Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đến cung nhị hoàng tử, Lăng Y Tâm được ca ca nhà mình bế đi ngang qua hoa viên của hoàng cung, vừa lúc nhìn thấy một tiểu nữ hài vận xiêm y bạch lam đang đi cùng với cô cô bên cạnh Hoàng Hậu.

"Ca, nàng là ai ? Sao có thể đi cùng với Duyệt cô cô ?"

"À, nàng ấy là đại tiểu thư của tướng quân phủ, vừa từ Tây cương về. "

"Tây cương là nơi nào a ?"

"Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy !"

Lăng Thiên Vũ lắc đầu nhéo cái mũi nhỏ của nàng.

Vừa đến cung nhị hoàng tử, nàng và ca ca đã nhìn thấy Tề Nhiễm Thương đang cùng nói cười với một tiểu cô nương khác. Lăng Y Tâm nhăn mặt nhỏ bất mãn

"Ca, huynh xem hắn lúc nào cũng bắt nạt ta, vậy mà nói chuyện với người khác lại dịu dàng như vậy ?"

"Cái đồ khó ưa này ! A.. ai ui...ca đánh ta huhu..."

Lăng Thiên Vũ nghe nàng nói mà không nhịn được cốc một cái nhẹ lên trán nàng, Lăng Y Tâm mím môi ai oán nhìn ca ca nhà mình

"Muội đó, nếu để người khác nghe thấy lời này, mông nhỏ của muội sẽ lập tức nở hoa "

"Hừ, ca sẽ không để ai đánh ta đâu !"

"Y Tâm, ngươi đến rồi !"

Tề Nhiễm Thương vừa liếc mắt nhìn thấy nàng liền bỏ mặt nữ hài đang nói không ngừng kia mà đi nhanh đến giành bế nàng với Lăng Thiên Vũ, Lăng Thiên Vũ nhìn muội muội bị cướp trên tay liền không vui, nhưng biết hắn sẽ không gây hại cho nàng nên cũng không để tâm, chỉ liếc nhị hoàng tử nào đó một cái đầy sắc bén.

"Ngươi bế ta làm gì ? Thả ta xuống, đi mà nói chuyện với người kia, ta không chơi với ngươi nữa !!"

Lăng Y Tâm giận dỗi, khoanh tay lại quay mặt đi, hai má bánh bao phồng lên tức giận trông vô cùng đáng yêu.

"Ta không có nói chuyện với nàng ta, là nàng ta không biết từ đâu chạy đến cứ nói mãi làm ta phiền muốn chết !"

Tề Nhiễm Thương khó chịu nhìn tiểu nữ hài đang đi về phía này, lại ôm nàng càng chặt trong lòng

"Y Tâm ngươi mau giúp ta đuổi nàng ta đi, nàng ta thật sự rất phiền !"

"Vậy sao ngươi không tự mình làm ?'

Lăng Y Tâm nghiên đầu nhỏ lên tiếng, lại nhìn nữ hài kia một cái, nàng không thích cô ấy !

Lăng Thiên Vũ lại nhịn không được lên tiếng

" Nàng là nữ nhi của Lưu đại nhân, Lưu Kim Ngữ. Hai người các ngươi muốn đuổi là đuổi à, phụ thân nàng đoán chừng đang nghị sự với hoàng thượng đâu !?"

" Xin chào công tử và tiểu thư nhé, ta là Lưu Kim Ngữ"

Lăng Thiên Vũ vừa nói xong, Lưu Kim Ngữ đã đến bên cạnh Tề Nhiễm Thương.

Lưu Kim Ngữ vừa thấy nàng được hắn bế liền khó chịu, ỷ mình lớn hai nàng một tuổi, Lưu Kim Ngữ liền lên tiếng nói nàng không phép tắc

"Lăng muội muội còn nhỏ không hiểu quy tắc có thể từ từ học, ta chỉ muốn nhắc muội nam nữ không thể quá thân cận. Muội bắt nhị hoàng tử bế là vô lễ, nên được dạy lại phép tắc thì hơn!"

"Lưu tiểu thư đùa rồi, nếu thích học quy tắc như vậy, chi bằng ngươi trở về chép một trăm lần tất cả những quy tắc đi !"

Còn chưa để Lăng Y Tâm cải lại, Tề Nhiễm Thương đã một câu đuổi người đi, bản thân ôm nàng bế vào trong sảnh. Lăng Thiên Vũ lúc nãy còn thấy không nên trực tiếp đuổi người, nhưng nàng ta dám nói muội muội bảo bối không có phép tắc, vậy để nàng ta trở về chép đống quy tắc đó một trăm lần đi !

Lưu Kim Ngữ mặt mày hốt hoảng đến khó coi, chưa kịp cầu tình đã bị người đưa đi.

Chưa đầy một canh giờ sau, trong cung không ai không biết Lưu tiểu thư Lưu gia gây sự bắt nạt Lăng tiểu thư, bị nhị hoàng tử tức giận phạt chép quy tắc một trăm lần. Người thì thấy tội cho nàng ta, người thì bảo sau này không thể đắt tội Lăng tiểu thư được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro