Chương 117: Ý đồ của chàng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng cứ như vậy kéo nàng, trên đường đi nhìn thấy người hầu, thị nữ của bọn họ cũng rất kỳ lại, bọn họ chỉ mỉm cười khom người, vấn an Pharaoh cùng công chúa. Ra khỏi cung điện, đội vệ binh đã xếp hàng chờ lệnh.

Ngải Vi cảm giác hào khí có chút tung tăng như chim sẻ, thái độ của thị nữ xung quanh so với lúc trước khi nàng rời khỏi cung điện Thebes có phần cung kính, mà nhìn trong mắt của mọi người với nàng cũng mang theo vài phần kính sợ cùng vài phần hiếu kỳ không nói nên lời.

Đợi đến khi tới bờ sông Nile, sự việc càng trở nên làm nàng mê hoặc. Thần miếu Tạp Nhĩ Na Khắc cách đó chưa đến một dặm, kiến trúc viện đã quy hoạch một công trình to lớn, mấy ngàn nô lệ được triệu tập tới bờ sông Nile, quỳ trên mặt đất, chờ bọn họ đến. Ramses kéo tay nàng, nói:

- "Ta nghĩ nên để cho nàng tự mình ra lệnh bắt đầu cho công sự này. Hôm nay bắt đầu, ta muốn bờ đông Thebes, A Bố Tân Bối Lặc cùng Memphis đồng thời bắt đầu xây dựng tượng cho nàng, để bọn họ khảm nạm vào trong thần miếu vĩ đại."

Ngải Vi tỉnh mộng triệt để.

- "Chàng nói...cái gì?"

Ramses đưa tay vén tóc đang rối loạn của nàng ra sau tai.

- "Đương nhiên, ta cũng sẽ để tượng của nàng ở bên cạnh ta."

- "Em không rõ chàng nói gì?"

Ramses cuối cùng mất kiên nhẫn, ánh mặt trời rơi xuống sau lưng chàng, trên mặt của Ramses lộ ra nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn lại có thêm vài phần ngại ngùng.

- "Thật là ngốc nghếch, nàng muốn làm vương phi của ta, những cái này là điều đương nhiên."

Lập tức Ramses giữ chặt nàng, đẩy nàng về phía trước một chút, giống như dỗ dành đứa trẻ, nói:

- "Nào, nàng hãy phất phất tay với bọn họ, sau đó nói với cái người của kiến trúc viện đang đeo đai lưng màu đỏ kia, bắt đầu nào."

Ngải Vi vẫn u mê.

Ramses tốt tính kéo cánh tay nàng, quơ quơ tay với các nô lệ cùng công tượng đang quỳ phía dưới. Lập tức, âm thanh hoan hô cùng vấn an vang lên như thủy triều đánh úp lấy nàng. Sĩ quan kiến trúc viện đeo đai lưng màu đỏ cũng nhìn về hướng bọn họ, một mực cung kính khom người, đợi nàng.

- "Nào, nói với hắn bắt đầu khởi công đi."

Ramses thản nhiên nói, để nàng chuyển hướng sang bên sĩ quan đang tha thiết đợi.

Ngải Vi cuối cùng hiểu ra, thời đại này, phương thức biểu đạt hảo ý với người mình yêu thương của người thời đại này rất trực tiếp và rất đơn thuần, chính là dùng hết mọi phương pháp đem thứ đồ vậy này ghi chép hay làm thế nào đó để có thể truyền lưu được càng lâu càng tốt.

Vẽ, tạc tượng, ghi chép...

Nàng biết rõ, đáp lại chàng cũng rất dễ dàng. Chỉ cần tiếp nhận là tốt rồi, chỉ cần tiếp nhận hảo ý của chàng, đứng ở bên cạnh chàng, chàng sẽ vui vẻ.

Nhưng mà...lại không được. Nàng ngẩng đầu.

- "Trước khi chúng ta trở về không phải đã nói rằng không đề cập tới chuyện kết hôn rồi hay sao?"

Ramses dừng một hồi lâu, sau đó nói:

- "Nàng...chẳng lẽ không nhớ chuyện chúng ta trước kia..."

Nàng có chút xao động vội vàng mà cắt ngang lời chàng nói:

- "Em nhớ chứ, đương nhiên nhớ rõ. Nhưng em không thể như vậy gả cho chàng."

Nàng quay đầu, giữ chặt tay của Ramses, con mắt màu xanh lam trực tiếp nhìn về phía chàng:

- "Cho dù không kết hôn, em cũng sẽ ở bên cạnh chàng. Không cần phải hứa hẹn bằng những hình thức thế này đâu."

Chàng nhìn nàng, sau đó nói:

- "Thật vậy ư?"

Ramses rõ ràng không nhớ tới cuộc chiến Tạp Điệt Thạch trước kia, cũng không nhớ rõ tại cái thời không khác, nàng đã lần lượt bỏ hắn trở lại tương lai. Nhưng khi câu hỏi vừa nói ra, nàng chỉ cảm thấy ba chữ kia lại dị thường lạnh như băng, yếu ớt đến không chịu nổi làm nàng không khỏi ngơ ngẩn, nhìn bộ dạng nàng đang không biết làm sao, nét mặt của chàng trở nên nhu hòa, an ủi nàng rồi nhẹ nhàng nói:

- "Vậy nàng nói đi, ta phải đợi bao lâu nữa?"

Im lặng mất tự nhiên nhanh chóng lan ra, người sĩ quan đang chờ thời gian để chuẩn bị khởi công xây dựng cũng phát giác có vài phần kỳ quặc. Công trường náo nhiệt biến thành yên tĩnh lạ thường, giống như ngay cả tiếng thở cũng không bình thường.

Ngải Vi yếu ớt nói:

- "Đối với vấn đề này, chàng không cần bức bách em."

Chàng nhìn nàng, sau đó bỗng nhiên quay đầu, bước đến viên sĩ quan, nhàn nhạt mở miệng:

- "Bắt đầu xây tượng công chúa cùng bức họa trước, các công trình khác tạm hoãn."

Sĩ quan mang theo nghi hoặc, vội vàng truyền đạt mệnh lệnh. Hào khí công trường trở nên hết sức vi diệu, thợ thủ công cùng đốc công nô lệ đều không dám tùy ý lên tiếng, nhao nhao nghiêm cẩn làm phần việc của mình.

Ramses quay đầu phân phó với người lính liên lạc bên cạnh mình:

- "Thông báo tạm dừng xây dựng tượng thần A Bố Tân Bối Lặc."

Ngải Vi như chợt nhớ ra điều gì đó vội vàng hết sức giữ chặt cánh tay của Ramses:

- "Không thể tạm dừng, chàng phải tiếp tục xây dựng tòa thần miếu này."

Nét mặt của Ramses cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, xoa xoa tóc của nàng:

- "Nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý à?"

- "Không...phải."

Ngải Vi nhìn nét mặt của Ramses biến thành thất vọng có chút băn khoăn, nhưng cũng vẫn đành kiên trì nói tiếp:

- "Bởi vì chàng luôn muốn xây dựng tòa thần miếu này, vì chàng và vương hậu của chàng, Nefertari."

Ramses mỉm cười:

- "Đó không phải là nàng sao."

Nàng sợ run một hồi lâu, sau đó nói:

- "Em là Ngải Vi. Em nói vương hậu bây giờ của chàng, Nefertari."

Ramses bỗng nhiên giận tái mặt, hỏi:

- "Nàng biết mình đang nói cái gì không?"

Trong nội tâm Ngải Vi xiết chặt, sau đó cắn răng nói:

- "Em đương nhiên biết rõ, bốn vị Pharaoh lớn được xây dựng trên tòa thần miếu, theo lễ tiết xây dựng điện hạ vương hậu tại bắp chân, khắc thêm sáu vị nhỏ trên tòa thần miếu, Pharaoh cùng vương hậu,..."

Ngón tay Ramses nắm chặt vai Ngải Vi giống như muốn đâm vào xương nàng, Ngải Vi không dám nhìn Ramses, chỉ lo lắng, muốn nhanh hơn chàng mà nói ra:

- "Chàng nhất định phải xây tượng của vương hậu điện hạ Nefertari tóc đen đè lên."

Ngay lúc này, ánh mắt của Ramses bỗng nhiên lạnh đến mức dị thường, phảng phất như bỗng nhiên tỉnh lại trong lời nói dối.

- "Lúc trước rõ ràng là nàng không muốn ta cưới nàng, hôm nay nàng vừa muốn ta làm những sự việc này. Bây giờ nàng muốn thay đổi chủ ý, không muốn ở cùng một chỗ với ta thì nàng chỉ cần nói cho ta biết. Ta muốn nàng một lần nữa yêu ta, làm gì nàng phải phí tâm tư tìm những lý do này."

Ngải Vi có chút nóng nảy:

- "Không phải, em thật sự rất yêu chàng. Nhưng đây là điều để mọi người biết đến lịch sử, ta không thể thay đổi được lịch sử!"

Ramses trầm mặc rất lâu, cuối cùng lạnh nhạt nói:

- "Thật sao? Ta muốn được ở cùng với nàng, vì sao phải chú ý đến người bên ngoài."

Nàng đã hết lời để giải thích nhưng chàng lại cho rằng nàng không quan tâm đến tính chất của mình.

Đang không biết làm thế nào cho phải, chàng đã quay người, cúi thấp phân phó vài câu với người truyền lệnh. Quan truyền lệnh khẩn trương nhìn chàng, rồi liếc nhìn Ngải Vi, một câu cũng không dám nói, vội vã chạy đi.

Chàng quay người giữ chặt nàng, nhanh chóng quay trở lại con đường cũ.

Chàng đi rất nhanh, bộ pháp cũng không có săn sóc như lúc trước. Ngải Vi biết rõ, nàng cự tuyệt ý tốt của chàng như thế, chàng đương nhiên là rất tức giận. Nàng vì vậy lo lắng giải thích:

- "Hãy tin em...em có lý do riêng."

Chàng dừng lại một chút, không có cảm tình nói:

- "Lý do của nàng, là bởi vì nàng cuối cùng phải rời khỏi ta sao?"

Những lời này nói ra, vậy mà làm nàng nhất thời nghẹn lại, không cách nào trả lời. Đang do dự nói sao cho hợp lý, chàng quay đầu lại, khóe miệng vậy mà mang một chút mỉm cười nhẹ nhàng nhưng con ngươi màu hổ phách lại vài phần tuyệt quyết đau thương tạo nên một loại tiếp cận đối lập:

- "Vi, lý do này nàng đã dùng qua nhiều lần rồi. Ta sẽ không cho nàng thêm cơ hội nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro