Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Long Vương, là cả một lãnh thổ rộng lớn, thiên uy thẳng chấn tân cương, Bách Việt vương triều. Quân vương khai quốc — Cao đế, tân tân khổ khổ chinh chiến sa trường, đánh hạ khắp nửa non sông, một tay sáng tạo nên vương triều hùng trì mấy trăm năm này.

Sau lại truyền ngôi cho thái tử — cũng chính là Văn đế sau này, hắn mở rộng Nho học, khuyến khích nâng cao trình độ văn hóa của dân chúng, hơn nữa còn phát huy Đạo Phật một cách mạnh mẽ, thế nên trăm nhà như một đều nhất nhất nghe theo, làm cho vương triều căn cơ dần dần củng cố, binh lính nghỉ ngơi lấy lại sức, dân chúng hoà thuận vui vẻ an ổn sinh sống.

Văn đế sinh bốn người con, y tự là: Diễm, Dương, Tĩnh, Viên, đều là anh tuấn phi phàm. Sau mười lăm năm đăng cơ, Văn đế nhân ái băng hà, truyền thái tử Độc Cô Diễm kế vị, niên hiệu "Chính Nguyên".

Hoàng long Vương, Chính Nguyên năm thứ hai, trong ngự thư phòng.

"Thật sự là nhàm chán đến cực điểm a!" Độc Cô Diễm chán muốn chết đánh một cái ngáp lớn,"Cả ngày xem tấu chương này đó, quả thực phiền chết người." Hắn tùy tay ném tấu chương ở trước mắt qua một bên, thân mình ngả ra sau, nửa nằm ở trên ghế.

"Thực không muốn làm hoàng đế." Hắn thì thào oán giận,"Hảo muốn tìm chuyện gì đó mới mẻ để làm."

Ngay khi Độc Cô đang suy tư xem nên tìm việc gì vui, thì ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của thái giám,"Bẩm Hoàng Thượng, Lễ bộ Thượng Thư Phạm Văn Diệp đại nhân cầu kiến."

"Sách! Lại tới nữa, thực đáng ghét!" Độc Cô Diễm hai hàng lông mày anh tuấn liền nhíu lại, sắc mặt nháy mắt trở nên thâm trầm.

"Truyền hắn tiến vào!"

"Vâng."

"Thần nghĩ đến, Hoàng Thượng đăng cơ chưa lâu, dân tâm chưa củng cố, hơn nữa ở vùng tân cương, còn có kẻ rắp tâm phản loạn, hiện nay náo động biên thuỳ đã truyền đến, Hoàng Thượng nên nhanh chóng phái binh tới đó, cũng nên mở cửa khẩu tăng mạnh buôn bán lui tới, lấy ổn định thu phục dân tâm. Còn có, Hoàng Thượng cao quý ở ngôi cửu ngũ, kế thừa di chí tiên đế, càng nên giữ mình trong sạch, không nên thường xuyên cải trang du ngoạn mà bỏ bê triều chính, khi nhàn hạ thì nên đọc nhiều sách thánh hiền, không nên sa vào săn bắn yên vui......"

Phạm Văn Diệp thao thao bất tuyệt góp lời, dưới bề ngoài nhã nhặn tuấn dật là đầy ngập trung tâm ưu quốc ưu dân. Nhưng ngược lại, chỉ thấy Độc Cô Diễm mày nhíu chặt, khuôn mặt anh tuấn bởi vì Phạm Văn Diệp thao thao bất tuyệt, cằn nhằn không ngớt mà càng ngày càng vặn vẹo, bàn tay nắm chặt thành đoàn bởi vì áp lực mà run nhè nhẹ, cuối cùng, hắn rốt cuộc chịu không được, bàn tay to dùng sức vỗ, văn thư tấu chương trên bàn bởi vì chấn động quá mạnh mà nảy lên.

Độc Cô Diễm gầm lên:"Phạm Văn Diệp, ngươi nói đủ chưa!"

Hắn nổi giận đùng đùng một phen hất toàn bộ mọi thứ ở trên bàn, tấu chương đáng thương bị trút giận đều rơi xuống, thoáng chốc giấy tờ bay lả tả khắp phòng, ngăn trở những lời chưa kịp thốt ra của Phạm Văn Diệp.

"Trẫm cao hứng muốn làm như thế nào liền làm như thế, ngươi quản được sao? Trẫm đọc không nhiều chi thư hay không? Cũng cần ngươi đến đốc thúc sao? Săn bắn có cái gì không tốt? Rèn luyện thân thể lại có cái gì sai?" Độc Cô Diễm phẫn nộ bác bỏ luận điệu của Phạm Văn Diệp, hắn là người ở nơi nào, mà dám can đảm quản hoàng đế cao cao tại thượng?

Ai! Phạm Văn Diệp trong lòng vụng trộm thở dài, hắn cũng biết vị hoàng đế tuổi trẻ này tâm cao khí ngạo, đối với tài năng chính mình lại phi thường tự phụ, tuyệt đối không thể đối mặt với chuyện người khác nói thẳng can gián. Chính là, thấy hắn không chú tâm vào chính sự, lại chỉ chú trọng vui chơi, chỉ sợ một ngày nào đó giang sơn tiên đế vất vả tạo dựng, sẽ bị hắn tiêu xài hầu như không còn.

Phạm Văn Diệp khuôn mặt tràn ngập phong độ của người trí thức không vì Độc Cô Diễm rống giận mà hiện ra sợ hãi, hắn thong thả bình tĩnh mở miệng:"Thần không dám vượt qua thân phận, chính là 'Yên vui mất nước', Hoàng Thượng thật nên vì quốc gia mà suy nghĩ a! Tiên đế cảnh giác lo xa, luôn lắng nghe y nguyện của dân chúng, lại càng khiêm tốn tiếp thu can gián của triều thần, mới có thiên hạ thái bình thịnh thế hiện nay. Hoàng Thượng không nên buông thả như thế, mà nên noi theo tổ tiên......"

"Câm mồm! Ngươi là đang chỉ trích trẫm lòng dạ hẹp hòi sao?" Độc Cô Diễm tức giận dùng sức vỗ cái bàn cả giận nói. Hắn nhìn chằm chằm Phạm Văn Diệp, toàn thân tản mát ra khí diễm khiếp người.

"Thần không dám." Phạm Văn Diệp vẫn là trấn định thong dong trả lời, một bộ dáng khí định thần nhàn, giống như cho dù hắn có lập tức bị chém đầu cũng không thay đổi.

Chết tiệt! Độc Cô Diễm trong lòng lửa giận ngút trời âm thầm mắng, hắn xác thực rất muốn làm cho Phạm Văn Diệp đầu rơi xuống đất, nếu không phải gia tộc Phạm thị luôn trung vì nước, mà hắn lại còn từng phụ tá Tiên Hoàng, thì Độc Cô Diễm đã tru di cả cửu tộc!

Đúng vậy, Phạm Văn Diệp tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hắn vừa dự thi liền đỗ tiến sĩ, một đường thuận lợi làm quan, bất quá hai năm ngắn ngủn đã lên tới chức Lễ bộ Thượng Thư. Mà Phạm Văn Diệp dù thường nói thẳng can gián, nhưng Văn đế nhân hậu đại lượng, khiêm tốn tiếp thu, lại càng ưu ái hắn. Nhưng là, Độc Cô Diễm tuổi trẻ khí thịnh sao có khả năng giống như phụ hoàng hắn? Hắn mười bảy tuổi làm hoàng đế, nay cũng mới mười chín tuổi mà thôi, chính là độ tuổi nổi loạn ham chơi, sao có khả năng làm một hoàng đế vững vàng mưu trí? Huống chi hắn thiên tư thông minh, vốn là văn võ song toàn, tư chất phi phàm nhất trong bốn hoàng tử, lại có được vẻ ngoài tuấn mĩ cùng dáng người cao ngất khiến người khác dố kị, tự nhiên sẽ kiêu ngạo không ai bì nổi.

Độc Cô Diễm hai mắt giống như sắp phun ra hỏa, trừng thẳng Phạm Văn Diệp, hắn tay cầm nắm thành quyền, liều mạng nhịn xuống xúc động tiến lên bóp chết Phạm Văn Diệp, toàn bộ ngự thư phòng thoáng chốc an tĩnh lại, chỉ còn mùi thuốc súng nồng đậm tràn ngập ở bốn phía.

Thật lâu sau, Độc Cô Diễm mới lạnh lùng mở miệng, thanh âm như băng dày đặc:"Nể tình Phạm gia các ngươi có công phụ tá tiên vương, công lao không thể không tính, trẫm lúc này tha ngươi tội bất kính, không cùng ngươi so đo, đi xuống!" Phạm Văn Diệp cũng là đầy bụng khó hiểu, hắn cũng không có bất kính a! Nhiều nhất là có điểm dài dòng, lải nhải, nhưng này hết thảy đều là vì muốn tốt cho Hoàng Thượng.

Thực không ngờ việc hắn giáp mặt can gián Độc Cô Diễm, lại khó khăn như thế. Đối Độc Cô Diễm mà nói, hắn không có khả năng chịu được , những lời lẽ thẳng thắn bất kính.

Thấy Phạm Văn Diệp dường như lại không sợ chết mà chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Độc Cô Diễm trước khi bị hắn làm cho tức chết vội vàng cướp lời nói:"Ngươi còn dám không biết tốt xấu như thế, trẫm sẽ cho ngươi đầu rơi xuống đất! Đi xuống!"

Xem ra hôm nay lại là uổng công vô ích, ai! Hoàng đế này thực là tự đại lại không ai bì nổi a, thật đúng là làm người ta hao tổn tâm trí! Phạm Văn Diệp lặng im trong chốc lát, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu cáo lui.

"Hừ!" Thật mạnh hừ lạnh một tiếng, Độc Cô Diễm căm giận đứng dậy, trước kia nhân phê tấu chương mà không hờn giận tâm tình, lại bị không nhìn được tướng phạm văn diệp tiến vào nhất trộn lẫn, lại ác liệt đến cực điểm.

Phạm Văn Diệp chết tiệt! Hắn thật muốn một phen lau quệt sạch sẽ một bộ biểu tình thong dong tự nhiên kia, đánh vừa thấy đến hắn bắt đầu, hắn chính là kia một trăm linh nhất hào biểu tình, mặc kệ chính mình nổi giận như thế nào, cũng không thể thiêu nổi một phân khí định thần nhàn. Thật giận! Hắn sẽ không tiếp tục muốn thẳng thắn như vậy đi?

Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng từng phụ tá tiên vương, thì có thể kiêu ngạo như vậy, muốn lấy tiên đế đến áp hắn sao? Này cũng không khỏi quá coi thường năng lực của đương kim hoàng thượng đi, hắn nhất định phải tìm biện pháp phá huỷ sự bình tĩnh của Phạm Văn Diệp, để cho Phạm Văn Diệp sáng tỏ, hắn hoàng đế sẽ vĩnh viễn ở phía trên một Thượng Thư nho nhỏ (vâng, *ở trên* =))~), hắn nhất định phải hoàn toàn đánh tan tự tôn của Phạm Văn Diệp."Tiểu Đức tử." Độc Cô Diễm mở miệng kêu.

Một thân ảnh thái giám thấp bé nhanh chóng đi đến.

"Trẫm hôm nay muốn cải trang đi ar ngoài, ngươi đi chuẩn bị một chút."

"Hoàng Thượng...... Này...... Này không tốt lắm đâu!" Tiểu Đức Tử khẩn trương khuyên can,"Hoàng Thượng nên lấy long thể làm trọng, huống hồ...... Huống hồ......" Hắn ấp úng không dám nói thẳng, mồ hôi lạnh sớm ướt đẫm lưng, Phạm đại nhân ngàn vạn dặn dò hắn, không thể để cho Hoàng Thượng ra cung ngoạn nhạc, hắn không phải không tuân theo, nhưng là, nhưng là......

Tiểu Đức Tử vụng trộm ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái, đồng thời mồ hôi chảy như mưa xuống, Hoàng Thượng người cũng như tên, tính tình nóng như lửa diễm, một khi bốc cháy lên, sẽ thiêu rụi cả một vùng đồng cỏ, sẽ thành hoạ ở trong nháy mắt, hắn hiện tại đã cảm thấy sau lưng Hoàng Thượng, giống như có một đoàn hỏa diễm hừng hực đang thiêu đốt, hắn...... Không nhìn lầm đi?

"Huống hồ cái gì?" Độc Cô Diễm nheo mắt lại, lửa giận cháy càng hung,"Như thế nào không tiếp tục nói a?"

"Dát?"

Độc Cô Diễm không phải ngốc tử, đương nhiên biết Tiểu Đức Tử bị ai bắt tới áp hắn, đáng chết! Đường đường một cái hoàng đế, vì cái gì phải chịu một cái Thượng Thư nho nhỏ cản tay? Hắn nếu khuất phục, ngày sau còn mặt mũi nào!

"Cái kia......" Tiểu Đức Tử cắn chặt răng, kiên trì mở miệng:"Phạm...... Phạm đại nhân nói dân gian người sống hỗn tạp, nguy cơ tứ phía, Hoàng Thượng cải trang đi tuần, tiềm ẩn nhiều bất trắc, chi bằng ở trong hoàng cung, chuyên tâm quốc sự, đừng lưu luyến hoa phố tửu lâu nữa, miễn cho chúng đại thần lo lắng đề phòng!"

Tiểu Đức Tử một hơi nói xong những lời Phạm Văn Diệp căn dặn, vội vàng lén nhìn Độc Cô Diễm liếc mắt một cái, không xem còn đỡ, vừa thấy ngay cả da đầu đều run lên, hắn rõ ràng thấy một đoàn móng vuốt ở sau lưng Hoàng Thượng đang muốn lao về phía hắn a!

Trời ạ, Phạm đại nhân, ngươi thật sự là hại thảm ta !

"Phải không?" Độc Cô Diễm không giận ngược lại cười lớn,"Vậy ngươi có phát hiện, vị trí hoàn cảnh ngươi hiện tại cũng là nguy cơ tứ phía không? Tiểu Đức Tử."

Oanh một tiếng, Độc Cô Diễm lửa giận trong giây lát bốc cao mười trượng, một đường lao đến trước mặt Tiểu Đức Tử.

"Ô...... Hoàng Thượng tha mạng a!" Tiểu Đức tử hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi không chịu khống chế chảy xuống dưới,"Ô...... Ta trên có lão nương tám mươi tuổi, lão cha chín mươi tuổi, nhà chỉ có bốn bức tường, không biết lấy gì sinh sống, bất đắc dĩ mới vào hoàng cung làm thái giám, cả nhà phải dựa vào một mình ta duy trì sinh kế, Hoàng Thượng tha mạng nha!" (khổ)

Tiểu Đức Tử nước mắt tứ tung, ai ai dập đầu, cái gì Phạm đại nhân vừa ân cần dạy bảo, tất cả đều ném hết ra sau đầu , hắn không muốn tuổi trẻ liền chết oan uổng nha! Đi theo bên người hoàng thượng đã nhiều năm, biết rõ tính nết hắn, không nói ra miệng thì thôi, còn nếu Hoàng Thượng đã nói ra, thì khẳng định sẽ làm đến cùng.

"Hừ! Coi như ngươi thức thời!" Độc Cô Diễm hừ lạnh một tiếng,"Ít nhất còn không quên ai mới là chủ tử của ngươi."

"Tiểu nhân không dám, ngàn vạn lần không dám!" Tiểu Đức Tử hai mắt đẫm lệ lưng tròng, dập đầu như mưa.

Hắn Tiểu Đức Tử tuyệt đối phải thức thời, sau lưng vẫn có thể nghe một ít lời Phạm đại nhân, nhưng trước mắt vẫn là hoàng đế lớn nhất, hắn cũng không muốn rơi đầu. Cái gọi là cỏ mọc hai bên tường, dùng ở trên người Tiểu Đức Tử tuyệt đối là hình dung tối chuẩn xác.

"Kia còn không mau đi chuẩn bị?" Độc Cô Diễm lạnh lùng hạ mệnh lệnh,"Nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào biết."

"Tuân mệnh."

Chợ Trường An — từ xưa luôn là điểm đến đầu tiên trong thành Trường An, suốt một thế hệ Hoàng Long Vương Hướng, sớm đã phát triển tột bậc.

Mọi người từ khắp nơi đến đây khiến nơi này càng thêm đẹp náo nhiệt phi phàm, tửu quán kì chiêu tấp lập, trong phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy thương gia qua lại, hàng hóa đến từ các nơi, kì trân dị phẩm kiểu dáng tinh xảo. Cho dù lúc này muốn mua Nam Hải trân châu, lão tham trường bạch, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Khi tới tết đoan ngọ, theo huân gió ấm áp thổi đến, nơi nơi đều là một mảnh hương hùng hoàng, túi hương đa dạng, linh lung khéo léo, cực kì tinh xảo. Mà bóng dáng hai người đứng lặng ở trước sạp bán hàng kia, càng thêm hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Hoàng...... Không, thiếu gia." Tiểu Đức Tử nhất thời quên đang ở ngoài cung, thiếu chút nữa nói sai.

Độc Cô Diễm sẳng giọng đảo mắt qua, giữa tiết trời ấm áp, Tiểu Đức Tử vẫn là nhịn không được rùng mình một cái.

"Chuyện gì?"

Độc Cô Diễm tay cầm quạt bằng ngà voi nhẹ nhàng lay động, nhìn như không chút để ý, nhưng lại dấu không được một cổ tôn quý cùng uy nghiêm kia. Mà hắn một bộ dáng lười biếng như hổ đang say giấc, lại cảnh giác như báo sắp săn mồi, cử chỉ bên ngoài vô cùng tuấn dật, sớm dẫn tới không ít cô nương lớn mật liếc mắt trộm dò xét, không ngừng nhìn theo thu ba.

"Nô tài là muốn nói mấy túi hương này có chút tinh xảo, có thể mua chút mang về đưa cho hậu cung...... Ách, không, là tặng cho thê thiếp của thiếu gia."

Tiểu Đức Tử trong lòng thầm kêu thật nguy hiểm, thiếu chút nữa lại quên sửa miệng, hắn cũng không đủ can đảm để Hoàng Thượng cho hắn thêm một cái ánh mắt "Quan ái" nha!

"Vậy ngươi liền chọn vài cái đi, ta cũng không có hứng thú. Ta khát , tới tửu lâu đằng trước nghỉ tạm" Mấy thứ này sẽ lọt vào mắt của đám tần phi hậu cung sao? Độc Cô Diễm cũng không hề có hứng thú, dù sao, mấy thứ linh tinh cũng đủ khiến các nàng tranh giành tới đầu rơi máu chảy, hoàn toàn quên mất thân là hậu cung hoàng đế nên biết nhàn thục nhu thuận. Hoàng đế ngự ban thưởng, là vinh hiển mà người khác cầu tám đời cũng không được, các nàng đương nhiên là cao hứng mặt mày hớn hở, lại tự cho mình đang tiến một bước tới gần ngôi vị Hoàng hậu. Nữ nhân không phải đều là như thế này sao? Hắn thấy nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro