Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc lại bị Kim Thái Hanh triệu kiến, ngồi ở một bên.

Trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện những lời đồn về bạo quân thật không đáng tin.

Tỷ như xét về khía cạnh chăm chỉ xử lý việc triều chính, Kim Thái Hanh giống hệt như một tên đáng thương vậy.

Bốn giờ sáng rời giường, rửa mặt, thay quần áo, rồi đi thượng triều, 9 giờ sáng hạ triều, tiếp tục xử lý mấy sự vụ quan trọng cùng đại thần nghị sự, sau đó dùng cơm chưa, nghỉ ngơi một lúc liền vùi đầu trong đống tấu chương cao chót vót, vẫn luôn bận đến khi màn đêm buông xuống.

So sánh với chính mình, Điền Chính Quốc cảm thấy mình ngồi bên cạnh, ăn điểm tâm, quả thực tựa như loại người vô công rồi nghề, là loại nhà tư bản áp bức bóc lột công nhân tối đa.

Điền Chính Quốc không một tiếng động mà thở dài, cầm lấy một hạt dưa đang chuẩn bị cắn nhưng nghĩ đến sẽ phát ra tiếng vang liền đổi thành dùng tay bẻ, kết quả trong không gian khá an tĩnh vẫn rõ ràng vang lên tiếng răng rắc giòn vang.

Điền Chính Quốc quyết đoán đem hạt dưa ném lại cái đĩa, nghiêm trang, dường như chính hắn cái gì cũng chưa làm, mọi thứ cùng hắn không có quan hệ gì.

Tổng quản đại nhân cùng Điền Chính Quốc đều hướng chỗ Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua, phát hiện hắn còn đang mải xem tấu chương không có bất kỳ cái phản ứng gì, giống như là không nghe được tiếng động.

Cả hai người không hẹn mà nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó tổng quản đi lên trước, không một tiếng động đem đĩa điểm tâm khác đẩy đến trước mặt Điền Chính Quốc, khuôn mặt tỏ vẻ rất vui lòng sẽ đổi cho hắn một đĩa điểm tâm khác mà hắn thích, sau đó cầm đĩa hạt dưa xoay người bước ra ngoài điện.

Điền Chính Quốc cảm thấy khá băn khoăn, cái kia là đem hạt dưa đưa cho cung nhân?

Không bao lâu, một tiểu thái giám bưng tới một đĩa điểm tâm mới, Điền Chính Quốc an tĩnh mà ăn hai cái, cảm thấy nhạt nhạt miệng lại nhấp một ngụm trà thanh ngọt.

Không thể không nói, ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm thật tốt quá, chỉ là nếu không có sự hiện diện của quả bom hẹn giờ Kim Thái Hanh thì hắn sẽ thoải mái hơn nhiều.

Qua một lúc lâu, Kim Thái Hanh từ trong đống tấu chương ngẩng đầu lên, có chút mệt mỏi mà day day thái dương, tính toán muốn nghỉ ngơi một lúc.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Vừa lúc Điền Chính Quốc đang nhai một khối bánh anh đào, nửa híp mắt, quai hàm hơi phồng ra, trông ra là hưởng thụ cảm giác ăn uống.

Đột nhiên cảm giác được tầm mắt, hơi nghiêng đầu nhìn lại, Điền Chính Quốc lập tức khép miệng lại, lau lau khóe miệng dính bột bánh, sau đó nâng khóe miệng hướng Kim Thái Hanh không tiếng động mà cười ngọt ngào, cả người như là một mặt trời nhỏ tỏa ra những tia nắng ấm áp.

Kim Thái Hanh như vậy mà nhìn hắn hai giây, đứng dậy tiến lại mà ngồi ở bên cạnh hắn tùy ý mà nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Điền Chính Quốc cắn một ngụm bánh anh đào cứ thế an an tĩnh tĩnh mà nhìn hắn.

Kim Thái Hanh nằm xuống, mi mắt khẽ rũ xuống,quần áo có chút rối tản ra một tia lười biếng, sau tấm màn che kia là đôi mắt lãnh tĩnh, trầm ổn đã được che đậy tốt, khuôn mặt có điểm nhu hòa, đã không còn loại khí tràng đáng sợ như ngày thường, ngược lại còn lộ ra một chút khí tức của thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro