Chương 1: Phát hiện gian tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Nghi cung

"Hoàng hậu nương nương, Lý công công sai Tiểu Doãn Tử đi tới, nói với nô tỳ để cho ngài cải trang, sau đó lập tức đi tới Long Ngâm Điện."

Tiêu Tử Ngữ đang luyện thư pháp ở bàn sách, khi nàng nghe thấy điều này, nàng từ từ ngẩng đầu lên.

Một khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc và kinh ngạc chậm rãi hiện ra, Tiêu Tử Ngữ hai mươi sáu tuổi, tuy không xinh đẹp trong sáng như tiểu cô nương mười mấy tuổi, nhưng khí thế mẫu nghi thiên hạ cũng đủ trấn nhiếp tất cả nữ tử trên thiên hạ.

Tiêu Tử Ngữ nhìn người phụ nữ có đôi chân mày thấp và đôi mắt hài lòng trước mặt mình, tên là Tú Tâm, và là thị nữ hồi môn của mình. Hai người các nàng đã sớm chiều tương đối được 18 năm. Khi 8 tuổi Tú Tâm đã theo Tiêu Tử Ngữ.

“Ah, được rồi, ngươi đi lấy một bộ y phục của ngươi cho bổn cung mặc.” Tiểu Tử Ngữ bình tĩnh nói.

Mặc dù trong lòng Tiêu Tử Ngữ có rất nhiều nghi vấn nhưng nàng không hề bộc lộ ra, sau mười năm tôi luyện, nàng đã từ một tiểu cô nương ngu dốt trước kia trở thành Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng ngày nay, không ai có thể hiểu được. những khó khăn liên quan.

Tiêu Tử Ngữ mặc quần áo của Tú Tâm, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vóc dáng tương đương nhau. Tú Tâm đã theo Tiêu Tử Ngữ nhiều năm, và ngay cả trong nhịp điệu cũng có một hoặc hai phần tương tự, nếu không phải ngẩng đầu thì mọi người không thể nhìn ra được.

Tiêu Tử Ngữ, người đang giả là Tú Tâm, mang theo hộp thức ăn và đến Long Ngâm điện, là cung điện của Đại Vũ Triêu, hoàng đế của vương triều, tẩm cung của Vũ Văn Dật.

Theo thời gian, Vũ Văn Dật hẳn là chợp mắt vào lúc này.

Vừa tới cửa cung, thị vệ liền đưa tay ngăn cản Tiêu Tử Ngữ, thị vệ là thiếp thân thị vệ của Vũ Văn Dật nên đương nhiên biết Tú Tâm.

Bởi vì Tú Tâm là thị nữ đắc lực nhất xung quanh Hoàng hậu, bọn họ đương nhiên không dám lơ là nàng, mà nói: "Tú Tâm cô nương, bệ hạ đã hạ lệnh, bất kể kẻ nào cũng không được phép tiến vào."

Tiêu Tử Ngữ không ngẩng đầu lên, cho tới bây giờ, nếu nàng vẫn không thấy nó có gì không ổn, thì mười năm kiếp sống cung đình của nàng đã trở nên vô ích.

Đúng vào lúc này, giọng nói của một tên gian tế truyền đến, "Đồ hỗn trướng, những người xung quanh Hoàng hậu cũng là những người mà ngươi có thể khinh thường, hơn nữa Tú Tâm cô nương lại tới đây để mang món canh do chính tay Hoàng hậu nấu, các ngươi chẳng lẽ không biết đó là thói quen của bệ hạ? "

Người lên tiếng là Lý Tĩnh Trung, đại thái giám tâm phúc bên cạnh Vũ Văn Dật.

Tuy nhiên thị vệ kia cũng là tâm phúc của Vũ Văn Dật, nhưng so với thái giám hầu hạ Vũ Văn Dật từ nhỏ, trọng lượng tự nhiên của hắn ta thấp hơn rất nhiều, nhất định là không dám nói lời nào.

“Lý công công nói rất đúng, chỉ là mệnh lệnh của Hoàng thượng. Xin hãy nhớ lấy công công đó.” Thị vệ kia nịnh hót nói.

"Chúng ta tự nhiên biết rõ." Lý Tĩnh Trung nói xong, vội vàng cười nói với Tiêu Tử Ngữ, "Tú Tâm cô nương, mời đi vào. Bệ hạ đang ngủ trưa, cô nương đi theo chúng ta đến đây đi."

Khi thị vệ nghe được lời nói của Lý Tĩnh Trung, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không cho Tú Tâm cô nương biết rõ hiện tại bây giờ Bệ hạ đang làm gì là tốt rồi.

Lý Tĩnh Trung trước tiên mang theo Tiêu Tử Ngữ về phòng nghỉ ngơi, đóng cửa lại, đột nhiên phốc thông một tiếng quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Lão nô, thỉnh Hoàng hậu khen ngợi."

Tiêu Tử Ngữ biết Lý Tĩnh Trung nhãn lực tốt, nhất định không phải thị vệ ở bên ngoài, giống như một người mù.

“Ngươi đứng lên đi.” Giọng nói của Tiêu Tử Ngữ rất nhẹ nhàng, nhàn nhạt, khiến cho người ta nghe cảm thấy thoải mái, nhưng cũng là không mất uy nghiêm.

Lý Tĩnh Trung đứng lên, nét mặt ngưng trọng, hạ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương, lão nô hôm nay cả gan mời nương nương tới đây, là vì có một chuyện, lão nô không thể giấu diếm nương nương."

Tiêu Tử Ngữ thực ra đã chuẩn bị tâm lý, Vũ Văn Dật cho người chặn nàng, e rằng trong cung điện này sẽ không có chuyện tốt gì.

"Lại để cho bổn cung đi nhìn một cái, Bệ hạ đang làm gì, mà thần thần bí bí như vậy."

Lý Tĩnh Trung nhìn Hoàng hậu bình tĩnh như vậy, trong nội tâm cực kì bội phục, Hoàng hậu nương nương đối với hắn có ân, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn giúp Hoàng thượng lừa gạt Hoàng hậu nương nương, lần này đây, coi như báo đáp ân tình lúc đó.

Trong Long Ngâm điện, ngoài Hoàng đế bệ hạ Vũ Văn Dật ra, Lý Tĩnh Trung là người có tiếng nói cuối cùng, Lý Tĩnh Trung không kinh động bất luận kẻ nào, chỉ yêu cầu Tiêu Tử Ngữ đi vào đại điện, cũng chỉ có một mình hắn mới có thể làm được.

Lý Tĩnh Trung yêu cầu Tiêu Tử Ngữ thay quần áo của một thái giám, sau đó đưa Tiêu Tử Ngữ vào nội điện.

Người vốn dĩ canh giữ bên ngoài đại sảnh cũng là tâm phúc Lý Tĩnh Trung, Tiểu Doãn Tử, khi nhìn thấy sư phụ đến, hắn ta tự nhiên biết điều lui sang một bên.

Mặc dù cửa nội điện bên trong đã đóng, nhưng âm thanh tầm hoan tác nhạc bên trong vẫn không thể dập tắt.

Thanh âm của Vũ Văn Dật tự nhiên rất quen thuộc với Tiêu Tử Ngữ, mười năm phu thê, nàng làm sao có thể không nghe hiểu đâu?

“Bệ hạ, bệ hạ, người thấy thần thiếp như này có đẹp không?” Giọng nói thanh tú nhẹ nhàng mềm mại đáng yêu vang lên, như một nhát đao hung hăng đâm vào lòng Tiêu Tử Ngữ.

Giọng nói này là bạn chơi thời thơ ấu và là bằng hữu tốt nhất của nàng sau khi lớn lên, giọng nói của Liễu đại tiểu thư, Liễu Nhược Lan.

Lý Tĩnh Trung biết rõ chân tướng là tàn khốc, hắn cũng chầm chậm lui xuống.

Tiêu Tử Ngữ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn qua khe cửa, Liễu Nhược Lan chỉ khoác trên mình một chiếc áo khoác lụa mỏng nhẹ, nàng nhìn một cái đã thấy hết dáng người mỹ lệ của nàng ta, dựa vào người Vũ Văn Dật như không xương.

Ngay một khắc này, trái tim của Tiêu Tử Ngữ chùng xuống từng chút một.

"Bệ hạ, người đã đăng cơ rồi, khi nào người mới định cho thần thiếp tiến cung, thần thiếp năm nay hai mươi lăm tuổi, vì bệ hạ, thần thiếp đã chịu nhiều áp lực và vẫn luôn không có lập thất, Bệ hạ ngài cũng không thể phụ thần thiếp a! ”Bàn tay nhỏ bé của Liễu Nhược Lan vẽ những vòng tròn trên thân trên trần trụi của Vũ Văn Dật.

Âm thanh là sự cám dỗ vô hạn.

"Đó là lẽ tự nhiên, trẫm sẽ không quên lòng tốt của Nhược Lan đâu. Hôm nay trẫm vừa mới đăng cơ, trẫm vẫn cần nữ nhân Tiêu gia kia giúp trẫm vững chắc địa vị. Ngươi cũng biết rằng mặc dù Tiêu gia đang suy tàn, nhưng Tiêu gia đối với người trong triều rất kính trọng, ảnh hưởng vẫn còn rất lớn, Tiêu Thị và trẫm là phu thê, phế đi nàng ta, cũng không phải chuyện một sớm một chiều! " Thanh âm Vũ Văn Dật nhắc tới Tiêu Tử Ngữ trở nên cứng đờ, như thể hắn ta rất miễn cưỡng khi nhắc đến Tiêu Tử Ngữ.

Thời gian dần qua Tiêu Tử Ngữ đã dần bình tĩnh lại, nàng cũng không cần nghe nữa, đồng thời nàng cũng biết mục đích của Lý Tinh Trung để mình đến đây hôm nay.

Tiêu Tử Ngữ nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, Lý Tĩnh Trung đã đợi ở bên ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Tiêu Tử Ngữ, trong lòng Lý Tĩnh Trung cũng có đủ loại nghi vấn, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, hắn vốn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương hẳn là phải thương tâm gần chết, nhưng lại không có chút phản ứng nào.

Tiêu Tử Ngữ đã thay bộ quần áo đang mặc, cầm hộp thức ăn lên, nhìn Lý Tĩnh Trung và nói từng chữ, "Lý công công, đại ân đại đức của ngươi, Tiêu Tử Ngữ sẽ ghi nhớ, nhưng chuyện hôm nay, coi như bổn cung chưa từng tới, ngươi hiểu chưa? "

Lý Tĩnh Trung vội vàng gật đầu, "Lão nô minh bạch, lão nô thật sự không muốn nương nương lâm vào hiểm cảnh, ân cứu mạng của Tiêu đại nhân và nương nương vào mười năm trước, lão nô không bao giờ quên được."

Tiêu Tử Ngữ mỉm cười, "Bổn cung biết rõ, Lý công công bảo trọng a."

Tiêu Tử Ngữ xong liền xoay người rời đi.

Về tới Phượng Nghi cung, Tiêu Tử Ngữ nhốt mình trong phòng, và bất luận kẻ nào không ai được phép đi vào.

Tiêu Tử Ngữ là đích trưởng nữ Tiêu gia, Tiêu gia mười năm trước, là gia tộc hiển hách nhất trong Đại Vũ Triêu. Tổ phụ của Tiêu Tử Ngữ là Hoàng thái phó đầu tiên, và là nhất phẩm Quốc công gia của Đại Vũ Triêu, Tấn quốc công. Tổ mẫu của Tiêu Tử Ngữ là mẫư thân của tiên hoàng, và cha của nàng là biểu đệ của tiên hoàng, đồng thời ông cũng là thư đồng của tiên hoàng, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau khi lớn lên ông càng là cánh tay đắc lực của tiên hoàng.

Tước vị của Tiêu gia không chỉ là cha truyền con nối, hơn nữa danh phận không hạ, điều này đủ cho thấy mức độ sủng ái của tiên hoàng đối với Tiêu gia.

Tiêu gia quả nghiêng vua và dân, nhưng lại trung thành và tận tâm đối với tiên hoàng.

Tiên hoàng có nhiều con nối dõi, mặc dù con trưởng đã được lập làm thái tử nhưng hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, mà thái tử không được tiên hoàng sủng ái , địa vị không ổn định trong một thời gian.

Năm đó, Vũ Văn Dật hơn Tiêu Tử Ngữ sáu tuổi, thật ra khoảng cách tuổi tác có chút lớn, Tiêu Tử Ngữ đã trở nên nổi tiếng ở kinh đô năm mười ba tuổi, ai cũng biết vị này tài mạo song tuyệt chính là Tiêu gia đại tiểu thư.

Lúc đó, Tiêu gia và Hoàng thượng có ăn ý, chẳng qua  Tiêu gia không tham gia vào tranh đoạt ngôi vị, Tiêu gia chỉ một lòng trung thành với hoàng đế.

Vì vậy, khi Thái tử tiết lộ muốn lấy Tiêu Tử Ngữ làm Thái tử phi, lão phu nhân Tiêu gia không đồng ý.

Chỉ là không ngờ rằng, Vũ Văn Dật và Tiêu Tử Ngữ thực sự đã ám độ trầm thương, với là vợ chồng chi thực, Tiêu Tử Ngữ là hòn ngọc quý trên tay của Tiêu gia, khi chuyện như vậy xảy ra, Tiêu gia cũng vô cùng thất vọng với Tiêu Tử Ngữ.

Lúc đầu, Tiêu Tử Ngữ không biết tổ phụ thương lượng với hoàng thượng như thế nào, nhưng cuối cùng hoàng thượng cũng đồng ý hôn sự này, Tiêu Tử Ngữ cứ như vậy gả vào Đông cung và trở thành Thái tử phi của Đông cung.

Mười năm phu thê, mười năm nương tựa, Tiêu Tử Ngữ lôi kéo toàn bộ Tiêu gia đến giúp đỡ Vũ Văn Dật không oán không hối, sáu năm trước, Tiêu lão thái gia vì bệnh tật mà chết, ba năm trước, phụ thân của Tiêu Tử Ngữ bị người ám sát chết. Và chỉ một năm trước, chính ca ca của Tiêu Tử Ngữ đã vô tình bị trúng một mũi tên tẩm độc khi đang chiến đấu với quân nổi dậy bên ngoài.

Nửa năm sau, mẫu thân của nàng không thể chịu đựng nổi những đả kích này, ngã bệnh không dậy nổi, sau mấy tháng triền miên trên giường bệnh và bà cũng buông tay nhân gian.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tất cả người thân của Tiêu Tử Ngữ lần lượt chết đi, mà tất cả những điều này đều là để hỗ trợ cho Vũ Văn Dật ngồi lên vị trí này.

Tiêu Tử Ngữ nhìn lại cuộc sống của mình trong mười năm qua, tất cả sự tập trung của nàng đều là một mình Vũ Văn Dật, vì để giúp Vũ Văn Dật, mà nàng đã hy sinh quá nhiều.

Nhưng bây giờ, vậy mà nghe được Vũ Văn Dật cùng nữ nhân khác thảo luận làm thế nào để phế đi nàng.

Đây là nam nhân mà Tiêu Tử Ngữ đã cố gắng hết lòng yêu thương và trao tất cả, trả giá hết thảy nàng đều muốn giúp, thật nhẫn tâm, như thế bạc tình bạc nghĩa.

Một tia tàn nhẫn khát máu lóe lên trong mắt Tiêu Tử Ngữ, may mắn hết thảy không còn quá muộn, may mắn vẫn còn kịp, nếu như Vũ Văn Dật nhẫn tâm tuyệt tình như vậy, cũng đừng trách nàng càng tàn nhẫn và vô tình hơn!

Không phải là một tên nam nhân cặn bã sao? Nàng Tiêu Tử Ngữ không muốn nữa!

Đó không phải là mối tình mười năm sao? Nàng Tiêu Tử Ngữ cũng không cần nữa!

Nhưng những gì nàng Tiêu Tử Ngữ muốn là để cho nam nhân thay lòng đổi dạ cùng tiện nữ nhân dâm loàn này, xuống địa ngục với nàng đi!

Nghĩ đến điều này, Tiêu Tử Ngữ cảm thấy máu của mình sôi trào, Vũ Văn Dật, Liễu Nhược Lan, hai người các ngươi chuẩn bị cho tốt để tiếp chiêu của ta đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro