Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh đột nhiên xuất hiện, ngữ khí lạnh băng trách hỏi Hầu phu nhân, nháy mắt liền đem Hầu phu nhân dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người đổ một thân mồ hôi lạnh.

Nàng như thế nào cũng chưa tính đến khả năng Kim Thái Hanh sẽ tới đây, vừa rồi nhất thời xúc động không chút suy nghĩ mà mắng, giờ đây Hầu phu nhân hối hận muốn chết, hận không thể tự tát mình hai bạt tai.

Nàng đầu cũng không dám ngẩng lên, cả người run rẩy sợ hãi, cuống quít quỳ xuống hành lễ cáo tội.

"Thần phụ khấu kiến hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội... Thần phụ tuyệt đối không có ý kiến, chỉ là mới vừa rồi cùng Chính Quốc nói chuyện, trong lòng không tránh được một chút lo lắng, nhất thời vội vàng, Chính Quốc là con trai của thần phụ, thần phụ tự nhiên hi vọng hắn ở đây sống tốt..."

Hầu phu nhân nơm nớp lo sợ, thanh âm phát run, lời nói dối đều nói không tốt, chỉ có thể khô cằn mà giảo biện.

Nhưng nàng không biết rằng người được bênh vực Điền Chính Quốc, tâm tình so với nàng cũng không thể nào tốt hơn.

Kim Thái Hanh đứng gần làm da đầu hắn nháy mắt tê dại, ngồi trên ghế như là có hàng vạn kim châm, đâm vào mông hắn làm cho hắn phải nhảy dựng lên, xoay người lại, nơi nào còn có cái phong thái lãnh khốc vô tình vừa rồi khi đối mặt với Hầu phu nhân.

Mẹ nó! Cẩu hoàng đế là tới tìm hắn tính sổ!

Trong đầu Điền Chính Quốc vang một hồi chuông cảnh báo, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý tưởng, nhưng hắn vừa định hành động, Kim Thái Hanh đã ba bước đi đến phía sau hắn, tay còn đè lại bờ vai của hắn, làm hắn không thể nào nhúc nhích.

Đỉnh đầu vang lên một thanh âm u lãnh.

"Nhưng vừa rồi lời trẫm nghe giống như không phải như vậy..", khóe môi Kim Thái Hanh hơi câu lên một ý cười lạnh, lại so với khi không cười càng thêm đáng sợ hơn, "Ngươi khi quân?"

Một tội danh lớn từ trên trời rơi xuống ép Hầu phu nhân đến thở không nổi, đến mức như muốn xỉu ngay lập tức.

Nàng cực lực phủ nhận, cả người quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không có cái khí thế mắng chửi người như lúc nãy.

Kim Thái Hanh lệnh cho cung nhân đem lời nói vừa rồi của Hầu phu nhân nói với Điền Chính Quốc lặp lại một lần nữa, càng nói, cả người Hầu phu nhân liền run đến lợi hại.

"Như vậy, theo lời ngươi vừa nói, thật ra là đang nhắc nhở trẫm, Quảng Dương Hầu cùng thủ hạ của hắn làm việc liên tục xảy ra lỗi, xem ra rất có thể là lớn tuổi rồi, người có chút hồ đồ, nên về hưu thôi.

Trẫm cảm thấy người trẻ tuổi một chút cũng chưa chắc có thể gánh vác nổi tước vị này, thu hồi lại xem ra càng thích hợp, cũng là cho bọn hắn có cơ hội mài giũa."


Nhẹ nhàng một hai câu nói ra, liền trực tiếp bãi đi chức quan của Quảng Dương Hầu, còn tước đi tước vị, chờ khi Quảng Dương Hầu mất, nhà bọn họ lập tức liền ngã xuống, rớt khỏi giới quý tộc, trở thành thứ dân, đả kích này có thể nói là không nhỏ.

Hầu phu nhân hoàn toàn dại ra, ba hồn bảy phách đều rời khỏi thân thể, một hồi không rõ như thế nào rời cung, còn chưa thuyết phục con vợ lẽ vì lợi ích gia tộc, ngược lại còn làm trượng phu bị tước đi chức vị.

Nàng mong muốn cầu xin thánh thượng thu hồi mệnh lệnh, nhưng lại bị cung nhân mạnh mẽ thỉnh ra ngoài, căn bản là không cho nàng cơ hội nói chuyện.

Ra khỏi cung, trên đường về, trong đầu nàng hiện lên dáng vẻ Điền Chính Quốc hồi bé đã từng bị chèn ép ngược đãi ra sao, một hồi lại hiện lên dáng vẻ vừa rồi của Điền Chính Quốc như một tiểu công tử kiêu ngạo, bạo quân đứng ở phía sau hắn, không chút để ý ánh mắt, rồi lại lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo...
Nàng nhịn không được tưởng tượng, nếu trước kia nàng không có bởi vì ghen ghét sai người ức hϊếp Điền Chính Quốc, hiện tại Điền Chính Quốc có phải hay không liền sẽ giúp Hầu phủ?

Không! Tuyệt đối không thể, nàng không thể là nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện, bằng không chờ nàng đem tin tức này mang về phủ, tất cả mọi người sẽ mắng nàng, mặc kệ là Hầu gia, kể cả hài tử của nàng... Không! Không phải nàng sai, Hầu gia lúc trước không phải là cũng thực chán ghét con vợ lẽ sao? Xuất thân ti tiện, bị ghét bỏ hẳn là theo lý thường tình.

Lấy thân phận mẹ đẻ hắn, có thể sinh hạ huyết mạnh cho Hầu phủ thì nàng nên cảm thấy vinh hạnh, bằng không chỉ với thân phận con của hắn như thế nào sẽ có cơ hội được tiến cung, đi đến ngày hôm nay! Điền Chính Quốc hẳn là phải mang ơn đội nghĩa Hầu phủ!

Nàng trực tiếp đổi trắng thay đen, không nghĩ đến lúc trước Hầu phủ ôm tâm lý đem người dâng mặc hắn bị bạo quân chém giết.

Trạng thái của Hầu phu nhân có chút không bình thường, hết khóc rồi lại cười, sau đó lại tức giận, giống như một người điên, nhưng cung nhân đưa nàng ra ngoài đều không có phản ứng gì, làm bộ không thấy được điểm khác biệt này.

Mà bên kia...

Điền Chính Quốc cũng thật không dễ dàng gì, cả người khẩn trương đến không thở được.

Hầu phu nhân bị mang đi, Kim Thái Hanh vẫy tay, cho cung nhân lui ra ngoài, đè lại bờ vai của hắn, hơi xoay người, tầm mắt hai người ngang nhau, mặt đối mặt.

Kim Thái Hanh hơi hơi cúi người, hai mắt nhìn chăm chú vào hắn, nhìn không ra vui buồn, nhưng Điền Chính Quốc lại cảm giác chính mình từ trong mắt người kia đọc được một câu: Đến phiên ngươi.

Điền Chính Quốc đột nhiên tạc mao, thiếu chút nữa ô ô khóc lớn.

Tuy rằng khả năng hắn sắp phải chết rồi, nhưng du͙ƈ vọиɠ cầu sinh mãnh liệt vẫn là làm hắn tưởng tượng có lẽ chỉ cần hôn hôn hai cái liền có thể miễn cưỡng tự cứu lấy mình, không để Kim Thái Hanh nhắc tới sự việc tối hôm qua, trước đổi đề tài, khô cằn mà cười nói: "Bệ hạ là cố ý tới giúp ta sao? Ta thật sự là cao hứng!"

Kim Thái Hanh từ từ nói: "Một phần nguyên nhân là như vậy, nhưng trẫm thấy ngươi giống như cũng không cần hỗ trợ đi? Phải nói là đem nữ nhân kia làm cho tức giận đến không nhẹ."

Điền Chính Quốc ra vẻ ủy khuất, rũ mắt thấp giọng nói: "Tư thế kia chỉ là ta đang giả vờ thôi, nàng từ nhỏ đối với ta luôn khắt khe, để lại cho ta bóng ma rất lớn, ta nhìn thấy nàng ta liền sợ hãi."


"Phải không? Vậy hiện tại trừng phạt nàng cũng là rất đúng tội, người thường mượn danh tiếng để trục lợi sợ nhất chính là có được lại mất đi, lại nói bọn họ nguyên bản cho rằng có một cái lối tắt để đi." Kim Thái Hanh nói chuyện mà không có một tí cảm xúc gì, bàn tay đặt trên vai Điền Chính Quốc tựa như hơi nhàn dỗi, vô ý thức mà cọ cọ bên gáy Điền Chính Quốc, lực đạo nhẹ như là đang ôn nhu mà vuốt ve một vật trân quý.

Điền Chính Quốc cảm thấy ngưa ngứa, hơi run nhè nhẹ một chút, nhưng không có trốn tránh.

Hắn không rõ ràng nguyên nhân đột nhiên Kim Thái Hanh trừng phạt Quảng Dương Hầu, nhưng xác thật đã giúp hắn ra oai, trong lòng liền có điểm sảng khoái.

Một lát sau, tầm mắt Kim Thái Hanh quay trở lại trên người Điền Chính Quốc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, dẫn đến trong lòng hắn càng thêm căng thẳng.


Quả nhiên, Kim Thái Hanh vẫn là muốn nói đến đề tài cũ, "Việc này là thuận tiện, trẫm tới đây là muốn cùng ngươi nói lại chuyện tối hôm qua..."

"Lại nói tiếp, bệ hạ nhất định là đói bụng rồi đi!" Điền Chính Quốc đoán trước được lời hắn muốn nói, không muốn cho hắn nói tiếp, liền mạnh mẽ đánh gãy lời nói của hắn, cầm lấy điểm tâm trên bàn chặn miệng Kim Thái Hanh, "Cái này, bánh hoa quế ăn rất ngon, ta siêu thích, thật sự!"

Khoang miệng tức khắc tràn đầy mùi hoa quế, vị hơi ngọt, Kim Thái Hanh hạ mi mắt nhịn không được nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhả ra, biểu tình phức tạp nuốt xuống, sau đó một tay bắt lấy đôi tay của Điền Chính Quốc, hơi siết chặt, thấy hắn còn muốn nói chuyện, một cái tay khác đem miệng hắn lấp kín.

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Còn có cái gì muốn nói sao?"
Điền Chính Quốc còn nói được lời nào, nhiều lắm chỉ hàm hồ mà ô ô hai tiếng, giống như là đang bị bắt cóc.

Hắn không có biện pháp ngăn chặn, Kim Thái Hanh thực trắng trợn mà nói lại sự việc hôm qua, "Đêm qua ngươi uống say, lúc sau ngươi mắng trẫm bao nhiêu lần cẩu hoàng đế, ngươi còn nhớ rõ chứ?"

Điền Chính Quốc trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy cả người không khỏe, ông trời đây là muốn mạng hắn sao.

Có lẽ là do Điền Chính Quốc biểu tình quá mức sống động, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đem Kim Thái Hanh chọc cười, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, nguyên bản bộ dáng lạnh nhạt lại có vẻ nhu hòa hơn trước, cả người đều trở nên có điểm ôn nhu.

Nhưng Điền Chính Quốc không có chú ý tới.

"Muốn nói cái gì?"

Điền Chính Quốc chớp mắt hai cái, đầu óc bay nhanh, theo bản năng há mồm, nhưng hắn đã quên tay Kim Thái Hanh vốn dĩ còn đang che lại miệng hắn, bởi vậy, cánh môi khẽ chạm lòng bàn tay, hơi thở thở ra cũng chạm vào lòng bàn tay, hơi hơi ướŧ áŧ, có một loại ái muội nào đó.
Ánh mắt Kim Thái Hanh tối sầm lại, cái tay che miệng không tự giác dùng sức, sau đó mới chậm rãi buông ra, ở bên cạnh hắn ngồi xuống, chờ hắn nói chuyện, rất có loại ý tứ ngồi xem biểu diễn.

Ta chậm rãi chờ xem ngươi giảo biện thế nào.

Điền Chính Quốc dường như đọc được hàm nghĩa trong ánh mắt của Kim Thái Hanh, áp lực tâm lý có một chút biến lớn.

Hắn thở sâu, xem nhẹ cảm giác vừa rồi, bắt đầu giảo biện.

Kim Thái Hanh hiển nhiên nghe được lời nói khi hắn say rượu, đây là điều không thể phủ nhận, chỉ có thể từ cái này cứu vãn một chút.

"Bệ hạ, ta tuyệt đối không có ý tứ mắng ngài

Cẩu, nó chính là bằng hữu tốt nhất của con người, đúng không? Nó thông minh lại hoạt bát, đặc biệt nhiều ưu điểm, cái bệ hạ cần chính lại thương dân, lòng mang cả thiên hạ, là cái đại đại minh quân. Ta nói...... Cẩu hoàng đế (giọng nói nhỏ đến mức hơi khó để nghe được), là khen bệ hạ, thật sự."

Điền Chính Quốc một bên nói, một bên trộm nhìn phản ứng của Kim Thái Hanh, thấy hắn lại có lời muốn nói, giống như trong cuộc thi đã đến lúc hết giờ, mặc kệ như thế nào, đều phải liều mạng viết thêm mấy chữ, cho rằng làm như vậy có thể thêm được vài điểm, Điền Chính Quốc lại tiếp tục nói: "Cẩu không chỉ là bằng hữu, còn là người thân, làm bạn với chúng ta cả đời, ăn cơm ngủ nghỉ làm cái gì cũng ở bên nhau, ta liền đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích cẩu, thật sự."

Lặp lại lời nói, liên tiếp cường điệu đây là sự thật, còn sợ Kim Thái Hanh không tin, hắn hơi khẩn trương mà nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh không hiện lên bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh mà nghe hắn giảo biện một hồi, cuối cùng nhàn nhạt nói:
"Cho nên, ngươi thích ôm cẩu cùng nhau ngủ?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, như thế nào cũng chưa nghĩ đến Kim Thái Hanh nghe xong, lúc sau sẽ nói ra một câu như vậy, thật sự bản lĩnh...

Tuy rằng có điểm mờ mịt, nhưng Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, vẫn là dùng sức gật đầu, "Đúng! Ta thực thích!"

Kim Thái Hanh: "Trẫm hiểu rồi."

Điền Chính Quốc một đầu đầy hỏi chấm, cho nên ngươi rốt cuộc hiểu được cái gì?

Đến cuối cùng, Điền Chính Quốc cũng không làm rõ ý tứ trong lời nói của Kim Thái Hanh, nhưng mắng hắn là cẩu hoàng đế, bây giờ lại vẫn còn sống sót, an toàn vượt qua thử thách, quả là phi thường may mắn.

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm.

Hết thảy như cũ, coi như sự việc lúc trước cái gì cũng chưa từng sảy ra.

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm giác chính mình ở phương diện lừa mình dối người quả nhiên rất là có thiên phú.
Hắn giải quyết xong nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, sau đó cùng Kim Thái Hanh ăn bữa cơm mới trở về nơi ở của mình.

Bởi vì tâm trạng thả lỏng, không có lo lắng, hắn tưởng tượng khung cảnh chính mình trên giường biến trở về hình dạng thỏ tai cụp thỏa mãn lăn lộn trên giường, sảng khoái muốn bay lên.

Tam Hỉ hầu hạ hắn thay quần áo đi ngủ, trên mặt treo lên ý cười, nói: "Công tử, thánh thượng hôm nay cố ý lại đây, chính là vì xả giận cho ngài, nô tài nhìn mà cảm thấy cao hứng thay cho ngài."

Điền Chính Quốc cũng nghĩ tới điểm này, nhưng hắn tự nhận là mình không có cái gì đáng giá, Kim Thái Hanh làm như vậy lý do phần nhiều chắc là do hắn tâm huyết dâng trào, lại nói phong cách làm việc của bạo quân chính là tùy tâm sở dục, hơn nữa nói không chừng đã sớm ngứa mắt Quảng Dương Hầu, bọn họ đã được hoàng đế phong tước, cố tình còn muốn nhảy cao như vậy, bạo quân nhìn đến thực phiền, liền thuận tay xử lý.
Điền Chính Quốc gật đầu, "Ừ, ta cũng rất cao hứng."

Nhìn mấy người đáng ghét gặp xui xẻo, đương nhiên tâm tình rất tốt.

Vui vẻ chính là đơn giản như vậy.

Tam Hỉ hưng phấn liền nói có chút dong dài: "Công tử có thể thuận lợi như vậy thật tốt, lúc trước nô tài còn lo lắng, thánh thượng chán ghét hậu cung, vẫn luôn không thị tẩm, khả năng..."

Nói đến đây, Tam Hỉ bỗng nhiên ý thức được lời nói mình, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng câm miệng.

Điền Chính Quốc vốn dĩ đang tùy tiện nghe nghe một chút thấy hắn dừng lại, trong lòng ngược lại lại gợi lên chút hứng thú.

Lại nói tiếp, hắn xác thật giống như không nghe nói qua hậu cung có cái gì phi tần mỹ nữ, theo bản năng liền hỏi: "Vì cái gì?"

Tam Hỉ miễn cưỡng lắc lắc đầu, bộ dáng một mực giữ kín như bưng.

Điền Chính Quốc nhìn hắn như vậy, suy đoán trong đó khẳng định có bí mật hoàng thất không thể nói.
Những người biết được bí mật, giống nhau đều không sống quá lâu, hắn quyết đoán thu hồi lòng hiếu kỳ, còn nhắc nhở Tam Hỉ lần này không tính, về sau nói chuyện chú ý chút.

Tam Hỉ vội vàng dùng sức gật đầu, còn sợ chính mình không nói làm Điền Chính Quốc không vui, nhỏ giọng giải thích nói: "Không phải nô tài không muốn nói, chỉ là việc này là cấm kỵ trong cung, nô tài biết cũng không nhiều lắm..."

Điền Chính Quốc lập tức đánh gãy lời nói của hắn, "Ta không muốn biết, thật sự."

Tam Hỉ lúc này mới dập tắt ánh nến, chúc công tử có giấc mơ đẹp, sau đó lui ra ngoài điện.

Một đêm này, Điền Chính Quốc xác thật ngủ không tồi, con thỏ tai cụp nhỏ cả người cuộn thành một quả bóng lông, chẹp miệng, chân ngắn nhỏ thỉnh thoảng còn đạp một cái, hiển nhiên ở trong mộng đang ăn chơi thật sự vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro