Chương 19 : Ngủ Trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cố Chi Quân

Văn Ngọc Minh cũng không biết tại sao lại thành thế này. Hắn sợ Mục Trạm sinh khí muốn giết hết tất cả cung nhân, mà hắn phải chịu trách nhiệm cho việc này, nhịn không được có hơi xúc động lên tiếng.

Kết quả…… Trao đổi?

Hắn cũng không thật sự muốn Mục Trạm dạy hắn kỹ năng quản giáo hạ nhân.

Văn Ngọc Minh mơ màng lần nữa bị Mục Trạm  đưa đến tẩm điện hoàng đế.

Thời gian ngủ trưa.

Mục Trạm không cho  Văn Ngọc Minh có cơ hội cự tuyệt, lôi kéo hắn cùng nhau tới trước giường , tùy tay đẩy nhẹ một cái, Văn Ngọc Minh hơi chao đảo về phía sau ngã  nằm ở trên giường. Mái tóc thật dài xõa ra như dây leo quấn quanh, đường viền cổ áo hơi lộn xộn mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng như tuyết, một bộ mặc người tới hái.

Văn Ngọc Minh phi thường mộng bức, đây là muốn làm gì?

Ngay sau đó, Mục Trạm cũng nằm lên giường, nằm thật sát cạnh hắn mùi tin tức tố cường thế bay ra tứ tung.

Trên giường, bị đẩy ngã, chỉ có hai người.

Văn Ngọc Minh sao có thể không nghĩ rằng mình đang thị tẩm chứ. Cả người hắn cứng đờ, vội vàng bò dậy, nói: “Bệ hạ, long sàng không phải là nơi ta có thể tùy tiện nằm xuống, ta ở bên cạnh người là được rồi."

Mục Trạm thoáng nhìn hắn, nhàn nhạt nói “Không phải đã từng ngủ rồi sao?”

Văn Ngọc Minh sửng sốt một chút, thật mau nhớ tới lần nào đó hắn say rượu, trong lòng kêu rên, hận không thể giấu đầu mình vào đâu đó.

Mục Trạm duỗi tay ra túm lấy vạt áo Văn Ngọc Minh kéo vào trong lòng mình. Văn Ngọc Minh không thể không theo lực đạo chúi người xuống, nháy mắt cùng Mục Trạm mặt dán mặt, khoảng cách vô cùng gần, hô hấp của hai người không tự chủ được quấn lấy nhau, tin tức tố tràn ra không phân biệt của ai quấn quýt lại gần.

Vạt áo Văn Ngọc Minh cũng hơi mở ra, lộ ra một đường cong xinh đẹp, da thịt trắng ngần tựa như phát ra ánh sáng.

Hai mắt Mục Trạm tối sầm lại.

Văn Ngọc Minh nhận thấy tầm mắt của hắn, hơi hơi mỉm cười, chỉ chỉ bả vai chính mình, nói: “Bệ hạ, có hơi lạnh……”

Mục Trạm cười nhạt, duỗi tay  tùy ý khéo lại vạt áo, che đậy làn da như bạch ngọc kia. Sau đó, buông lỏng tay, lười nhác nằm xuống, nhắm hai mắt lại, ngữ khí bình đạm nói: " Ngủ"

Văn Ngọc Minh ngốc lăng, không kịp phản ứng. Nhưng trong mắt người nào đó, hiển nhiên đây chính là ý tứ không tình nguyện.

Mục Trạm bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Ngươi biết, cãi lời trẫm sẽ có kết cục gì đúng không? Trẫm sẽ cột tứ chi ngươi vào dây thừng, sau đó cho cột mỗi đầu dây vào một con ngựa, cho chúng chạy theo những hướng khác nhau, thân thể ngươi cứ thể bị chia ra làm 4 mảnh….."

Văn Ngọc Minh ngây người, nháy mắt liền nằm im trên giường, còn lôi chăn đắp lên, bày ra một bộ dáng ta đã ngủ rồi vô cùng ngoan ngoãn.

Qua hai giây, hắn lại nghĩ tới cái gì, chìa ra một nửa chăn, ném lên người Mục Trạm, đắp chăn cho hắn, còn dịch dịch góc chăn.

Hoàn mỹ.

Mình mới tri kỷ làm sao.

Văn Ngọc Minh nằm ở trên giường, ngủ bên cạnh là bạo quân, trong lòng thấp thỏm, hắn vốn tưởng rằng chính mình khẳng định sẽ khẩn trương đến mức ngủ không được, kết quả long sàng quá mức mềm mại thoải mái, không biết khi nào, liền mơ mơ màng màng mà ngủ rồi, còn cảm giác được bên cạnh có cái nguồn nhiệt lớn, theo bản năng cọ qua. Bất quá, vừa mới tới gần, đã bị kéo vào, trực tiếp rơi vào một vòng tay rộng lớn ấm áp.

Chờ lại hắn trợn mắt tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là một khuôn ngực rắn chắc.

Hắn còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, hai mắt mông lung, mấy sợi tóc trên đầu có hơi loạn nhếch lên, khuôn mặt tì trên gối hằn một màu hồng nhạt, mờ mịt nhìn xung quanh, phi thường đang yêu ngốc nghếch.

“Tỉnh?”

Văn Ngọc Minh nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhìn gương mặt cười như không cười Mục Trạm, hơi giật mình, nháy mắt hoàn hồn, sau đó phát hiện chính mình vẫn đang cuộn tròn trong lồng ngực Mục Trạm, càng hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau, “…… Mạo phạm bệ hạ.”

Mục Trạm chống tay xuống giường, thong thả ung dung mà ngồi dậy, liếc mắt nhìn hắn, sau đó, bỗng chốc duỗi tay, trên eo hắn hơi ấn nhẹ một cái khiến Văn Ngọc Minh lại ngả vào trong lồng ngực mình.

Văn Ngọc Minh giật nảy mình, trán đập vào bả vai Mục Trạm, cả người tựa như nép vào trong lồng ngực rộng lớn kia, thân mật khăng khít.

Mục Trạm cúi đầu, chóp mũi khẽ cọ qua gáy Văn Ngọc Minh ngửi ngửi, trầm giọng nói: “ Trẫm phát hiện, mỗi khi có ngươi ở bên cạnh, trẫm luôn có thể ngủ rất ngon.”

Văn Ngọc Minh run lên. Đã sớm đã cảm thấy Mục Trạm có thể nhận ra cái gì đó, nhưng đột nhiên nói ra như vậy khiến bản thân mình vẫn có hơi hoảng sợ, hắn muốn nghiên cứu vấn đề tin tức tố sao?

Tay trái Văn Ngọc Minh đặt trên giường chống đỡ thân thể, không cho chính mình hoàn toàn rơi vào lồng ngực Mục Trạm. Nhưng một tay Mục Trạm đang đè lên mu bàn tay Văn Ngọc Minh, từng ngón tay luồn qua kẽ hở, mười ngón tay dính chặt vào nhau, giống như một sợi dây kiên cố đem Văn Ngọc Minh chặt chẽ giam lại.

Một cái tay khác đặt ở sau gáy Văn Ngọc Minh nhẹ nhàng nhéo, sau đó men theo những sợi tóc đen mềm mại, chậm rãi vuốt dọc sống lưng người nào đó.

Hắn chậm rì rì nói: “Ngươi dùng huân hương gì?

Trẫm rất thích. Để trẫm nghĩ xem, làm sao để lưu lại mùi hương này, để tùy thời đều có thể ngửi thấy.”

Tựa như động vật nhỏ bị tóm lấy điểm yếu, chăm chú nhìn vào kẻ thù của mình không dám nhúc nhích. Do dự một lúc, hắn thật nghiêm túc nói: “Mùi hương này trời sinh đã có, nếu bệ hạ thích, cho ta ở đây được rồi."

Hắn điên cuồng ám chỉ, chỉ chỉ chỏ chỏ bạo quân, nếu người nổi điên muốn biến ta thành tiêu bản làm thành túi thơm, mùi hương gì đó liền không có nữa đâu!

Mục Trạm  xuyên thấu qua ánh mắt hắn, tựa như nghe thấy tiếng lòng kêu gào mãnh liệt kia,cười nhẹ một tiếng, “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy, trẫm là người tàn nhẫn như vậy sao?”

Văn Ngọc Minh nghĩ thầm, đương nhiên không giống, ngươi chính là cái loại siêu siêu độc ác!

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không giết ngươi.”

Hơi thở Mục Trạm thoảng qua bên tai, khiến cho Văn Ngọc Minh cảm thấy hơi ngứa, không khống chế được run lên, nghe thấy giọng nói  mang hàm ý tối tăm, lạnh lẽo uy hiếp, tựa như tất cả suy nghĩ của hắn đều bị Mục Trạm nhìn thấu.Hắn tạm thời sẽ ở lại nơi này, nhưng nếu tìm được cơ hội chắc chắn hắn sẽ rời đi.

Bất quá, hiện tại là không thể nào, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Mục Trạm, “Ta sẽ luôn ở cạnh bệ hạ."

Hai mắt sáng,như là dòng suối nhỏ trong ánh mắt trời chói lóa, vừa sạch sẽ lại ấm áp, tràn đầy chân thành. Bị nhìn như vậy, bản thân sẽ vô thức ỷ lại cùng tín nhiệm, nội tâm mềm mại ngọt ngào kì lạ.

Mục Trạm nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, biểu tình khó lường, không biết suy nghĩ cái gì.

Văn Ngọc Minh cũng không dời tầm mắt, cười ngọt ngào, vô tình giằng co với Mục Trạm. Sau đó, hắn tự nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nghiêng nghiêng đầu, nói: “Bệ hạ nếu muốn lưu lại mùi vị, cũng không phải không có cách nào, bệ hạ cho ta thứ gì đó, để ta vẫn luôn mang theo bên mình, lâu dần sẽ dính mùi vị của ta.”

Hắn quan sát biểu tình Mục Trạm, lời nói mang theo ý tứ thăm dò, muốn nhìn thử thái độ của Mục Trạm đối với tin tức tố. Mục Trạm thích mùi vị tin tức tố của hắn,đối với cuộc sống trong cung sau này cũng có lợi, tuy vậy hắn cũng không thích lúc nào cũng ở cạnh Mục Trạm.

Mục Trạm rũ mắt, thế nhưng giống như thật sự hắn đang tự hỏi về tính khả thi của việc này.

Sau đó, hắn bỗng nhiên duỗi tay bế Văn Ngọc Minh từ trong lồng ngực chính mình đặt lên trên giường, đứng dậy lệnh cho cung nhân cầm quần áo lại đây.

Văn Ngọc Minh khó hiểu mà  nhìn Mục Trạm, không nói hai lời, trực tiếp cởi áo ngoài của mình, mặc vào bộ đồ chuyên dụng của hoàng đế- long bào….

Mục Trạm thư thái ngồi một bên, hơi hơi gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, “Ngươi mặc cái này, không được cởi ra.”

“……”

Văn Ngọc Minh há hốc mồm không biết nói gì. Hắn vốn dĩ tưởng rằng chỉ là cầm cái túi thơm hay gì đó….như thế nào đã mặc long bào rồi???

Ngươi là bạo quân không vẫn là gọi hôn quân đi? Long bào có thể tùy tiện cho người ta mặc hả? Người không hiểu chuyện nói hắn là hồng nhan họa thủy hoặc hồ ly tinh được không.

Long bào dựa theo dáng người Mục Trạm làm ra, Văn Ngọc Minh mặc vào thì có chút lớn, lỏng lẻo, tay áo quá dài, như thể hắn là tiểu hài tử trộm mặc quần áo của ca ca.

Cho hắn mặc như vậy, thời điểm ra ngoài, Triệu Đức Toàn nhìn thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, cuống quít quỳ rạp xuống đất. Mà Mục Trạm cực kỳ tự nhiên, còn có chút không kiên nhẫn nói: “Triệu Đức Toàn, có chút này đã bị dọa, theo trẫm lâu như vậy, có ích lợi gì."

Triệu Đức Toàn cáo tội, vội vàng bò dậy, cung kính cúi đầu đứng ở một bên, trong lòng lại là sóng to gió lớn, khó có thể bình phục.

Hắn nghĩ thầm, Thánh Thượng thật là sủng ái Văn công tử,nói không chừng ngày nào đó, Thánh Thượng cười cười đem người ấn trên long ỷ, hắn nếu lại nhìn thấy có lẽ sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro