Chương ngoại truyện 4: Tiền truyện (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngải Vi cúi đầu, vụng trộm dùng sức bấu véo cánh tay của mình, nhưng nàng vẫn ở đó. Nàng ngầm cười khổ, như vậy nếu không phải chờ hắn thì cũng không có chuyện gì khác có thể làm rồi. Vì vậy nàng dựa vào cành cây, một bên uống nước nho cậu bé đưa, một bên tò mò đánh giá cảnh vật trên đường. Nhưng độ hiếu kỳ của nàng còn kém xa so với độ hiếu kỳ của người đi trên đường dành cho nàng. Mọi người dường như chưa thấy qua tướng mạo bình thường của nàng, thỉnh thoảng phát ra tiếng nghị luận khe khẽ.

"Nhìn xem, đó là tóc màu vàng sao?"

"Nàng mặc quần áo thật kỳ quái."

"Nàng đang nhìn chúng ta kìa! Nàng đang nhìn chúng ta kìa!"

Ngải Vi đành dứt khoát quay lưng về phía mặt đường. Nếu như nàng không thuộc về nơi đây, tại sao có thể hiểu được những lời nói của họ? Ngôn ngữ xa lạ đi vào lỗ tai mà toàn bộ ý tứ lại minh bạch như vậy. Thật là quá kì quái. Nàng cau mày suy tư.

Cứ như vậy đợi rất lâu rồi mà không thấy cậu bé kiêu căng kia trở về. Ngải Vi nhìn chỗ ngồi của cậu bé khi nãy vẫn lưu lại đôi giầy. Mặc dù lúc trước có chê bôi đôi giầy của hắn nhưng đôi giày này hiển nhiên là rất đắt, chỉ cần nhìn bên cạnh có khảm vàng hoa lệ kia cũng có thể nhìn ra sức nặng của nó. Nếu như cậu bé không trở lại, cứ như vậy bị ném bỏ, nàng có thể dùng đôi giày này đổi những thứ khác để sống qua ngày. Ừm, cái này coi như cũng là một kế hoạch trù bị.

Ngải Vi cúi thấp đầu, nàng hy vọng mình không dùng đến kế hoạch này.

- "Này".

Vừa nghĩ tới đây, chợt nghe thấy giọng nói của cậu bé kia. Ngải Vi vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu bé chạy tới, người đầy mồ hôi, hai tay trống trơn quay về. Ngải Vi định hỏi hắn đi đâu, phía sau lại thấy một cậu bé tóc đen cùng tuổi với hắn, áo đuôi ngắn màu vàng nhạt, hoa văn màu tím hoa lệ đơn giản mà cổ điển, đôi con mắt màu xanh lam như màu đen dưới mặt biển càng xinh đẹp hơn, lông mi cao to chiếu ra ánh nhìn nhẹ nhàng.

Thật là con mắt đẹp, Ngải Vi nghĩ như vậy, đứa trẻ kia chạy tới trước mặt nàng, hai mắt thật to nhìn nàng vài giây sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn mà tuấn tú thoáng cái liền lộ ra nụ cười khả ái. Hắn thả bao vải ở đằng sau lưng xuống, đặt trước mặt Ngải Vi, không nhanh không chậm mở bao tải ra, lộ ra bên trong nhiều đôi giày kiểu dáng màu sắc khác nhau, nào giày vải, giày rơm, phong cách thay đổi, dường như từ nhiều quốc gia có trong này. Cảm thấy tầm mắt dò xét của Ngải Vi, hắn liền ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mỉm cười với Ngải Vi, mồ hôi trên làn da trắng nõn được mặt trời chiếu vào giống như kim cương.

Da của cậu bé rất trắng, Ngải Vi nhìn tay mình, rất giống mình. Còn chưa kịp hỏi thì đứa trẻ kia đã mở miệng.

- "Nhà ta là thương nhân Phoenician, những đôi giày này là kiểu dáng được lưu hành từ mấy quốc gia gần đây nhất. Tiểu tử này nói lấy tới cho ngươi chọn, ngươi chọn một đôi đi".

Cậu bé nói giống như người lớn thu nhỏ, ngôn ngữ thuần thục, mồm miệng rõ ràng, nhìn kĩ là biết bố mẹ cũng rất đẹp. Cậu bé vừa nói, vừa chỉ chỉ vào bên cạnh cậu bé đang tức giận kia, ánh mắt lại chăm chú nhìn Ngải Vi, nhất quyết không dời:

- "Ánh mắt của ngươi thật là đẹp, giống như nhan sắc xinh đẹp của bầu trời vậy."

- "Ánh mắt của ta?"

Ngải Vi theo bản năng chỉ chỉ mình.

- "Đừng nói nhảm, cầm cái này đi".

Hơi thô bạo mà cắt đứt sự đối thoại của hai người, cậu bé kiêu căng cầm đôi xăng-đan nạm vàng trong tay Ngải Vi ném lên người cậu bé kia:

- "Có thể đổi cho ngươi 50 đôi giày rồi".

Cậu bé tóc đen có chút bất mãn mà đứng lên, lạnh lùng nhìn lại:

- "Ta đang nói chuyện cùng với người này mà."

- "Nàng không có gì để nói với ngươi".

Cậu bé kiêu căng dứt khoát đứng trước mặt Ngải Vi, chặn tầm mắt của hắn. Cậu bé tóc đen có chút tức giận, mang trên mặt sự tức giận sắp bộc phát nhưng lại mím thật chặt dưới môi.

Ngải Vi xoa xoa huyệt thái dương, vừa rồi mọi chuyện đều tốt đẹp như cơn gió hài hòa của mùa xuân, vậy mà giờ vì cớ gì lại giống như không muốn giải thích lại định đánh nhau trước mặt nàng. Nàng cầm một đôi giày vải thêu bông hoa sen trắng bằng kim tuyến mộc mạc từ trong túi giày của cậu bé tóc đen, đi vào, đứng lên, một tay giữ chặt hai đứa bé lại với nhau. Hai đứa bé nhất thời sửng sốt, bắt lấy cơ hội này, tốc độ Ngải Vi nhanh không tưởng mà nhanh chóng búng vào trán mỗi đứa một cái.

Tay Ngải Vi tuy rất nhỏ nhưng đầu ngón tay lại rất có lực, trán hai đứa trẻ nhẹ nhàng hiện lên dấu đỏ. Hai cậu bé liền che trán lại, lui về sau một bước.

- "Ngươi! Sao lại dã man như vậy!"

Đôi mắt màu hổ phách mang theo chút tức giận.

- "Ai da".

Con mắt màu xanh lam nhạt lại có chút ủy khuất khó hiểu.

- "Các ngươi không phải là muốn đánh nhau sao?"

Ngải Vi chậm rãi nói:

- "Ta thay các ngươi làm, thế nên bỏ qua chuyện này đi."

- "Ngươi!"

"..."

Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại thở phì phò quay mặt đi nơi khác.

- "Được rồi".

Ngải Vi cố gắng ngăn chặn cảm giác buồn cười, khoát khoát tay, lại ngồi về dưới bóng cây:

- "Chân chị đau nên các em chớ ồn ào".

Nàng hơi khẽ nâng mắt lên, chiếc cằm thon chỉ chỉ cậu bé có ánh mắt màu hổ phách:

- "Em tên gì?"

- "Ngươi hỏi ta sao?"

Ngải Vi gật gật đầu:

- "Ừm".

Hắn bất đắc dĩ cúi mặt xuống, sau đó quay lại:

- "...Bỉ Phi Đồ."

Hả? Ngải Vi ngây ra một lúc.

Mặt hắn hơi đỏ một chút, sau đó lông mày lại có chút cong lên:

- "Sao, như thế nào? Kỳ quái hả?"

- "Ưm...aaaaa...Thật không phải"

Ngải Vi lễ phép.

Nhưng kỳ lạ, hết sức kỳ lạ...

Ngải Vi mạnh mẽ khống chế được tâm tình của mình, con mắt xanh lam hơi khẽ nâng lên, nhìn về phía cậu bé tóc đen. Cậu bé tóc đen tiến lên một bước, kéo tay Ngải vi, dùng con mắt xinh đẹp nhìn nàng:

- "Ta nói ra tên của ta xem ngươi có nhớ không nhé?"

Ngải Vi ngơ ngác một chút, sau đó nàng có chút nhắm mắt lại, lúc mở ra nàng lại khó có thể kìm chế mà hung hăng búng lên trán của hắn:

- "Ngươi xem ngươi cũng chỉ có 7, 8 tuổi thôi đấy!"

Như thế nào nói tới nói lui giống như một tên côn đồ tán gái.

Cậu bé ủy khuất che trán, trong đôi mắt to nhiễm lên một màn sương mù nhàn nhạt.

- "Không cho phép khóc, em tên gì?"

Ngải Vi cũng không biết vì cái gì mà đây giống như nhà trẻ đang nói chuyện.

- "...Tháp Lợi".

Tháp Lợi cúi đầu, ngoan ngoãn nói. Chỉ nghe "hừ" một tiếng, Bỉ Phi Đồ bĩu môi bật cười. Tháp Lợi lại đứng lên, trên mặt kết một màn sương lạnh:

- "Hôm nay rất nhiều lần rồi."

Bỉ Phi Đồ có chút khiêu mi, không lộ vẻ gì mà nhìn Tháp Lợi, tay nhẹ nhàng đặt tại bảo kiếm bên hông.

Vì cái gì mà hai cái đứa bé này giống như sinh ra đã có thù oán... Ngải Vi cởi giày vải, ném vào người bọn họ:

- "Đôi giày này chị muốn mua, bán thế nào."

Bọn hắn ngẩn người sau đó cũng chuyển qua nhìn về phía nàng.

- "Chị chỉ cần nói, có thể không cần trao đổi."

Tháp Lợi nói.

- "Có ta đây, ngươi có cái gì có thể đổi sao?"

Bỉ Phi Đồ đáp trả.

Lại một hồi trời đất quay cuồng, Ngải Vi buồn rầu cười cười, đang nghĩ ngợi có thể đáp trả thế nào với bọn chúng thì nghe xa xa bên phiên chợ truyền đến âm thanh ai đó gọi tên. Xen lẫn ngôn ngữ xa lạ, trong đó ngầm trộm có tên Tháp Lợi. Tháp Lợi nghe được gọi tên, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn quay về phía chỗ sâu trong phiên chợ, sau đó nhíu mày lại, cậu bé nhanh chóng thu giầy trên mặt đất lại, chỉ để lại đôi giày vải hoa sen cho Ngải Vi.

- "Em phải đi, cha mẹ em muốn xuất phát đi Hittite".

Cậu bé vác bao tải đằng sau lưng, định bước nhanh về phía trung tâm của phiên chợ. Ngải Vi vội vàng từ phía sau giữ chặt hắn, hơi lo lắng nói:

- "Đợi đã".

Tháp Lợi dừng bước, có chút không hiểu nhìn nàng, Bỉ Phi Đồ ở bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, con ngươi màu hổ phách trợn trừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro