Chap 318 + 322

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 318: Chỉ thị của lão bà chính là thánh chỉ

Nàng run run người, đột nhiên suy yếu nói: "Quân Mặc Ảnh, ta thật là bực bội, ngươi để ta ra ngoài đi, để cho ta...... Lấy hơi chút......" Giọng nói đều đứt quãng, nghe như là người sắp chết.

Mặt Quân Mặc Ảnh liền biến sắc, bỗng chốc thu tay lại, một giây kế tiếp lại lần nữa đắp chăn lại cho nàng.

"Thì sao, tại sao lại đột nhiên buồn bực?" Hắn rõ ràng nhớ động tác của mình rất nhẹ, phải không có khác biệt với lúc nàng còn chui trong chăn, sao đột nhiên như vậy?

Nhưng không nghĩ ngay vào lúc này, chăn bị người từ bên trong vén lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười tủm tỉm liền lộ ra.

Quân Mặc Ảnh sửng sốt một chút, huyệt thái dương cũng nhảy lên.

Phượng Thiển cười cười liền phát hiện khuôn mặt nam nhân từng tấc từ trắng chuyển xanh, biến thành đen rồi, cuối cùng khi hắn hoàn toàn biến thành một khối than, rốt cuộc Phượng Thiển ý thức được chuyện lớn rồi.

Cười cho xong, nhẹ nhàng tằng hắng một cái, Phượng Thiển nghiêm mặt nói: "Quân Mặc Ảnh, chuyện là như vầy......"

"Hả?"

Nam nhân híp mắt, giọng nói từ từ kéo lên, chứa đựng nụ cười lạnh bạc nguy hiểm.

Phượng Thiển suy nghĩ một chút, bỉu môi vẫy tay về phía hắn: "Ngươi qua đây một chút, ta nói cho ngươi biết."

Mặc dù mặt Quân Mặc Ảnh còn đen, nghe lời của nàng..., môi mỏng khẽ nhấp, nhưng vẫn tới gần nàng.

Phượng Thiển thừa cơ hội này, vừa nhắm mắt, hạ quyết tâm, đột nhiên vòng chắc cổ của hắn không cho hắn chuyển động, quấy nhiễu nói: "Quân Mặc Ảnh, ngươi đừng cử động, hiện tại ta đau lưng, cái mông cũng đau, ngươi nhúc nhích ta liền đau muốn chết, đau chết!"

"......"

Ấn đường của nam nhân cuồng loạn.

Bây giờ vật nhỏ này thật là cái gì cũng dám nói đúng không?

"Quân Mặc Ảnh, ngươi nói người thân là nam nhân, nên cho phép nữ hài tử đúng lúc nũng nịu giả bộ uất ức, đúng không?"

"Ta?"

Phượng Thiển hít một hơi thật sâu: "...... Đây không phải là trọng điểm!"

Dù sao bây giờ nàng không thấy được thái độ của nam nhân, liền dứt khoát giả vờ không biết hiện tại hắn nhất định là mặt đen thui, một loạt thủ đoạn ôm hắn la lối om sòm làm nũng toàn bộ dùng đến.

Hơi thở tràn đầy mát mẻ ngọt ngào, Quân Mặc Ảnh khẽ đảo mắt, khóe môi từ từ chứa nâng lên nụ cười như không, thuận thế ngồi xuống bên người nàng, đôi tay đưa đến sau lưng của nàng.

"Cái gì mới là trọng điểm?"

"Trọng điểm à, ngươi phải dễ dàng tha thứ tất cả sai lầm ta phạm vào!" Phượng Thiển nói như đúng.

"Mặc kệ ta lừa ngươi, đánh ngươi hay là thế nào, dù sao người mang thai là lớn nhất, ngươi phải chiều ta thân là phụ nữ có thai. Nếu không phụ nữ có thai tâm tình không tốt, chính là ảnh hưởng đến đời kế tiếp của đất nước. Đến lúc đó ngộ nhỡ sinh ra người không đứng đắn, vậy ngươi chính là đầu sỏ gây nên!"

Nam nhân thật vất vả hòa hoãn xuống sắc mặt lại đen, thậm chí càng đen hơn mới vừa rồi.

"Nàng cứ nguyền rủa con trai mình như vậy sao?"

"Nữ nhi!"

"...... Vậy nàng nguyền rủa đứa bé của mình như vậy sao?"

"Đây không phải là nguyền rủa, ta giảng đạo lý nêu ví dụ với ngươi. Tất cả chỉ là giả thiết, chỉ là vì nói cho ngươi biết, không thể khi dễ ta, phải chiều ta."

Nói đơn giản… Chỉ thị của lão bà chính là thánh chỉ!

Chỉ là lời này Phượng Thiển tuyệt đối không dám nói ra miệng.

Quân Mặc Ảnh đỡ trán, bại hoàn toàn.

Cúi đầu thở dài một tiếng, hắn đi đến gần hôn một cái vào trán của nàng: "Được, mặc kệ trẫm là bị đánh hay bị mắng, dù sao Thiển Thiển lớn nhất."

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 319: Đây là muốn mời trẫm?

Coi như không có hài tử trong bụng, tình huống không đã trải qua như vậy sao?

Huống chi hiện tại xuất hiện bào thai nhỏ.

Quân Mặc Ảnh có lúc không khỏi cảm thấy, hắn làm hoàng đế cũng rất thất bại, thế nào lúc nhìn vật nhỏ, sửng sốt nửa câu nói nặng cũng nói không ra được đây?

Tuyệt đối là tới đòi nợ.

"Cũng không còn gì nữa."

Phượng Thiển hừ một tiếng, khóe miệng không thể kìm nén cong lên, cười ha hả nằm ở đầu vai hắn không ngừng lộn xộn.

Chiêu này thật đúng là hoàn mỹ, chẳng những né được đề tài đáng chết kia, còn đánh dấu lại tất cả chủ quyền lãnh thổ của mình… toàn thắng!

"Vật nhỏ, nàng không mệt sao?" Trong giọng nam nhân bị nàng ôm lộ ra mười phần bất đắc dĩ, cắn một cái trên lỗ tai nàng, trằn trọc cọ sát lẫn nhau, hơi thở nóng bỏng cùng mùi Long Tiên Hương phả vào giữa lỗ tai và cổ nàng.

Phượng Thiển rụt cổ một cái, ngứa muốn chết, nhưng mà trên mặt lại cười xấu xa: "Thật ra thì ngươi tương đối mệt mỏi đúng không?"

Nếu như so sánh, nàng nằm ở trên giường tốt hơn hắn khom lưng cúi người chứ?

"Trẫm cũng không phiền hà." Có thể ôm nàng như vậy, vô cùng tốt.

Phượng Thiển rầm rì hai tiếng, cuối cùng vẫn kệ hắn, ôm như vậy không mệt mới là chuyện lạ.

"Cánh tay ta hơi mỏi, vẫn không nên ra ngoài." Nàng giang hai cánh tay sang hai bên, tay phải vỗ giường một cái: "Đến đây đi, nhìn ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta chia ngươi một nửa giường."

Quân Mặc Ảnh nhíu mày: "Đây là đang muốn mời trẫm?"

Khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiển đỏ lên, bản năng muốn phủ nhận.

Chỉ là đột nhiên giống như là lại nghĩ tới cái gì, mắt nàng thoáng qua một tia sáng rỡ.

Hắng giọng một cái, lấy một loại giọng nói mềm mại đáng yêu đến mềm yếu nói: "Đúng vậy, hoàng đế bệ hạ, thần thiếp chính là muốn mời ngài."

Nàng khẽ cắn môi dưới, cứ như vậy giương mắt nhìn hắn, đối mắt ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như nụ hoa xấu hổ chờ nở, mị hoặc như muốn chảy ra nước.

Lần đầu tiên Quân Mặc Ảnh biết, thì ra là cùng một người, có thể có cả thanh thuần hết sức và mị hoặc mê người, thậm chí là đồng thời sinh ra.

Yêu tinh!

Một cỗ lửa nóng vọt tới óc.

Trong mắt phượng đen tuyền của nam nhân lộ ra ánh sáng khác thường, lộ ra mấy phần diêm dúa lẳng lơ, mấy phần mị hoặc, môi mỏng ẩn chứa nụ cười nhiếp tâm phách, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn nàng.

Rõ ràng hắn không làm gì, lại khiến Phượng Thiển có cảm giác nam nhân này hoàn toàn buộc chặt nàng.

Lam nhan họa thủy!

Hai người cứ như vậy đặt tên cho đối phương ở trong lòng.

Phượng Thiển cảm thấy, may mà bây giờ nàng đang giả dạng tiểu tức phụ, ánh mắt lóe lên hai cái. Nếu không lúc làm người ta ngượng ngùng như vậy, đối mặt với một nam nhân không biết xấu hổ, nàng phải làm sao mới có thể chống lại thực lực phi phàm như thế?

Bỗng nhiên, trong mắt Phượng Thiển chứa đầy kinh ngạc, nam nhân quả như theo lời nàng nhào tới trên người nàng.

Không, chuẩn xác hơn là nằm xuống cạnh nàng, sau đó rất "Tự giác" lấy cách không đè người nàng phủ lên nàng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Phượng Thiển nuốt nước miếng một cái, sắc mặt lập tức ửng hồng.

"Muốn làm gì? Những lời này phải do trẫm hỏi mới đúng?"

Quân Mặc Ảnh nói chuyện rất chậm, rất chậm, cũng chính bởi vì như vậy, mỗi câu mỗi chữ, đều như đánh vào ngực Phượng Thiển, khiến cả người nàng tê dại.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 320: Tiểu yêu tinh!

"Này, Quân Mặc Ảnh......"

"Hả?"

Vừa lên tiếng, nam nhân vừa dùng tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xoa nhẹ mấy cái liền không động nữa. Từ trên cao nhìn nàng, đường cong nơi khóe miệng càng thêm chói mắt.

Trong lòng Phượng Thiển vừa kéo vừa đẩy lắp bắp nói: "Ta...... Hiện tạ ta như vậy, ngươi muốn làm gì?"

Có muốn phát rồ như vậy không?

"Không phải nàng nói, muốn mời trẫm sao?" Trầm thấp, khàn khàn, mị hoặc.

Nam nhân này, còn lý luận!

Phượng Thiển giận: "Mời ngươi nằm trên giường, không phải là nằm trên người ta!"

Nàng tự kiểm điểm mình một cái trong lòng, cuối cùng cảm thấy… ừm, đây phải trách hắn nghe không hiểu, nàng diễn tả rất rõ ràng không phải sao?

Vì vậy nàng thay đổi ánh mắt hấp dẫn vừa rồi, ngược lại ghét bỏ hung ác nhìn hắn chằm chằm.

Chỉ là mặt của nam nhân này, thật đúng là nhìn mãi không chán, thấy thế nào vẫn thoải mái.

Lúc đối với nàng dịu dàng, lanh lảnh như ngọc; lúc ở trên giường hấp dẫn nàng, gian manh mị hoặc; lúc nổi giận với nàng, chìm liễm cũng không mang bén nhọn; lúc "Bất bình dùm nàng”, tài năng lẫm liệt, khí thế khắp người.

Nhưng bất luận là lúc nào, hắn cũng có một đặc điểm chung, đường cong khuôn mặt vĩnh viễn đều đẹp.

"Không nên nhìn trẫm như vậy." Mắt Quân Mặc Ảnh tối sầm lại, ngay tiếp theo giọng nói cũng khàn hơn.

Phượng Thiển sửng sốt một chút, liếm môi một cái: "À?"

"Tiểu yêu tinh!"

Trầm giọng mắng một câu như vậy, trong lúc Phượng Thiển ngạc nhiên, đột nhiên Quân Mặc Ảnh cúi người, nắm cằm nàng hôn lên.

Mẹ nó!

Thật đúng là......

Phượng Thiển trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nóc trướng, con ngươi chuyển động một cái, dời tầm mắt, nhìn thấy hàng mi dài thon mảnh của hắn, liền bỗng dưng bị bàn tay ấm áp mang theo vết chai che lại.

Trước mắt tối đen như mực.

Bị động thừa nhận nam nhân hung ác hôn, Phượng Thiển thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, thân thể cũng không nhịn được hơi động đậy một chút, trên lưng vết thương truyền đến một hồi đau nhói nhẹ, cũng không mạnh như lúc mới bắt đầu, cho nên nàng trực tiếp không để mắt đến.

Không có bất kỳ kỹ xảo, đôi tay nàng đặt trên vai nam nhân, từ từ đáp lại hắn.

Dịu dàng, lưu luyến, triền miên, đau khổ.

Kết thúc nụ hôn, Phượng Thiển như muốn bất tỉnh trong hơi thở của nam nhân, nếu như không phải là nằm ở trên giường, nàng không nghi ngờ chút nào thân thể của mình sẽ trực tiếp xụi lơ xuống.

Thần trí còn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, nàng thở hổn hển mấy cái, bỗng chốc lại trợn mắt nhìn lớn.

Cái mạnh mẽ cứng rắn, chống đỡ ở trên eo nàng gì đó......

Phượng Thiển không biết nên nói gì cho phải, gần như là dở khóc dở cười nhìn hắn: "Ngươi cũng biết hiện tại ta không giúp được ngươi có đúng hay không?" Nàng đảo tròng mắt suy nghĩ trong chốc lát: "Nếu không tự ngươi làm?"

"......"

Quân Mặc Ảnh cảm thấy khả năng chống đỡ của mình cũng không tệ lắm, nhưng cố tình lửa của hắn, chung quy lại có thể dễ dàng bị nàng khơi lên.

"Hiện tại không có cách nào trị nàng, một ngày nào đó đòi lại gấp đôi." Hắn cắn răng nói.

Phượng Thiển tội nghiệp: "Này, cái này không có thể trách ta, ngươi giận chó đánh mèo đến người ta làm gì?"

Nhưng đáp lại nàng, cũng chỉ có mắt phượng đang híp lại của nam nhân trừng nàng, bên trong còn viết: "Không phải ngươi là ai?

Phượng Thiển uất ức, tội nghiệp khụt khịt cái mũi.

Quân Mặc Ảnh ngã ở bên người nàng, không tiếp tục đụng chạm thân thể của nàng. Loại chuyện hạ hỏa trong mơ này, có thể càng ngắm càng khát, ai có thể nói trúng đây?

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 321: Cái người hôn quân này, về sau phải đối xử với yêu phi thật tốt

Hai người cứ như vậy an tĩnh nằm, trong lúc nhất thời, không ai nói gì thêm.

Cách thật lâu, cho đến hơi thở và nhịp tim nam nhân bên cạnh từ từ ổn định lại, Phượng Thiển mới mở miệng gọi hắn một tiếng: "Quân Mặc Ảnh."

Lúc này nam nhân nằm nghiêng người nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, trong mắt phượng đen tuyền của hắn có một tia dịu dàng, giống như mới vừa không xảy ra chuyện gì.

Phượng Thiển cười cười, cũng thêm mấy phần linh hoạt: "Hoàng đế bệ hạ, chúng ta đã xác định xong… mọi việc lớn nhỏ đều do ta quyết định, vậy kế tiếp, không phải chúng ta nên cụ thể chi tiết sao?"

Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch đầu lông mày, ném xuống một chữ: "Nói."

Trong nháy mắt Phượng Thiển đang là chị đại kiêu ngạo chuyển thành đóa bạch liên điềm đạm đáng yêu, cắn môi quơ quơ cánh tay của hắn:

"Người ta một mình nằm thật sự rất nhàm chán, về sau mỗi ngày để cho ta đi ra ngoài thông gió, cảm thụ một chút không khí mới mẻ được không?"

Quân Mặc Ảnh cảm thấy nhức đầu.

Thật vất vả mới nhịn xuống, bị nàng dính như mật vậy, hắn sắp lửa giận công tâm!

Kéo tay nàng từ trên cánh tay mình xuống, để tránh cho nàng tiếp tục quấy rối, Quân Mặc Ảnh trực tiếp kéo nàng vào trong ngực.

"Trẫm sẽ để thái y bắt mạch cho nàng, chỉ cần bọn họ nói nàng có thể đi ra ngoài, trẫm liền dẫn nàng đi ra ngoài, được không?"

Muốn đám lão ngoan cố kia đồng ý?
Phượng Thiển cảm thấy khả năng này thật sự quá thấp.

Xét thấy hài tử của nàng có quan hệ trực tiếp đến tính mạng nhiều lão đầu như vậy, hiện tại đại khái cả Thái Y Viện đều hận không thể để nàng cả ngày nằm ở trên giường không đi xuống chứ? Nếu không xảy ra chuyện gì đó, sẽ hù dọa hết tâm can.

"Có chỗ thương lượng không?"

Giờ phút này vẻ mặt Phượng Thiển tựa như một con mèo con bị chủ nhân vứt bỏ, thút tha thút thít làm cho người ta đau lòng: "Ngươi cũng biết, muốn cho bọn họ đồng ý thật sự quá gian nan."

Quân Mặc Ảnh thở dài: "Ngoan, nhịn một chút. Chờ thân thể nàng thật tốt rồi, muốn đi chỗ nào trẫm cũng dẫn nàng đi, có được hay không?"

Mặc dù Phượng Thiển vẫn không hài lòng lắm, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

"Thật muốn đi chỗ nào đều được sao?"

Quân Mặc Ảnh híp mắt: "Lại muốn xuất cung?" Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, nhìn con ngươi sáng rực của vật nhỏ cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, cười mắng một tiếng: "Nói nàng là yêu phi họa quốc thật đúng là không sai, khiến trẫm một hoàng đế anh minh thần võ bỏ bê chính sự, cả ngày chỉ vui đùa cùng nàng như vậy."

Vừa đánh vừa khen sao!

Nào có người khen mình như vậy?!

Phượng Thiển vừa tức giận vừa buồn cười: "Đúng vậy, ta chính là yêu phi, liền làm yêu phi. Yêu phi hại quốc như vậy, tùy tiện đến nơi nào đều là đi ngang, ngược lại xem người nào dám lấn!"

Nàng vặn khuôn mặt nam nhân, phát hiện gần đây mình đặc biệt yêu động tác này.

Cũng không biết khuôn mặt nam nhân này có cái gì chơi, chỉ là sờ lên rất mềm rất trơn da rất tốt là được......

"Cái người hôn quân này, về sau phải đối với yêu phi thật tốt, biết không?" Phượng Thiển phồng má, đặc biệt nghiêm trang nhìn hắn.

"Được." Khóe môi Quân Mặc Ảnh từ từ nhếch lên, mắt phượng híp lại sáng chói, đưa tay nhẹ nhàng chọc má nàng một cái: "Ngày trước cũng được, hiện tại thì tốt, về sau cũng tốt."

Ngón cái xẹt qua khóe mắt nàng, theo bản năng nàng nhắm mắt lại, hôn một cái trên mí mắt nàng.

"Nếu mấy ngày nay cảm thấy nhàm chán, trẫm liền bồi nàng. Nàng ở đây nằm bao lâu, trẫm liền bồi nàng bấy lâu."

"Hôn quân!"

Lời tuy nói như thế, Phượng Thiển lại cười, nụ cười có thể so với mặt trời mới mọc chói mắt hơn, mang theo sáng rỡ hoa mỹ tươi đẹp.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 312: Ảo tưởng

Thời gian trôi qua mấy ngày, bên trong toàn bộ hoàng cung đều mang một bầu không khí khẩn trương, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.

Một đám người nghĩ trăm lần cũng không ra, vị kia ở Phượng Ương Cung không biết đời trước đốt cao hương gì, vận khí lại tốt như vậy. Độc hưởng thánh sủng lâu như vậy không nói, mà chỉ cần là nàng hoài thai cũng mau!

Nhiều năm như vậy, bên trong hậu cung cũng không có một người có thể có long tự. Nếu mà nữ nhân kia lần này một lần là được con trai, thì đế vương chẳng phải càng sủng, càng che chở sao?

Nhưng mà nữ nhân kia mang thai đối với các nàng mà nói tới, tốt xấu cũng coi như một lần cơ hội —— ba tháng đầu mang thai là thời điểm không được thị tẩm, đế vương dù sao cũng phải giải quyết sinh lý nhu cầu.

Nói không chừng tại đoạn thời gian này, các nàng ai cũng có thể hoài thai một lần?!

Nhưng sự thật cùng kỳ vọng luôn là tương phản .

Thời gian dài như vậy, Phượng Ương Cung bên kia tuy rằng không có truyền ra tin tức gì chính xác nói nữ nhân kia bình yên vô sự, nhưng không cần nghĩ cũng biết, một gốc cây lan la thảo cuối cùng trên đời đế vương còn dùng tới, thì khả năng không tốt chỗ nào?

Cố tình một lúc sau mới đến bảo long chủng đã ổn định, vẫn không thấy đế vương rời đi khỏi Phượng Ương Cung nửa bước!

Loại thời điểm này nếu không cầm giữ được, các nàng sau này nơi nào còn có cái cơ hội tiếp cận đế vương?

Trong đó không thiếu người có tâm muốn mượn cơ hội này tiếp cận đế vương —— đương nhiên không phải là chủ động đi Phượng Ương Cung cướp người, mà là thời điểm khi đế vương thượng triều hạ triều bỗng ngẫu nhiên gặp được, hoặc là thường thường đi Ngự Hoa Viên đi bộ hai vòng, càng giả hơn là trực tiếp liền chạy đến ngự thư phòng đi đưa canh .

Nghĩ cũng biết, đế vương là sẽ không thấy các nàng.

Những việc này vốn dĩ cũng không ai sẽ đi giải thích dễ hiểu cho Phượng Thiển, nếu Lưu Nguyệt còn ở, nói không chừng sẽ có mục đích riêng mà đề phòng nói hai câu, nhưng Đông Dương sẽ không, cho nên nửa câu oán giận đều chưa từng có, vì sợ kích thích chủ tử nhà mình.

Đúng lúc liền khéo, có một thời gian, một đám phi tần đồng thời xuất huện ở trước mặt đế vương, nói rằng: "Ngẫu nhiên gặp được."

Một đám người đều biết không được đế vương đồng ý thì không được lại gần người đế vương, nhưng Liễu Tần lại vô ý ở đường sỏi đá trượt chân một chút, liền liên tiếp liên luỵ vài người khác cũng chưa đứng vững, vì thế rõ ràng người gần đế vương nhất là Uyển Tần liền trực tiếp ngã xuống ở trên người đế vương.

Lúc ấy đế vương liền lạnh mặt.

Trực tiếp hạ lệnh: "Trong hoàng cung long tự đầu tiên sắp được sinh ra, chúng phi tần nhàn tới không có việc gì bản thân liền ở trong cung sao chép kinh và niệm Phật!"

Nói thật ra, Uyển Tần lúc ấy rất sợ hãi chính mình đơn độc bị trách phạt, tuy rằng nàng không phải là cố ý, nguyên nhân gây ra chuyện này cũng không phải ở trên người nàng, nhưng đụng phải đế vương đích thật chính là nàng.

Nhưng cùng lúc đó, nàng trong lòng lại không khỏi ôm một tia ảo tưởng.

Muốn nói về đẹp, Thiển Phi xác thật rất đẹp, nhưng nàng cũng không xấu a!

Nói không chừng sự va chạm này, cũng là một cái cơ hội……

Không nghĩ tới, đế vương lại chỉ là lãnh đạm mà liếc mắt ngó nàng một cái, trong mắt trừ bỏ cảnh cáo cùng lạnh lẽo, còn lại không có bất kỳ cảm xúc nào khác.

Tâm Uyển Tần lập tức liền lạnh xuống dưới.

Nhìn theo bóng dáng đế vương rời đi , trong lòng mọi người đã có rất nhiều biến đổi , chua xót liền hiện hết lên.

Thực bất hạnh mà, chuyện này về sau đã bị Phượng Thiển biết.

Cụ thể quá trình nàng cũng không rõ ràng, mà tại thời điểm này khi nàng ngửi được trên quần áo nam nhân dính son phấn và hương thơm, cả người thiếu chút nữa từ trên giường nhảy lên.

“Quân Mặc Ảnh, cái người hỗn đản này!”

Đông Dương đi theo phía sau đế vương tiến vào, bởi vì đế vương nói chủ tử gần đây ăn uống không tốt nên cố ý dặn dò người làm chút bột củ sen viên mà chủ tử thích ăn. Nhưng mới vừa tiến vào liền nghe thấy câu nói lớn đó, sợ tới mức Đông Dương suýt nữa đem cái mâm trong tay quăng xuống đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro