Chương 31 - 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 31: Yên Tĩnh Trước Nửa Đêm  

  Hàn Vũ đi ra ngự hoa viên, có rất nhiều người chú ý đến nàng, đi ra không chỉ có một mình Bắc Chấn Thiên, nhưng với một người không có một chút công lực như Hàn Vũ sẽ không phát hiện ra có người đi theo nàng lúc này.

Hàn Vũ càng ngày càng tiến lại gần cây đại thụ Quân Tà Diễm đang đứng, hắn rất là cao hứng khi thấy nàng tiến lại chỗ hắn nhưng lại thấy vài người theo sau nàng

làm cho hắn thật khó chịu.

Quân Tà Diễm nhìn Tà lão nhân, Tà lão nhân hiểu ý gật gật đầu, lập tức hắn phi thân bay ra khỏi hoàng cung.

Lại là cảm giác này, Hàn Vũ có thể cảm nhận được Tà lão nhân đang gọi nàng, nàng nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe muốn tìm phương hướng của sư phụ nàng.

"Vũ nha đầu, ta mang ngươi đến nơi khác được không? Có người muốn gặp ngươi."

Hàn Vũ nghe được lời sư phụ nhưng không biết làm sao để trả lời, đành gật đầu, nàng tin tưởng sư phụ nhất định có thể nhìn thấy được. Hàn Vũ vừa gật đầu xong lập tức có cảm giác mình được mang bay lên, gió bên tai nhanh chóng thổi mạnh, nàng không dám mở mắt ra.

Mấy người vốn đi theo phía sau Hàn Vũ, trơ mắt nhìn nàng biến mất nhưng lại bất lực, đành quay trở lại ngự hoa viên tiếp tục yên tiệc.

Bắc Chấn Thiên nhìn Hàn Vũ biến mất, tâm lý dâng lên một cảm giác phiền chán không hiểu, hắn chỉ mơ hồ có người tiếp cận lại không nhìn ra được võ công của đối phương, hắn không dám mạo hiểm đi theo ngăn cản, bởi vì hắn cảm nhận được uy áp, có thể có được uy áp như vậy nhất định là đã ngoài Thiên Thê cấp tám, hắn mới đột phá Thiên Thê cấp bảy nhưng vẫn không cảm thụ được.

Một hồi công phu Tà lão nhân thi triển mang Hàn Vũ rời đi kinh thành nhưng nàng lại không biết.

Tà lão nhân mang Hàn Vũ đi đến một cánh rừng nhỏ, buông nàng ra nói: "Nha đầu, hôm nay ngươi biểu diễn rất hay, rất có tài, rất xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tài nữ, đệ tử của ta ai ai cũng xuất sắc như vậy, ta đây thật rất hãnh diện."

Hàn Vũ nghe xong không nhìn được đã kích hắn "Sư phụ, có ai biết ta là đồ đệ của ngài? Cho dù có người biết, ngài dạy ta cái gì sao? Không cần dát vàng lên mặt mình có được hay không? Ta thật không muốn đả kích ngươi nhưng vẫn phải nói ra, sư phụ đừng có trách ta nha! hắc hắc."

"Nha đầu, ngươi nói cái gì?"

"Ha ha, sư phụ, lời ta nói đều là sự thật, ngài đừng có mất hứng, nếu ngài mất hứng, về sau ta đây nịnh ngài nhiều hơn là được." Hàn Vũ thật ủy khuất nàng nói sự thật còn muốn trách nàng, nàng thật rất rất là ủy khuất mà.

"Sư phụ, ngài khi dễ Vũ nhi?" Quân Tà Diễm từ xa mang theo một cái bao chạy lại chất vấn Tà lão nhân.

"Ta khi dễ nàng? Ánh mắt nào nhìn thấy? Nàng không khi dễ ta là tốt lắm rồi." Tà lão nhân nghẹn họng, haizzzz, như thế nào lại thu nhận hai đệ tử tà ác như vậy đâu.

"Hai mắt đều có thể nhìn thấy." Quân Tà Diễm suy nghĩ một hồi liền nói ra những lời này, thiếu chút nữa đem Tà lão quân tức giận đến muốn ngất xỉu.

"Được rồi, được rồi. Diễm ngươi cầm cái gì trên tay vậy?"

"Ta thấy lúc trước ngươi ăn rất là ít có phải cảm thấy đói bụng hay không? Sư phụ sai ta đem đến đây ba con gà." Quân Tà Diễm mở miệng bao ra, bên trong trừ bỏ ba con gà còn có đầy đủ nguyên liệu làm gà ăn mày.

"Ta ăn no rồi, không đói bụng chút nào, ngươi đem vứt bỏ đi."

"Đừng, đừng vứt bỏ nó. Ngươi không đói bụng nhưng ta rất là đói, nha đầu, mau đem mấy con gà này đi làm sạch rồi làm gà gà gì kia cho sư phụ ăn đi."

Sau khi Quân Tà Diễm nghe thấy lời Hàn Vũ, rất thật tình đem mấy con gà vứt đi, tuy nhiên vẫn không kịp tốc độ của Tà lão nhân, hắn nhanh chân tiếp được, bộ dáng thật ủy khuất "Nha đầu, ta cùng Diễm rất là đói bụng, ngươi nhanh đi."

Hàn Vũ không nghĩ lại trêu chọc sư phụ, rất nhan làm gà ăn mày.

Tà lão nhân không kịp đợi, chốc chốc lại hỏi Hàn Vũ có thể ăn được chưa, Hàn Vũ bị hỏi rất là phiền phức trực tiếp làm ngơ không thèm để ý đến lão, lại nhìn sang Quân Tà Diễm, từ lúc bắt đầu làm gà ăn mày tại sao hắn không mở miệng nói chuyện.

"Diễm, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

"Ngươi cách xa Bắc quốc chúa một chút." Lấy công lực của Quân Tà Diễm, nghe được bọn hắn ở trong đó nói chuyện rất dễ dàng.

"Hả? Ha ha ha, ta vốn không nhĩ sẽ đi cùng hắn, ngươi có thể an tâm." Tuy rằng Hàn Vũ như vậy nhưng trong lòng vẫn rất là cao hứng, kỳ quái, quan hệ của hai người cũng không thân thiết như vậy, vì sao Tà Diễm lại yêu cầu nàng như thế? Tại sao Hàn Vũ lại đáp ứng nhanh chóng rồi? Trong lòng hai người đều im lặng suy nghĩ cùng một vấn đề, nhưng lại không có ai hỏi ra, dường như như vậy cũng tốt.

"Nha đầu, rốt cuộc có thể ăn được chưa? Ngươi muốn sư phụ ngươi chết đói sao?" Lại là âm thanh oán giận của Tà lão nhân.

Hàn Vũ nghĩ muốn bóp chết Tà lão quân, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, lập tức đào gà ăn mày đem ra, Tà lão nhân không nói hai lời nhanh tay đoạt hai con cùng lúc, phi thân bay đi. Tốc độ Tà lão nhân Hàn Vũ nhìn thấy chỉ có thể cảm thán nhanh hơn xe lửa, đây là tốc độ của con người sao?

Đi rồi cũng tốt, đi rồi sẽ không có ai đến quấy rầy nàng cùng Quân Tà Diễm ở chung.  

  Chương 32: Quá Khứ Không Người Nào Biết  

  Hàn Vũ cùng Quân Tà Diễm ngồi ở trong rừng cây nhỏ, ngẩng đầu có thể thấy bọn họ bị lá cây che kín hết bảy tám phần, vì sao mỗi lần gặp Quân Tà Diễm đều là buổi tối đây?

"Cám ơn ngươi" Hàn Vũ nhìn Tà Diễm, thật chân thành cảm tạ.

"Không cần" Tà Diễm biết Hàn Vũ cảm tạ cái gì, nhưng hắn không muốn hai người trở nên mất tự nhiên như vậy, cũng không muốn nàng có tư tưởng khách khí với hắn

"Có phải ngươi bị thương?" Hàn Vũ vẻ mặt lo lắng. Tà Diễm nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.

"Ừ, bị thương" Hắn trả lời vô cùng chân thành.

"Có nghiêm trọng không?" Hàn Vũ nghe được câu trả lời của hắn càng thêm lo lắng.

"Rất nghiêm trọng" Đột nhiên Tà Diễm nổi lên tư tưởng muốn đùa giỡn với Hàn Vũ.

Hàn Vũ bắt gặp tia giảo hoạt chợt lóe trên mặt Tà Diễm, thầm nghĩ có lẽ hắn bị thương là thật, tuy nhiên không có nghiêm trọng đi. Đột nhiên Hàn Vũ ra tay, công kích về phía Tà Diễm, hắn sợ Hàn Vũ bị thương nên không sử dụng công lực đối chiến, mấy chiêu đã chế ngự được Hàn Vũ.

"Nhìn ngươi sinh long hoạt hổ ( sinh khí dồi dào, khỏe mạnh), chắc hẳn là thương thế đã được chữa tốt?"

"Còn không có tốt lắm"

Hàn Vũ quyết định không hỏi hắn vấn đề này nữa.

"Tà Yêu tra xét chuyện tình của ngươi trong 18 năm qua"

"À, khẳng định hắn không thu được cái gì?"

"Làm sao ngươi biết? Trong tứ quốc không có bất kỳ người nào Tà Yêu không thể tra ra lý lịch được, nhưng hắn lại không thể tra ra bất kì chuyện gì của ngươi, giống như ngươi đột nhiên xuất hiện trên đời này vậy"

Hàn Vũ rất muốn nói cho hắn biết, kỳ thật nàng chính là giống như hắn nói. Ở trên thế giới này, nàng không có quá khứ, chỉ có hiện tại cùng tương lai. Quá khứ của nàng không có ai biết được, càng không có lý lịch, nhưng mà những chuyện này không thể nói được, nói ra có ai nguyện tin tưởng đây?

"Tra ta làm cái gì? Nếu các ngươi hoài nghi ta có mục đích, các ngươi có thể cách xa ta ra một chút, ta biết hiện nay tuy Vô TÌnh các là của ta nhưng người bên trong cchir cần một câu nói của ngươi đều bỏ đi, hoài nghi ta, ngươi có thể làm như vậy, ngươi không đến tìm ta, ta lại không có khả năng đi tìm ngươi, hiện tại, ngươi hoàn toàn không cần phải thử ta"

Hàn Vũ cũng không tức giận vì hắn tra nàng, nàng không muốn nhắc lại những chuyện đó, đó là một vết thương sâu, nhắc lại chỉ thêm đau lòng, vết sẹo kia vĩnh viễn không thể nào khép lại. Đau lòng, bây giờ Hàn Vũ rất là đau lòng, không khí chung quanh cũng tràn ngập đau lòng như thế. Quá khứ của nàng cũng không có gì vui vẻ, từ khi viện trưởng ra đi, Hàn Vũ luôn sống trong tự ti, cùng những trọng trách lớn, không có mấy người hiểu được.

"Mặc lệ ngươi có mục đích gì, ta đều không từ bỏ ngươi"

Quân Tà Diễm không có hoài nghi Hàn Vũ, cũng không để ý đến mục đích của nàng, hắn tiếp cận với nàng trước, nếu nói có mục đích phải là hắn mới đúng, nhưng hiện tại cũng không quan trọng nữa rồi.

Quân Tà Diễm cũng không biết tại sao, Tà lão nhân bắt hắn tiếp xúc với nàng, để ý đến nàng. Mới đầu khi hắn biết, hắn cật lực phản đối, trong suy nghĩ của hắn nữ nhân chỉ là những sinh vật phiền toái, nhưng Tà lão nhân cho hắn đi xem qua, nếu không muốn cũng không cưỡng ép. Tuy nhiên trong một đêm đó, khi bốn mắt nhìn nhau cùng với chính mình luống cuống, còn nghĩ mạng nàng thuộc về hắn, từ đó liền chấp nhận yêu cầu của Tà lão nhân. Tà Yêu muốn điều tra xem rốt cuộc Hàn Vũ muốn tính mưu kế gì, cuối cùng lại không thể tra được bất kì cái gì. Thời điểm Tà Yêu đem chuyện này nói cho hắn biết, hắn liền nổi lên hứng thú, không biết quá khứ của nàng như thế nào? Lại như thế nào còn sống? Tà Diễm rất là ngạc nhiên.

"Còn ngươi thì sao? Ngươi có mục đích gì?"

Hàn Vũ cũng không phải là kẻ ngốc, buổi tối đầu tiên hắn xuất hiện trong phòng của nàng, nàng đã biết đó không phải chỉ là trùng hợp, khi đó hắn không bị người đuổi giết, lại không làm kinh động đến thị vệ, không phải sát thủ cùng thích khách, không muốn tính mạng của nàng, cũng không phải hái hoa tặc, không có khinh bạc nàng. Sau khi tiếp xúc nàng lại biết hắn là Cung chủ Tà Cung, sư phụ lại xuất hiện sau đó, thu nàng làm đồ đệ, tặng lễ vật cho nàng, giúp nàng có được thứ nàng muốn, cho dù Hàn Vũ tự cho là đúng như thế nào lại được nhiều người chiếu cố như thế, cũng không muốn lấy cái gì mà không trả giá.

Hàn Vũ không có mục đích, nhưng không có nghĩa là hắn không có, có lẽ Hàn Vũ nghĩ mình không có cái gì để cho người khác nhắm đến.

"Mới đầu là do sư phụ sai bảo, hiện tại không có"

"À" Hàn Vũ cũng không muốn hỏi đến mục đích khi bọn hắn tiếp cận nàng, chỉ cần không làm tổn thương đến người Hàn gia thì nàng đều mặc kệ, nàng đều có thể chấp nhận được, bởi vì nàng không cảm thấy ghét khi ở cùng một chỗ với hắn.

"Diễm, tại sao chúng ta chỉ có thể gặp vào buổi tối? Còn thần bí như thế? Đến bây giờ ta chưa trở lại, không biết trong cung có phát hiện ra không?"

"Sẽ không, ngươi ở nơi đó chỉ có nhàm chán, biểu diễn sinh thần của hoàng hậu không có gì thú vị cả" Quân Tà Diễm rất là cảm thụ thời gian khi cùng nàng ở chung một chỗ.

"Haizzz, không được, ta phải trở về thôi, cũng không biết đây là đâu? Có xa hoàng cung lắm không?"

"Đây là biên giới Huyễn Lâm" Thình lình Quân Tà Diễm lên tiếng làm Hàn Vũ kinh hoàng.

"Cái gì? Huyễn Lâm? Đã rời khỏi kinh thành rồi sao? Không thể nào? Tốc độ của sư phụ nhanh như thế sao? Không được, ta phải về, làm sao tìm được sư phụ bây giờ?"

"Sư phụ đã rời đi, ngươi không tìm được hắn đâu" Tà Diễm vẫn rất nhàn nhã ngồi dưới đất, dựa vào thân cây, giọng điệu không kiêu không nóng vội, Hàn Vũ nghe thấy muốn phát cáu, sư phụ đi rồi, làm sao nàng trở về đây?

"Diễm, ngươi mau đưa ta trở về, thời gian lâu như vậy, trong cung sẽ sinh nghi"

"Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ta muốn đưa ngươi về, ngươi có vẻ chán ghét, cự tuyệt ta" Quân Tà Diễm còn nhớ chuyện lần trước Hàn Vũ lui ra phía sau khi thấy hắn tiến lại gần nàng.

"A, cái đó. Đó là bởi vì đột nhiên chân bị trẹo một chút, ai nói chán ghét ngươi, yêu ngươi còn không kịp đâu" (Tỷ ấy đã tự mình bán thân luôn rồi, kaka) Hàn Vũ nói năng lộn xộn lấy lòng Tà Diễm, lại không phát hiện điểm khác thường trong lời nói của mình, hết thảy đêu thấy bình thường, nhưng khi lọt vào tai Quân Tà Diễm lại là một hồi giật mình, Hàn Vũ chứa một chút ý tứ làm nũng, thương hắn không kịp làm sao có thể chán ghét hắn đây?

Thương hắn, thương hắn sao?

Tà Diễm không tin nhìn Hàn Vũ, Hàn Vũ nói thương hắn? Thật vậy chăng? Xem ra tối nay hắn thu hoạch không nhỏ nha.

Quân Tà Diễm đứng dậy, nhấc bổng Hàn Vũ lên, đem nàng bế vào trong ngực. Tựa vào ngực hắn, Hàn Vũ cảm nhận tim hắn đang đập rất nhanh, tuy hắn đã cố gắng khắc chế kích động của mình nhưng vẫn không che giấu được nhịp đập của con tim mình. Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ hướng hoàng cung chạy như bay, nàng ôm cổ hắn cảm thấy rất là yên tâm, không một chút sợ hãi, cô đơn khi ở một mình trong đêm tối, thì ra chạy cùng hắn lại cảm thấy thoải mái đến vậy?

Hưởng thụ thời gian ngắn ngủi, rất nhanh về đến nơi mới lúc đầu nàng đi, nàng còn chưa kịp nhìn đã thấy Tà Diễm đã lắc mình ly khai trong bóng tối, mỗi lần đều là như thế.

Hàn Vũ xoay người hướng nơi yến hội đi tới.

Trời, còn chưa kết thúc, nhìn những tiết mục nhàm chán như vậy, Hàn Vũ rất muốn ngủ a.

"Tỷ, vừa rồi ngươi đi đâu thế? Đi lâu như vậy đệ đây nhàm chán muốn chết"

"Đi phương tiện" (Đi làm việc đó, nhưng nếu dịch rõ ra thấy kỳ kỳ nên Ly để luôn như thế nha)

"Hoảng....Lâu như thế...."

Không bao lâu hoàng thượng tuyên bố yến hội chấm dứt, các quốc chúa, sứ giả cùng các đại thần đều lui ra, canh giờ cũng không còn sớm, một nhà Hàn tướng quân cũng trở về phủ, lúc gần đi hoàng hậu lại nói bên tai Hàn Vũ "Vũ nhi, ngươi trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tiến cung di nương có chuyện muốn nói với con"

"Vâng, di nương" Hàn Vũ cung kính trả lời sau đó cùng Hàn tướng quân đi ra cung.  

  Chương 33: Nam Dương Huyễn  

  Hàn Vũ theo Hàn tướng quân về phủ, đang chuẩn bị về Trúc viên nghỉ ngơi thì lại bị Cung Vĩ mời đến thư phòng, Hàn tướng quân thần sác nghiêm túc, dường như có chuyện khó mở miệng.

"Phụ thân, đã trễ thế này, người còn có việc gì tìm nữ nhi sao?" Hàn Vũ biết Hàn tướng quân muốn nói gì, mê tinh kia cũng không phải là thứ có thể tùy tiện tìm được, tuy rằng lúc đó không có hỏi, không có nghĩa về sau sẽ không truy cứu.

"Vũ nhi, cám ơn con"

"Phụ thân, người không cần nói cảm ơn với nữ nhi, nữ nhi cũng là một người trong Hàn gia, chuyện gì con làm cũng đều vì Hàn gia, đây là việc nên làm, cũng không cần người cảm tạ, nếu người còn cảm tạ nữ nhi, có nghĩa là người không đem nữ nhi trở thành người Hàn gia sao? Lại khách sáo như thế?" Tuy rằng biết Hàn tướng quân sẽ nói những lời này, nhưng thời điểm hắn nói ra, Hàn Vũ cũng cảm thấy thất vọng. nếu như Hàn Thạc lấy ra mê tinh, Hàn tướng quân có nói cảm tạ với hắn không?

"Ừ, tốt lắm, Vũ nhi, là do phụ thân quá lo lắng, nhưng mà...." Hàn tướng quân vẫn chưa yên tâm, muốn hỏi kỹ càng.

"Phụ thân, nữ nhi hi vọng người có thể tin tưởng con, mỗi người đều có một vài chuyện không thể nói ra được, người cũng có, nưc nhi đáp ứng người sẽ không làm Hàn gia bị thương tổn bất cứ gì" Hàn Vũ không thích bị hoài nghi, nhưng cũng không thích bị người khác tra hỏi đến bất cứ chuyện gì.

Đúng vậy, Hàn Vũ nói đúng, ai cũng có chuyện mà không muốn cho người khác biết, Hàn tướng quân gật gật đầu, không nói gì nữa, cho phép Hàn vũ cùng Cung Vĩ đi ra.

Rời khỏi thư phòng

"Tiểu thư, ta đưa ngươi đến Trúc viên" Cung Vĩ theo sau Hàn Vũ lên tiếng.

"Không cần, ta không sao, ngươi về nghỉ ngơi đi" Hàn Vũ muốn im lặng một chút, trước khi đi còn quay đồi bổ sung thêm một câu "Không cho phép lén lút theo sau ta"

Sau khi nói xong nàng hướng đến Trúc viên đi.

Trở lại Trúc viên, Thúy Trúc đã ngủ say, nàng cũng không muốn quấy rầy tiểu nha đầu đáng yêu này, hiện tại nàng chỉ muốn một mình, mười tám năm đã như thế, chuyện gì cũng chỉ có một mình làm, nàng cũng không muốn làm một tiểu thư được nuông chiều từ bé, cái đó không thích hợp với nàng.

Hàn Vũ đi vào trong đình, bên trong đặt một cái bàn gỗ chế tác vô cùng tinh xảo, trên bề mặt khắc rất nhiều trúc với đủ hình dạng, nhìn vào là biết được người khắc rất coi trọng nó, quanh thân bàn còn để bốn cái ghế nhỏ, cũng được điêu khắc như thế, xung quanh đình trồng đầy trúc, tỏa ra mùi hương của trúc, ngày hè gió ấm áp, làm cho Hàn Vũ có chút buồn ngủ, nàng gục đầu xuống bàn nhớ lại những chuyện của thế giới kia, trong tâm dần lên từng trận đau thương.

Đi đến Đông Lâm quốc, tuy rằng nàng rất vui vẻ, thỏa mãn cuộc sống không có quá nhiều vướng bận của nàng, nhưng vẫn không che dấu được hư không cùng cô đơn nơi đáy lòng, nàng khát vọng vòng tay che chở, khát vọng có một ai kề cận, yêu thương nàng, không muốn bi thương, không muốn thừa nhận nỗi đau mất đi thân nhân một lần nữa.

Một lần bị đả thương, Hàn Vũ không muốn sẽ thêm lần nữa, nhớ về viện trưởng đã qua đời, còn có Vi Vi, nàng còn chưa bước vào cánh cửa đại học, cho dù nàng không cần, có thể rời xa thế giới cho Hàn Vũ đau khổ, nhưng chung quy vẫn nhớ về nó như vậy.

Trong lúc bất tri bất giác, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, không biết đã bao lâu nàng không được khóc như vậy, từ lúc viện trưởng ra đi đến bây giờ nàng không có khóc như thế, Hàn Vũ đứng dậy muốn cầm khăn tay lau nước mắt, nhìn thấy ghế đối diện bên kia đang ngồi một nam tử phong vận, đột nhiên có người xuất hiện dọa Hàn Vũ nhảy dựng lên.

Hàn Vũ đánh giá hắn, đầu tóc đen cùng ti đái màu đỏ buộc lên, khuôn mặt bình thường thanh tú làm cho người ta xem nhẹ khí chất của hắn, đồng thời cũng cho Hàn Vũ cảm thấy một hồi thân thiết, trường bào màu trắng ngà bên hông lại mang đai lưng màu đỏ, đơn giản lại không mất hoa lệ, nhan sắc phối hợp làm cho Hàn Vũ....Không biết nói gì.

Không biết hắn đến đây từ khi nào, mang theo thiện ý hay ác ý? Hàn Vũ nhìn người tới ở đối diện không nhúc nhích nhìn nàng, không cảm nhận chút ác ý nào, Hàn Vũ thở ra một hơi, nàng nhìn thấy trong mắt hắn chất chứa rất nhiều tình cảm phức tạp, dường như có thể xuyên thấu qua nàng có thể nhìn thấy một hình ảnh khác, trong mắt cũng không phản chiếu hình ảnh của nàng, cái này Hàn Vũ rất là rõ ràng.

Hoài niệm, người hắn thương? Tơ vương, hắn tơ vương ai? Áy náy, vì sao hắn lại áy náy?

Đủ loại tình cảm biểu lộ trong ánh mắt hắn, hắn đang suy nghĩ đến cái gì? Thấy hắn không nói, Hàn Vũ cũng không mở miệng.

Người đến là Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn, Nam Dương Huyễn đi theo Hàn Vũ đến Trúc viên. khi thấy Hàn Vũ ngồi xuống bàn gỗ hắn cũng im lặng ngồi về phía đối diện, cẩn thận đánh giá nàng.

Hơi thở ưu thương tản ra từ người Hàn Vũ, không khí ưu thương này làm tâm Nam Dương Huyễn dâng lên một trận đau xót trong lòng, dường như ưu thương của nàng dành cho một người không thể gặp được, nàng vốn nên là một đóa hoa vạn người mê, nhưng tại sao nàng lại bi thương như thế, thậm chí hắn còn cảm nhận được nỗi cô độc nàng, chẳng lẽ những chuyện hôm nay đều là nàng muốn che giấu người ngoài? Nhìn đầu vai nàng khẽ run, chẳng lẽ nàng đang khóc sao?

Trong buổi tiệc tối nay nàng có bao nhiêu tự tin, vì sao bây giờ lại lặng lẽ ngồi khóc một mình?

Xem nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, cho dù có bị nàng băt gặp hắn cũng không muốn rời đi, hắn muốn chia sẻ nỗi đau của nàng, cũng muốn giúp đỡ nàng.

Nàng cùng nàng ấy rất giống nhau, thần thái lúc ưu thương cũng giống nhau, ánh mắt sáng ngời, nụ cười mỉm cũng giống nhau như thế, cỗ tự tin trong buổi tối nay cũng giống nhau, lúc đó Nam Dương Huyễn cũng không có cách nào phân biệt được.

Hắn rất muốn ôm nàng, nói cho nàng biết hắn nhớ nàng bao nhiêu, muốn nói với nàng một tiếng : thật xin lỗi. Nhưng hắn biết những lời này người đó cũng không còn có thể nghe được nữa, Nam Dương Huyễn chỉ muốn an ủi chính mình mới muốn đem lời xin lỗi kia nói ra với nàng (Hàn Vũ), hắn không muốn cảm giác tội lỗi này đeo bám chính hắn, làm cho hắn cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.

Nhưng Nam Dương Huyễn biết, nàng cũng không phải là nàng ấy, nàng ấy đã qua đời nhiều năm rồi, mặc dù như thế Nam Dương Huyễn cũng không muốn rời đi, hắn muốn ôm Hàn Vũ, ôm nàng để giải tỏa tâm tình trong lòng mình.  

  Chương 34: Nam Dương Huyễn (P2)  

  Hai người im lặng nhìn nhau, không có ai lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh này, mới đầu Hàn Vũ còn có chút khẩn trương, tuy rằng người này không có ác ý cũng không có nghĩa nàng sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng hiện tại Hàn Vũ lại cảm thấy càng thoải mái, lo lắng qua đi nàng mới nhớ tới người này là ai, không phải chính là Nam Dương Huyễn quốc chúa Nam Dương quốc sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? TÌnh cảm chất chứa trong ánh mắt của hắn là dành cho ai?

"Yến nhi, ca ca rất nhớ ngươi, rất muốn, rất muốn....rất muốn" Rốt cuộc Nam Dương Huyễn cũng đứng dậy đi về phía Hàn Vũ, vốn Hàn Vũ vừa mới thả lỏng tinh thần lập tức lại cảnh giác lên, chưa kịp phản kháng đã bị Nam Dương Huyễn ôm vào lòng thật chặt.

Nhu tình, Nam Dương Huyễn dịu dàng vuốt ve tóc Hàn Vũ, điều này làm cho Hàn Vũ ứng đối không kịp, tuy nhiên nàng lại không chán ghét cái vuốt ve này, ngược lại cảm thấy rất ấm áp giống như năm đó viện trưởng đã từng làm cho nàng vậy. Hàn Vũ phát hiện Nam Dương Huyễn không có xâm phạm thân thể nàng nên cũng thả lỏng đề phòng. Cái ôm này rất ấm áp nhưng nếu cứ như bị Nam Dương Huyễn ôm như vậy vẫn là cảm thấy không tốt lắm.

Chợt bừng tỉnh tâm trí, Hàn Vũ vội lên tiếng "Nam quốc chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh ngài tự trọng" Mặc dù không có tư tưởng phong kiến, nhưng nếu như bị người chỉ mới gặp mặt hai lần ôm ấp nhu thế, nàng vẫn cảm thấy không quen. Đột nhiên, như nhớ tới điều gì, vội đẩy hắn ra, trong lòng Nam Dương Huyễn không còn người lại dâng lên một cảm giác mất mát.

"Yến nhi...Ta"Nam Dương HUyễn muốn nói điều gì đó, lại bị Hàn Vũ đánh gãy.

"Nam quốc chúa, ngài nhận nhầm người rồi, tiểu nữ là Hàn Vũ trưởng nữ của Hàn tướng quân Đông Lâm quốc, không phải là Yến nhi của ngài"Hàn Vũ cảm thấy rất bất dắc dĩ, hiện tại nàng đang thay thế nữ nhi của Hàn tướng quân, không muốn thêm một thân phận thay thế khác, nàng thật không có nhiều sinh lực a.

"Hàn Vũ? Đúng vậy a, ngươi là Hàn Vũ, Yến nhi của ta đã

đi rồi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại. Nam Dương Huyên vô cùng phiền muộn, nhưng hắn không hổ là một người đứng đầu một quốc gia, rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình nói "Vừa rồi có nhiều mạo phạm, thỉnh Hàn cô nương thứ tội."

"Không dám nhận, ngài nhớ thương muội muội của mình, lại lầm ta là muội muội của ngài mà thôi, ngài lại không làm gì quá đáng, tình cảm nhớ thương một người ta rất hiểu, hơn nữa, cho dù ngài có tội, nhưng ngài lại là quốc chúa, có ai dám giáng tội cho ngài đây?"

Hàn Vũ nói vô cùng đáng thương, nếu không chiếm được tiện nghi gì thì thôi quên đi. Hàn Vũ cũng không để ý tính toán đến những chuyện nhỏ nhặt.

Nam Dương Huyên nhìn khóe miệng đang mỉm cười tính kế của Hàn Vũ lại cảm thấy thật nhẹ nhàng, giống như năm đó Nam Dương Yên tính kế hắn, ngay cả tính cách cũng đều tương tự như vậy. từ trong ngực lấy ra một cái vòng tay tinh xảo, trên bề mặt có khắc một Yến tử hình dạng cánh quạt nhỏ, rất mỏng manh.

Hắn cẩn thẩn đưa đến trước mặt Hàn Vũ "Cái này coi như ta bồi tội cùng ngươi, có được không?"

Hàn Vũ không muốn lấy lễ vật của người khác một cách tùy tiện, nhưng cái vòng tay này nàng rất là thích, tuy rằng đơn giản nhưng lại không mất nét tinh xảo, nào không thích trang sức rườm rà.

"Được rồi, nếu ngài thành khẩn muốn xin lỗi như thế, ta đành miễn cưỡng nhận lấy vậy." Điệu bộ của Hàn Vũ lúc này điển hình của được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

Ndh nhìn thấy trong lòng lại cảm thấy vui, rõ ràng rất thích còn bày ra bộ dáng không cần, thật sự là một tiểu nha đầu tinh quái. Bất quá, nhận lấy là tốt rồi, đây là di vật của Nam Dương Yên để lại cho hắn, đưa cho Hàn Vũ, Nam Dương Huyên cũng có tính toán trong lòng.

"Hiện tại ngài đang ở trong đình viện của ta, đừng nói là ngài bị lạc đường nhé, có nói ta cũng không tin đâu?" Hàn Vũ vừa xem xét thủ liên, một bên tùy tiện hỏi.

"Ta đi theo nàng, chỉ muốn nhìn nàng một chút, nàng lớn lên rất giống muội muội của ta, rất giống." Nam Dương Huyên không có suy nghĩ nhiều liền trả lời Hàn Vũ, dù sao hắn cũng nói sự thật.

"Giống bao nhiêu phần?" Tại sao lại giống một người? Rốt cuộc giống bao nhiêu người? Không lẽ vận khí của nàng tốt đến như vậy sao? Lại trưởng thành giống công chúa của một quốc gia? Trên người lại có cái bớt của nữ nhi của một tướng quân?

"Giống bảy tám phần."

Hàn Vũ nghe thấy chỉ có bảy tám phần liền thở dài nhẹ nhõm một phen. Hoàn hảo là không có giống hoàn toàn. Bảy tám phần vẫn có thể chấp nhận đc, nhân các hữu di, con người có thể giống nhau cho dù không cùng huyết thống mà.

"Muội muội của ngài ở đâu."

"Nàng... nàng đã qua đời." Nam Dương Huyên lại nhớ đến chuyện thương tâm.

"Hả, thật xin lỗi" Hàn Vũ biết, nhắc đến nỗi đau mất đi người thân sẽ thống khổ như thế này.

"Ha ha, không quan hệ, nên đối mặt vẫn phải đối mặt thôi."

"Ừ, người đã qua đời rồi, những vẫn để lại nỗi đau cho những người còn sống" Hàn Vũ an ủi Nam Dương Huyên, đồng thời cũng là an ủi chính bản thân nàng.

"Thời gian không còn sớm nữa, nàng nên đi nghỉ ngơi đi" Nam Dương Huyên lấy khẩu khí của một trưởng bối nói với Hàn Vũ

"Hả?" Hàn Vũ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không chỉ ra, muội muội của người ta đã không còn, có lẽ hắn xem nàng chính là muội muội của mình đi.

"Ừ, tốt, ngài tùy ý đi" Hàn Vũ cho phép hắn tùy ý, tỏ vẻ hắn có thể đi được rồi, sợ làm đau hắn, bị một người giống muội muội mình đuổi đi sẽ rất khổ sở, nàng đành uyển chuyển đuổi khéo ng.

"Ừ, ta cũng phải trở về hoàng cung, ngày mai gặp lại, bảo trọng" Nam Dương Huyên nói xong lại phi thân bay đi. Hàn Vũ nhìn thấy, không còn kinh ngạc nữa, hiện tại người nào có công lực không bay tới bay lui, đi bộ làm gì cho mệt. Khi nào thì nàng cũng có thể bay như thế?

Hàn Vũ cũng cảm thấy mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại không thể ngủ được, hiện tại nàng cảm thấy không một chút an toàn nào, không lẽ ai cũng có thể vào nhà này được sao? Hôm nay là Nam Dương Huyên, mặc dù không có phát sinh chuyện gì, nhưng nếu như tới là một người không có ý tốt thì phải làm sao? Trong sân của nàng cũng không có thị vệ, hơn nữa tường vây ngay cả chính nàng cũng có thể trèo, nếu có một ai tùy tiện tiến vào thì làm sao? Càng nghĩ càng sợ, nàng hải nên làm cái gì đó để đề phòng?

Sang sớm hôm sau Hàn Vũ bị Thúy Trúc đánh thức, bày ra một đôi mắt gấu trúc làm Thúy Trúc sợ hãi, không có biện pháp, tối hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện nên ngủ trễ, nếu không hải hôm nay nàng phải tiến cung thì nàng cũng không muốn dậy sớm như thế này đâu?  

  Chương 35: Nói Chuyện Phiếm  

Hàn Vũ vội vàng đến hoàng cung, lúc này mới biết được hoàng hậu đã bế quan tu luyện, vừa ăn qua cam lộ thảo lại có sự trợ giúp của huyễn thú mê tinh, chắc chắn thời gian tới sẽ đột phá Thiên Thê, có lẽ hoàng hậu đã quên nên mới cho Hàn Vũ tiến cung gặp nàng sao?

Hàn Vũ đành trở lại phủ, chuẩn bị ngủ bù lại thấy tiểu chính thái đi vào Trúc viên muốn cùng nàng nói chuyện, điều này làm cho Hàn Vũ giật mình.

"Tỷ, chúng ta nói về những chuyện tỷ trải qua bên ngoài đi, đệ rất là tò mò a" Tiểu chính thái lên tiếng, thật là tò mò hay lại bắt đầu hoài nghi nàng?

"Một ngày đến tính một ngày thôi, bằng không như thế nào trải qua? Đúng rồi, đệ đừng có quên ước định lúc trước của chúng ta nha" Hàn Vũ nói sang chuyện khác

"Ước định gì? Đệ khi nào ước định cùng tỷ?" Tiểu chính thái cố tình giả ngu nhưng Hàn Vũ chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra.

"Đệ làm ta rất thất vọng, cứ tưởng đệ là một chính nhân quân tử thủ tín, là một bậc trượng phu, nhưng không nghĩ lại là....mà thôi quên đi, tỷ tỷ xem như chỉ là vui đùa một chút thôi" Hàn Vũ làm ra vẻ tiếc hận, nàng rất hiểu tiểu chính thái, là nhi tử của đại tướng quân làm sao có thể để cho người khác nói là mình là một người không giữ chữ tín đây?

"A, đệ nhớ rồi, thật sự tỷ tỷ đưa cho di nương lễ vật rất tốt, về sau đệ nhất định sẽ nghe theo tỷ, tỷ có chuyện cứ nói, chỉ cần đệ có thể làm được đệ tuyệt không chối từ" Tiểu chính thái tuy rằng hối hận, nhưng vẫn không có biện pháp, ai biểu hắn thua cuộc đâu?

"Ha ha, ngoan, quả nhiên không làm cho tỷ tỷ thất vọng"

"Đúng rồi, tỷ tỷ, ngươi còn chưa kể cho đệ những năm qua tỷ sống như thế nào đâu? Có người đặc biệt chăm sóc tỷ không?" Đỉnh đầu Hàn Vũ bốc hỏa, tiểu tử này còn nói đến chuyện này sao? Nếu tránh không được liền ứng đối ứng đi, đừng trách ta lừa gạt ngươi, là do ngươi bức ta a.

"Tỷ a, tỷ sống cùng gia gia nuôi ở trong một thâm sơn, chưa từng rời đi, sau khi gia gia qua đời, một mình đi ra không ngờ lại bị người lừa, không biết vì sao...khi tỉnh lại nằm trên tường vây của Hàn phủ, đệ đệ, đệ nói xem đây có phải là duyên phận hay không?" Hàn Vũ lại lặp lại lời nói dối cũ, không biết nàng còn phải nói bao nhiêu lần.

"À, vậy là tốt rồi, đệ nói cho tỷ một bí mật, trăm ngàn lần tỷ đừng nói là đệ nói nha" tiểu chính thái làm ra vẻ bí mật.

Hàn Vũ rất muốn cười, bình thường khi ai đó nói chuyện gì bí mật, câu đầu tiên lúc nào cũng nói như vậy a.

"Đệ đệ, vậy đệ nói cho tỷ biết bí mật này là do ai nói cho đệ vậy?"

"Đệ ở thư phòng phụ thân nghe lén được"

Hàn Vũ nghĩ, phụ thân ở thư phòng nói chuyện với người khác làm thế nào tiểu chính thái có thể nghe lén được? Chẳng lẻ phụ thân cố tình nói cho nàng biết? Hàn Vũ thật muốn biết đó là chuyện gì.

"Tỷ tỷ, năm nay tỷ cũng đã mười tám, lúc trước có cũng không có quen nam tử nào, phụ thân muốn tìm cho tỷ một đấng lang quân như ý a"

"Phốc..."Hàn Vũ chưa kịp nuốt xuống ngụm trà đã phun hết lên mặt tiểu chính thái, nàng thật xin lỗi giúp tiểu chính thái chà lau, không phải định lực của nàng không đủ, nàng mới đến liền vội vã muốn đem nàng gả ra bên ngoài như vậy.

"A, thật xin lỗi đệ đệ, tỷ thật sự không phải cố ý"

"Tỷ tỷ, đệ biết tỷ rất kích động, nhưng thân là một nữ nhi, cũng không thể không để ý đến phép tắc như thế, kích động như thế nào cũng nên che giấu cho tốt, đừng cho người khác nhìn thấy lại nói tỷ không kịp đợi muốn xuất giá rồi"

Hoàn hảo là lần này Hàn Vũ không có uống trà, nếu không nhất định sẽ phun lần thứ hai. Quả thật Hàn Vũ rất là kích động nhưng không phải vì được gả đi mà là nàng nghĩ làm cái nào tránh được kiếp này.

"Vì sao đệ lại nói cho tỷ biết?"

"Đệ sợ tỷ đã có người trong lòng, phụ thân không biết lại tìm cho tỷ một người khác, như vậy không phải phụ thân đã cố tình chia rẽ một đôi uyên ương sao?"

"Hả? tỷ tỷ còn chưa có ai trong lòng đâu"

"Quả thật như thế, đệ đã sớm đoán được" tiểu chính thái chăm chú đánh giá Hàn Vũ từ trên xuống dưới, dường như muốn nói nàng như thế làm sao có ai thích đây?

"Hôm nay là một ngày đẹp, nhất định tối nay phụ thân sẽ dẫn tỷ với đệ ra ngoài, tỷ nên chuẩn bị đi, cố gắng làm cho mình xinh đẹp một chút, nói không chừng sẽ tìm được một mối nhân duyên tốt, bất quá tuổi tỷ đã lớn, haizzz, xem duyên phận của tỷ đi"

Trời, cái gì thế này? Hàn Vũ mới mười tám tuổi đã bị tiểu chính thái chê là lớn tuổi, thật sự Hàn Vũ không chịu nổi điều này mà.

"Lớn tuổi cái gì? bất quá tỷ chỉ lớn hơn đệ có hai tuổi, nếu tỷ không tìm được người phù hợp, về sau không lấy được chồng thì đệ cũng đừng mong lấy vợ, nói cho đệ biết, phải chờ tỷ được gả đi thì đệ mới có thể tìm vợ có nghe hay không?"

"Tỷ tỷ, Hàn gia chúng ta độc đinh, phải chờ tỷ được gả đi vậy phải chờ đến bao giờ? Đệ còn phải kế thừa hương khói Hàn gia nha"

"Như vậy a, vậy được rồi, tỷ nhớ hình như hoàng thượng còn thiếu tỷ hai cái yêu cầu, không bằng bây giờ tỷ tiến cung yêu cầu hoàng thượng gả tiểu công chúa cho đệ như thế nào? Ừ, được, liền quyết định như vậy đi, tỷ đi ngay bây giờ luôn"

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." tiểu chính thái hoảng sợ, hắn thật tin tưởng Hàn Vũ nói được làm được.

"Tỷ tỷ, đệ sai rồi, đệ cam đoan, tỷ chưa gả đi tuyệt đối đệ sẽ không đi tìm thê tử đâu"

"Hừ, cái này còn tạm được" Để xem đệ còn dám cười nhạo tỷ hay không, tỷ cho đệ đẹp mặt, Hàn Vũ tà ác nghĩ.

"Làm sao đệ lại biết tối nay phụ thân sẽ dẫn hai chúng ta ra ngoài?"

"Hỳ, cái này bí mật, buổi tối tỷ sẽ biết, à tỷ tỷ bộ kiếm pháp kia tỷ luyện tới đâu rồi, cũng không thể lơ là nha, tuy rằng thiên phú tốt nhưng không thường xuyên luyện tập cũng sẽ bị mai một ngay, đến, xem thử có thể tiếp được mấy chiêu của đệ?"

Mấy chiêu? Hàn Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, không phải là hắn đang muốn chỉnh Hàn Vũ đi?

Hàn Vũ cười cười đáp ứng, tối nào nàng cũng luyện <>, hiện tại thừa dịp này kết hợp một chút, không biết uy lực như thế nào, Hàn Vũ rất chờ mong.

"Tỷ hãy dùng mộc kiếm đệ đưa cho tỷ lúc trước đi, đệ không cần vũ khí để tránh làm tỷ bị thương" Ở phương diện này tiểu chính thái rất tự tin, có thể vãn hồi lại một ít mặt mũi của mình, bất quá, có thể hắn sẽ thất vọng.

Luận võ bắt đầu, Hàn Vũ cầm mộc kiếm đối chiến, vừa vặn nàng có thể đem chiêu thức cùng dưỡng khí hành công kết hợp tốt.

Kinh nghiệm thực chiến không đủ, mới đầu Hàn Vũ sử dụng chiêu thứ nhất, chiêu thức cùng nội lực kết hợp tung ra công kích về phía tiểu chính thái, nhưng Hàn Vũ xuất ra chiêu nào đều bị tiểu chính thái hóa giải rất nhanh, Hàn Vũ cũng không nổi giận, kinh nghiệm chiến đấu của nàng chưa đủ, hơn nữa chỉ biết duy nhất một bộ kiếm pháp này lại do tiểu chính thái dạy cho nàng, chiêu nào nàng xuất ra tiểu chính thái đều thuộc như lòng bàn tay, quan trọng là Hàn Vũ công kích tiểu chính thái nhưng hắn một chút tổn thương cũng không có cho dù hắn có bị trúng chiêu, một chút lực sát thương đều không có a.ưỡng>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro