Chap 143 + 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 143: Các ngươi liền cho trẫm đáp án như vậy?

Hắn không biết, trong lòng Quân Mặc Ảnh cũng rất loạn.

Nếu vụ ám sát kia thật có liên quan với Phượng Thiển, nếu nàng mất trí nhớ là thật thì thôi, nếu là giả, chính là lòng của nàng thâm trầm đến cực điểm, ngay cả hắn cũng không nhìn ra manh mối.

Như vậy, khả năng nàng là mật thám Tây Khuyết liền lớn hơn.

Im lặng rất lâu, đột nhiên Quân Hàn Tiêu ngẩng đầu, giống như thần kinh hỏi một câu: "Chẳng lẽ lúc trước hoàng huynh để tiểu hoàng tẩu ởbên người, vì thử nàng có đúng là mất trí nhớ hay không?"

Nói xong hắn liền hối hận.

Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Quân Mặc Ảnh trầm xuống, liền ngay cả không khí quanh mình cũng lạnh hơn nhiều.

Quân Hàn Tiêu không khỏi thầm mắng mình nói năng không nghĩ, minh biết rõ hoàng huynh đối xử với tiểu hoàng tẩu không bình thường, sao phải hỏi ra vấn đề loạn thất bát tao như vậy.

Cái miệng nhanh nhảu đáng chết.

Đang oán thầm, Quân Mặc Ảnh trầm giọng hỏi một câu: "Lần này ngươi trở về, Long Vi đi theo sao?"

"Hả?" Quân Hàn Tiêu hoàn toàn không phản ứng lại.

Hoàng huynh còn đang u ám sao đột nhiên nhắc tới việc này?!

"Trẫm hỏi ngươi, Long Vi có đi theo ngươi trở về không?" Quân Mặc Ảnh nhíu mi liếc mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên đã không kiên nhẫn.

Trên mặt Quân Hàn Tiêu khó có được hiện lên một chút hồng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, nghẹn một hơi ấp úng nói: "Cùng đi theo."

"Có thời gian mang nàng đến trong cung đi một chút cũng không phải không thể, Thiển phi rất thích nàng."

"Hoàng huynh!" Quân Hàn Tiêu quýnh lên, trên mặt hồng lợi hại hơn: "Thần đệ và nàng không có gì!!"

Quân Mặc Ảnh xuy một tiếng: "Trẫm nói ngươi và nàng có cái gì sao?"

"...." Được rồi, hoàng huynh ngài thắng.

Quân Mặc Ảnh đứng dậy, thản nhiên nói: "Trẫm đã để Thái y đi xem, nếu thực có chuyện gì, hôm nay có thể biết kết quả."

Thẳng đến khi bóng dáng màu vàng đi qua hắn, lướt qua, cuối cùng bước ra cửa Ngự Thư Phòng, Quân Hàn Tiêu mới phản ứng lại hoàng huynh nói là chuyện gì.

Đây là để Thái y bắt mạch cho tiểu hoàng tẩu.

Quân Hàn Tiêu bất đắc dĩ, tư duy hoàng huynh cũng quá lớn, quả nhiên không phải người bình thường có thể lý giải.

Ai, bất quá, chỗ tiểu hoàng tẩu trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Quân Mặc Ảnh trở lại cung Phượng Ương, Thái y vội tới bắt mạch cho Phượng Thiển vừa vặn còn chưa đi, liền ngay cả viện chính Thái y viện cũng đến đây.

Thấy đế vương, vội vàng cung kính hành lễ.

Kỳ thật bây giờ nhóm Thái y vẫn e ngại vị chủ tử cung Phượng Ương, tuy nói lúc trước không hay ho chỉ có Trịnh Thái y, nhưng thật ra đắc tội chủ tử này là toàn bộ Thái y viện.

Cho nên từ lúc vào đến bây giờ, nhóm Thái y đều nơm nớp lo sợ, sợ xảy ra chuyện.

Giờ phút này thấy đế vương trở về, trong lòng liền càng khẩn trương, sợ cách lâu như vậy, đế vương lại tìm bọn họ tính sổ, tuy rằng khả năng này cũng không lớn.

"Thế nào, bệnh mất trí nhớ của Thiển phi có thể trị không?" Quân Mặc Ảnh tùy ý tìm ghế ngồi bên cạnh Phượng Thiển.

Viện chính đáp: "Bẩm Hoàng Thượng, hiện tại Thiển phi nương nương cũng không có gì trở ngại, nhưng có thể là tụ huyết trong đầu còn chưa hoàn toàn tán đi, cho nên vẫn không thể khôi phục trí nhớ."

Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm.

"Nhìn lâu như vậy, các ngươi liền cho trẫm đáp án này?!"

Viện chính bị dọa, vội vàng quỳ xuống, vài người bên cạnh đều quỳ xuống.

"Vi thần đáng chết!" Mấy người trăm miệng một lời.

Phượng Thiển bất đắc dĩ, thừa dịp tất cả mọi người cúi đầu, nhẹ đẩy hắn một chút.

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 144: Kỳ thật nàng rất muốn hỏi một câu

Quân Mặc Ảnh mím chặt môi mỏng, trong mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia phức tạp.

Thái y lo lắng đề phòng quỳ, không dám thở mạnh một tiếng, sợ Thiển phi sẽ khuyến khích đế vương tính nợ mới nợ cũ với bọn họ, vậy đầu bọn họ có thể chuyển nhà rồi.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy đế vương nói chuyện, viện chính không khỏi đánh bạo, vụng trộm ngẩng đầu ngắm đế vương.

Cũng không nghĩ tới vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đế vương, trong lòng rùng mình, bối rối cúi đầu xuống. Lại nghe thấy đế vương nói: "Trở về ngẫm lại thật tốt, nếu có biện pháp nào có thể chữa khỏi cho Thiển phi, lại đến nói cho trẫm."

Không nghĩ đế vương thay đổi nhanh như vậy, đầu tiên là Thái y sửng sốt, rồi sau đó hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đa tạ Hoàng Thượng khai ân."

Sau khi đi ra rất xa, bọn họ mới chậm rãi nhớ lại một màn vừa rồi ở cung Phượng Ương.

Giống như, Thiển phi cũng không chán ghét bọn họ như vậy, ít nhất chưa từng khó xử bọn họ ngay trước mặt.

Giống như, quan hệ giữa Thiển phi và đế vương rất kỳ quái, nếu bọn hắn không nhớ lầm, sau khi đế vương vào cửa, từ đầu tới đuôi Thiển phi cũng chưa thỉnh an đế vương.

Phượng Thiển nhìn Thái y mênh mông cuồn cuộn đến, lại mênh mông cuồn cuộn đi, kết quả bận nửa ngày, còn chưa tra ra được gì, thật sự là lang băm.

Nếu đặt ở hiện đại, bệnh mất trí nhớ nho nhỏ của nàng a a a, được rồi, mất trí nhớ xác thực khó trị.

"Vừa rồi ngươi hung dữ với bọn họ như vậy làm gì, không phải ngươi nói, cho dù ta không thể khôi phục trí nhớ cũng không sao cả sao?" Phượng Thiển rót cho Quân Mặc Ảnh chén trà, lại rót cho mình một ly, cuối cùng một bên quệt cái miệng nhỏ nhắn, một bên ghét bỏ oán giận nói.

Mắt Quân Mặc Ảnh chợt lóe, đột nhiên vươn tay, dùng sức túm nàng một phen.

Động tác mau suýt nữa làm cho Phượng Thiển dính một thân nước, trong tay trà trản ra vẫn không thể may mắn thoát khỏi bị rơi, phát ra một tiếng vang "Phanh".

Không đợi nàng chửi ầm lên, đột nhiên Quân Mặc Ảnh ôm lấy gáy của nàng, ngăn chặn miệng nàng.

Dùng ấm áp của hắn, khó khăn hôn nàng, mang theo một tia bá đạo dã man.

Phượng Thiển bị động tác của hắn khiến cho kinh ngạc quên phản ứng, liền như vậy ngạc nhiên nhìn hắn.

Thẳng đến khi Quân Mặc Ảnh hơi bất mãn dùng đầu lưỡi mở miệng của nàng, đầu lưỡi thẳng vào sâu trong cổ họng nàng, Phượng Thiển mới phản ứng lại. Vội vàng hít sâu một hơi, thân thể lại vì vừa rồi một lát hít thở không thông mà mất khí lực, bản năng đưa tay đặt lên cánh tay nam nhân, dùng sức trên người hắn.

Mới đầu còn là bị động thừa nhận, lại không biết khi nào thì chủ động lại, xưa nay Phượng Thiển không tốt như thế nhưng lại đùa dai hút đầu lưỡi hắn.

Quân Mặc Ảnh dừng động tác một chút, kinh ngạc qua đi, mãnh liệt mút vào, đòi lấy.

Có lẽ là vì tư vị giao triền quá mức tuyệt vời, dần dần, thành khí thế hừng hực như vậy, dáng vẻ khó phân.

Lúc Lưu Nguyệt vào cửa, thấy một màn này, nhất thời mắt bừng đỏ, vội vàng lui ra ngoài.

Hoàng Thượng đau nương nương như vậy, nương nương thật đúng là hạnh phúc.

Nếu có người có thể ôn nhu với nàng như vậy thì tốt rồi.

Trong điện, Quân Mặc Ảnh buông Phượng Thiển ra, Phượng Thiển hít từng ngụm khí thở hổn hển vài tiếng, hai gò má đỏ bừng, trong ngực lại phập phồng theo hô hấp của nàng.

Kỳ thật nàng rất muốn hỏi một câu, đột nhiên hôn nàng làm gì?!

Nhưng mà vấn đề này, đổi lại là mỹ nữ nào cũng không hỏi ra miệng.

"Thiển Thiển!"

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 145: Trẫm cũng không nói như vậy

"Hả?" Phượng Thiển lên tiếng, bị Quân Mặc Ảnh ôm ngồi lên đùi, hai trán chạm vào nhau, hai mắt đầy ôn tình.

Thấy hắn không nói lời nào, Phượng Thiển nhíu mày: "Kỳ thật ngươi vẫn để ý đúng không?"

Nàng hạ mi mắt, nhỏ giọng nói: "Có phải ngươi cảm thấy, ta mất đi trí nhớ, liền giống người ngốcc, cho nên hy vọng ta có thể nhanh khôi phục trí nhớ đúng không?"

Tựa như lúc nàng vừa mới tỉnh lại cho rằng như vậy, cổ nhân đều đối đãi với người mất trí nhớ như người ngốc.

"Không có, trẫm không hy vọng. Như vậy cũng rất tốt." Quân Mặc Ảnh lập tức ngắt lời nàng nói.

Dừng một lát, mới nói tiếp: "Trẫm chỉ sợ Thiển Thiển mất hứng."

Phượng Thiển cho là hắn sốt ruột an ủi, cho nên không chú ý dùng từ, dù sao, câu "Trẫm không hy vọng" kia thật sự rất cổ quái.

"Vậy được rồi, ngươi đã không ngại, cũng đừng vì chuyện này phiền lòng." Phượng Thiển cười tủm tỉm ôm cổ hắn: "Nhưng mà nếu ngày nào đó ngươi đột nhiên lại để ý, nhớ thông báo cho ta một tiếng."

Đến lúc đó, nàng liền thức thời né tránh, không ngại mắt hắn.

"Sẽ không, vật nhỏ, không có một ngày như vậy." Quân Mặc Ảnh thở dài mấy không thể nghe thấy.

Chỉ cần nàng vẫn giống như bây giờ, cho dù là nàng vĩnh viễn nhớ không nhớ được chuyện trước kia, hắn cũng sẽ không để ý.

Quân Hàn Tiêu về đến cửa Vương phủ gặp phải một đại thần có quan hệ tốt với hắn, đối phương cho mời, hắn cũng không từ chối, dùng xòn bữa tối mới trở về.

Bên trong ánh đèn đuốc, thấp thoáng một bóng dáng thanh mảnh đập vào mi mắt.

Đứng ở trước cửa lớn Vương phủ, đứng cách không xa thị vệ, vừa đủ khoảng cách an toàn sẽ không bị đuổi đi.

Quân Hàn Tiêu nhíu chặt mi tâm.

Khi hắn đi qua người Long Vi, như nhìn thấy miệng nữ tử giật giật, như là có cái gì muốn nói với hắn.

Nhưng Quân Hàn Tiêu đánh giá, bà điên này nói đến nói đi đơn giản muốn mình lấy nàng, vẫn là không nghe thì tốt hơn.

Đáng ghét.

Chính là, lúc sắp sửa vào cửa, Quân Hàn Tiêu vẫn không nhịn được, đưa lưng về phía nàng nói một tiếng: "Cho dù ngươi đứng ở cửa một đêm cũng vô dụng, bổn vương nói qua, sẽ không đáp ứng ngươi việc gì. Vẫn sớm về Giang Nam của ngươi đi!"

Long Vi nắm chặt lòng bàn tay, không nói chuyện.

Bất quá cho dù nàng muốn nói cái gì, Quân Hàn Tiêu cũng không cho nàng một cơ hội, bởi vì ngay khoảng khắc Quân Hàn Tiêu bước vào Vương phủ, cánh cửa đại môn màu đỏ son lại một lần nữa chậm rãi đóng chặt.

Cung Phượng Ương.

Trong ngoài điện đều là ánh nến, ánh đèn khí trời, huân hương lượn lờ.

Hôm nay Phượng Thiển cũng không mệt, ở trên giường nằm hồi lâu cũng không ngủ được, không nghĩ tới cái gì, cứ như vậy bị vây trong trạng thái mơ hồ.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên ánh nến ngoại điện tắt. Phượng Thiển hồi thần, biết Quân Mặc Ảnh đã phê xong tấu chương, vì thế lúc hắn vào, ngẩng đầu nhìn hắn.

Vào đông đệm chăn rất nặng, trải ở trên giường thành mảng lớn, mà Phượng Thiển chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài, mái tóc rối bời trên gối, con mắt ngập nước chuyển động không ngừng.

Không nói khoa trương, liền giống đứa nhỏ.

Đuôi long mày Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch, khóe môi gợi lên nụ cười khó hiểu.

"Thiển Thiển không ngủ, là chờ trẫm sao?"

Phượng Thiển ngẩn ra, giây lát sau lắc đầu: "Không phải, ta chỉ không ngủ được mà thôi."

"Vật nhỏ khẩu thị tâm phi." Ý cười của Quân Mặc Ảnh càng sâu vài phần: "Ngoài miệng nói không phải, trong lòng sợ là sớm nghĩ tới trẫm nghĩ đến nhanh đi?"

Nhìn thấu bên trong!

Phượng Thiển trừng hai mắt: "Ngươi đùa cái gì vậy, vừa mới thấy qua, có cái gì tốt mà nghĩ tới?!"

"Trẫm không nói cái này."

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 146: Thân bất do kỷ

Không phải này?!

Vẻ mặt Phượng Thiển mờ mịt, đó là người nào?

Quân Mặc Ảnh không tiếp tục nói tiếp, từng bước một đi đến chỗ nàng. Mặc thường phục màu lam tạo cảm giác nhẹ nhàng, tạo ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng, như đã nhấc lên một tầng bọt nước trong lòng Phượng Thiển.

Nam nhân này, ngay cả đi đường cũng phải đẹp trai như vậy sao?

Thân thể Phượng Thiển ở trong chăn cuộn thành một đoàn, ôm trái tim nhỏ của mình, ánh mắt ngập nước nhìn nam nhân càng ngày càng gần mình, vẻ mặt không che dấu mê muội không thể nghi ngờ làm lòng Quân Mặc Ảnh bốc lên một ngọn lửa.

"Còn đau không?" Quân Mặc Ảnh đứng ở bên giường, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống nàng, đuôi lông mày khóe mắt lại mang theo một cỗ mị hoặc.

Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không, vì cái gì lời nam nhân này nói một câu nàng cũng không nghe hiểu.

Hơn nửa ngày, đột nhiên nàng vươn tay từ trong chăn ra, nhìn thoáng qua cánh tay đâm bị thương, kinh ngạc lắc đầu: "Không đau."

Quân Mặc Ảnh nhíu mi: "Ừm, không đau là tốt rồi."

Phượng Thiển liền nhìn hắn cởi từng lớp từng lớp y phục, khi trên người hắn chỉ còn một cái áo ngủ mỏng tanh, thấp thoáng có thể thấy được đôi vai gầy gò, ngực, cơ bụng của nam nhân.

Đờ mờ!!!

Trực tiếp quyến rũ!

Lúc này nàng hoàn toàn hiểu được vừa rồi Quân Mặc Ảnh nói câu kia có ý tứ gì, còn đau không đương nhiên là nơi đó.

Bà nội nó, quả nhiên nàng vẫn rất thuần khiết!

"Đau, ta còn đau rất Quân Mặc Ảnh, ta vừa mới tốt, ngươi đừng lại biến ta chỉ nằm trên giường, ta còn muốn ngắm cảnh."

"Ừ, trẫm sẽ nhẹ một chút." Quân Mặc Ảnh không giận cười lại, tư thái tao nhã xốc chăn trên người nàng lên, sợ nàng bị lạnh, lại vội vàng ôm nàng vào trong lòng.

"Cái gì nhẹ một chút?" Phượng Thiển phát điên đánh vào ngực hắn, thế nhưng đánh đến cơ ngực a a a. Sao nam nhân này nơi nơi đều là quyến rũ vậy làm nàng run lên, đột nhiên ý thức được mình lại mê trai vào lúc này, vội vàng nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn mắng: "Ta vốn không nói ý tứ kia có được không?"

"Trẫm biết, trẫm đều biết." Quân Mặc Ảnh vuốt đầu nàng, thấp giọng dụ dỗ, đánh gãy lời của nàng.

Phượng Thiển tặng cho hắn ánh mắt, ngươi biết cái rắm!!

"Có phải Thiển Thiển sợ đau hay không? Yên tâm, trẫm nhất định sẽ không dùng sức như vậy." Quân Mặc Ảnh nhẹ thở dài một hơi, như là cố ý, cắn tai nàng xấu xa cười nhẹ: "Lại nói tiếp, đó là lần đầu tiên của Thiển Thiển, trẫm nên khống chế mới đúng. Thật sự là Thiển Thiển rất chủ động, rất mê người, làm cho trẫm nghĩ khống chế cũng khó."

Giọng nói trầm thấp ôn nhu quả thực rất mê người, hơn nữa cặp ma trảo không ngừng khiêu khích trên người nàng, Phượng Thiển khóc không ra nước mắt phát hiện thế nhưng hô hấp của mình cũng dồn dập.

Cố tình lời nam nhân chết tiệt này nói ra còn trêu chọc như vậy.

Rất chủ động, rất mê người!

Là như nàng nghĩ tới sao?

Nàng trúng mị dược, thân bất do kỷ được không?

Nhớ lại lần phóng túng duy nhất từ trước đến nay kia, Phượng Thiển có ý nghĩ muốn tìm chết.

Chết tiệt!!

Sao nàng không lưu lại ấn tượng tốt đẹp chút, sao phải xảy ra ở dưới tình huống bị người khác kê đơn vậy.

Sớm biết là như thế này, còn không bằng sớm tìm đêm dài vắng vẻ đè nam nhân này đi.

"Vật nhỏ, nói cho trẫm, nàng cũng muốn, có phải hay không?"

"Không nghĩ tới."

Phượng Thiển nghiến răng nghiến lợi rặn ra hai chữ, âm thanh buộc chặt, thân thể run rẩy không ngừng.

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chap 147: Nói dối cũng không phải là thói quen tốt

Quân Mặc Ảnh cúi đầu cười.

"Xấu xa này nọ, nói dối cũng không phải là thói quen tốt. Nhìn thân thể của nàng thành thực hơn nhiều, nàng nên học hỏi."

Học, em, gái, ngươi!!!

Phượng Thiển thở dồn dập hổn hển, hai con mắt trừng lớn, nhưng với bầu không khí ái muội lửa nóng hiện tại kết hợp với dáng vẻ xuân sắc của nàng, thấy thế nào cũng không giống tức giận. Ngược lại giống làm nũng nỉ non, muốn nói còn ngại.

Ý cười trên mặt Quân Mặc Ảnh càng ngày càng sâu, càng ngày càng mê người, đều nói "Phong tình" chỉ dùng để hình dung nữ nhân, nhưng Phượng Thiển cảm thấy, nam nhân này chính là thuộc loại giơ tay nhấc chân đều chứa phong tình. Ở trong nhận tức của nàng, ngày thường người đẹp không ít, nhưng bất luận là ai, đều không có cách nào đánh đồng với nam nhân này.

Giờ phút này, mắt phượng của hắn dừng ở người nàng thật lâu, từ trên xuống, hết sức mị hoặc, như làm cho nàng chết đuối tại bên trong con ngươi màu đồng thâm thúy kia.

Một tiếng gọi "Thiển Thiển", sủng nịch lưu luyến, ôn nhu đầy đủ.

Phượng Thiển miệng khô lưỡi khô nuốt nước miếng, rốt cục không thể nhịn được nữa quát: "Quân Mặc Ảnh, ngươi trêu chọc đủ rồi đó!"

"Vật nhỏ, sao mỗi lần đều gấp như vậy?"

"..."

Trong lòng Phượng Thiển có hàng vạn con ngựa rít gào chạy qua.

"Tốt lắm, thỏa mãn nàng." Quân Mặc Ảnh dừng ở nơi mềm mại trước ngực nàng, bàn tay to lớn dùng sức, khiến tiếng mắng thô bạo sắp phát ra của Phượng Thiển biến thành một tiếng hô nhỏ yêu kiều.

Như là ngại hắn nắm chặt, Phượng Thiển không tự chủ được nhíu mày, biểu tình trên mặt giống như khó chịu, giống như sung sướng.

Quân Mặc Ảnh gần như thần tốc bóc sạch sẽ y phục trên người nàng, ôm vào trong ngực vừa hôn vừa sờ, rõ ràng cũng không phải lần đầu tiên thấy, lại như là nhìn thấy đồ chơi mới, chung quanh thưởng thức vỗ về chơi đùa.

"Thiển Thiển thực mềm, khiến trẫm yêu thích không muốn buông tay."

Phượng Thiển biết nam nhân này đang chơi đùa, đơn giản cắn răng cười nói: "Đa tạ khích lệ, Hoàng Thượng ngài cũng không kém nhìn một cái cơ ngực cơ bụng của ngài, sờ lên thật sảng khoái, cũng khiến người khác yêu thích không buông tay "

Động tác cuẩ Quân Mặc Ảnh bị kiềm hãm, khóe mắt giựt giựt mấy cái khó có thể nhận ra.

Tâm tình Phượng Thiển tốt hơn.

Nhưng không đợi nàng đắc ý được lâu, đột nhiên nụ hồng trước ngực bị nam nhân cắn một ngụm, tư vị nửa đau nửa không làm cho nàng "A" một tiếng dựng người lên, lại tặng mình vào miệng nam nhân.

Quân Mặc Ảnh dùng sức cắn, phát ra từng tiếng chậc chậc, chợt lại lấy đầu lưỡi đảo qua, mềm nhẹ liếm vài cái.

"Vật nhỏ, luôn chủ động như vậy..."

Bởi vì miệng cắn này nọ, tiếng của Quân Mặc Ảnh có vẻ có chút mơ hồ không rõ, nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai Phượng Thiển.

Phượng Thiển tức giận đến trước mắt biến thành màu đen: "Cô nãi nãi chủ động làm sao vậy ngươi không được à, vậy đương nhiên đến lượt ta đến bằng không còn làm như thế nào tiếp tục xuống?!"

Nam nhân không thể nghe nhất chính là người khác nói hắn không được, hơn nữa người kia lại là nữ nhân dưới thân hắn, quả thực chính là sỉ nhục rất lớn. Tuy rằng Phượng Thiển nói hưu nói vượn, còn thành công khiến Quân Mặc Ảnh tức giận lên.

"Không được?!"

Hắn nhíu mắt phượng lại, khóe miệng gợi lên một chút ý tứ không rõ: "Xem ra trẫm rất cần để Thiển Thiển tự mình cảm thụ một chút, rốt cuộc trẫm có được hay không?"

Lời còn chưa dứt, bỗng dưng Quân Mặc Ảnh hạ thân dưới, dùng sức khai phá bên trong khe rãnh kia.

Hai mắt Phượng Thiển vừa lật, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nam nhân liên tục đâm chọc không ngừng, một bên tâm Phượng Thiển chảy máu, một bên đau hô: "Ta biết sai rồi, không bao giờ hồ ngôn loạn ngữ nữa!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro