sóng nước, da thịt nõn nà, mắt ngọc mày ngài, sở sở động lòng người, thật sự là diễm sắc khó gặp.So sánh với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh A Nghiên, dung mạo hai người tương đương, chẳng qua Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quá mức khắc chếlạnh nhạt, còn nữ tử trước mắt lại xinh đẹp quyến rũ. Nếu nói Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là một khối băng vào ngày đông, như vậy vị nữ tử nàytất nhiên là tu di hoa trong bóng đêm.Huống hồ nàng biết rõ mình muốn vào cung, lại mặc một thân quần áo khoe ra thân hình như rắn nước.Ngày lạnh như vậy, cũng không sợ đông cứng hỏng luôn?An Định hầu phu nhân mang theo nữ nhi đi đến gần, cúi xuống quỳ lạy, Hồ Nhụy Nương phía sau cũng quỳ lạy theo.Bất quá A Nghiên chú ý thấy lúc nàng ấy đứng dậy, một đôi thủy mâu như có như không liếc về phía mình.Ha ha.A Nghiên nâng trà nóng lên, chậm rãi thưởng thức.Nàng không thích nữ tử này.Dù nàng ấy lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, nhìn cảnh đẹp ý vui, nàng cũng không thích.Nàng đã không thích, vậy khiến cho nàng ấy cả đời không dám tiến cung là được, bằng không lại tự mình tìm phiền phức.A Nghiên hơi cười gian, đã có chủ ý, tiếp đón Hồ Nhụy Nương tiến lên, hòa khí lôi kéo tay nàng ấy, cười hỏi: "Mấy tuổi, đã hứa gả chongười nào chưa?"Hồ Nhụy Nương ngượng ngùng nở nụ cười, lắc đầu nói: "Năm nay mười bảy, còn chưa có."A Nghiên nghe vậy, trong mắt nhất thời hiện ra thần thái, khen ngợi: " thiên hạ trong sáng tinh xảo như vậy, sao còn chưa gả người,những người đó cũng thật sự là có mắt không tròng."nói đến đây, nàng nhất thời cảm thấy mình chính là lão phu nhân trong hầu môn a!Bất quá không có cách nào, mẫu nghi thiên hạ! Cái gọi là mẫu nghi thiên hạ, đơn giản là phải giống như từ mẫu, quan ái thần dân thiênhạ, phải hành động theo lễ như quy định, giống từ mẫu.nói trắng ra là, trên đời này ai cũng là nam nhi, nữ nhi của nàng, nàng đành phải tuổi còn trẻ đảm đương nhân vật lão phu nhân."Hoàng hậu nương nương..." cô nương gia chưa gả nghe nói như thế luôn ngượng ngùng, Hồ Nhụy Nương cũng không ngoại lệ, cúi đầuđỏ mặt, nói không nên lời dù một hai ba chữ.Nhưng An Định hầu phu nhân bên cạnh, khẽ thở dài, khuôn mặt hơi u sầu nói: "Trước kia lúc ở Kỳ châu, bà mối đến cầu hôn còn sắp đạphỏng cửa nhà, phụ thân nàng cũng nói không nóng nảy, sủng nàng, muốn giữ lâu vài năm. Ai biết vừa đúng gặp lúc thay đổi trong triều,biến động này làm trì hoãn một hai năm. một hai năm trôi qua, tuổi cũng lớn, qua năm đã mười bảy, ta cũng bắt đầu lo lắng, nghĩ ở trongthành Yến kinh tìm thanh niên tài tuấn môn đăng hộ đối, mới an tâm được, cũng an tâm hầu gia nhà ta, ai biết tìm tới tìm lui, cũng khôngcó người thích hợp. 

Lời này nói ra, A Nghiên phải vỗ án tán dương.Cảm thấy ý tứ này là, trách hầu gia xuất lực giúp hoàng thượng, mới khiến khuê nữ nhà mình hôn sự bị trì hoãn. Mắt thấy người ta đã bịtrì hoãn thành gái lỡ thì, cũng không có ai thích hợp, hoàng hậu ngươi mau làm chủ thu cô nương nhà ta đi! Còn nói cái gì như vậy AnĐịnh hầu nhà bà mới có thể vui vẻ? Có ý tứ gì? Đỏ mắt uy hiếp a!A Nghiên nghe hiểu tầng ý tứ này, ngầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ ta cố tình không hiểu ý ngươi, nhưng trên mặt cũng cười có lệ nói:"Cũng không phải sao, phải tìm nơi môn đăng hộ đối. Bất quá mười bảy tuổi a, còn trẻ, chậm rãi tìm, rồi sẽ có."Hồ Nhụy Nương nghe nói như thế, nhất thời vụng trộm chăm chú nhìn nương nàng.Cái gì gọi là mười bảy tuổi không nóng nảy, từ từ sẽ đến? Chẳng lẽ còn chờ, chờ đến năm nào? !Bất quá nàng đương nhiên không dám nói gì, trong tẩm điện của hoàng hậu, còn không tới lượt nàng nhiều lời.A Nghiên cười cười, quay sang Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hôm nay ngự trù phòng không phải làm đường cao sao, ta nếm cũng không tệ, nghĩđến Nhụy nương cũng thích ăn, mau mau mang tới, để nàng nếm thử."An Định hầu phu nhân vừa nghe, đương nhiên mừng rỡ, nhiều hầu phu nhân tiến đến bái kiến như vậy, đều không được ban đường cao,duy chỉ có nhà bà, có thể thấy được hoàng hậu này có chút ý tưởng.một bên Hồ Nhụy Nương thuận theo cúi đầu, lại ngầm nhíu mi, đường cao? Cái gì là đường cao? Chính là đường đỏ cho vào nồi chiênthành đường cao sao? Nhưng mà ngọt ngấy chết người, ăn vào còn không béo chết?Bất quá nàng không dám nói gì, đành phải mím môi mỉm cười không đáp.Nhất thời đường cao bưng lên, vừa đúng lúc có vài vị hầu phu nhân tới bái kiến, đều được giữ lại ăn đường cao.Hầu phu nhân khác đương nhiên đều mừng rỡ, hoàng hậu giữ mình lại ăn đường cao, đây quả thực là chuyện tốt bằng trời a!Thấy đường cao kia màu sắc vàng óng ánh xốp giòn mê người, nhìn qua đã khiến người thích, đám hầu phu nhân này còn chưa kịp ănsáng, đương nhiên là người người vui sướng.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự mình lấy đường cao chia cho các phu nhân, khi dùng đũa bạc chia đến trước mặt Hồ Nhụy Nương, Hồ NhụyNương hơi hơi cắn môi dưới.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lông mi khẽ nhúc nhích, rũ mắt xuống, yên lặng đem đường cao đặt trong khay bạc trước mặt Hồ Nhụy Nương.A Nghiên ra lệnh một tiếng, các vị hầu phu nhân bắt đầu ăn đường cao, vừa thử ăn, chỉ cảm thấy đường cao này bên ngoài xốp giòn, bêntrong xốp ngọt mềm, hương vị vô cùng ngon miệng, không khỏi người người khen ngợi.Nhưng Hồ Nhụy Nương cắn một ngụm xong, sắc mặt liền thay đổi.Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người khác, thấy người khác bình thản ung dung, đành phải cứng rắn nuốt xuống, cứ như vậy nuốt một hơi.Nuốt vào rồi, nàng thống khổ nhíu mi.A Nghiên thấy vậy, cười dài mời mọi người: "Đường cao tuy ăn ngon, bất quá các vị phải cẩn thận, đường cao rất nóng, không thể vừanăm mới đã vì đường cao mà bị thương đầu lưỡi."Chư vị hầu phu nhân đều cười nói: "Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, chúng ta đương nhiên cẩn thận."A Nghiên không dấu vết liếc mắt lườm Hồ Nhụy Nương một cái, hừ, tự mình bỏng lưỡi, cũng không nên trách ta không nhắc nhở...Đúng lúc này, Hồ Nhụy Nương bị bỏng, nước mắt sắp rơi, buông đường cao đã ăn một nửa xuống, cười nhìn A Nghiên."Hoàng hậu nương nương, đường cao này tuy ngon, bất quá không nên ăn nhiều."Con ngươi A Nghiên nhất thời đảo qua, nhìn nàng ấy bộ dáng tràn đầy tự tin, nhíu mày nói: "Vì sao?" 

Chương 126

Lúc A Nghiên vừa hỏi như vậy, ánh mắt tất cả các hầu phu nhân chung quanh đều tập trung trên người Hồ Nhụy Nương. Mẫu thân HồNhụy Nương là An Định hầu phu nhân nhớ tới mục đích của việc này, không khỏi ngầm hiểu.Kỳ thật bà đã dặn dò Hồ Nhụy Nương, cần phải lấy lòng hoàng hậu nương nương.Nếu muốn tiến cung, vẫn cần vị hoàng hậu nương nương này cho phép, chỉ cần vào cung, về sau có rất nhiều cách đi lên. Nhẫn nhất thời,mới lâu dài.Nay An Định hầu vừa nghe lời này, liền minh bạch cơ hội của nữ nhi đã tới.Hồ Nhụy Nương cảm giác được mọi ánh mắt dừng ở trên người mình, không khỏi mím môi cười khẽ, nhìn A Nghiên, cười nói: "Nươngnương sinh ra tú lệ kiều diễm như hoa, ngọc nhan vượt xuân hồng, ung dung hoa quý, đoan nghi tứ phương, có thể nói là mẫu nghi thiênhạ, vừa nhìn đã làm cho người ta tâm sinh kính ngưỡng."Ừ hừ?A Nghiên không nói một lời, cười nhìn nàng, biết nàng khen mình tốt như vậy, tất nhiên còn có lời phía sau.Quả nhiên, Hồ Nhụy Nương cúi mắt cười, ôn thanh nói: "Đường đỏ này là vật đại bổ, cổ nhân viết, ôn mà bổ, ôn mà thông, ôn mà tán,đường đỏ có thể ấm cung điệu kinh, điều dưỡng thân mình, là vì ôn bổ, cho nên nữ tử thường dùng."Ừ hừ?A Nghiên vẫn như cũ không nói một lời, cười nhìn nàng.Vài hầu phu nhân bên cạnh nghe thấy những lời này, không khỏi kính nể nhìn Hồ Nhụy Nương, đều nói này Hồ Nhụy Nương thông y lý cóhọc thức, nay xem ra quả nhiên không giả. Những lời này, các bà không hiểu về y lý nên nghe không hiểu, nhưng cảm thấy giống nhưthực có đạo lý.Hồ Nhụy Nương ngước mắt nhìn về phía A Nghiên, đã thấy trên mặt vị hoàng hậu nương nương này mang cười, phảng phất chờ mongnhìn mình, trong lòng đại định, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nương nương sắc mặt hồng nhuận, thần thái sáng láng, nhìn qua cũng biếtkhông cần dùng thực dưỡng điều dưỡng thân thể. Lúc này nếu như thường xuyên dùng ăn đường cao chiên dầu, trong có đường đỏ là vậtôn bổ, ngoài có dầu nóng lại béo ngậy, nếu thường xuyên ăn, ngược lại dễ làm thân thể đầy đặn, biến hóa gây nên chứng bệnh khác.Phải biết rằng cái gọi là tốt quá hoá dở, nếu không nên bổ, ngược lại cố ý bổ, đây là tốt quá hoá dở."Vài hầu phu nhân bên cạnh nghe thấy, đều gật đầu: "cô nương nói thật có đạo lý, đường đỏ này quả thật không nên ăn nhiều —— "Nhất thời nói đến đây, khó tránh khỏi có chút sợ A Nghiên mất mặt, vội bảo: "Nhưng hôm nay là ngày tết, ngẫu nhiên ăn một ít cũng tốt.Huống hồ chúng ta đang bị đói, hoàng hậu nương nương ban cho, hương vị này cũng thật sự rất ngon."A Nghiên lại không tức giận, vẫn mỉm cười như cũ nói: "không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi, lại có học thức như vậy, không biết ngươi cònnhìn ra cái gì?"Kỳ thật bàn luận, Hồ Nhụy Nương này sợ là còn lớn hơn nàng đi? Bất quá A Nghiên là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên dùng ánh mắt xem"Nữ nhi" nhìn nàng ấy, ngữ khí cũng giống như đùa tiểu hài tử.Hồ Nhụy Nương tự tin tràn đầy nở nụ cười, từ từ nói: "Hoàng hậu nương nương ẩm thực lấy nhẹ làm chủ, vạn vạn không thể ăn nhiều đồmặn (thịt), phải biết rằng lễ mừng năm mới, sợ nhất là tham thực ăn nhiều."A Nghiên nghe lời này, buông tiếng cười dài, nhìn Hồ Nhụy Nương, cũng liên tục lắc đầu.Hồ Nhụy Nương bắt đầu còn tưởng rằng A Nghiên sẽ chấn động vì tài học của mình, sau đó hỏi han mình một phen về đạo dưỡng sinh.Nàng thấy A Nghiên cười, trong lòng sắp đắc ý, ai ngờ thấy A Nghiên thế nhưng cười rồi ngẩng đầu lên. 

Lại nhìn kỹ, vị hoàng hậu nương nương này, trong con ngươi thậm chí lộ ra ý tứ xem thường.Nàng có chút kinh ngạc, không hiểu nhìn A Nghiên.A Nghiên hít một hơi, rốt cục nói: "An Định hầu phu nhân."An Định hầu phu nhân bước lên phía trước, cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương?"Nhất thời trong lòng bà có chút không yên, sẽ không phải hoàng hậu nương nương bị nữ nhi mình nói trúng tâm sự, xấu hổ thành giận dữđi? Kỳ thật bà đã sớm nói qua với nữ nhi, bảo nàng không thể cậy tài khinh người, miễn cho ngày nào chọc chuyện phiền toái. Vốn lúctiến cung nói cho tốt, ai biết nay nàng thế nhưng nói trắng ra như thế với hoàng hậu nương nương, khó tránh khỏi chọc tâm người nghekhông vui.Ai ngờ A Nghiên lại dùng ngữ khí thản nhiên, nhẹ bổng nói: "Ta biết An Định hầu vì nước vất vả, vô tâm lo gia sự, nhưng phu nhân ngài ởtrong nhà chấp chưởng việc bếp núc, hẳn là sắp xếp tốt đồ ăn, miễn cho nữ nhi nhà mình bị đói nhiễm bệnh."Đói nhiễm bệnh ? Lời này thế nào?An Định hầu phu nhân kinh hãi.A Nghiên cúi mắt, trên cao nhìn xuống mọi người đang chờ, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: "Hồ cô nương ban đêm lúc ngủ, có phải vừangủ dậy liền thấy đệm chăn bên người hơi ẩm hay không?"Lời này vừa ra, các hầu phu nhân ở đây cũng hơi kinh ngạc, An Định hầu phu nhân nghi hoặc nhìn nữ nhi.Hồ Nhụy Nương hơi hơi nhíu mày, nghĩ lại, dường như xác thực có việc này, không khỏi càng nhíu mày.A Nghiên cười khanh khách nói: "Ngươi bây giờ đương nhiên không cảm thấy, nhưng sợ là chỉ không đầy một tháng, có bệnh di tinh, mồhôi trộm, mất ngủ, sắc mặt đương nhiên từ đỏ biến thành màu đen, động tác chậm chạp, phía dưới vô lực, các triệu chứng xấu hết thảyđều đến. A, đúng rồi, ta quên, ngươi vốn là nữ tử, sẽ không bị bệnh di tinh, mồ hôi trộm, hẳn là đại tiện lỏng, tiểu tiện nhiều còn bị tiểudắt."ý tứ trong đó thật sự là khó nghe, Hồ Nhụy Nương xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, không khỏi cắn môi ủy khuất nói: "Hoàng hậu nươngnương... Hoàng hậu nương nương đây là ý tứ gì?"A Nghiên cười, cười đến dáng vẻ muôn phương, trong miệng cũng không chút khách khí nói: "Chính là ý tứ này, ngươi thận hư."A?các vị hầu phu nhân chung quanh, người người kinh ngốc, Hồ Nhụy Nương cô nương vốn được xưng là thông y lý và cách điều trị, các bàcòn muốn mời nàng nhìn một chút, ai ngờ chính nàng thế nhưng thận hư?một cô nương gia, còn ở trong khuê các, sao lại thận hư đây?A Nghiên cười nói: "Học y không tinh, nguyên bản cũng không có gì, kỳ thật sợ nhất chính là học nghệ không tinh còn muốn khoe khoang,mới sai người sai mình, đến lúc đó chẳng những chậm trễ người khác, ngay cả chính mình cũng bị chậm trễ."Nhất thời nàng nhẹ nhàng xua tay, cười hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Ta vừa mới cố ý dặn ngươi đi thỉnh thái y, đã mời tới?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu cung kính nói: "đã mời tới."A Nghiên vừa lòng nói: "Vừa rồi bản cung nắm tay Hồ cô nương, liền phát hiện nàng có bệnh thận hư, chính là thời gian còn ít, bệnh cònnhẹ, người bình thường khó có thể phát hiện. Nay lời bản cung vừa nói ra, sợ là chư vị cũng không dám tin, dù sao bản cung vốn cũngkhông biết y đạo. Nay đành phải thỉnh thái y đến bắt mạch, vị thái y này là thủ tịch thái y viện, hẳn không có gì sai lầm."Các vị hầu phu nhân lúc này đã nhìn đến trợn mắt há mồm, hai mặt nhìn nhau, lại nhìn một đôi mẹ con An Định hầu ngây ngốc, khôngkhỏi cảm thấy buồn cười, vì thế người người gật đầu cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói đúng, nên thỉnh thái y giúp đỡ xem thử Hồcô nương."Hồ Nhụy Nương muốn lắc đầu, nhưng cả người không còn nửa phần khí lực, An Định hầu phu nhân nghe A Nghiên nói một chuỗi triệuchứng xấu cũng sợ không nhẹ, lúc này cung kính tiến lên nói: "Còn thỉnh hoàng hậu nương nương lệnh cho ngự y đến, giúp tiểu nữ chẩntrị."Có lời này, A Nghiên liền gật đầu, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự đi truyền lệnh, vì thế thái y tới 

Thái y là một lão nhân râu dài, tiến lên bái A Nghiên trước rồi mới bắt đầu chẩn trị cho Hồ Nhụy Nương.Lúc lão thái y râu dài chẩn trị, mọi người khó tránh khỏi không yên, An Định hầu phu nhân sợ nữ nhi mình bị thận hư mà không biết, phảibiết rằng nữ nhi tinh thông y lý, chính nàng còn không thể phát hiện, thật là nghiêm trọng cỡ nào?trong lòng Hồ Nhụy Nương lại ngũ vị tạp trần, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ kinh ngạc nhìn A Nghiên ngồi ở ghế phượng trêncao.Vài vị hầu phu nhân đương nhiên là xem náo nhiệt không sợ chuyện này lớn, dù sao không phải nữ nhi của mình, các bà mừng rỡ nịnhhót hoàng hậu nương nương.Sau một lát, thái y râu dài cuối cùng chẩn đoán ra kết quả, nhíu mày thở dài: "Vị cô nương này mạch hơi trầm, chính là khinh tụ bất ứng,trọng ấn thủy đắc, mạch tượng trầm tế, xích mạch vô lực, đây là chứng thận hư."Lời này vừa ra, Hồ Nhụy Nương suýt nữa ngã xuống đất, An Định hầu phu nhân cả kinh, sợ tới mức vội đi đỡ nữ nhi, trong khoảnh khắctrên đại điện không còn náo nhiệt...Mấy ngày qua, vì vài vị hầu phu nhân ở đây lắm miệng, không bao lâu, tin tức truyền khắp Yến kinh. Mọi người đều biết, vị thiên kim tiểuthư trong nhà An Định hầu, bình thường được xưng là tinh thông y lý và thực dưỡng, thậm chí còn khoe khoang một phen với hoàng hậunương nương để lấy sủng ái, ai ngờ bị hoàng hậu nương nương một câu nói toạc ra, nói là thận hư. Nghe nói vị cô nương này nay quảnhiên thận hư, còn đang nằm trên giường, thuốc men không biết đã bao nhiêu, vẫn không thấy hiệu quả.Về phần danh tiếng tài nữ cái gì, tư thái tuyệt thế cái gì, mọi người liên tưởng đến hoàng hậu nương nương nói ra bệnh trạng ngày đóđều không còn nghĩ đến nữa.Cái gì "đại tiện lỏng, tiểu tiện nhiều còn bị tiểu dắt "... Này... Còn có thể có tư thái tuyệt thế gì a!Hết thảy để nói sau, lúc này A Nghiên đối phó xong Hồ Nhụy Nương rồi, về tới tẩm điện, rất mất hứng nhớ lại lời Hồ Nhụy nương.Có ý tứ gì, ý tứ là nàng tham ăn, ăn nhiều béo lên, cho nên đề nghị nàng ăn ít mỡ ít đường ?Nàng rõ ràng nhớ được mình thực gầy a!Nghĩ như vậy, nàng vội đi tới trước gương đồng nhìn thử, nhìn chung quanh một phen, rốt cục nhịn không được hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt:"Ngươi có cảm thấy gần đây ta hơi béo hay không ?" 

Chương 127

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thế, cẩn thận tỉ mỉ nhìn một phen, dáng người lồi lõm vừa đủ, mạn diệu giảo hảo, cũng không giống trước đóvài ngày, gầy yếu suy nhược, ngược lại hơn vài phần ung dung phú quý khí, không khỏi nói: "không phải béo, chính là so với trước đây vàingày phúc hậu hơn một ít, ta coi như vậy là khen."tuy rằng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói như vậy, A Nghiên trong lòng lại cảm thấy hơi không phải tư vị, cảm thấy minhg thật đúng là béo a?Nghi hoặc mãi đến khi nàng gặp Tiêu Đạc.Hôm nay là mồng một tháng giêng, theo lệ thường nàng phải theo Tiêu Đạc cùng đến Hoàng Giác tự thắp hương bái Phật. Hoàng Giác tựngay ở ngoại ô Yến kinh. Mùng một đầu năm thắp hương là việc của đế hậu, chỉ có hoàng đế và hoàng hậu thắp một nén hương, cầunguyện quốc thái dân an rồi, những người khác mới được đi Hoàng Giác tự thắp hương bái Phật.Thiên tử xuất hành dùng năm xe vàng (kim lộ), vì hôm nay bái phật, Tiêu Đạc giúp A Nghiên cùng lên kimlộ, xe này nạm vàng, màu vàngsáng, chung quanh cũng quấn đoạn vàng. A Nghiên dáng vẻ muôn phương được Tiêu Đạc đỡ lên xe vàng này, đợi cho màn che hạ xuốngrồi, lập tức thay đổi bộ dạng, nàng cố sức đỡ địch quan (mũ) nặng trịch trên đầu, mềm yếu dựa vào vai Tiêu Đạc."Làm hoàng hậu cũng không dễ dàng a!"A Nghiên thở dài, có chút phát sầu.Qua năm, ngày lành lễ lớn, nàng là hoàng hậu cũng bị ép buộc, quả thực là chịu tội.trên khuông mặt Tiêu Đạc kiên cường hiện ra uy nghiêm, hai mắt túc mục bình tĩnh, không có biểu cảm gì, nhưng lại không dấu vết nângtay lên, đỡ A Nghiên bên cạnh."Qua hai ngày này thì tốt rồi." Tiêu Đạc thấp giọng an ủi."Ta bây giờ đã có chút không chịu được, làm sao bây giờ đây, ta có thể hối hận, không làm hoàng hậu sao?"A Nghiên cau mày thở dài."không thể." Thanh âm ôn nhu, thái độ kiên quyết."Còn một việc, ngươi có cảm thấy ta béo hay không?"A Nghiên nhớ tới lúc trước Hồ Nhụy Nương kia đã từng nói, trong lòng vẫn khôngvui.Kỳ thật nàng chẳng phải nữ nhân đặc biêt để ý dung mạo mình, lớn lên thế nào thật sự không có gì quan trọng, mấu chốt là phải trườngmệnh trăm tuổi, cho nên nàng trước kia tuyệt đối sẽ không để ý.Nhưng hiện tại, Hồ Nhụy nương kia nói, cảm thấy có chỗ không đúng, âm thầm châm chọc nàng tham ăn nên béo ?Tiêu Đạc hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt vốn túc mục đoan chính rốt cục hơi hơi chuyển động, cúi đầu nhìn hoàng hậu giống như bùnnhuyễn tê liệt ngã trên người mình.Cúi đầu, vừa đúng nhìn thấy cổ nàng trắng mịn, da thịt trơn mềm, hình dạng tuyệt đẹp, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo, chỗdưới xương quai xanh, dường như có hình dạng phập phồng, so với trước kia tuyệt đẹp và no đủ hơn?         

  Tiêu Đạc yết hầu khẽ nhúc nhích, thanh âm hơi khàn khàn: "Hình như là có béo hơn một chút?"Cẩn thận nhớ lại xúc cảm vuốt ve ban đêm, quả thật so với trước tràn đầy hơn, lớn nhỏ tựa hồ vừa đúng một tay hắn có thể ôm trọn?A Nghiên không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Đạc, cho nên những lời này truyền vào tai nàng, thật sự là giống như sấm chớp giữa trờiquang.Nàng sửng sốt, ngước mắt theo dõi hắn: "Hôm nay người ái mộ ngươi ám chỉ trào phúng ta béo, hiện tại thế nhưng ngươi minh mụctrương đảm nói ta béo ?"Tiêu Đạc càng nhíu mày: "Cái gì người ái mộ ta? Ai?"A Nghiên hừ nhẹ, xoay mặt đi: "sẽ không nói cho ngươi!"Tiêu Đạc không nói gì, nhấp môi dưới, thản nhiên nói: "Béo chính là béo, chẳng lẽ ta còn có thể nói dối?"Những lời này nói thật hay, A Nghiên nhất thời một dòng khí xông lên.Cái người này a, nói lời ngon tiếng ngọt chẳng lẽ sẽ chết sao? Trước kia cũng không phải chưa từng qua năm mới, chẳng lẽ không phải làlúc nói lời làm cho người ta không thoải mái sao?"Ngươi —— ""Đúng là béo." Tiêu Đạc tiếp tục dùng ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt lặp lại một câu.A Nghiên thế này triệt để phát giận, bỗng chốc nhận không ra, vươn tay sang cấu cánh tay hắn, cách long bào, nàng dùng sức cào cấu."Ngươi mới béo, ngươi đã thành đại mập mạp !" Miệng nàng thấp giọng nói, tay lại dùng đủ khí lực.Nhưng đúng lúc này, tiếng thái giám bên ngoài vang lên: "Khởi bẩm hoàng thượng —— "Giọng nói vang tới, thái giám kia quỳ ở bên ngoài càng xe, vừa đúng lúc này, gió thổi lên, màn che màu vàng bay lên một cái.Thái giám kia giật mình, không tự giác nhìn vào.A Nghiên bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội ngừng cấu tay Tiêu Đạc.Đáng thương thái giám kia, thật sự là vô ý nhìn thấy một cái mà thôi, nhưng liếc mắt một cái, hắn nhìn thấy gì?Lúc đó hắn liền hôn mê, trước mắt biến thành màu đen, cả người từ trên xe ngã xuống.hắn nhìn thấy gì? Thấy rõ ràng hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ, đoan trang ung dung, thế nhưng tự mình cấu cánh tayhoàng thượng, hoàng thượng đáng thương, cánh tay bị cào cấu hung hăng, thế nhưng còn có thể không rên một tiếng!Này... Này...Thái giám ngơ ngác trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng ngã xuống —— giống như một con châu chấu mùa đông, cứng ngắc ngã nhàoxuống.Nhìn thấy cái không nên nhìn, đáng chịu không hay ho...******************************Từ lúc phát sinh sự kiện thái giám đáng thương sợ tới mức từ kim lộ ngã xuống, A Nghiên so với lúc trước thu liễm rất nhiều. Nàng mắtnhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ như vậy ngồi đoan chính, thật đúng là ngồi yên một đường, đi tới Hoàng Giác tự.Hoàng Giác tự là bảo tự hơn một ngàn năm, vì cao tổ hoàng đế đại triều từng xuất gia tại đây, con cháu đời sau coi Hoàng Giác tự là chùacủa hoàng gia, mỗi mồng một tháng giêng đều tới nơi này tế bái, cầu năm sau mưa thuận gió hoà và quốc thái dân an.Lạy Hoàng Giác tự xong mới có thể bắt đầu tiến hành tế lễ khác.Kim lộ đi tới trước Hoàng Giác tự, Tiêu Đạc nắm tay A Nghiên bước xuống xe, vào trong chùa, sớm có đại phương trượng Hoàng Giác tựchờ ở đây.Vị đại phương trượng này chính là cao tăng đắc đạo, nay đã qua trăm tuổi, chòm râu trắng xóa ở trước ngực, một thân kim lóng lánh tỏa ra, cả người tiên phong đạo cốt, dường như ngay sau đó sẽ theo gió mà bay lên Tây Thiên. Cũng nghe đồn, vị lão phương trượng nàysớm đã giác ngộ chân lý phật môn, vốn nên thăng về thế giới tây phương cực lạc, nhưng vì một chuyện chưa hoàn thành, mới chậm chạpdừng lại nhân gian.Mặc kệ thế nào, hiện tại vị lão Phương trượng này cũng là phật sống của Hoàng Giác tự, trong phạm vi trăm dặm chung quanh. Dù cóphật môn tín đồ đến bái kiến, vị lão Phương trượng này bình thường cũng đóng cửa không gặp.Cũng chính vì đây là lần đầu tiên Tiêu Đạc đăng cơ đến bái tế, Hoàng Giác tự lấy làm trịnh trọng mới xuất ra vị phật sống này.Lão phật sống lúc này vừa thấy một đôi đế hậu mới đăng cơ tiến đến, vội niệm một tiếng phật hiệu "A di đà phật" vang vọng rồi tiến lênbái kiến.trước hết đập vào mắt phương trượng đại nhân là A Nghiên, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy rồi, không khỏi kinh hãi, đúng là ngơ ngácnhìn, không tiến lên nữa.vài vị đại hòa thượng chung quanh cùng một đám sư sãi nghiêm chỉnh tiếp đãi, bỗng nhiên thấy lão phương trượng nhà mình ngốc tạichỗ, không khỏi sốt ruột, đều âm thầm nháy mắt.Nhưng vị này lão Phương trượng này chỉ chăm chú nhìn A Nghiên thật lâu, cau chặt mày, dường như nhập định, không nói gì.A Nghiên cũng có chút kỳ quái, hắn vì sao nhìn mình như vậy?Mà Tiêu Đạc bên cạnh A Nghiên cũng hết sức không thích ánh mắt phươg trượng nhìn A Nghiên, mặt mày nhăn lại, mím môi mỏng, đúnglà hết sức không vui.Vị phương trượng nhìn A Nghiên, thật sự là khiếp sợ vạn phần, môi già nua thế nhưng không khỏi lẩm bẩm nói: "Ngươi vốn là linh vậtphật môn ta, sao lại rơi vào trần thế, đi vào nhà đế vương?"Giọng ông rất nhỏ, cơ hồ là từ trong lòng phát ra, thế cho nên mọi người chung quanh căn bản không ai nghe thấy, nhưng Tiêu Đạckhông phải người thường, nhĩ lực sâu sắc, đương nhiên nghe hết vào tai lời lão Phương trượng lầm bầm.linh vật phật môn, rơi vào trần thế, đi vào nhà đế vương...Thưởng thức ý tứ những lời này, tâm Tiêu Đạc hơi khẩn trương, không khỏi trong mắt phiếm lãnh, cả người tản mát ra khí thế dày đặcdọa người, cứ như vậy nhìn chằm chằm lão Phương trượng.lão già kia tính là gì, già không chết, thế nhưng ở trong chùa chiền đảm đương chức phương trượng, còn nói một ít lời mê hoặc nhântâm?Tiêu Đạc nhíu mày, mặt mày hẹp dài phát ra ánh sáng âm lãnh, sát ý hiện ra.Thần sắc hắn biến đổi, lão Phương trượng có thể cảm ứng, ánh mắt không tự giác từ trên người A Nghiên dời tới Tiêu Đạc.Ai ngờ lão Phương trượng vừa thấy Tiêu Đạc, nhất thời trên khuôn mặt già nua càng chấn kinh, hai mắt trừng lớn, đôi môi run run, ngaycả râu cũng run rẩy."Ngươi, ngươi, ngươi —— "Liên tục nói ra ba chữ "Ngươi", vị lão Phương trượng đức cao vọng trọng, hơn trăm tuổi này, cứ như vậy trực tiếp hôn mê.

Chương 128

  Lão Phương trượng đã hôn mê.Phải biết rằng vị lão Phương trượng, lão phật sống này, đã sống qua trăm tuổi cho tới bây giờ vẫn vô bệnh vô tai, càng không cần nói cứhôn mê như vậy. không nghĩ tới vừa thấy thiên tử mới đăng cơ, tiếp đón cũng không được đã trực tiếp ngã quỵ trên đất.ngày đầu năm mới, các hòa thượng Hoàng Giác tự hỏng rồi.A Nghiên thật sự có chút mệt mỏi, không dấu vết hơi dựa vào Tiêu Đạc, nhỏ giọng hỏi: "hiện tại nên làm gì bây giờ?"Lại nói đám hòa thượng này cũng thật sự không có mắt, cho dù lão phật sống bọn họ té xỉu, cũng nên tôn trọng hoàng thượng và hoànghậu đứng bên cạnh a.Tiêu Đạc trong lòng vốn đã nổi lên sát ý, nhưng không nghĩ tới hắn còn chưa động thủ, vị lão phật sống này đã tự ngã ngất.Lập tức hắn lạnh nhạt nâng tay lên, săn sóc đỡ sau thắt lưng A Nghiên, thản nhiên nói: "đi, chúng ta đi thắp hương."không phải là dâng hương ngày đầu năm mới sao, nhanh làm xong, nhanh chạy lấy người. Hoàng Giác tự cái gì, không bao giờ muốn đếnnữa.Về phần lão phật sống đã hôn mê, sống qua một trăm tuổi cũng nên đi Tây Thiên, không có việc gì lại nói hoàng hậu hắn là linh vật phật môn gì đó, đây là chán sống rồi.hắn là đế vương tôn sư, nói ra lời, ai dám không theo, vì thế một đám hoàng gia thị vệ tiền ủng, cũng có văn võ bá quan nơm nớp lo sợtheo phía sau, cứ như vậy chậm rãi vào chính điện phật môn.Nơi này sớm đã chuẩn bị tăng nhân tiếp khách tới đón tiếp, đáng thương tăng nhân này còn không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì,hắn chỉ buồn bực vì sao hoàng đế bệ hạ không được lão phật sống dẫn dắt vào? Nhưng hắn vẫn cung kính hầu hạ hoàng đế và hoànghậu vào Hoàng Giác tự thắp một nén hương.Châm hương xong rồi, ý tứ Tiêu Đạc không muốn bái.Ngược lại A Nghiên bên cạnh, nhớ tới bên ngoài còn lão phật sống té xỉu, cảm thấy băn khoăn. Lại nói, không biết vì sao, nàng hồi tưởnglại ánh mắt lão phật sống nhìn nàng, liền cảm thấy vị lão phật sống kia dường như có thể nhìn thấu quá khứ, tương lai.Trong lòng không yên, nàng đứng tại chỗ bái một phen, rất thành kính.Theo lý văn võ bá quan hẳn là được thiên tử dẫn dắt hạ, tiến hành lễ Phật, nhưng hiện tại chỉ có hoàng hậu đang bái, hoàng đế căn bảnkhông bái, nhất thời bọn họ cũng có chút ngây người.Hôm nay hết thảy đều ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm vị lão phật sống còn hôn mê, và hoàng đế trước mắt căn bản không báiphật.Chư vị quan viên tiến đến, một đám đều cảm thấy đầu nặng bước nhẹ, không biết làm như thế nào cho phải.A Nghiên đã bái phật xong, được Tiêu Đạc nắm tay vòng qua đại điện, đi theo tăng nhân tiếp khách, tới hậu viện đế vương nghỉ lại, dọcđường sớm có thị vệ được huấn luyện canh gác tầng tầng."Cũng không biết vị lão phật sống kia thế nào."A Nghiên hơi dựa vào Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghỉ ngơi, không khỏi thấp giọng nói.Bọn họ không khỏi bất ngờ, vừa tới nơi lão phật sống người ta đã bị dọa đến hôn mê. Nếu truyền ra ngoài, thanh danh không tốt.Tiêu Đạc theo bên cạnh tùy ý cầm một quyển kinh thư phật môn lật vài trang, sắc mặt trầm lãnh, lúc này nghe nói như thế, càng khó coi,không khỏi hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "không chết được."A Nghiên lúc này mới chú ý thấy hắn không vui, buồn bực nhìn hắn một cái: "Trách không được người ta bị ngươi dọa thành như vậy."Khuôn mặt kia, quả thực so với lúc giết vạn người còn khó coi hơn.Lời này vừa ra, Tiêu Đạc không vui, đôi con ngươi lợi hại bắn về phía A Nghiên, A Nghiên nhất thời cảm thấy cột sống nổi lên một trậnlãnh ý."Thôi, thôi, là lão phật sống rất già tự mình hôn mê, không có quan hệ với ngươi!"Nàng có chút tức giận nói.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn đế hậu hai người cãi nhau, nhất thời bất đắc dĩ, nghĩ muốn khuyên lại không dám xen mồm, đành phải im lặngkhông nói.Cũng may lúc này có thuộc hạ tới bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, lão phật sống Hoàng Giác tự đã tỉnh, nói là hi vọng có thể bái kiến bệ hạ."thuộc hạ này không dám nói thẳng là, lão phật sống tỉnh lại rồi, hai mắt đăm đăm, ngây người thật lâu mới thở dài, thở dài xong, bên môidường như lại lộ ra một chút mỉm cười khó hiểu.Cũng không biết là điên rồi hay vẫn choáng váng, hoặc là sống lâu nên hồ đồ ?Tiêu Đạc vừa nghe, cười lạnh nói: "không gặp."A Nghiên nghe, có chút không đồng ý nhìn hắn: "Chúng ta tới lễ Phật, ngươi cho dù không nghĩ vì mình, tốt xấu cũng nghĩ vì thiên hạ condân a. Chúng ta đến thắp hương, đem lão phật sống người ta dọa choáng váng tại chỗ, nếu truyền ra sẽ không tốt, sợ là ồn ào khiếnnhân tâm hoảng sợ. Nay lão phật sống tự tỉnh lại, nếu ngươi còn tùy hứng không gặp, đến lúc đó bên ngoài còn không biết nói như thếnào đâu."Tiêu Đạc nhíu mày, kiêu căng nói: "Ta cần gì để ý bọn họ nói như thế nào. Dù sao bọn họ nói gì, ta vẫn là hoàng đế, bọn họ cũng là condân của ta, có gì khác biệt sao?

  Lời này làm A Nghiên sửng sốt, hắn sao có thể nói ra lời nói khí phách bốn phía mà không thể cãi lại như vậy, thật sự là quá cường đại.Bất đắc dĩ, cúi đầu suy nghĩ một phen, A Nghiên nâng địch quan nặng trịch, đi tới bên người hắn, ôm lấy, mềm yếu nói: "Hoàng thượng a,cho dù ngươi không cần biết thế nhân trên đời này đối đãi ngươi thế nào, cũng nên nghĩ tới ta a. Ngươi đương nhiên là hoàng đế danhchính ngôn thuận, nhưng còn ta, ngươi cũng không cần giấu giếm ta. Còn không biết bao nhiêu người đỏ mắt, hận không thể nhân cơ hộikhông để ta làm hoàng hậu đây. Nếu việc này truyền ra, bọn họ có lẽ không mắng ngươi, đều mắng đến ta. Đến lúc đó có lẽ tấu chươngphế hậu có thể xếp từ cửa Chính Dương đến Thiên vương điện, ngươi nhẫn tâm sao?"Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nàng lại nói: "Đương nhiên, nếu thật sự không được, ta sẽ không làm hoàng hậu này. Đời này ta chỉ mong có thểtrường mệnh trăm tuổi, ai thiết làm hoàng hậu, mệt như vậy, chẳng những thân thể mệt, tâm cũng mệt mỏi, còn phải quan tâm ai mắng,cái này không phải chuyện nên làm!"A Nghiên nói như vậy, Tiêu Đạc trên mặt rốt cục có biến động, hắn hơi nhíu mày, nhớ tới lúc trước lão lừa ngốc nói về " linh vật Phậtmôn", rốt cục bảo: "A Nghiên, ta đi gặp lão phật sống này."Lúc nói đến "Lão phật sống" ba chữ này, A Nghiên cảm thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi.Nhưng ngước mắt nhìn lên, lại dường như không có gì."Tốt."A Nghiên nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: "Ngươi tuy là đế vương, nhưng nơi này đến cùng là phật môn thanh tĩnh, lão Phương trượngđã trăm tuổi, thấy người ta, không cần giở mặt lạnh."Tiêu Đạc từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói "Ừ".*********************Nhất thời Tiêu Đạc ra khỏi chỗ nghỉ ngơi, gặp một người mặc y phục đại hòa thượng đang sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy hắn đi ra, bước lênphía trước cung kính bái: "Bần tăng Pháp Hiển, gặp qua bệ hạ.""Lão phật sống đâu?" Tiêu Đạc thản nhiên hỏi."Bệ hạ, mời theo bần tăng."Tiêu Đạc cũng không nói lời nào, gật đầu ý bảo, vì thế đại hòa thượng liền dẫn theo Tiêu Đạc xuyên qua từng đoạn hành lang gấp khúc,cuối cùng đi tới một chỗ thiền sư thanh tịnh tao nhã.Đại hòa thượng làm một tư thế mời, nửa xoay người, cung kính nói: "Lão phật sống đang ở trong phòng đợi bệ hạ đại giá."Tiêu Đạc lúc này phất áo choàng, bước lên, đi đến nơi, đẩy ra trúc xanh làm cửa.Cửa bị đẩy ra, hắn mới nhìn thấy, gian thiền thất này hết sức đơn sơ, bất quá có giường trúc, bàn trúc cùng với ghế trúc thôi, thậm chíngay cả kinh, mõ trong thiền thất phật môn thông thường cũng không có.Mà vị lão phật sốngtrăm tuôit chòm râu thuần trắng lúc này đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nghe thấy Tiêu Đạc vào cửa, cũng khôngmở mắt, hai môi chỉ khẽ nhúc nhích, dường như niệm kinh gì.Tiêu Đạc nghe vậy cười lạnh, mở miệng nói: "đệ tử phật môn thiên hạ, có phải tất cả đều cùng một tính tình hay không?"hắn đường đường đã đến trước cửa, lại ra vẻ thần bí, ở trong này niệm kinh không ngừng? Nếu không phải hắn đến mời mình tới, lại nhìnhắn tuổi tác đã cao, vừa hôn mê xong, chính mình sao lại hạ mình tới gặp một lão hòa thượng như vậy?Lời này rơi xuống, lão hòa thượng rốt cục mở mắt.Lúc này lão hòa thượng đã không có khiếp sợ như lúc mới gặp A Nghiên và Tiêu Đạc, ngược lại thêm vài phần an tường và cơ trí của phậtmôn.Loại an tường cùng cơ trí này dường như là cảm giác được vận mệnh tương lai, thông hiểu việc trước sau, mới bình chân như vại.hắn yên tĩnh ngắm nhìn Tiêu Đạc nửa ngày, rốt cục thở dài: "Bệ hạ tám đời mệnh đế vương, đến đời này, đã là lần cuối cùng, bần tăngkhông cầu gì, chỉ cầu bệ hạ có thể tâm có nhân từ, yêu nước yêu dân, lấy thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình." 

Chương 129

Khuôn mặt già, chòm râu tuyết trắng, đã biết thiên mệnh, đây là lời lĩnh ngộ phật tính cuối cùng cao tăng nói cho Tiêu Đạc.Nếu người bình thường, có chút hiểu biết, cũng theo tình hình nói mấy câu.Đáng tiếc Tiêu Đạc chính là Tiêu Đạc.Tiêu Đạc mặt không biểu cảm, một tiếng "hừ" từ cổ họng cũng không có.Trong thiền thất u tĩnh, cửa sổ cũng không có, chỉ có một ngọn nến đang cháy, ngọn nến kia đã sắp cháy hết, dầu sáp chảy xuống, trànđến trên bàn trúc.Tiêu Đạc một lúc lâu không nói, đôi con ngươi đen u tĩnh cứ như vậy nhìn chằm chằm lão phật sống.Sau một lúc, lão phật sống chung quy thở dài: "Hoàng đế bệ hạ, có chuyện gì, ngươi trực tiếp hỏi đi, thời gian của ta đã không còn nhiềulắm."Tiêu Đạc hơi xả môi, cười lạnh một cái, hỏi: "Ngươi có biết Ninh Phi?"Lão phật sống lắc đầu: "không biết người này ra sao.""Ngươi có biết Sài Hỏa?" Tiêu Đạc lại hỏi."Càng không biết người này ra sao." Lão phật sống nhắm mắt, bàn tay khô héo giống như vỏ cây già nhẹ vuốt một viên phật châu."Vậy ngươi biết cái gì!" Tiêu Đạc nhíu mày, giẫm chận một cái tiến lên, vươn tay trực tiếp bóp cổ lão phật sống.Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, sao có lá gan ở trước mặt hắn ra vẻ cao thâm?Lão phật sống vốn đang an tường vuốt phật châu, bị Tiêu Đạc bóp cổ như vậy, nhất thời nét mặt già nua tái nhợt, hai mắt đăm đăm, cơhồ không thở không được."nói. linh vật Phật môn đến cùng có ý tứ gì! Vì sao thấy ta liền hôn mê, ngươi đến cùng biết cái gì?" 

  Kỳ thật nghi vấn đó, Tiêu Đạc luôn không có cách nào cởi bỏ bí ẩn.hắn vì sao cùng A Nghiên có khúc mắc bảy đời, vì sao cả bảy đời A Nghiên cũng không chết già? Vì sao hắn và A Nghiên giống như đêmđen và ban ngày không thể gần nhau? Ninh Phi đến cùng là ai, Sài Hỏa đến cùng là ai, tòa Thượng Cổ Sơn thần bí, tộc trưởng Vọng tộclàm cho người ta đoán không ra, còn có tòa thần miếu đã trải qua mấy ngàn năm phong sương, tại sao mà có?Ở sau lưng mình và A Nghiên, rõ ràng cất dấu một bí mật, một Ninh Phi, Sài Hỏa thậm chí cả người Vọng tộc đều luôn giữ bí mật. Tất cảmọi người biết, lại giữ kín với mình và A Nghiên.Tiêu Đạc nghĩ đến đây, trong mắt phiếm lãnh, môi mỏng phun ra từng chữ thanh lãnh lăng lệ: "một năm một mười nói cho ta, nói rõ ràngtất cả."con ngươi hẹp dài xẹt qua một đạo sát ý: "Ta biết ngươi tất nhiên cũng có chút lai lịch, ngươi muốn viên tịch có phải không? nói xong rổgiđi có phải không?"thanh âm hắn thanh lãnh mà nguy hiểm: "Ngươi đương nhiên là không sợ chết, nhưng ngươi phải biết rằng, Hoàng Giác tự này còn có đồtử đồ tôn của ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ chết, bọn họ cũng không sợ chết? Ta là đế vương tôn sư, nếu ta giận dữ, có lẽ sẽ sanbằnsan bằn toàn bộ Hoàng Giác tự.""Buông... Buông ra..." Lão phật sống thống khổ giãy dụa, ý bảo hắn buông ra một chút, ông thực sắp tắt thở.Tiêu Đạc nheo con ngươi lại, ngón tay thon dài như ngọc hơi hơi buông lỏng, nhất thời lão phật sống giống như một đống bùn nhão tê liệtngã xuống.Đáng thương lão phật sống vừa ho, vừa gian nan nói: "Sát nghiệt a, sát nghiệt! Ngươi từng tạo sát nghiệt lớn như vậy, nay thế nhưng dùchết còn muốn san bằng Hoàng Giác tự! Ngươi..."Tiêu Đạc câu môi, bên môi nổi lên một chút cười trào phúng, khinh miệt "Hừ" một tiếng, hắn không biết sợ nói: "Ngươi biết rõ ta là dạngngười gì, sẽ làm ra chuyện gì, cũng biết rõ ta muốn biết cái gì. Nay ngươi muốn chết, lại cố ý không nói với ta. Như vậy hại chết bọn họkhông phải ta, mà là ngươi."Lời hắn nói thật sự là quá mức già mồm át lẽ phải, nhưng nghe qua lại có đạo lý.Lão phật sống ho sặc vài tiếng, cuối cùng nước mũi nước mắt đều chảy ra, hắn run run nửa nằm sấp tại chỗ, nửa ngày sau mới lắc lắcđầu thở gấp nói: "Ta nói, ta đều nói..."*********************************Lúc Tiêu Đạc đi ra khỏi thiền thất, ngọn nến trên bàn trúc đã tắt.Dầu hết đèn tắt, ngọn nến cháy đến cuối, lão phật sống tê liệt kia, chung quy không có tư thái khí định thần nhàn tọa hóa, mà lựa chọnphương thức quy thiên tục khí nhất.Lúc Tiêu Đạc rời khỏi thiền thất, hắn lấy ưu thế tuyệt đối bức bách lão phật sống nói ra cái gọi là bí mật, bắt lão phật sống nói ra hết thảy,nhưng trong lòng hắn nỗi băn khoăn lại lớn hơn nữa.A Nghiên chẳng phải tàn hoa bại liễu, nàng là một cành sen trong ao rửa nghiên mực nơi thánh địa phật môn, từng nghe vạn cuốn phậtthư, chính là linh vật phật môn.Còn chính mình, vẫn là một thanh kiếm, một thanh kiếm từng làm bừa không cố kị, trên trời xuống đất không gì không làm được, tam giớiđộc tôn không ai không sợ, không biết thương tổn bao nhiêu tính mạng, tạo bao nhiêu sát nghiệt.Sở dĩ lão phật sống này vừa thấy mình đã hồn bất phụ thể, đơn giản là hắn có thể hiểu được trên người Tiêu Đạc lây dính bao nhiêu máungười trong phật môn.Nhưng vì sao có một thanh kiếm bị phong ấn trong thần miếu tại Thượng Cổ Sơn, đến cùng là thế nào. hắn lưu lạc nhân gian, còn có ANghiên linh vật phật môn này, vì sao rơi vào nhân gian rồi, bắt đầu nhiều đời dây dưa với mình, đây là chuyện lão phật sống cũng khôngrõ.hắn kỳ thật vẫn muốn hỏi tiếp, ép hỏi, dọa nạt, để hắn hiểu thêm chút gì, đáng tiếc sau này người đã chết như vậy.Tiêu Đạc nhíu mày, lại một lần nữa nhớ tới Thượng Cổ Sơn xa xôi mà thần bí.Có lẽ địa phương đó, hắn vẫn cần đi thêm một lần.

  hắn, kiếm thế gian này theo tâm ý hắn mà động, còn kiếm ở Thượng Cổ Sơn, đó đến cùng là vì sao.Lúc Tiêu Đạc tâm sự nặng nề trở lại viện mình, đã thấy A Nghiên đang chờ hắn."Thế nào, vị lão phật sống kia thế nào ?"A Nghiên quan tâm hỏi."đã chết." Tiêu Đạc thản nhiên nói."đã chết?"A Nghiên khiếp sợ, nhớ tới lão phật sống kia là trấn điếm chi bảo của Hoàng Giác tự, nay rõ ràng bị Tiêu Đạc dọa chết, về sausợ là thanh danh Tiêu Đạc lại càng không tốt? Phỏng chừng trốn không thoát một thế hệ bạo quân đâu."không phải ta dọa chết, là chính hắn chết." Tiêu Đạc thản nhiên giải thích.A Nghiên bán tín bán nghi nhìn hắn, lập tức không nói gì nữa.Vì bọn họ còn muốn trở lại Yến kinh, tiến hành đại điển hiến tế và chủ trì hoàng yến buổi tối, nhìn thời gian lúc này, cũng cần phải trở về.Theo lý giờ phút này Tiêu Đạc hẳn là nhắc ngự bút, chi bạc trắng tu sửa Hoàng Giác tự, coi như là tâm hoàng đế nhân từ. Nhưng TiêuĐạc lúc này tâm tình không tốt, nhớ tới A Nghiên là cái gì linh vật phật môn, còn mình lại giết hại không biết bao nhiêu đệ tử phật môn,liền cảm thấy có chút không vui. Vì thế lúc đại thái giám đem bạc công đức đặt trên tay hắn, hắn tùy ý nhìn xuống, rồi ném sang một bên.Sửa cái gì mà sửa, sớm cúi đầu một chút là vừa.Trách không được đời trước hắn còn phóng hỏa thiêu am ni cô, người phật môn này, nếu có thể vĩnh viễn không tồn tại trên thế gian mớitốt.Lập tức phu thê hai người một lần nữa ngồi lên xe vàng, hai người vẫn ngồi song song như cũ.A Nghiên bởi vì lúc trước bị thái giám bên ngoài vô tình nhìn thấy hành vi của bản thân, lúc này phá lệ chú ý, cẩn thận thu liễm. mộtđường xuống núi, nàng cẩn thận nhìn nhìn Tiêu Đạc, mới cảm thấy không thích hợp.Tiêu Đạc người này, có cao hứng hay không, người khác nhìn không ra, nàng lại có thể cảm giác được.hiện tại Tiêu Đạc mặc dù nhìn mặt vẫn túc mục không biểu cảm như cũ, nhưng môi mỏng hơi hơi mím, cánh môi cơ hồ cứng thành mộtthanh kiếm.Lúc này hắn đang thập phần không vui."Như thế nào? Còn đang suy nghĩ chuyện Hoàng Giác tự?"A Nghiên theo bên cạnh mềm giọng hỏi."không." Tiêu Đạc kỳ thật không quá muốn nói. Việc này, nay không rõ ràng, nói ra bất quá tăng thêm phiền não vô duyên cớ cho nàngthôi.Nhưng hắn càng như thế này, A Nghiên càng cảm thấy không thích hợp, nàng nhíu mày nghĩ lại, bỗng nhiên ý thức được cái gì."Vị lão phật sống kia trước khi chết, ngươi đã gặp, hắn nói gì đó cho ngươi không vui sao?"Tiêu Đạc hai mắt bình tĩnh, chưa nói phải, cũng chưa nói không phải.A Nghiên thấy vậy, càng khẳng định, trong lòng vừa động, lại hỏi: "Chuyện này có can hệ với chúng ta, phải không?"Tiêu Đạc hơi hơi khép con ngươi, không nói chuyện như trước.A Nghiên đã có chút chịu không được, nàng nằm sấp xuống, vươn cánh tay đến nắm thắt lưng hắn, ôn nhu hỏi: "Đến cùng đã nói gì?Nhất định có can hệ với ta, nếu không vì sao ngươi muốn giấu ta?"Tiêu Đạc mở mắt, cúi đầu nhìn A Nghiên trong lòng.Nàng vẻ mặt ôn nhu ghé vào trong ngực mình, tóc mềm đen bóng trên lưng, địch quan quý giá rườm rà ở trước mắt mình run rẩy chớplên.hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng cởi địch quan trên đầu nàng, lại duỗi tay nắm eo nàng, lạnh nhạt nói: "Kỳ thật cũng không nói gì, chỉ nhắctới lai lịch của chúng ta." 

"A? lai lịch của chúng ta?"A Nghiên nhất thời trước mắt sáng ngời."nói ngươi là cao tăng phật môn đắc đạo, ta là ác kiếm thế tục không dung, bởi vì ngươi đối với ta tâm sinh ái mộ mới theo ta. Sau nàyphật môn không chấp nhận được ngươi, liền khu trục ngươi xuống hạ giới, ta đối với ngươi dứt bỏ không được, cũng đi theo ngươi tớinhân gian." Tiêu Đạc thuận miệng nói như vậy."thật sự?"A Nghiên nghe như lọt vào trong sương mù, cúi đầu ngẫm một phen, lại cảm thấy chuyện xưa này thật sự là rất đẹp đẽ lãngmạn.Bất quá nàng rất nhanh nghĩ tới chỗ không đúng: "Vì sao ngươi hạ phàm rồi, hại chết ta bảy lần? Còn Sài Hỏa làm gì, Ninh Phi vì sao nóinhư vậy?" 

Chương 130

"Vì sao ngươi hạ phàm rồi, hại chết ta bảy lần? Còn Sài Hỏa làm gì, Ninh Phi vì sao nói như vậy?"A Nghiên vừa hỏi, Tiêu Đạc lạnh nhạt mím môi, trấn định đương nhiên, tiếp tục nói: "Bọn họ không muốn chúng ta ở cùng nhau, nênngăn cản chúng ta."A Nghiên nằm sấp nằm ở trong ngực Tiêu Đạc, nghe thấy nhíu mày: "Thần miếu kia thì sao, thần miếu xảy chuyện gì?"Tiêu Đạc thế này đã không còn lời gì để chống đỡ.A Nghiên thở dài, ngửa mặt lên, nghiêng đầu đánh giá hắn nửa ngày, rốt cục vươn tay khi dễ mũi hắn, làm đủ rồi, nàng nhẹ nhàng xoanhẹ: "Đây là chuyện xưa không muốn nói cho ta?"Thực cho rằng nàng sẽ tin? Nàng ngốc như vậy sao? !Về khúc mắc của nàng và hắn trong đó, kỳ thật nàng sớm đã cảm thấy, chỉ là rất nhiều chuyện không dám nghĩ thôi. Nay từ chuyện xưahắn bịa ra, chỉ tốt ở bề ngoài, nàng mơ hồ hiểu, nàng là người trong phật môn.Có lẽ cũng không thể xưng là người, là linh vật phật môn mà thôi.Nhớ tới đây, A Nghiên kinh ngạc úp mặt vào ngực hắn.Hơi hơi nhắm mắt, xuyên qua kia long bào màu vàng sáng thêu tinh xảo, A Nghiên có thể cảm thấy ngực hắn, rắn chắc mà kiên cường.Trước đây lồng ngực dường như lộ ra từng trận sát khí dày đặc, nhưng nay lại dần dần tốt hơn. Dựa vào như vậy, nàng có thể cảm nhậnmột chút hơi thở ấm áp.Nàng có lẽ chính là một linh vật phật môn thôi.hắn bước vào nhân gian chín kiếp, tính tình vẫn cuồng tứ vô kị như cũ, từng trên trời đến dưới đất không gì có thể động vào hắn, vậy tínhtình sẽ thế nào đây?trong đầu A Nghiên lúc này bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, lúc nàng và hắn ban đêm ôn tồn sẽ phát sinh chuyện, vạn kiếm tề động, điện thiểm lôi minh.Kỳ thật trái tim chợt như có giác ngộ, nàng ước chừng hiểu ra cái gì.không dám nghĩ đến, vừa mới nghĩ, trong lòng đã kinh hoàng.chuyện này thật sự là quá mức không thể tưởng tượng.Kỳ thật không riêng gì chuyện của nàng và hắn, còn thanh kiếm dưới Thượng Cổ Sơn kia, kiếm bị phong ấn kiếm ở trong vỏ kiếm...Nếu nàng không đoán sai, thanh kiếm ở Thượng Cổ Sơn kia kỳ thật chính là Tiêu Đạc và mình.Mấy ngàn năm trước, bên người Tiêu Đạc hẳn có một trung bộc gọi là Sài Hỏa, có một thần ưng là Phi Thiên. Tiêu Đạc mang theo một cáiưng, một lão nô, đã từng làm ra những việc thị huyết khiến người trong phật môn nghe thấy kinh hoàng.Nhưng sau này nguyên thân Tiêu Đạc bị phong cấm, phong cấm ở trong thần miếu dưới Thượng Cổ Sơn.Sài Hỏa lão bộc trung thành này chờ đợi hắn mấy ngàn năm, cũng ở đó gây dựng một thôn trang, gọi là thôn trang Vọng tộc. Sài Hỏa vìbảo hộ hắn đã lưu lạc đến từng kiếp của chủ nhân, theo đến nhân gian.A Nghiên nằm sấp nằm ở trong ngực Tiêu Đạc, trong đầu bỗng nhiên có gì tràn ra.Sài Hỏa này từng mắng nàng, nói nàng là tiện nhân, nói nàng hủy hoại chủ nhân hắn.Còn mình cũng từng có một giấc mộng.Nàng đi chân trần trên đỉnh núi hoang vu, núi kia rõ ràng sinh nguy nga trùng điếp, nhưng bên trên không có một ngọn cỏ, chung quanhđến chim sẽ cũng không có, ngẫu nhiên trong khe đá đen trồi lên một cọng cỏ, nhưng cũng dập nát, khô héo.Chính ở trên ngọn núi này, Sài đại quản gia dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm A Nghiên, nâng tay lên chỉ trích nàng: "Ngươi tiệnnhân này, vì sao lại ở đây?"Mà lúc đó A Nghiên còn nghe thấy tiếng ưng kêu sắc nhọn, đó là Phi Thiên trên thương khung mờ mịt, cô tịch mà bi thương xòe cánh ra.Đột nhiên lúc đó, cả người A Nghiên dường như bị người bóp cổ, căn bản không có cách nào hô hấp, một loại đau đớn quen thuộc mà tànnhẫn, hung hăng quấn lấy nàng.nàng từng cho rằng dãy núi trong mộng kia bị lửa thiêu rụi, là ngọn núi nàng làm ni cô mười mấy năm. Nhưng hiện tại, nàng bỗng nhiên ýthức được.Núi trong mộng là Thượng Cổ Sơn.Mấy ngàn năm trước, lúc Tiêu Đạc bị phong cấm trong thần miếu, tòa Thượng Cổ Sơn lâm vào hoang vắng tuyệt vọng, Sài Hỏa từng dùngánh mắt phẫn hận tuyệt vọng nhìn mình, mắng mình."A Nghiên, làm sao?"Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên, thấy nàng cả người cuộn thành một đoàn, như một con sẻ nhỏ vừa sinh ra, run run dựa vào lòng mình.Lo lắng nâng mặt nàng lên, lại nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không có chút máu, một đôi con ngươi thủy linh cũng nhưbịt kín một tầng sương mù."Đây là thế nào? không thoải mái?" Mày dài của Tiêu Đạc nhíu càng chặt, cùng lúc đó, hắn còn đưa ngón tay đặt lên mạch nàng.A Nghiên run run vươn tay, leo lên cổ hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, để mình chậm rãi bình tĩnh trở lại.Lúc này, kim lộ đã đến trước thái miếu, theo lý hoàng thượng cùng với hoàng hậu hẳn phải xuống xe, sau đó lại đổi sang liễn mới có thểđi vào thái miếu.tiếng tấu nhạc ngừng lại, đám thị vệ hộ tống trước sau cũng đều ngừng lại, văn võ bá quan tùy tùng ở phía sau đều dừng lại theo, quỳxuống.Bên ngoài có lễ quan quỳ xuống, cung kính mà trịnh trọng hô: "Thỉnh hoàng thượng và hoàng hậu xuống xe."Lời này hô lên rồi, lẽ ra hoàng thượng và hoàng hậu nên dắt tay nhau đi xuống, sau đó được hai đại thái giám nâng đỡ, đổi sang liễn xa.

  Nhưng lời này hô lên rồi, trong xe vàng căn bản không có động tĩnh gì.Nhất thời thị vệ hoàng gia và văn võ bá quan chung quanh đều không khỏi có chút kinh ngạc.Vị lễ quan kia, thần sắc càng trịnh trọng, âm thầm thanh lọc cổ họng, đề cao thanh âm, lại là cung kính mà trịnh trọng cất tiếng: "Thỉnhhoàng thượng và hoàng hậu xuống xe."Nhưng lời này hô lên, trong xe vàng vẫn không động tĩnh như cũ.Xem thế này đám thị vệ hoàng gia đang giữ vẻ mặt cẩn thận nghiêm trang, văn võ bá quan quỳ lạy đầy đất, cả thái giám phụ trách lễnghi, tất cả đều có chút há hốc mồm.Hôm nay là mồng một đầu năm, tục ngữ nói một năm chỉ ở ngày xuân, cho nên dù là hoàng thượng hay văn võ bá quan, hôm nay an bàycũng có chút trang trạng, cho nên muốn gióng trống khua chiêng tiến hành mọi việc.Nhưng hiện tại, hoàng thượng và hoàng hậu như thế nào?Mọi người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt mờ mịt, cũng có người im lặng không nói gì, nhìn trời.Vào giữa trưa, tuy rằng còn lạnh, nhưng hôm nay tinh không vạn lí.Vì sao trong lòng bọn họ âm thầm cảm giác được một tia không ổn.Vị thiên tử này tới bây giờ vẫn không theo lẽ thường, hắn muốn làm cái gì? !Còn Tiêu Đạc, hắn kỳ thật thực không muốn làm cái gì, hắn chỉ đang ôm A Nghiên run run trong lòng, nâng tay lên nhè nhẹ vỗ về lưngnàng, giống như trấn an một con chim nhỏ mới sinh vừa bị rơi xuống đất.hắn cũng mơ hồ cảm giác được cái gì, nhưng hắn không hỏi.Qua hồi lâu, A Nghiên cuối cùng bình tĩnh lại, nàng mệt mỏi đặt trán trong ngực hắn, rốt cục nhịn không được mở miệng."Nếu ta từng làm chuyện thật có lỗi với ngươi, nếu ta từng hại ngươi, ngươi sẽ hận ta sao?" thanh âm A Nghiên khô ráp mà khàn khàn."Phải xem là chuyện gì." thanh âm Tiêu Đạc có chút bình tĩnh, dường như không thèm để ý."Nếu ta hại ngươi cửa nát nhà tan trôi giạt khắp nơi?"A Nghiên chua xót nói."Ta sẽ không hận ngươi.""Nhưng nếu ta còn hại tính mạng ngươi?"A Nghiên nghĩ đến khả năng này, đầu ngón tay cũng chết lặng run run."Ta cũng sẽ không hận ngươi.""Nếu ta hại ngươi bị nhốt mấy ngàn năm thì sao?"A Nghiên tiếp tục truy vấn."Lại càng không."A Nghiên nghe hắn nói chắc chắn, trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào cùng trấn an, bất quá trấn an rồi, lại cảm thấy hết sức chua xót."Ngươi vẫn sẽ hận ta, nhất định sẽ hận ta." Sài Hỏa mắng nàng là tiện nhân, Sài Hỏa còn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn nàng.Ban đầu, Sài Hỏa còn muốn hại nàng, muốn không dấu vết kết liễu nàng.Sài Hỏa hận nàng như vậy, là vì nàng nhất định làm chuyện có lỗi với hắn, hại hắn.Tiêu Đạc nâng bàn tay to lên, đem địch quan trên đầu nàng gỡ xuống, tùy tay ném sang một bên.Địch quan hoàng hậu hoa lệ tôn quý giá trị nghìn vàng giống như món đồ rách nát bị ném vào một xó trong xe.tay Tiêu Đạc thon dài sạch sẽ nhẹ xoa tóc A Nghiên, trên khuông mặt tuấn mỹ khắc sâu hiện ra ý tứ nghiêm cẩn.hắn đặt nàng nắm xuống, dùng trán mình để lên trán nàng, khàn khàn mà ôn nhu, chậm rãi nói."Chỉ có một việc sẽ làm ta hận ngươi." ngón cái hắn hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve nàng, nói như vậy. 

"Cái gì?" con ngươi A Nghiên trong suốt lộ ra nghi hoặc, giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn vào cặp mắt hắn sâu như biển, khó có thểnhìn thấu."Rời khỏi ta." Tiêu Đạc cúi đầu nói."A?" Nàng nhất thời có chút không hiểu."Nếu có một ngày ngươi thực phải rời khỏi ta, ta nhất định sẽ hận ngươi." hắn chợt chế trụ gáy nàng, đem nàng đặt vào ngực mình.Hơi cúi đầu, môi hắn cướp lấy môi nàng.Bốn cánh môi tiếp xúc, thanh âm hắn khàn khàn hàm hồ truyền vào trong tai nàng."Chỉ cần ngươi còn cùng với ta, ta sẽ không hận ngươi."Kỳ thật nàng lo lắng, hắn cũng cảm giác được, hiểu rõ nàng đang nghĩ cái gì.hắn biết nàng có khả năng nhớ được khúc mắc bảy đời trước, bọn họ nhất định có một đời, một đời đó, hắn là kiếm, một thanh kiếmkhông có vỏ.Còn nàng, người khác nói nàng là bảo vật phật môn, là một gốc cây mặc liên trong ao rửa nghiên mực.Nhưng Tiêu Đạc cũng mơ hồ cảm giác được, chân tướng cuối cùng, lão phật sống kia chưa chắc biết rõ ràng, chính hắn cũng không rõ vìsao mình và A Nghiên đều đi đến nhân gian, dây dưa nhiều đời như vậy.hắn gắt gao đem thân hình nàng run run ôm vào trong ngực, ôn thanh nói: "Ta sẽ không hận ngươi."Dù nàng từng giết hắn trăm ngàn lần, ít nhất ở nhân gian này đời đời kiếp kiếp, nàng luôn luôn bồi bên người mình. 

  

   

 

 

   

        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro