Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Hạ bị bệnh thận, hai thận bắt đầu suy kiệt. Bác sĩ khuyên cô không được từ bỏ hy vọng, phải buông lỏng tâm tình, tâm tình tốt đối với bệnh tình rất quan trọng.

Bác sĩ phụ trách của cô rất tốt, nói rất uyển chuyển, nhưng lúc Thời Hạ nghe đến chính là có hai ý, hoặc là thay thận, hoặc là chết.

Mà bây giờ không có thận để thay, cho nên Thời Hạ chỉ còn lại một con đường, chính là chết!

Thời Hạ thực ra rất muốn chết, bác sĩ phụ trách của cô nói rất đúng, người sống là vì có hi vọng, nhưng mà con m* nó cô đã không còn hi vọng rồi, hi vọng ở nơi nào?

Hi vọng sau khi chết được đầu thai tốt sao?

Lúc Thời Hạ đang nghĩ chết như thế nào để có thể giữ lại một tia tôn nghiêm còn sót lại thì cũng là lúc cô đang trốn ở trên đỉnh tòa nhà bệnh viện hút thuốc.

Một trăm bệnh nhân nằm viện thì một trăm người không cho phép hút thuốc, có vô số ánh mắt của bác sĩ y tá đang coi chừng, nếu không muốn bị lải nhải cho đến chết, cũng chỉ có thể vòng đường vòng lối tắt tránh tai mắt.

Mà tầng cao nhất nơi này của bệnh viện liền trở thành câu lạc bộ nghiện thuốc lá, trong rất nhiều các bác các chú răng nanh ố vàng, Thời Hạ là một cô gái tuổi còn trẻ lớn lên xinh xắn đẹp đẽ, thời gian ở trong đây cũng là dài nhất.

Người, đều phải chết, nhưng vẫn muốn chết có tôn nghiêm một chút, thật là châm chọc.

Thời Hạ trốn ở trong một góc khuất gió hung hăng rít một hơi thuốc, cảm thấy chết như vậy cũng rất tốt; cô vài năm nay hút thuốc rất hăng, may mà răng nanh còn chưa biến thành vàng, chờ đến tuổi của những bác những chú kia, một người bề ngoài rất dễ nhìn, há miệng lại toàn răng vàng ố, cô cũng chịu không nổi.

Gió ngày hè, oi bức mang theo hơi nước ẩm ướt khó chịu, ngón tay thon gầy của Thời Hạ kẹp điếu thuốc thành thạo hút vào rồi nhả ra khói mù, nửa mái tóc dài ở trong đêm tối theo gió thổi loạn, lúc này ai mà đi lên sợ là sẽ bị cô dọa gần chết.

Bệnh viện kinh hồn cái gì, ma quỷ mộng mị cái gì sợ là phải đi lý giải một chút.

Lúc người kia đẩy cửa đi ra, Thời Hạ đổi một điếu thuốc, đang cố gắng quẹt diêm.

Thời điểm ban ngày, y tá đem thuốc cùng bật lửa của cô đều tịch thu, đây là cô sang phòng bên cạnh ở "bạn thuốc" chỗ đó mượn ba điếu thuốc một bao diêm mới bò lên trên đây. Gió quá lớn, diêm sáng một chút lại bị tắt, Thời Hạ lại quẹt lại bị tắt, cứ như thế lặp đi lặp lại, thẳng đến khi cửa bị mở ra.

Tầm này cũng sẽ có mấy người "bạn thuốc" chạy qua chạy lại hút thuốc lá, Thời Hạ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, ngậm điếu thuốc ngẩng đầu nhìn qua.

Trên sân thượng có treo một cái bóng đèn 50W, đặc biệt mờ nhạt, treo tại cửa, xác thực mà nói là ngay trên đỉnh đầu người kia.

Thời Hạ sững lại rất lâu, thẳng đến khi diêm bị đốt hết, đốt tới đầu ngón tay của cô. Một người đàn ông mặt đầy tang thương, đeo một ba-lô hai quai, phong trần mệt mỏi.

Nếu không phải là do đôi mắt kia, Thời Hạ nhận không ra người này chính là Thẩm Nhất Thành bộ mặt lạnh lẽo khí chất tao nhã trong trí nhớ. Nửa đêm nơi ngày hè nóng bức này, ánh mắt của Thẩm Nhất Thành so với bóng đèn 50W trên đỉnh đầu kia còn sáng hơn.

Thẩm Nhất Thành đi lên trước, đem ba lô ném xuống đất, dấy lên một trận tro bụi, Thời Hạ nhịn không được ho khan vài tiếng.

Thẩm Nhất Thành ngồi xuống bên cạnh cô, thò tay đem điếu thuốc trong miệng cô kéo ra nhét vào miệng của chính mình, Thời Hạ cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, vậy mà lại tìm một que diêm khác quẹt ghé qua.

Thẩm Nhất Thành đỡ tay của cô hít hai cái, buông mắt, ngậm điếu thuốc, thanh âm trầm thấp không có tình cảm gì: "Tôi làm kiểm nghiệm sự phù hợp, thành công rồi, cắt một cái thận cho cô."

Lực chú ý của Thời Hạ có chút lạc lõng.

Đã bao nhiêu lâu không gặp rồi?

Thời Hạ cần cẩn thận suy nghĩ một chút.

Nghĩ một chút vậy mà liền nghĩ đến ngày chính xác.

Lúc nào thì trí nhớ của cô tốt như thế?

Chín năm bảy tháng lẻ mười ngày.

Thời Hạ nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, bây giờ là nửa đêm mười một giờ ba mươi phút. Ngày đó anh ta đi là mười giờ sáng, nói như vậy chính là chín năm bảy tháng mười ngày và mười ba tiếng ba mươi phút.

"Mấy năm nay đi nơi nào?"

Thời gian dài như vậy không thấy, có phải là nên ôn chuyện hay không?

"Stromboli."

"A" Thời Hạ kéo dài thanh âm lên tiếng, chớp mắt mấy cái, "Đó là địa phương nào? Chưa nghe nói qua."

"Cô không cần quan tâm đó là chỗ nào." Thẩm Nhất Thành tức giận hung hăng hít một hơi thuốc, phun ra mấy vòng khói, "Trước tiên quan tâm thận của cô đi."

Thời Hạ nhún nhún vai, lấy ra một điếu thuốc cuối cùng ngậm vào trong miệng, nghiêng đầu hướng Thẩm Nhất Thành dựa qua, thuốc của cô đụng phải điếu thuốc anh ta ngậm trong miệng.

Thẩm Nhất Thành căng thẳng.

Thời Hạ hít một hơi, nơi địa phương hai điếu thuốc lá tiếp xúc trong bóng đêm sáng sáng tối tối chập chờn.

Sáu tệ một hộp thuốc chất lượng kém. Thời Hạ hút ra hương vị khác với trước đó.

Thẩm Nhất Thành liền cứ ngồi như vậy, tùy ý cô tới gần lại rời xa, vẻ mặt nhàn nhạt. Hơi thở phong trần mệt mỏi cùng hương vị nước sát trùng của bệnh viện hoàn mỹ dung hợp.

"Đi chỗ đó làm gì?" Không khí giống như có chút nặng nề. Thời Hạ hút điếu thuốc đã được một nửa, cũng không đợi được Thẩm Nhất Thành trả lời.

Lúc Thời Hạ cho rằng anh ta không trả lời thì Thẩm Nhất Thành đã mở miệng, "Ngắm núi lửa."

"Ặc" Thời Hạ ngậm điếu thuốc nghẹn nửa ngày, "Anh hùng, rất dũng cảm!"

Thẩm Nhất Thành ẩn trong bóng đêm, mí mắt hung hăng nhảy một chút, con m* nó đúng thật là dũng cảm.

Đèn nê ông lấp lóe, Thời Hạ cho rằng mình đã quên những ngày trước. Nhưng bởi vì người này đột nhiên xuất hiện, từ sâu trong óc quá khứ lại hiện về.

Thời Hạ vốn tâm tính bình thản chờ chết bị loại cảm xúc này làm cho rất thất vọng, hóa ra có một số việc thật ra là so với chết còn khó chịu hơn. Hơi vừa phiền muộn một cái, thuốc không biết làm sao lại tắt rồi, diêm cũng không còn, Thời Hạ đem một nửa điếu thuốc còn dư lại ném đi.

Không có thuốc làm Thời Hạ thiếu đi chút cảm giác an toàn, móng tay đặt trên mặt đất nhẹ nhàng mài mài, tìm đề tài, "Nếu đang ngắm núi lửa, tại sao lại trở về?"

Cô trước giờ không nghĩ tới có một ngày sẽ cùng Thẩm Nhất Thành điềm tĩnh nói chuyện phiếm như thế, phảng phất như giữa bọn họ không có quá khứ cùng những kia ân oán kia.

"Bởi vì cô sắp chết." Thẩm Nhất Thành tự giễu cười một tiếng, ngón trỏ cong lên gẩy một chút tàn thuốc.

"Cho nên, anh đến là vì đưa thận cho tôi?" Thời Hạ nhịn không được trầm thấp nở nụ cười, người này ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở về chỉ vì đưa cho cô thận sao?

Hơn nữa kiểm nghiệm độ phù hợp lại còn thành công, cái này con m* nó đều là nghiệt duyên gì đây!

Thẩm Nhất Thành không nói chuyện. Thời Hạ cười đứng lên, "Anh đi đi." Thẩm Nhất Thành người này, bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi ly, chưa bao giờ cho phép người khác nợ anh ta.

Đây là một cái thận đấy, thận a, chính là đồ vật quý báu nhất của đàn ông. Thời Hạ nhịn không được hướng nửa người dưới của anh ta liếc một cái, đôi chân dài này, eo lưng tinh tráng này, còn có bộ vị nào đó giấu ở trong quần kia không thể nói, mấy năm nay cái thận này nhất định là rảnh rỗi không có cơ hội làm gì đi?

Nếu như cô lấy thận của anh ta, sợ là Thẩm Nhất Thành sẽ đuổi theo không rời.

Cái thận này, cô không thể nợ được.

Nhưng Thời Hạ đã quên, chuyện Thẩm Nhất Thành tên này muốn làm, không ai có thể ngăn cản anh ta, anh ta muốn đem thận của anh ta đưa cho Thời Hạ, Thời Hạ không muốn cũng phải muốn!

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro