Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ed: Mỹ Yến

Trên đường quay về đoàn phim, Liễu Hâm phát hiện trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như một người bị giam cầm đã lâu trong nháy mắt được tự do vậy.

Cái loại cảm giác này làm cho người ta không biết nói thế nào, tóm lại, sau khi nói lời chúc phúc với bọn họ, nội tâm cũng không quá dày vò, đã không còn không cam lòng, cũng không có phẫn hận, có chăng cũng chỉ là bình tĩnh cùng thoải mái.

Đồng dạng, Liễu Hâm không phải là một thánh nhân, người bình thường cũng có vui buồn yêu ghét, cô cũng có toàn bộ, chỉ là không giống như đại đa số mọi người thích phát tiết ra bên ngoài, bởi vì nguyên nhân, cô có thói quen giấu đi.

Nhưng không có nghĩ là cô không khổ sở, không đau lòng.

Rốt cuộc tim mỗi người cũng từ máu thịt mà ra.

So với phát tiết, cô càng thích một mình tự gặm nhấm hơn, đạo lý cô đều hiểu, chỉ là cô cần một chút thời gian để hiểu nó rõ ràng hơn.

Cô cũng không cảm thấy Thẩm Dữ sẽ thích cô nếu không có Bạc Kha Nhiễm, cho nên ở phương diện này, cô cũng không có thua.

Cô chỉ thua là bởi Thẩm Dữ không thích cô mà thôi.

Bởi vì Thẩm Dữ không thích cô, cho nên cô thua đến thất bại thảm hại, thậm chí có thể nói, từ trước đến nay không có chân chính bắt đầu, liền đã ảm đạm kết thúc.

Bất quá đồng thời cô cũng thấy may mắn, may mắn cô không có biểu hiện quá mức sự yêu thích của mình đối với Thẩm Dữ.

May mắn chính mình không hãm quá sâu, sâu đến không thể kiềm chế được, nếu thật là như vậy, Liễu Hâm không biết chính mình sẽ biến thành cái dạng gì.

Có khả năng cô sẽ sợ hai chính bản thân, chán ghét cùng phỉ nhổ chính mình.

Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy nếu bản thân sớm bày tỏ sự yêu thích của mình đối với Thẩm Dữ, có thể sẽ thay đổi được cái gì.

Bởi vì cô quá lý tính, cô rất rõ ràng, nếu một người nam nhân thật sự thích một người nữ nhân, là sẽ không để người nữ nhân đó chủ động, càng sẽ không để cô ấy phải chờ đợi.

Cho nên cô biết, chẳng sợ Thẩm Dữ biết được tình ý của cô, chỉ sợ anh sẽ bất động thanh sắc mà càng xa cách cô hơn.

Điều này, Liễu Hâm rất hiểu Thẩm Dữ.

Anh là người như vậy, nếu không phải thật tình thích, sao lại có thể cam nguyện đem cả đời của mình cột vào ngươi khác?

Từ trong ánh mắt anh, cô có thể nhìn ra được.

Thẩm Dữ thích Bạc Kha Nhiễm, so với trong tưởng tượng của cô còn nhiều hơn.

Cái loại thích này không phải nhất thời, mà là cái loại thích đã lắng đọng nhiều năm, theo ngày tháng mà tích lũy thành.

Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt của anh dành cho Bạc Kha Nhiễm, cô liền biết mình đã thua, thua một cách triệt để không có cơ hội trở mình.

Ngày đó từ trong phòng bệnh Bạc Kha Nhiễm đi ra, thời điểm cách cửa vài bước chân, cô cơ hồ chật vật mà chạy đi.

Bởi vì thật sự quá bẽ bàng.

Cô nghĩ, đây có thể là lần chật vật nhất trong đời của mình.

Không nghĩ tới, Liễu Hâm cô sẽ có một ngày như vậy.

Cô che bản thân kín mít, ở trong WC bệnh viện khóc đến không kiềm chế được, không có một chút hình tượng, thời điểm cô khóc ra, đồng thời cô cũng tự nói với bản thân.

Đây là lần cuối cùng.

Lần cuối cùng để cho bản thân chật vật như vậy.

Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô không bao giờ cho phép bản thân chật vật bất kham như vậy nữa.

Có lẽ là sự tự tôn từ trong xương cốt bộc phát đi.

Cô làm không được những việc hại người hại mình, bởi vì loại chuyện này chỉ dành cho những người không có đầu óc mới làm ra.

Cô mấy năm nay, đều đem tâm tư thiếu nữ đặt trên người Thẩm Dữ, nhưng ngày đó, cô đã thanh tỉnh, thanh tỉnh triệt triệt để để.

Bởi vì không muốn biến bản thân trở thành người đáng ghét, cho nên cô nỗ lực thật thoải mái buông tay.

Thật cảm ơn, là cô đã làm được.

Cô sở dĩ không có để tâm vào chuyện vụn vặt, đó là bởi vì cô rất rõ ràng, kì thật từ trước đến nay cô cũng không có mất cái gì, cũng giống như từ trước đến nay cô chưa có được cái gì cả.

Chưa có thì làm sao mà mất đi, không khỏi có chút đáng buồn.

Cái này không phải cô muốn, nhưng bắt buộc phải rời xa.

Lỡ mất dịp tốt, cũng là một tiếc nuối.

Nhưng bỏ qua người như cô, tuyệt đối không phải cô tổn thất, mà là Thẩm Dữ.

Bởi vì anh bỏ lỡ một Liễu Hâm độc nhất vô nhị trên thế giới này.

"Liễu Hâm Hâm."

[credits=50;1111614515813]Phía sau vang lên một giọng nam quen thuộc.

Bởi vì đưa lưng vì phía hắn, cho nên cô ỷ vào việc mình không nhìn thấy, trợn trắng mắt, làm bộ không nghe thấy được mà tiếp tục đi về phía trước.

"Liễu Hâm Hâm."

Tiếng nói phía sau tựa như âm hồn không tan.

Nghe tiếng bước chân của hắn, Liễu Hâm biết được hắn đang cách mình rất gần.

"Cô làm gì mà không để ý tới tôi?" Cố Hựu duỗi tay bắt lấy cánh tay Liễu Hâm.

"Cậu vừa rồi là đang gọi tôi sao?" Liễu Hâm liếc mắt nhìn hắn.

Hai mắt Cố Hựu trừng lớn: "Có gọi, còn gọi hai lần nữa?"

"Phải không, không nghe thấy." Liễu Hâm kéo kéo khóe miệng, tiếng nói không mang theo một tia cảm xúc.

Cố Hựu chán nản: "Cô, người này làm sao vậy.."

"Cái gì mà làm sao? Tên của tôi gọi là Liễu Hâm, cậu kêu Liễu Hâm Hâm? Cậu không gọi đúng tên tôi, việc gì tôi phải đáp lại?"

Liễu Hâm cau mày đem cánh tay của hắn đang gác trên vai mình gạt xuống, sau đó không chút do dự liền quay đầu rời đi.

Liễu Hâm Hâm.

Liễu Hâm Hâm?

Là ai cho anh ta cái quyền lợi được gọi như vậy?

Anh ta thì tính là cái gì chứ?

Bây giờ cô chỉ cần nghĩ đến ngày đó anh ta đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh lâu như vậy, khẳng định là cũng nghe được tiếng khóc của cô, cho nên thời điểm cô trở ra, liền nhìn thấy bộ dạng đồng tình của anh ta, ai cần anh ta phải đồng tình?

Xem cô như kẻ ngốc chắc!

**

Đầu tháng sáu, < Nhậm trọng thành> rốt cuộc kết thúc.

Sau khi tiệc tối đóng máy kết thúc, Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị quay trở lại kí túc xá thu dọn đồ đạc.

Buổi tối hôm nay cô sẽ quay trở về Ninh Hạ.

Hai người rất nhiều lần trò chuyện không quá năm phút, cô thật sự rất nhớ anh, cho nên bây giờ trong đầu cô chỉ muốn làm sao đến bên anh thật nhanh.

Sau khi chào hỏi mọi người xong, các cô liền ra khỏi quán cơm.

"Kha Nhiễm tỷ, mọi người đứng chỗ này chờ em một chút, em đi lấy xe."

Hôm nay là ngày đóng máy nhưng Nguyễn Lệ cũng không có tới, chỉ có cô cùng hai người A Miên mà Miumi.

A Miên đi lấy xe, Bạc Kha Nhiễm cùng Miumi ở một bên chờ.

Một lát sau, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Hai người không khỏi xoay người lại nhìn đến chỗ phát ra tiếng bước chân.

Người tới là Chu Thiệu Chi.

"Kha Nhiễm."

Bạc Kha Nhiễm xoay người lại: "Sao anh lại ra ngoài này."

Chu Thiệu Chi thần tình phức tạp nhìn Bạc Kha Nhiễm, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Kha Nhiễm, anh có lời muốn nói với em."

"Nói cái gì, anh nói đi."

Nhưng Chu Thiệu Chi cũng không lập tức mở miệng, mà là nhìn sang Miumi đang đứng bên cạnh cô, làm cho Bạc Kha Nhiễm cũng nhìn Miumi vài lần.

Miumi cũng xem như là người không quá ngốc, cô vẫn nhìn ra được ý nghĩ của Chu Thiệu Chi.

Vì thế cô rất thức thời mà di chuyển sang bên cạnh, thẳng đến khi cách Bạc Kha Nhiễm một khoảng khá xa, lúc này mới dừng lại.

Miumi đi rồi, chỉ còn lại hai người Bạc Kha Nhiễm cùng Chu Thiệu Chi.

Bạc Kha Nhiễm nhìn Chu Thiệu Chi, hỏi: "Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao?"

Chu Thiệu Chi nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng trước mặt mình, cô hơi hơi ngẩng đầu mà nhìn mình, trong mắt mang theo một tia biểu tình nghiêm túc.

Vừa rồi ở trong phòng, sau khi mấy người Bạc Kha Nhiễm rời đi, hắn ngồi ở chỗ kia suy nghĩ thật lâu, hắn nghĩ, có nên đem tâm ý của mình dành cho cô ấy nói ra không?

Hắn do dự vài phút, cuối cùng vẫn không thắng nổi con tim, hắn lấy cớ là đi vệ sinh theo cô ra nơi này.

Thời điểm mà hắn còn dang suy nghĩ, hắn muốn nói rõ tâm ý của mình dành cho cô, cho dù là bị cự tuyệt, hắn cũng cảm thấy đáng giá.

Nhưng giờ phút này nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, hắn đột nhiên không nói nên lời.

Kì thật dù cho có nói hay không nói, trong lòng hắn đều biết rõ được đáp án, hắn biết cô đối với hắn không có một chút tình yêu nam nữ, ở trong lòng cô chỉ xem hắn như là một người bạn bình thường.

Hắn nghĩ, muốn nói cho cô ấy biết rõ sao?

Rõ ràng bản thân đã biết đáp án, cớ chi một hai phải xác nhận chính miệng cô nói ra, sau đó mới cam chịu hết hi vọng sao?

Biết rõ cô ấy sẽ không thích mình, cần chi phải để cô ấy biết rõ cảm tình của bản thân, tình cảm của hắn có phải vô tình gây cho cô áp lực hay không, có gánh nặng hay không?

Sau khi đâm thủng tầng giấy này, khó tránh khỏi sau này gặp mặt sẽ trở nên khó xử, đây thật sự là điều bản thân muốn ư?

Giờ phút này, trong đầu Chu Thiệu Chi lý trí và tình cảm đang đấu tranh vô cùng kịch liệt.

Bạc Kha Nhiễm thấy hăn bỗng nhiên chau mày, nửa ngày cũng không nói được câu nào, nhịn không được liền hỏi lại.

"Thiệu Chi, anh làm sao vậy?"

Tiếng nói của cô kéo lí trí của anh quay về, vừa rồi trong tích tắc đó, anh đã nghĩ thông suốt.

Anh nhìn cô cười cười: "Kì thật cũng không có chuyện gì, chính là trên đường trở về đi cẩn thận."

"..."

Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc.

Anh ta cố ý đi đến đây chỉ để nói những lời này?

Còn vì những lời này mà cố ý nói Miumi tránh đi một bên?

Bất quá Bạc Kha Nhiễm cũng không thể nào mở miệng hỏi lại lần nữa, bởi vì từ xa A Miên đã lái xe đến rồi.

A Miên ngừng xe trước mặt Bạc Kha Nhiễm.

"Kha Nhiễm tỷ, lên xe, chúng ta phải đi rồi."

Sau khi nói xong, A Miên thấy Miumi đứng ở chỗ cách đó không xa, lớn tiếng gọi cô.

"Miumi tỷ, chị một mình đứng đó làm cái gì, nhanh lên xe, chúng ta cần phải đi để kịp chuyến bay."

Miumi nghe tiếng A Miên liền bước vội đến.

Rất nhanh, ba người đã ổn định chỗ ngồi trên xe.

Bạc Kha Nhiễm hạ của sổ xe xuống, phất phất tay với Chu Thiệu Chi.

"Được rồi, đến lúc em phải đi rồi, anh nhanh trở về đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro