Chương 34: Con trai của Kim Thái Hanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc săn thú, các vương công quý tộc đương nhiên phải thổi phồng người có địa vị tôn quý nhất ở đây là hoàng đế, là người có văn hóa, đương nhiên họ sẽ không thổi phồng kiểu lộ liễu, mà phải thổi cực kỳ hàm súc, không ra vẻ nịnh nọt.

Chỉ có điều người được thổi phồng vẫn cứ thờ ơ không phản ứng gì.

Nhưng những người đó sẽ không vì vậy mà lùi bước, trong đó còn có người nhìn đến Điền Chính Quốc bên cạnh Kim Thái Hanh, thế là cũng khen lây cả sang cậu, lời lẽ tán dương nhiều đến mức khiến Điền Chính Quốc phát ngượng cả lên.

Nhưng khó có lúc Kim Thái Hanh lại phản ứng lại, hắn nhìn đại thần đang khen Điền Chính Quốc kia, dường như tán thành mà gật gật đầu.

Đột nhiên, những người khác cứ như là bắt được điểm mấu chốt, đều bắt đầu điên cuồng thổi rắm cầu vồng cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc bị khen đến mức chột dạ, mặt đỏ tai hồng.

Ở trong miệng những người đó, Điền Chính Quốc đã thành thiện xạ, thân thủ nhanh nhẹn, có thể nói là tuyệt thế cao thủ.

Điền Chính Quốc không khỏi cong ngón chân.

Không được, nếu còn nghe nữa chắc cậu sẽ xấu hổ đến mức lăn lông lốc ra khỏi điện mất.

Nhân lúc người khác không chú ý, cậu khẽ chọt chọt ngón tay mình vào mu bàn tay Kim Thái Hanh, thấy hắn quay đầu qua liền chớp chớp mắt, dùng ánh mắt ý bảo mình muốn chạy, còn nghe nữa chắc ngượng chết mất.

Kim Thái Hanh nhấp môi, tựa hồ cười một chút, sau đó quả thực nâng nâng tay ý bảo những người khác câm miệng, tuyên bố buổi săn thú hôm nay kết thúc, tất cả trở về nghỉ ngơi, sau đó liền dứt khoát dẫn Điền Chính Quốc đi trước.

Mọi người sửng sốt, vội vàng cung tiễn thánh giá.

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh trở về tẩm điện.

Sau một ngày săn thú, trên người tất nhiên toàn là bụi đất, rất không thoải mái. Trước tiên vẫn là phải tắm mới được.

Hành cung được bố trí rất xa hoa, có bể tắm lớn, có thể chứa mấy chục người cùng tắm một lúc, nhưng nơi đây chế tạo cho quý nhân nên chỉ có một người dùng.

May mà bể tắm cũng không chỉ có một cái, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh có thể đồng thời tắm gội ở hai nơi khác nhau.

Điền Chính Quốc đang định đi tới tòa cung điện khác lại bị Kim Thái Hanh bắt lấy tay, sau đó kéo cậu cùng đi vào trong.

......?

Điền Chính Quốc đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, quả nhiên giây tiếp theo, cậu liền nghe thấy Kim Thái Hanh nói: "Không cần phiền như vậy, ngươi và trẫm cùng nhau."

Cùng nhau? Cùng nhau cái gì? Tắm uyên ương sao?!

Điền Chính Quốc sợ tới mức tim muốn ngừng đập.

Kim Thái Hanh không ngại, cho phép Điền Chính Quốc xài chung một cái bể tắm với hắn, nhưng Điền Chính Quốc để ý nha, cậu thực sự không dám, bọn họ chính là cô A quả O, không cẩn thận lau súng cướp cò một phát thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa Điền Chính Quốc mơ hồ nhớ tới hình ảnh trong kỳ phát tình giả kia, chính mình lại quấn lấy Kim Thái Hanh, còn khóc muốn hắn ôm mình một cái, còn bảo hắn đánh dấu mình nữa chứ.

Tưởng tượng đến đây, Điền Chính Quốc chỉ muốn đâm đầu vào tường.

Cho nên lúc này cậu không khống chế nổi mà run run một chút, cuống quít rút tay mình ra khỏi tay Kim Thái Hanh, nhưng giãy giụa vài lần cũng không rút được, cuối cùng vẫn là Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó thả lỏng lực đạo, để cho Điền Chính Quốc có cơ hội rút tay ra.

Vừa buông ra, cậu lập tức quay đầu vừa chạy vừa la lên: "Bệ hạ, ta không tiện quấy rầy, đi thiên điện thì tốt hơn!"

Dường như sợ Kim Thái Hanh cự tuyệt, cậu chạy cực nhanh, Kim Thái Hanh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt hồng thấu cùng bóng dáng dần xa của cậu.
Kim Thái Hanh vẫn đứng tại chỗ, người đã không thấy rồi nhưng hắn cũng chưa đi, ngược lại giống như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị lắm, tươi cười chợt lóe trên mặt hắn rồi biến mất.

Hiện tại, Triệu Đức Toàn càng ngày càng hiểu cách ứng đối với thánh thượng cùng Điền công tử, cứ giả điếc giả mù là được rồi, thánh thượng có mệnh lệnh thì làm theo, Điền công tử yêu cầu cái gì cũng tận lực thỏa mãn, bởi nếu chọc giận thánh thượng thì còn có thể có Điền công tử cầu tình, nhưng nếu đắc tội Điền công tử, vậy thánh thượng tuyệt đối sẽ không buông tha.

Triệu Đức Toàn lén liếc thánh thượng một cái, lần thứ hai giả mù, chỉ có điều hắn còn có việc khác muốn bẩm báo nên đành tiến lên cung kính nói: "Bệ hạ, thế tử Bình Tân Hầu vẫn chưa săn đủ một trăm con mồi."
Thế tử Bình Tân Hầu chính là cái tên trà xanh mà Điền Chính Quốc đã gặp kia, hắn không hoàn thành mệnh lệnh của Kim Thái Hanh, tất nhiên phải phạt, nhưng Triệu Đức Toàn chưa rõ lắm hình phạt nặng nhẹ ra sao, người này đã khiêu khích Điền công tử nên phải báo với thánh thượng rồi xin chỉ thị.

Kim Thái Hanh nghe vậy, sắc mặt tức khắc âm trầm, "80 đại bản."

Số lượng không nhất định là yếu tố quan trọng nhất khi dùng hình trượng, dù sao trong cung cũng rất am hiểu cách hành hình, thực ra vẫn có thể khống chế nặng nhẹ, 80 đại bản cũng chỉ bị thương da thịt mà thôi, dưỡng một tháng là ổn, ngược lại, có đôi khi mười bản tử cũng có thể khiến người bị đánh nằm liệt gần chết.

Nhưng thế tử Bình Tân Hầu này hiển nhiên là người sau, 80 đại bản, e là hắn sẽ phải dưỡng thương cả đời.
Triệu Đức Toàn đoán được, dù sao hắn cũng hiểu được chút ít tác phong hành sự của vị thế tử này, người ngu xuẩn thâm độc như vậy, chết không đáng tiếc.

Kim Thái Hanh nói xong liền không thèm để ý nữa, đi thẳng vào bể tắm.

Tuy Điền Chính Quốc đã chạy tới thiên điện, nhưng tắm xong cũng vẫn phải về nơi này. Bởi vì cậu luôn ăn ngủ cùng Kim Thái Hanh.

Cậu nhìn Kim Thái Hanh đang ngồi bên bàn, bước chân khẽ dừng một chút, không thể tươi cười như ngày thường được nữa, trong lòng cậu rất khẩn trương. Cứ nghĩ đến ký ức trong kỳ phát tình giả kia là cậu lại mất tự nhiên, cảm giác khó đối mặt với Kim Thái Hanh.

Nhưng Kim Thái Hanh lại giống như không thấy cảm xúc của cậu biến hóa, hoặc là nói, dù hắn nhìn ra thì cũng làm bộ không thấy.

Cậu vừa đi qua đã bị hắn túm lấy, lực đạo tuy không lớn, nhưng cũng không thể dễ dàng tránh thoát.
Điền Chính Quốc có hơi hoảng, nhưng nhất thời lại không tìm ra lý do gì để từ chối, cậu bất giác nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực muốn ra vẻ như bình thường.

Cậu cong cong khóe miệng, cười nói: "Bệ hạ?"

Kim Thái Hanh liếc cậu một cái, "Cười xấu vậy."

Điền Chính Quốc: "...."

Nghe xong chỉ muốn đánh chó.

Kim Thái Hanh thấy cậu bất mãn mím môi, đôi môi no đủ ấy hơi trễ xuống.

Kim Thái Hanh cười thầm, cúi đầu lật tay cậu, lòng bàn tay hướng lên trên.

Trên lòng bàn tay trắng nõn có một vài vệt đỏ rõ ràng, là do nắm dây cương chạy nguyên một ngày, da cậu non mềm, bị dây cương thô ráp mài mòn, thậm chí còn rịn ra tơ máu. Sau khi tắm gội, miệng vết thương càng dễ thấy hơn, tựa như vết rách trên bạch ngọc nõn nà.

Điền Chính Quốc không ngờ ngay cả vết thương nhỏ này mà Kim Thái Hanh cũng phát hiện, ngay cả cậu mà phải đến lúc đụng vào nước tắm thấy đau mới phát hiện. Kim Thái Hanh nắm tay cậu, cậu tưởng hắn muốn giúp cậu bôi thuốc giống hôm qua, đang định bảo mình tự bôi được, nhưng không ngờ, giây tiếp theo, Kim Thái Hanh cúi đầu sát xuống lòng bàn tay cậu, đầu lưỡi dò ra nhẹ nhàng liếm tơ máu đi, cảm xúc ấm áp mềm mại, rõ ràng đến đáng sợ, giống như không chỉ có mỗi bàn tay cậu bị liếm, cả người cậu đều tê dại.
Thân thể Điền Chính Quốc không tự chủ được mà run lên một chút, hàng mi dài khẽ run, tựa như cánh bướm yếu ớt đang muốn bay đi, lại bị người ta bắt lấy giam cầm.

Cậu không nhịn nổi cuộn ngón tay lên, không cẩn thận liền đụng phải cằm Kim Thái Hanh, nếu không phải đang run rẩy, động tác này quả thực ngả ngớn giống như đang câu lấy cằm người ta mà đùa giỡn.

"Bệ hạ, bẩn..."

Điền Chính Quốc không tránh thoát, tin tức tố vị rượu mạnh kia càng ngày càng bừa bãi tùy ý, giống như một nhà giam vô hình đang bao lấy cậu, kín mít, xâm lấn từng tấc một. Cậu càng lúc càng có cảm giác muốn bị đánh dấu, hai chân nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, sắp té trên mặt đất.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu, hắn nâng khuỷu tay cậu lên, đỡ lấy cậu, thuận thế ấn cậu vào lồng ngực mình.
Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng lại đã ngây ngốc ngồi trên đùi Kim Thái Hanh.

Sau khi Điền Chính Quốc rơi vào trong lòng ngực Kim Thái Hanh, cậu sửng sốt một hồi, chờ lấy lại tinh thần liền lập tức nhảy dựng lên, giống như cặp đùi rắn chắc kia đang đốt cháy mông cậu vậy. 

Nhưng Kim Thái Hanh đã giữ cậu lại, cánh tay hữu lực ôm chặt eo cậu, căn bản không thể giãy ra được.

Kim Thái Hanh không thèm để ý đến cậu giãy giụa, vẫn nắm lấy tay cậu như cũ, đầu ngón tay xẹt qua, thong thả ung dung thưởng thức.

Tuy không tiến thêm một bước, nhưng Điền Chính Quốc cứ luôn cảm giác tình huống này rất nguy hiểm, trạng thái của Kim Thái Hanh không quá thích hợp, rất khó có thể hình dung.

Cậu giật giật, muốn rút tay về, Kim Thái Hanh liền giống như trừng phạt mà nhéo tay cậu một chút, thịt mềm mềm trên tay hơi hơi lõm xuống, để lại vệt đỏ nhàn nhạt, trông như hoa đào vậy.
"Đừng lộn xộn."

Kim Thái Hanh gọi người mang thuốc đến, bắt đầu bôi thuốc cho Điền Chính Quốc, động tác chậm chạp làm Điền Chính Quốc ngứa không chịu nổi, hận không thể đoạt lấy tự mình bôi.

Cậu thấp thỏm bất an, theo bản năng muốn động, nhưng mông vừa dịch một chút liền cảm thấy không thích hợp, giống như nghĩ tới cái gì, cả người cậu cứng đờ, không dám động đậy gì nữa.

Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Điền Chính Quốc nhịn không được lại nói: "Bệ hạ, nên dùng bữa tối."

Kim Thái Hanh giương mắt nhìn cậu một lúc, hắn nhìn đến mức khiến Điền Chính Quốc nổi da gà, đến lúc cậu tưởng hắn sẽ nói chuyện gì xấu hổ lắm thì lại nghe hắn nói —— "Trẫm phát hiện, ngươi nói mười câu thì chín câu đều nhắc đến chuyện ăn uống."

Điền Chính Quốc: "..."
Cậu ngây người một chút, có hơi xấu hổ, quyết đoán phản bác, "Làm gì có... chuyện đó?"
Nói xong, chính cậu cũng phải chột dạ, nhớ lại một chút, hình như, có lẽ, đại khái... thật đúng là như vậy?

Nhưng chín câu vẫn là quá cường điệu rồi, quá lắm chỉ năm câu thôi.

Hơn nữa, không nói ăn thì biết nói cái gì, dù sao cũng không thể đàm luận chính trị đúng không? Ơ mà khoan, có lẽ Kim Thái Hanh thực sự sẽ có khả năng làm loại chuyện này, chỉ có cậu không dám...

Điền Chính Quốc cười một chút, tuy xấu hổ nhưng lại không mất lễ phép, "Vẫn nên dùng bữa tối đi."

Kim Thái Hanh nhướng mày, rất có ý tứ "Ngươi xem có phải hay không".

Điền Chính Quốc làm bộ không thấy, cậu đứng dậy khỏi lồng ngực hắn, lần này Kim Thái Hanh không ngăn cản, cánh tay chỉ khẽ đặt trên eo cậu, Điền Chính Quốc vừa đứng lên, tay hắn cũng rất tự nhiên lướt qua xiêm y, từ bên hông xẹt qua phần bên trong đùi, mang theo xúc cảm như có như không.
Điền Chính Quốc ngửi thấy mùi tin tức tố nồng đậm, giống như vừa uống rượu xong, có hơi choáng váng, nhưng đầu óc cậu lại rất thanh tỉnh, cảm giác rất kỳ quái. Nhưng dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nên cậu rất tự nhiên đứng dậy, coi như không có việc gì.

Lúc dùng bữa cũng vẫn như bình thường.

Điền Chính Quốc rất tự nhiên ăn cơm, ngẫu nhiên còn nói chuyện cùng Kim Thái Hanh hai câu. Chỉ là hôm nay tầm mắt cậu thường xuyên hướng về phía Kim Thái Hanh, không mấy để ý đến đồ ăn.

Cậu nhịn không được nghĩ thầm, vừa rồi hành vi kia của Kim Thái Hanh là có ý gì. Tuy cậu thường xuyên ở bên cạnh Kim Thái Hanh, có thể so với tác dụng của túi thơm an thần, dù có ngủ cùng giường cũng chỉ là ngủ đơn thuần, tiếp xúc thân mật kiểu vượt rào kỳ thật cũng không nhiều.

Nhưng nắm tay rồi ngồi ở trên đùi gì đó hiển nhiên đều quá mức thân mật. Chẳng lẽ đây là biểu hiện của kỳ phát tình sắp đến? Do tin tức tố hấp dẫn nên mới có hành động đó? Nhưng dù vậy cũng nên là Alpha muốn đánh dấu Omega mới đúng.
Kim Thái Hanh chú ý tới tầm mắt cậu, không chút để ý hỏi: "Ăn mà cũng thất thần?"

Điền Chính Quốc: "..."

Vừa mở miệng liền bị đút một miếng măng.

Không ngờ cẩu hoàng đế không chỉ có suy nghĩ không giống người thường mà ngay cả hành xử quái dị cũng vẫn coi như không có gì.

Cậu cúi đầu tiếp tục ăn cơm mới phát hiện bát mình trống không.

Thì ra vừa rồi cậu ngốc hề hề mà toàn gắp không khí lên ăn, trách không được Kim Thái Hanh nói cậu ngốc. Cậu cũng xấu hổ muốn chết, lại muốn chui vào hố rồi.

Điền Chính Quốc bất giác cúi đầu càng ngày càng thấp, cơ hồ muốn chui vào trong chén, không muốn lộ mặt.

Kim Thái Hanh ra lệnh: "Ngẩng đầu."

Tai Điền Chính Quốc đỏ bừng, rất lớn gan mà kháng chỉ, "...Ta không muốn."

Kim Thái Hanh tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn nói: "Yên tâm, không ai dám chê cười ngươi, cho dù có thì trẫm cũng gϊếŧ hết."


Điền Chính Quốc: "..."

Thế anh thì sao! Chính anh cười nhạo tôi cơ mà!

Điền Chính Quốc không nhịn được mà ngẩng đầu trộm lườm Kim Thái Hanh, sau đó lại cúi đầu rất nhanh, ra vẻ mình chẳng làm gì hết.

Cuối cùng, cung nhân vẫn đi lấy thêm cơm vào bát cho cậu.

Vì vừa rồi Điền Chính Quốc đã làm chuyện mất mặt nên tới giờ mặt cậu cũng vẫn hồng, không thể thoát ra khỏi cảm xúc xấu hổ này, cậu cúi đầu trầm mặc ăn cơm, không hề nói liên tục như ngày thường.

Thiếu vắng thanh âm nhẹ nhàng kia, cung điện rộng lớn có vẻ quá mức an tĩnh thanh lãnh, giống như chỉ có một mình Kim Thái Hanh.

Nhưng chỉ một lúc, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm giác cằm mình hơi lạnh, cậu bị người khác mạnh mẽ nhéo cằm bắt ngẩng đầu lên, sau khi đối diện với Kim Thái Hanh rồi hắn mới buông tay.

Điền Chính Quốc ngẩn người, nhưng Kim Thái Hanh cũng không có động tác gì khác, có vẻ chỉ do không quen thấy cậu cứ cúi đầu mà thôi.
Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ mình nên đáp lại, liền nói: "Bệ hạ, thịt dê này rất ngon đó."

"Vậy thì ăn thêm đi." Kim Thái Hanh gắp cho cậu một ít.

Không đề cập tới chuyện vừa rồi nữa, Điền Chính Quốc cảm thấy mình quả thực là một trang hảo hán, quên luôn chuyện vừa phát sinh.

Đôi mắt của Điền Chính Quốc lại sáng long lanh như cún con, cậu vui vẻ ăn thịt, lại một lần nữa lấy lại vẻ xán lạn thường ngày.

Thơm quá, ngon quá nha.

Sắc mặt tối tăm của Kim Thái Hanh cũng dịu đi.

Ban ngày săn thú quá mệt mỏi, tất nhiên buổi tối ngủ rất ngon.

Gần như ngay khi Điền Chính Quốc nằm xuống giường, mi mắt nặng trĩu liền dính vào nhau, một lúc sau liền ngủ thϊếp đi.

Kim Thái Hanh là một hoàng đế, người nằm bên cạnh hắn, theo lý mà nói, hẳn là phải cung kính cẩn thận mà hầu hạ hắn, chứ không phải cứ thế mà lăn ra ngủ, coi hắn như không khí.
Trước kia Điền Chính Quốc nằm cạnh hắn cũng sẽ câu nệ. Kim Thái Hanh có thể cảm nhận được cả người cậu cứng đờ, không dám thở mạnh. Có lẽ cậu còn tưởng mình che giấu rất khá, nhưng thực tế, Kim Thái Hanh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cậu khẩn trương đến mức hận mình không thể co người lại.

Về sau, khi đã ngủ cùng nhau nhiều rồi, Điền Chính Quốc có vẻ cũng đã quen, cậu thả lỏng rất nhiều, giống như hôm nay vậy, không sợ bạo quân bên cạnh còn chưa ngủ, mình đã ngủ say trước. Nếu đổi lại thời điểm ban đầu, chắc chắn cậu sẽ mở trừng mắt rồi tự nhéo mình cũng sẽ không dám ngủ.

Kim Thái Hanh dường như không buồn ngủ, hắn cứ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, lại sờ sờ mặt cậu, kéo một lọn tóc dài ra thưởng thức một hồi mới thực tự nhiên kéo cậu vào ngực mình, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.


Hôm sau, đến giờ, lại tiếp tục tới bãi săn.

Hoạt động săn thú còn chưa bắt đầu, các cung nhân đang chuẩn bị, họ tròng yên lên ngựa, lại kiểm tra sắt ở móng ngựa, bảo đảm mỗi một con ngựa đều có thể tham dự săn thú.

Kim Thái Hanh cũng không thể thời thời khắc khắc đều ở cạnh cậu, lúc hắn rời đi, sẽ gọi một cung nhân đáng tin cậy tới giúp cậu.

Điền Chính Quốc cũng rất có hứng thú đi xem khắp nơi, có vài con cháu quý tộc cũng sẽ chủ động tới nói chuyện phiếm với cậu. Tuy cậu cũng thích nói chuyện, nhưng những người này đều mang theo mục đích chính trị nên cậu chỉ có thể nói qua qua, nếu tiếp xúc nhiều sẽ dễ bị cho là gia nhập đảng phái nào đó.

Cho nên, Điền Chính Quốc buộc phải đánh thái cực. Cậu có lệ ứng phó với một vài người, thấy họ đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra.


Đang lúc lơ đãng, cậu chợt trông thấy một thiếu niên mặc đồ cưỡi ngựa màu đen, thoạt nhìn nhỏ hơn cậu một hai tuổi, vẻ mặt tự tin, cả người đều có dáng vẻ nghé con mới sinh không sợ cọp, thoạt nhìn chính là được người nuông chiều mà lớn lên.

Quả nhiên đúng như Điền Chính Quốc suy nghĩ, một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp mặc trang phục lộng lẫy đang chạy bước nhỏ tới phía sau thiếu niên, cười nói cái gì đó, chắc là nhắc cậu bé cẩn thận chú ý an toàn gì đó, mang cả dây cột tóc lên cho cậu.

Thiếu niên có hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn cúi thấp đầu để mẫu thân thắt dây giúp.

Cảnh tượng này rõ ràng là hình ảnh trước khi con cái ra cửa, cha mẹ cứ luôn nhắc nhở dặn dò, tuy đứa con có hơi không kiên nhẫn, nhưng lại không thể không nghe lời.

Hình ảnh thực bình thường, nhưng Điền Chính Quốc nhìn, trong lòng bất giác hơi hâm mộ.


Bởi vì cậu còn chưa được trải nghiệm đâu.

Trước kia ở trường học, khi nghe bạn học phàn nàn ba mẹ phiền phức dài dòng ra sao, cậu liền nghĩ thầm, nếu mình có ba mẹ nhắc nhở, liệu có phải cũng sẽ như họ, trời lạnh thì dặn cậu mặc thêm áo, hỏi cậu muốn ăn cái gì, hôm nay tại sao lại không vui linh tinh.

Cậu đã nghĩ ra câu trả lời hết rồi.

Nhưng không có ai nói với cậu.

Cậu liền thầm bắt chước những đoạn đối thoại này trong lòng mình.

Có lẽ là do Điền Chính Quốc nhìn đến xuất thần, lại nhìn hơi lâu, nên thiếu niên kia cảm giác được tầm mắt cậu, quay đầu nhìn lại đây.

Điền Chính Quốc bị người ta bắt quả tang nhưng cũng không lập tức dời tầm mắt, vì như thế mới càng có vẻ chột dạ, thần sắc cậu bất biến nhìn thêm hai giây rồi mới thực tự nhiên từ từ nhìn ra phía bên cạnh, ra vẻ mình không hề nhìn chằm chằm thiếu niên.
Nhưng cho dù như vậy thì thiếu niên vẫn bước nhanh tới chỗ cậu, gắt gao nhìn chằm chằm cậu như thể tới tìm phiền toái.

Cung nhân bên cạnh nhắc nhở Điền Chính Quốc, nói: "Đây là thế tử nhà An Bình Công, cháu đích tôn của đại trưởng công chúa, Hoắc Hồng Vũ."

Đại trưởng công chúa tính tình đạm bạc, không hề có tâm tham dự cuộc tranh đoạt hoàng quyền, sau khi gả cho An Bình Công đời trước, bà càng thường xuyên chép kinh niệm phật, thường xuyên làm bạn với thanh đèn, gần như xuất gia làm ni cô. Thái độ của bà cũng là nguyên nhân chính khiến An Bình Công trở thành phái trung lập, vì vậy mới có thể may mắn tồn tại giữa tràng huyết tinh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Hậu bối trong gia tộc cũng nghe theo lời trưởng bối dặn dò, không hề tiến vào quan trường mà chỉ làm quý tộc nhàn tản.


Hoắc Hồng Vũ đương nhiên cũng đã được nhắc nhở, không nên tiếp xúc với vị kia bên người hoàng thượng. Nhưng khi đó cậu ta chỉ đáp ứng cho có lệ, thực tế không hề nghiêm túc nghe. Bởi vì cậu ta chỉ thích săn thú, chẳng có hứng thú với ai cả, đương nhiên cũng không biết tên tuổi hay thông tin gì khác của Điền Chính Quốc.

Nếu mẹ ruột của Hoắc Hồng Vũ vừa rời đi mà quay đầu lại nhìn một cái, khẳng định bà sẽ dùng emoji ôm mặt trong bức tranh Tiếng thét, một giây trước mới nhắc con trai mình cách xa vị kia của thánh thượng chút, vậy mà giây tiếp theo cậu ta đã chủ động đi qua, quả thực khiến người ta vừa tức hộc máu vừa sợ chết khϊếp.

Hoắc Hồng Vũ bước đến chỉ là đơn thuần là vì chuyện săn thú, cậu ta đứng trước mặt Điền Chính Quốc, trực tiếp nói: "Ta đã thấy ngươi hôm qua săn được linh miêu, rất có bản lĩnh, muốn so với ta một lần không?"


Trước khi thế tử nhà An Bình Công đến đây, cung nhân còn lo lắng sẽ có xung đột, họ trấn an Điền Chính Quốc đừng lo lắng, có việc bọn họ sẽ lập tức đi tìm thánh thượng. Điền Chính Quốc cũng nghĩ vậy, trước đó đã có một tên cháu trai thừa tướng, ngày hôm qua thì một tên trà xanh, chẳng lẽ hôm nay lại tiếp?

Nhưng sự thật lại ngoài dự kiến của cậu, đối phương chỉ giống như một thằng nhóc nghịch ngợm, vừa mở miệng đã đòi thi đấu.

"...Ngươi xác định? Chỉ là tới tìm ta tỷ thí?"

Hoắc Hồng Vũ trợn mắt, "Đến bãi săn không tỷ thí săn thú thì làm gì? Đánh đàn làm thơ à?"

Điền Chính Quốc nhìn thêm hai lần, thấy ánh mắt cậu ta rất thản nhiên, không giấu giếm mục đích gì, liền đồng ý.

Hoắc Hồng Vũ: "Tỷ thí đương nhiên phải đặt cược mới có hứng, nếu ngươi thua thì tính sao?"
Điền Chính Quốc thấy đối phương còn nhỏ hơn mình, nếu quá tích cực lại có vẻ như mình bắt nạt trẻ con, liền tính cứ lấy bừa cái đồ gì đó ra cá cược cũng được. Nhưng Hoắc Hồng Vũ như đọc được suy nghĩ của cậu, trực tiếp cắt ngang: "Muốn so thì phải nghiêm túc so, ta sẽ không nương tay đâu, nếu ngươi thua thì phải gọi ta một tiếng cha!"

Điền Chính Quốc: "..."

Cái tên nhóc ngông cuồng này.

Điền Chính Quốc lại nói: "Vậy ngươi thua cũng gọi ta là cha à?"

Hoắc Hồng Vũ dừng một chút, như thể nghĩ làm gì có chuyện mình thua, cậu ta nhíu mày tự hỏi một hồi, nếu mình gọi Điền Chính Quốc một tiếng cha, lão cha ở nhà mình liệu có nổi điên đuổi theo mình tận mười con phố đòi đánh gãy chân mình không.

Sau khi quyết xong, cậu ta mạnh dạn nói: "Ta mà thua thì làm chó cho ngươi cũng được!"
Xem ra cậu ta thực sự cảm thấy mình không thể thua.

Điền Chính Quốc: "...."

Thế thì không cần, thật đó, cậu không thích chó, hơn nữa lại là một con chó trông ngốc nghếch như vậy.

Điền Chính Quốc bất giác nghiêng đầu tìm kiếm thân ảnh của Triệu Anh Vũ trong bãi săn, trong lòng nhịn không được nghĩ, tên nhóc này có lẽ rất thích hợp làm bạn với Triệu Anh Vũ đây.

Mặc kệ ra sao thì Điền Chính Quốc cũng đã quyết định tỷ thí với Hoắc Hồng Vũ, sau khi chốt, Hoắc Hồng Vũ liền vọt vào cánh rừng, dây cột tóc tươi đẹp nhoáng qua trên không trung, để lại một mạt màu sắc rực rỡ.

Trước khi xuất phát, Điền Chính Quốc đã nói trước việc này với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày, "Cậu ta vừa nói ngươi liền đáp ứng, không cự tuyệt?"

Điền Chính Quốc nói: "Nhưng ta cũng cảm thấy rất vui, đã nhiều lần muốn chơi rồi, bệ hạ, có thể không?"


Tuy vẻ mặt Hoắc Hồng Vũ cứ càu cạu, nhưng đó chỉ là tính nết trẻ con, Điền Chính Quốc nhìn cậu ta lại chợt nhớ tới thật lâu trước kia, lúc mình còn ở thời đại Tinh Tế cũng quen một tên nhóc gầy yếu, tuy thời gian không dài, nhưng cũng khiến cậu có cảm giác mình cũng có người nhà mà chăm sóc cậu ta như em trai, chỉ tiếc không qua bao lâu, đứa nhóc kia đã không từ mà biệt.

Cho nên, khi Điền Chính Quốc nhìn thấy Hoắc Hồng Vũ, cậu liền nghĩ liệu có phải tên nhóc kia cũng lớn như vậy rồi không, còn muốn sờ sờ đầu cậu ta nữa.

Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái, còn chưa nói có đồng ý hay không, chỉ hỏi: "Cần hỗ trợ không?"

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút rồi trợn tròn mắt, "Ý bệ hạ là muốn giúp ta gian lận sao?"

Vẻ mặt Kim Thái Hanh rất thản nhiên, dáng vẻ kiểu đã được hoàng đế cho phép sao có thể gọi là gian lận được.
Điền Chính Quốc không nhịn được cười, "Ta chắc chắn sẽ thắng thôi, nếu gian lận thì còn gì thú vị, cứ để ta chơi trước, nếu cần, nhất định ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ."

Cậu ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, dáng vẻ tươi cười mềm mại, hai mắt sáng trong, dưới ánh mặt trời quả thực xinh đẹp đến làm người không thể dời mắt.

Kim Thái Hanh thuận tay vén mái tóc đen bị thổi xõa ra trước mặt cho cậu, sau đó vỗ vỗ đầu cậu, không chút để ý nói: "Cứ tùy thích mà chơi, thua cũng không sao."

Điền Chính Quốc hơi giật mình, thái độ này của Kim Thái Hanh chợt khiến cậu có cảm giác như mình cũng có người nhà, dù cậu ở bên ngoài làm gì thì cũng không phải sợ, sẽ có người làm chỗ dựa cho cậu.

Cậu xoay người lên ngựa, trước khi xuất phát vẫn còn hơi hoảng hốt.

Cậu đang nghĩ, vì sao Kim Thái Hanh không phải là cha của mình chứ?


Tuy tính tình Kim Thái Hanh có hơi kém một chút, nhưng nếu đã được hắn công nhận là người của mình thì sẽ cực kỳ bao che khuyết điểm. Nếu cậu là con của Kim Thái Hanh, vậy cậu chỉ cần ngoan ngoãn một chút thì Kim Thái Hanh chắc chắn sẽ yêu thương che chở cậu cả đời!

Nghĩ tới đây, Điền Chính Quốc liền chảy nước miếng ghen tị.

Đáng giận, đầu thai nhầm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro