Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63

Editotr: MyYen050296

Cô giống như không có việc gì mà bỏ điện thoại di động vào trong túi, sau đó nghiêng người nhìn ba người kia, cô vươn ngón tay ra chỉ chỉ hướng Thẩm Dữ rời đi, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nguyễn Lệ bị động tác của cô làm cho manh* không chịu được, cô vươn một ngón tay, chỉ vào phương hướng anh rời đi, ngón tay thon dài run lên vài cái, vẻ mặt bộ dáng chờ mong, giống như hamster nhỏ đang gặp đồ ăn.

* Manh: đáng yêu

Trong mắt cô, khóe miệng không che dấu được ý cười.

Chị nhìn mà không nhịn được cười cười, gật gật đầu, sau đó làm một cái động tác xua tay.

Bạc Kha Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt, cùng các cô phất tay, sau đó bước nhanh theo phương hướng anh vừa rời đi.

A Miên nhìn thân ảnh Bạc Kha Nhiễm, tự đáy lòng mà nói: " Thật hâm mộ tình cảm của Nhiễm tỷ với Thẩm đạo."

Miumi cười nói.

" Ừ, đây chính là tình yêu đi, Lệ tỷ, chị nói có phải không?"

Nguyễn Lệ cười cười, không nói gì.

Chị chỉ là nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng hơi hơi cảm thán.

Lúc trước khi chị mới thu cô bé vào dưới trướng mình, bất quá cũng chỉ là một hài tử mà thôi.

Hai mươi hai tuổi, thân là một diễn viên đây thời gian trân quý và tươi đẹp biết bao.

Chị vẫn luôn cảm thấy cô là một cô bé ngây ngây thơ thơ, đối với cái gì cũng không để bụng, đối với chuyện tình cảm càng không thông suốt.

Còn tưởng, nhà đầu này phỏng chừng đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn không biết nói chuyện yêu đương là gì.

Nào biết chị nghĩ sai rồi.

Nha đầu này đã không làm thì thôi, một khi làm là chuyện lớn luôn.

Không chỉ nói chuyện yêu đương, ngay cả giấy kết hôn cũng đã lĩnh, vẫn là cùng một người.

Từ trong lòng chị cảm thấy thật may mắn.

Người này là Thẩm Dữ.

" Lệ tỷ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"

Miumi thấy chị nửa ngày không đáp lại, nhìn theo, thấy chị đang nhìn theo phương hướng Bạc Kha Nhiễm vừa mới đi theo mà phát ngốc.

Nguyễn Lệ phục hồi tinh thần, chị lắc lắc đầu.

" Không có gì."

" Thu thập một chút, chúng ta trở về đi."

A Miên: " Ai, không đợi Nhiễm tỷ sao?"

Nguyễn Lệ nhìn cô nhóc: " Em cảm thấy em ấy đêm nay có khả năng về sao?"

A Miên sửng sốt hai giây, liền minh bạch ý nghĩa trong lời nói của Nguyễn Lệ.

" Em hiểu rồi."

" Vậy thu dọn đồ đạc đi."

" Vâng."

Bạc Kha Nhiễm dọc theo hướng Thẩm Dữ vừa rời đi mà đi tới, qua tới một khúc cua, cô mới nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Có lẽ là nghe tiếng bước chân, người nọ xoay người lại, anh đứng ở dưới ánh đèn hơi mờ tối, khuôn mặt cương nghị không cảm xúc, lại khiến tim cô đập thình thịch.

Cô cười nhìn anh chạy nhanh tới.

Hai tay Thẩm Dữ vẫn cắm trong túi, mặt không gợn sóng nhìn cô chạy đến bên mình, nhưng bỗng nhiên thấy cô mỉm cười, giống như chim nhỏ bay về tổ chạy qua chỗ mình, trong nháy mắt trái tim đột nhiên mềm mại.

Vì thế anh theo phản xạ mà giang hai tay ra.

Bạc Kha Nhiễm vọt vào trong ngực anh, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, đôi chân thon dài thanh mảnh kẹp chặt lấy eo anh, cả người đều nằ, bò lên người anh.

Thẩm Dữ chưa từng thấy qua Bạc Kha Nhiễm nhiệt tình như vậy.

Thời điểm cô phóng tới, trái tim vì khẩn trương mà chậm đi nửa nhịp.

Trên người cô mang gtheo hương thơm nhàn nhạt ập vào trong mặt, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nâng cô lên.

Những tưởng niệm thiên ngôn vạn ngữ giờ phút này không cần phải nói ra, chỉ là ôm nhau như vậy, bọn họ có thể cảm thụ rõ ràng.

Bạc Kha Nhiễm đem gương mặt chôn vào trong cổ anh, cô yêu say đắm mà cọ cọ.

Trên người anh mang theo hương vị mà cô quen thuộc, cứ ôm như vậy, đáy lòng cô tràn ngập sự thỏa mãn nói không nên lời.

" Thẩm Dữ, anh tới thăm em, em rất vui." Cô nhỏ giọng nói vào tai anh.

Lời vừa nói ra, hơi thở ấm áp của cô phun vào cổ anh.

Đôi mắt đen của Thẩm Dữ hơi hơi lóe lên, giọng nói mang theo khàn khàn.

" Vui vẻ đúng không?"

Bạc Kha Nhiễm thỏa mãn gật gật đầu: " Vui vẻ vui vẻ."

Thẩm Dữ: " Nhưng anh không vui vẻ."

" Em biết."

Thẩm Dữ nhướng mày: " Em biết?"

Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chọc chọc bả vai mình, ý tứ chính là nói áo khoác đen của Chu Thiệu Chi.

Thẩm Dữ bị biểu tình đáng thương hề hề của cô làm cho mềm lòng, kì thật tất cả những ghen tuông thời điểm được câu nói lấy lòng của cô làm cho bay đi sạch sẽ không còn một mảnh.

Hơn nữa vừa rồi cô giống như chim nhỏ mà chạy đến chỗ mình, càng làm cho đáy lòng anh mềm nhũn đến không chịu được.

" Vâng vâng, em biết là anh ghen tị." Bạc Kha Nhiễm nói.

" Anh có thể không ăn giấm sao?"

" Có thể có thể có thể." Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu.

Cô biết, hơn nữa cô có thể đứng ở góc độ của Thẩm Dữ mà suy nghĩ.

Anh mỗi ngày vất vả như vậy, còn rút thời gian ở xa đến đây thăm cô, nhưng lại thấy cô khoác áo của nam nhân khác, vừa nói vừa cười.

Đối với ai mà chẳng ghen?

Nếu cô đi tham ban anh, đụng tới sự tình như vậy, cô khẳng định cũng sẽ ghen.

Nhưng Thẩm Dữ ghe bởi vì cũng là yêu cô, bởi vì nếu không thích ngay cả nhìn cũng không nhìn đến ngươi.

Cho nên cô mới có thể vô lại như vậy mà quấn lấy anh.

Đôi mắt cô đảo trên gương mặt anh hai vòng, đôi tay ôm chặt cổ anh, cúi người ở trên trán, trên mắt, trên mũi anh mà hôn xuống.

Hôn mỗi một chỗ, cô đều nghiêm túc mà nhìn anh nói.

" Em rất thích anh."

Hai cánh tay Thẩm Dữ đang ôm cô không khỏi nóng lên, con ngươi thâm thúy của anh chỉ cần chạm vào là nổ ngay, anh nhấp môi, đột nhiên nâng cô lên.

Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, khóe miệng cô lộ ra ý cười giảo hoạt, duỗi tay đội mũ áo lông của Thẩm Dữ lên, đem toàn bộ gương mặt của mình dán vào hàm dưới của anh.

Cười cười, sau đó cẩn thận đưa môi qua hôn một cái.

Thời điểm môi cô đụng tới hàm dưới của anh, cô đã rõ ràng cảm nhận được anh cúng người một chút, một tiếng rên khàn khàn phát ra từ trong cuống họng anh.

Cô cười, không muốn buông tha cho anh, sau khi hôn xong, cô lại cắn thêm một cái nữa.

Thẩm Dữ bị cô kích thích thiếu chút nữa không nhịn được, anh đưa tay vỗ cảnh cáo cô một cái.

" Thành thật một chút cho anh."

Bạc Kha Nhiễm bị anh vỗ một cái, kinh ngạc một chút, lúc này mới an phận lại, nhưng đối với cô mà nói, chỉ là an phận một chút mà thôi.

An phận một chút qua đi, nghênh đón chính là không kiêng nể gì.

Thẩm Dữ bị cô trêu chọc cho một thân hỏa, thật hận không thể ném cô xuống đất trừng trị một phen, nhưng chung quy vẫn là luyến tiếc.

" Tích."

Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc, cô quên mất mình đang hôn anh, mà xoay đầu nhìn lại.

" Sao xe anh lại đậu ở đây?" Cô kinh ngạc hỏi.

Thẩm Dữ nhìn cô, tầm mắt bị cái miệng nhỏ hồng hồng của cô hấp dẫn.

Cái miệng nhỏ của cô đóng đóng mở mở, cô nói gì đó anh ngay cả một câu cũng không nghe lọt.

Một tay anh mở cửa xe, đem cô đặt trên ghế phụ, Bạc Kha Nhiễm còn chưa có ngồi xong, đã bị thân ảnh cao lớn của anh bao phủ, tầm mắt bị anh che khuất, xung quanh tất cả đều là hơi thở của anh.

Anh bất động thanh sắc mà hạ ghế phụ xuống thấp, cô lập tức liền nằm thẳng ra, cô duỗ tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh.

" Anh muốn làm gì?" Cô nhìn anh.

" Vừa rồi chơi thật vui vẻ, hử? Thẩm Dữ cọ xáy vào gương mặt tinh tế trắng nõn của cô.

" Em... ngô!" Bàn tay đang chống lên ngực của anh bị bàn tay to khác nắm lấy, sau đó bị kéo qua đỉnh đầu, môi hoàn toàn bị anh phong bế.

Hơi thở của anh vây quanh cô, bờ môi của anh nóng cháy mềm mại, đè trên môi cô, đầu quả tim đều tê dại.

Không gian chật chội tràn ngập ám muội, anh nặng nề hôn, giống như đang trừng phạt, không co phép cô trốn, không cho phép cô tránh, chặt chẽ bao vây cô trong phạm vị của bản thân mình.

Anh không hề thỏa mãn với nụ hôn bên ngoài môi cô, mà đầu lưỡi dùng sức cạy mở khớp hàm của cô mạnh mẽ công thành đoạt đất.

Môi lưỡi dây dưa, anh tùy ý cướp đi sự ngọt ngào trong khoang miệng cô.

Trên mặt Bạc Kha Nhiễm có chút nóng, cô trừng mắt mà nhìn anh: " Anh, anh như thế nào..."

" Từ từ, em cũng muốn anh."

Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào cô, mái tóc gọn gàng của cô có chút hỗn độn, vô tình lại vô cùng nhu mỹ, áp lực nhớ nhung bao lâu nay cuối cùng bộc phát ra.

Một thời gian lâu không gặp nhau, tưởng niệm càng lúc càng lên men.

Hai người đều mang theo nhiệt tình cùng khát vọng dành cho đối phương.

Độ ấm trong xe dần tăng lên.

Có chứa chính là vô tận ôn nhu cùng lưu luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro