Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cúi đầu, cái miệng nhỏ khẽ nhai nhai đồ ăn, như một con vật nhỏ bị một mãnh thú theo dõi, hai cái đùi không khống chế được mà hơi hơi phát run.

Bị cái bầu không khí quá mức an tĩnh làm cho bị nghẹn, ăn được một nửa Điền Chính Quốc nhịn không được mà giương ánh mắt nhìn trộm.

Kết quả là lần nữa cùng bạo quân bốn mắt nhìn nhau.. Đối phương hiển nhiên là vẫn luôn như vậy, nhìn chằm chằm hắn.

Điền Chính Quốc theo phản xạ có điều kiện mà cúi đầu, lại bị đối phương nhìn đến ngượng ngịu, hắn đành phải ngẩng đầu lên, cố tình tránh né ánh mắt, tỏ ra vui vẻ mà cười, nói:

"Bệ hạ, những món này đều rất ngon, ngài không muốn nếm thử sao?"

Kim Thái Hanh nhíu mày, nhìn một bàn mỹ thực kia có chút ghét bỏ, không kiên nhẫn nói:

"Ngươi ăn"

Điền Chính Quốc thức thời câm miệng.

Hắn căn bản không quan tâm bạo quân ăn hay không ăn, chỉ là hắn không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

Hắn cười một cái, căng da đầu cúi xuống tiếp tục ăn, nỗ lực tự thôi miên chính mình bỏ qua ánh mắt kia.

Hiệu quả tuy không lớn, nhưng vẫn là có điểm hữu ích.

Bất tri bất giác hắn liền xử lý gần hết toàn bộ đồ ăn trên bàn, hay có thể nói là càn quét.

Mà chủ nhân của cung điện ngồi bên kia, Kim Thái Hanh ngược lại không động đũa, ăn được hai miếng liền không hứng thú mà dừng lại.

Toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc tựa như là quan sát cái gì đó.

Kim Thái Hanh nâng tay lên để lên chóp mũi, nắn vuốt đầu ngón tay có thể ngửi ra hương đào nhàn nhạt, ngọt ngào nhưng hắn lại không có thấy phản cảm.

Mùi hương này là vừa rồi hắn sờ sờ Điền Chính Quốc nên bị dính lấy, hương vị vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Kim Thái Hanh hơi rũ mắt, che lấp cảm xúc trong đó, làm cho không ai có thể nhìn ra được điều kì lạ, lại không nhìn ra được trong lòng hắn đang nghĩ ngợi cái gì.

Thời điểm con người mới vừa ăn no xong, tâm phòng bị sẽ bị nới lỏng, chỉ số thông minh cũng theo đó mà giảm xuống.

Những điều này hoàn toàn là thật, không thể giả dối.

Điền Chính Quốc bụng hơi căng, vẻ mặt thỏa mãn, tư thái so với lúc vừa vào điện thì thả lỏng đi không ít.

Cho đến khi ngẩng đầu nhìn đến Kim Thái Hanh, sửng sốt một chút, thần kinh mới lần thứ hai căng chặt.

"Nói là không muốn ăn, thực tế thì lại ăn thật nhiều nha, một bàn đồ ăn cơ hồ đều bị người ăn hết rồi"

Kim Thái Hanh nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt trào phúng.

Ánh mắt phức tạp mà nhìn Điền Chính Quốc bộ dạng muốn nói lại thôi.

Rốt cuốc cũng là không nhịn được là nói ra thành lời.

"Ngươi... Kỳ thật là heo đi?"

Chỉ là có điểm giống thỏ...

Điền Chính Quốc nghe được, quả thực là muốn tạc mao đem cái bàn hất đổ.

Chẳng lẽ vừa rồi không phải cái tên gia hỏa này kêu hắn ăn hay sao? Còn yêu cầu hắn ăn, nói một câu đều là làm cho hắn cứng họng tiếp tục ăn, hiện tại lại ngại hắn ăn nhiều?!

Điền Chính Quốc trong lòng tạc mao, giả vờ như không nghe thấy, nghiêng đầu cười ngọt ngào, vẻ mặt có bao nhiêu thuần khiết vô hại.

Kim Thái Hanh mặt vô biểu tình.

Tên thái giám cầm quạt phất trần cung kính đi lên xin chỉ thị, khi được Kim Thái Hanh chấp thuận hắn liền hiểu ý bảo cung nhân đem đồ ăn dư lại đều mang xuống.

Cung nữ và thái giám thay phiên nhau mang từng cái mâm đi xuống.
Một đám người ở trước điện đi qua đi lại, kì lạ là không có phát ra chút âm thanh nào, bọn họ cùng hồn ma quá giống nhau, an tĩnh đến mức làm người ta phát sợ.

Điền Chính Quốc khóe miệng cứng đờ, cảm giác tiêu hóa không được.

Thực nhanh, cung nhân đều lui ra ngoài, thái giám tổng quản đi ra cuối cùng.

Điền Chính Quốc trộm nhìn hướng cửa điện, muốn cùng theo chân bọn họ đi ra ngoài.

"Nhìn cái gì? Còn chưa ăn đủ?"

Thanh âm của Kim Thái Hanh bình đạm mà vang lên.

Chưa đến một giây Điền Chính Quốc liền quay đầu lại, lắc đầu nói: "Không có, ta thật sự ăn no, còn có rất nhiều thứ ta chưa ăn bao giờ, ta thực vui vẻ, cảm ơn bệ hạ ban thưởng"

Kim Thái Hanh tùy ý mà ậm ừ một tiếng.

Trong điện quá mức an tĩnh, không một tiếng động, làm cho bầu không khí có chút quỷ dị.

Điền Chính Quốc cúi đầu, vắt óc suy nghĩ xem mình phải nói chuyện gì đó.

Vừa phải tránh đi những điều làm bạo quân dễ nổi giận, cũng phải tránh những điều làm bạo quân cảm thấy không thú vị dẫn tới muốn chém đầu hắn.

Hắn cảm thấy sống lưng mình lành lạnh, đầu óc xoay chuyển, ở trong lòng nảy ra một cái chủ ý, ngẩng đầu đang muốn mở miệng.

"Bệ --"

Mới vừa phun ra được một chữ, câu nói kế tiếp đều bị hắn nuốt trở về.

Bởi vì... Hắn nhìn thấy bạo quân tay chống cằm, nhắm mắt... ngủ rồi!.

Như thế nào đột nhiên liền ngủ?

Điền Chính Quốc đột nhiên có chút ngoài ý muốn, trong lòng cũng thoáng buông lỏng.

Ngủ rồi thật tốt, vậy không cần phải đối mặt với ánh mắt đáng sợ kia nữa, không cần phải vắt óc để ứng phó nữa.

Thuận tay vuốt vuốt trước ngực thuận khí cho chính mình hai ba cái.

Trách không được có câu gần vua như gần cọp.

Đối mặt với hoàng đế, áp lực tâm lý là vô cùng lớn nha, tuy không bị gϊếŧ chết thì sớm muộn cũng bị dọa tới mức còn trẻ mà chết sớm.

Hắn ngồi yên trên ghế, một lát sau lại len lén liếc nhìn bạo quân.

Bạo quân hình như ngủ rất ngon! Kia, hắn có thể hay không... có thể đi về rồi? Dù sao cũng không thể quấy rầy giấc ngủ của hoàng đế bệ hạ phải không?

Điền Chính Quốc do dự vài giây, cuối cùng vẫn là chậm rãi đứng lên, động tác vô cùng cẩn thận như sợ mình phát ra chút động tĩnh gì sẽ đánh thức bạo quân dậy vậy.

Lúc ngồi còn chưa có cảm giác gì, nhưng khi đứng lên chân liền mềm xuống giống như sợi mì đã nấu chín.

Thiếu chút nữa thôi không cẩn thận hắn sẽ trực tiếp cắm mặt xuống đất.

May mà lúc đó hắn đứng lên một cách chậm rãi, có thời gian phản ứng nên không làm ra động tĩnh gì quá lớn.

Nhưng hắn vẫn theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh xem hắn có hay không đang nhìn chằm chằm mình.

May thay không có gì nguy hiểm cả.

Điền Chính Quốc thở nhẹ một tiếng, xoay người hướng cửa điện mà đi tới.

Động tác chầm chậm như ông già 80 tuổi bước đi chậm rì rì vì đôi chân không tiện hoạt động.

Mắt thấy mình cách cánh cửa ngày càng gần, vầng sáng hi vọng tỏa ra gần ngay trước mắt....

Phía sau, một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên.

"Muốn đi đâu?"

!!!

Điền Chính Quốc đang lén lén lút lút nháy mắt cả người cứng như tượng, đầu óc oanh một tiếng, da đầu phát run, lông tơ dựng thẳng, trái tim như ngừng đập, căn bản không có gan quay đầu lại.

Kim Thái Hanh vẫn ngồi im không nhúc nhích, hắn chỉ mở mắt ra, ánh mắt không chút nhiệt độ rơi trên lưng Điền Chính Quốc như muốn ghim chặt cậu tại chỗ.

"Trẫm đã cho phép ngươi đi sao? Quay lại."

Giọng điệu ra lệnh không thể cưỡng lại được, Điền Chính Quốc rùng mình một cái, lập tức dùng tốc độ chưa từng thấy phóng nhanh trở lại ghế đẩu, hai tay đặt lên đầu gối ra vẻ vui vẻ ngồi xuống.

Biểu cảm thật sự rất nhẹ nhàng và dịu dàng, lại còn hồn nhiên ngây thơ.

"Ta không phải tự tiện rời đi, chỉ là vừa rồi thấy bệ hạ ngủ say, sợ ngài cảm lạnh nên muốn đi hỏi tổng quản lấy một cái chăn nhỏ."

Đôi mắt tròn to đen láy chớp chớp hai lần, trong trẻo và sạch sẽ, giọng điệu chân thành như thể sẽ không bao giờ nói dối.

Kim Thái Hanh bất động thanh sắc liếc cậu một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, tựa hồ muốn tiếp tục ngủ.

Điền Chính Quốc: ..?

Thế thì giữ cậu ở đây làm gì? Bạo quân là đứa nhỏ ba tuổi, lúc ngủ phải có người canh giữ bên cạnh chắc?

Cậu vừa đi là Kim Thái Hanh có thể cảm giác được, hắn cũng sẽ tỉnh lại, Điền Chính Quốc nào còn dám lộn xộn, chỉ có thể ở lại đảm nhiệm chức linh vật. Cậu nhàn rỗi lại nhàm chán liền ngắm nghía khung cảnh được bài trí xa hoa trong điện, rồi lại nhìn ngủ bạo quân một hồi, sau khi phản ứng lại lập tức dời ánh mắt, rồi cúi đầu tự chơi ngón tay mình.

Không biết đã qua bao lâu, khi mí mắt Điền Chính Quốc đánh nhau đến suýt nữa nghiêng đầu ngủ gật thì có người bước vào.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn, là thái giám tổng quản.

Đối phương hình như cũng hơi ngạc nhiên, vừa nhìn thấy cậu liền khẽ khựng lại.

Do vẫn luôn không nghe thấy thánh thượng cho gọi nên hắn mới lo lắng tới xem một chút, không nghĩ tới thánh thượng lại ngủ rồi. Hắn không khỏi kinh ngạc.

Sau đó, hắn lại nhìn Điền Chính Quốc, cúi đầu hành lễ rồi lẳng lặng không một tiếng động bước ra ngoài.

Điền Chính Quốc: .....

Một lần nữa cậu lại phải trải qua cảm giác bị vứt lại, thật đau lòng.

Một lúc sau, Kim Thái Hanh rốt cục tỉnh lại, hắn mở mắt ra nhìn thấy Điền Chính Quốc vẫn đang ở đó, cũng không nói nhiều, chỉ xua tay cho phép cậu về.

Vì thế, Điền Chính Quốc hữu kinh vô hiểm mà trở về tẩm điện.

Tam Hỉ thấy cậu trở về, vừa không thể tin được vừa cao hứng đến cực điểm, cảm xúc phập phồng quá lớn khiến vành mắt hắn đỏ bừng, cơ hồ muốn khóc luôn.

"Công tử ngài không có việc gì thật sự là quá tốt rồi! Bệ hạ gọi ngài qua đó làm gì vậy?"

Điền Chính Quốc cũng có hơi hoảng hốt, phảng phất đang nằm mơ vậy, thế mà mình gặp bạo quân xong lại có thể lông tóc vô thương mà ra về. Cậu mơ màng trả lời Tam Hỉ.

"Ta hình như... chỉ đi ăn một bữa cơm thì phải?"

Còn một mình ăn hết một bàn, còn ăn nhiều hơn cả bạo quân kia, còn không khách khí mà ăn sạch phần của hắn nữa.

Tam Hỉ: "...???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro