Chương 66: Sắp sinh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nhìn cậu, ánh mắt xẹt qua nét đáng tiếc.

Nhưng rất nhanh hắn đã thấy vành tai đỏ bừng của Điền Chính Quốc, lan xuống tận cổ, tới mức làn da nhiễm màu hồng phấn, rồi lan thẳng một đường vào trong cổ áo, thật câu nhân.

Kim Thái Hanh bật cười, khuỷu tay chống lên bàn, một tay chống cằm nhìn thẳng Điền Chính Quốc rồi cố ý thở dài nói: “Tốt xấu gì đêm qua trẫm cũng đã giúp ngươi, ngươi qua cầu rút ván vậy mà được sao?”

Động tác ăn uống của Điền Chính Quốc ngừng lại, suýt thì nghẹn. Lời này u oán cứ như thể cậu là tra nam vậy. Cậu không nhịn nổi run lập cập, da gà nổi đầy người.

Kim Thái Hanh lại nói tiếp: “Thực sự không để ý tới trẫm? Sắp đi học chưa? Hay để trẫm giúp ngươi nhìn lại lần nữa xem, tránh cho ngươi khó chịu.”

Giọng điệu rất săn sóc, cứ như thể không rời bỏ nổi tên tra nam này vậy, nghe vào càng có vẻ là đang trêu chọc.

Cuối cùng Điền Chính Quốc không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn hắn, “Ta đã nói không cần giúp, ngươi lại cứ dứt khoát…”

Nói được một nửa liền dừng lại.

Kim Thái Hanh nhướng mày, cười cực thiếu đòn, “Dứt khoát cái gì?”

Điền Chính Quốc nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên hai ngọn lửa, nhưng mặt cậu lại đỏ bừng nên chẳng có chút uy hiếp nào, trái lại, mặt như hoa đào, sinh động rực rỡ, tựa như mỹ nhân trong tranh sống dậy vậy.

Mỗi tội trong lòng mỹ nhân này toàn suy nghĩ bạo lực, muốn đánh bay tên trước mặt.

Kim Thái Hanh thấy cậu xấu hổ buồn bực, đôi mắt ướt át nhìn mình, tâm trạng tốt vô cùng, “Thật sự không cần trẫm hỗ trợ à?”

Điền Chính Quốc đáp ngay không cần nghĩ, “Không cần, ta ăn no rồi, đi trước đây.”

Nhưng đúng lúc này Kim Thái Hanh lại gắp cho cậu một chiếc bánh thịt, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, im lặng hai giây, vị thơm ngào ngạt kia không ngừng vẫy gọi cậu, lớp da vàng ruộm giòn giòn, vừa nhìn đã biết rất ngon.

Lúc này lẽ ra Điền Chính Quốc nên kiên cường, mặc kệ Kim Thái Hanh, nhưng thơm quá, cậu luyến tiếc QAQ.

Răng rắc nhai xong, Điền Chính Quốc liền thực sự chạy lấy người. Không hề đụng tới chén sữa dê trên bàn dù chỉ một ngụm.

Mới đi được hai bước đã thấy giọng Kim Thái Hanh vang lên phía sau: “Chưa uống sữa dê này.”

Bước chân Điền Chính Quốc khẽ khựng lại: “Ta không uống, bệ hạ thích thì uống đi!”

Kim Thái Hanh cười đáp: “Vậy thì cảm ơn ngươi đã cho trẫm sữa.”

Điền Chính Quốc nghe câu này thì cứng cả người, mắt trừng lớn, thiếu chút nữa liền quay đầu lại không dám tin mà nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại được, đành làm bộ như không nghe thấy gì mà chạy trối chết.

Ngay cả bộ liễn cũng lướt qua, cung nhân cũng không đuổi kịp cậu, vội vàng nhắc nhở thì Điền Chính Quốc mới chậm lại, sau đó nhanh chóng leo lên bộ liễn rời đi như thể có ma đuổi vậy.

May rằng Kim Thái Hanh cũng không đuổi theo, nếu không Điền Chính Quốc sẽ xấu hổ đến mức thu mình vào trong vỏ, không dám lộ ra ngoài mất.

Kim Thái Hanh ngồi ở vị trí cũ ra lệnh: “Để ý chăm sóc y, không thể để xảy ra chuyện.”

Thị đồng của Điền Chính Quốc vội vàng cung kính tuân mệnh, các cung nhân khác cũng vậy.

Dọc theo đường đi, Điền Chính Quốc nóng bừng cả mặt, trong lòng thầm mắng cẩu hoàng đế.

Bộ liễn chỉ dùng để đi đoạn ngắn, sau đó phải sử dụng xe ngựa đến Quốc Tử Giám giống như các bạn khác.

Xuống xe một lúc lâu mà cậu vẫn chưa hoàn hồn. Để tránh bị người khác phát hiện có điều không ổn, cậu chột dạ đến mức không dám vào trường ngay, thay vào đó, cậu đứng yên một lúc cho tới khi cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều rồi mới dám bước vào.

Chuông vào lớp còn chưa vang lên, một nhóm thiếu niên đã tụ tập để thảo luận về bài tập, về kiến thức sách giáo khoa và phát biểu ý kiến của mình.

Ở tuổi này, họ đều đang tràn đầy nhiệt huyết lại có chút kiệt ngạo bất tuân, một khi bốc đồng thì dù có chỗ không hiểu, họ vẫn vui vẻ nói lên quan điểm của mình.

Văn nhân mặc khách, nghe đã biết là hào hoa phong nhã, cảm giác rất đứng đắn. Nhưng một khi đã cố chấp với một vấn đề nào đó thì rất khó giảng hòa, đặc biệt những người này đều còn trẻ, cho nên một khi cãi cọ là có cảm giác như sắp đánh nhau vậy.

Một lúc lâu sau, họ định thần lại và nhận ra mình đã mất phong thái như thế nào nên đành ho khan hai tiếng, xin lỗi nhau rồi ngầm coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra. Nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó chịu, cảm thấy bản thân còn quá non nớt.

Nhưng thực tế họ lại không hề biết, chính những văn thần tiền bối mà họ sùng bái lúc ở trên triều đình cũng không hề nhường nhau một ly, thậm chí còn lợi hại hơn họ nhiều, hốt bản ngọc bích nắm trong tay chỉ hận không thể lấy đập lên đầu nhau.

Trước đây Điền Chính Quốc biến thành thỏ trốn trong tay áo Kim Thái Hanh đã thấy cả rồi.

Kim Thái Hanh có danh bạo quân, lúc xử lý chính sự như sấm rền gió cuốn, không chút lưu tình, đặc biệt là khi mới đăng cơ, chỉ trong thời gian ngắn, đám lão thần không phục hắn đều đã bị xử lý hết. Có không ít quan viên quý tộc bị hắn hạ lệnh chém đều không sạch sẽ, cho nên có người căm ghét hắn nhưng cũng có người cảm thấy cực kỳ hả dạ. Lúc ấy đã nổ ra tranh luận không nhỏ, có người nói hắn tàn bạo huyết tinh, cũng có người nói phải làm vậy mới đúng.

Hai năm sau, khi Kim Thái Hanh đã khống chế quyền lực chặt chẽ thì bắt đầu ân uy cùng thi hành. Trên triều đình, hắn cho phép các đại thần tùy ý tranh luận, tựa như mấy ông sếp ở thế giới tương lai, cứ để các chủ quản báo cáo rồi đề xuất phương án.

Lúc văn thần tranh luận đôi khi cũng đỏ mặt tía tai, nhưng sau đó vẫn chú ý hình tượng của mình, họ sửa lại xiêm y rồi trở lại dáng vẻ thong dong bình tĩnh. Hiện tại các thiếu niên cũng như thế, chỉ vì còn nhỏ nên họ chưa thể thu liễm nhanh như những người lớn tuổi, vẻ mặt vẫn hơi không được tự nhiên, xấu hổ sờ sờ mũi.

Mà đối lập với họ, hiển nhiên Vệ Trần không lo lắng như vậy. Cậu ta mặc kệ những thứ đó, ra vẻ bản thân chỉ là trẻ con, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

“Ta thắng rồi.”

Ai tranh luận với cậu ta thì cuối cùng cũng sẽ nhận được kết quả này, khuôn mặt trắng trẻo, cằm hơi nhếch lên, cùng với vẻ ngạo mạn nhất trên đời. Vào thời điểm này, cho dù trông cậu ta có đáng yêu đến đâu thì cũng chỉ khiến người ta muốn đấm vào mặt mà thôi.

“Ta không nhịn được, hôm nay ta nhất định phải…” Một giám sinh bị Vệ Thần chọc điên, giờ chỉ muốn xông lên liều chết. Giám sinh bên cạnh vội vàng ngăn hắn lại, khuyên hắn bình tĩnh đừng xúc động.

Lưng Vệ Thần thẳng tắp, cậu ta nghiêm túc đọc sách, hoàn toàn không thèm để ý tới tình hình phía sau. Mà Sở Xu Lệ bên cạnh không khỏi gật đầu, thầm nghĩ ta cũng hiểu rõ tâm tình của ngươi, mỗi ngày muốn đánh chết tên này hàng trăm lần, ở gần cậu ta nhất thì phải tức giận nhiều nhất.

Điền Chính Quốc vừa tiến vào đã trông thấy hình ảnh hoạt bát như vậy, cậu cảm thấy khung cảm này tách biệt đến thần kỳ, một bên là Vệ Thần đang yên tĩnh đọc sách, một bên là các giám sinh đang đóng phim chiến tranh.

Điền Chính Quốc nhìn sang Vệ Thần trước, đối phương còn nhỏ, gương mặt trẻ con phì phì đang tươi cười chào hỏi cậu. Điền Chính Quốc cũng cười chào lại.

Không biết vì sao mà Điền Chính Quốc nhìn đứa nhỏ Vệ Thần này rất thuận mắt, cảm giác như tình thương của cha đang lan tràn vậy, muốn nắn nắn gương mặt mềm mụp kia. Trong lòng còn nghĩ nếu con mình sau này cũng đáng yêu thế thì tốt rồi.

“Ngươi đọc cái này sao? Đây không phải là bài học sang năm à?” Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi.

Vệ Thần đáp: “Tiến sĩ giảng quá chậm, ta muốn tốt nghiệp trước năm 12 tuổi, như vậy đã là quá già rồi.”

“12 tuổi? Già?” Điền Chính Quốc bối rối, nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Gân xanh trên trán mấy người kia nổi đầy, tay cũng nắm chặt lại.

Vệ Thần nói một cách đương nhiên: “Ta chín tuổi, đã lớn lắm rồi, vậy là đã thua tiến sĩ tiền triều Chung Yến – người đã đỗ tiến sĩ từ năm ba tuổi – không thể chậm hơn nữa được.”

Điền Chính Quốc: “….”

Chín tuổi mà rất lớn thì họ là gì, tuổi xế chiều à?

Khóe miệng Điền Chính Quốc khẽ giật, cảm thấy vừa rồi mình còn muốn cho đứa bé giống Vệ Thần, đúng là điên rồi.

Một ngày ở Quốc Tử Giám cứ như vậy trôi qua, xen lẫn trong đó còn có cả tiếng mắng Ngọc Mộc, muốn một kết cục khác.

Điền Chính Quốc trở lại Thái Cực điện, sau đó kinh ngạc phát hiện nơi đây có thêm không ít thứ.

Tam Hỉ giải thích cho cậu, đây là đồ dùng cho tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa tương lai.

Điền Chính Quốc kinh ngạc, chuẩn bị sớm vậy sao.

Nhưng đồ cũng đã đưa tới hết rồi, vì vậy cậu cũng đành đáp ứng chọn một ít. Thực ra cậu cũng không cần làm gì cả, đã có cung nữ đặc biệt giải thích cho cậu, chỉ việc xem rồi chọn ít quần áo giày dép linh tinh. Thời gian của quý nhân không thể chậm trễ nên các cung nhân đều rất chuyên nghiệp, chỉ cần hai ba câu đã hiểu hết.

Không lâu sau Kim Thái Hanh cũng trở lại, hắn cũng tiện thể xem rồi dặn dò vài câu. Cung nhân vội vàng ghi nhớ.

Sau khi những người kia rời đi, họ bắt đầu vừa ăn tối vừa nói chuyện phiếm. Kim Thái Hanh còn định đòi giúp cậu lần nữa, Điền Chính Quốc không thể nhịn được, cậu đỏ mặt xù lông, thấp giọng mắng: “Ngươi có biết thỏ có hai tử cung không hả!”

Kim Thái Hanh khựng lại, đúng là hắn không biết. Điền Chính Quốc cắn răng giải thích một phen, lúc thỏ đang mang thai thì vẫn có thể thụ thai tiếp, chỉ là tuổi của thỏ con sẽ không giống nhau, cũng không ảnh hưởng gì, một lần mang thai có để sinh ba đến sáu con.

Tuy Điền Chính Quốc có hình thái thỏ nhưng cậu cũng không thực sự là thỏ nên đương nhiên sẽ không giống y như vậy. Cậu chỉ muốn dựa vào việc Kim Thái Hanh không biết gì về thế giới ABO để lừa hắn chút.

Nhất thời, Kim Thái Hanh thực sự bị Điền Chính Quốc dọa. Mặc dù Điền Chính Quốc có thể biến thành thỏ, nhưng hắn vẫn luôn coi Điền Chính Quốc như một con người nên cũng không tìm hiểu nhiều về thỏ. Hơn nữa Triệu Anh Vũ, người duy nhất hiểu rõ về loài thỏ, cũng đã đến biên cương cách đây không lâu.

Ngày thường hắn bận chính sự, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Điền Chính Quốc, vậy mà còn cảm thấy không đủ nên cũng không có đọc mấy cuốn sách linh tinh. Nhưng lúc này, Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy mình cần phải đọc thêm sách về thỏ mới được.

Kim Thái Hanh nghe xong, sửng sốt một hồi, mới nói: “Vậy thì ngươi mang thai không phải một mà là tận mấy đứa sao?”

Để dọa Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lôi hết những chuyện trước kia mình từng sợ ra kể, nhất thời cũng chưa nghĩ nhiều đến thế, nhưng dựa theo những gì cậu vừa nói thì hẳn là vậy.

Điền Chính Quốc chỉ có một chút đặc thù của thỏ, cho tới nay vẫn cứ là nhân loại đành phải cắn răng gật đầu, dù sao lúc nãy cậu đã nói vậy, giờ lại bảo không phải thì mâu thuẫn quá.

Tâm tình Kim Thái Hanh rất phức tạp, một lát sau mới trầm giọng nói: “Vậy đồ dùng chuẩn bị cho hoàng tự như vậy là không đủ rồi, phải thêm nữa mới được.”

Điền Chính Quốc cười gượng: “…Thực sự không cần gấp vậy đâu.”

Nếu mấy tháng sau cậu chỉ sinh một hoặc hai đứa thì biết giải thích sao?

Điền Chính Quốc hối hận, cảm thấy to cả đầu. Nói đến cùng vẫn là tại Kim Thái Hanh, nếu không phải hắn cứ đòi giúp đỡ gì gì đó thì sao mình có thể xúc động nói bừa.

Điền Chính Quốc còn đang lo mấy tháng sau sẽ lật xe, nhưng cậu không ngờ mình lại lật nhanh như vậy.

Hai ngày sau, vừa lúc là ngày nghỉ của Quốc Tử Giám.

Điền Chính Quốc đang ngủ trưa đột nhiên thấy bụng trướng đau, Kim Thái Hanh nghe thấy cậu kêu rên vội vàng hỏi cậu làm sao.

Điền Chính Quốc cuộn tròn người, tay đặt trên bụng, mờ mịt vô thố, cậu không rõ mà thấp giọng nói.

“Hình như ta… sắp sinh rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro