Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi về đến kinh thành đã là cuối tháng chín, kinh thành đã  là chuyển sang tiết trời hiu quạnh cuối mùa thu, chỉ mấy ngày nữa là sẽ đến đầu mùa đông.

Bầu trời là một mảnh màu sắc âm u, đột nhiên một trận gió thu hiu quạnh thổi qua làm cho chiếc cờ trên thuyền phấp phới bay, vô số thuyền bè đang đậu ở bến tàu, một khoảng rộng lớn rộn ràng nhốn nháo cũng không bị thời tiết lúc này ảnh hưởng, ngược lại mang một không khí bận rộn.

Đoàn người của Thụy Vương phủ hồi kinh chỉ cần nhìn thấy ký hiệu của Thụy Vương phủ khắc trên thuyền,  thì cho dù là thuyền của quan, thuyền khách hay thương thuyền không thuyền nào dám cản đường, tất cả đều nhường đường để thuyền của Thụy Vương phủ có thể thuận lợi cập bến.

Vệ Huyên đứng ở đầu thuyền, không để ý đến cơn gió rét từ mặt sông thổi đến làm cho gò má mềm mại phát đau, hai mắt chỉ chăm chú ngắm nhìn hoàng thành phía xa xa, giờ khắc này, đặt mình ở thời điểm này, hắn chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy kiếp, trong lòng phức tạp khó tả.

Hoàng thành nguy nga, bất chấp sự mài mòn của năm tháng vẫn sừng sững đứng đó, mặc kệ hế sự xoay vần, việc đời thay đổi, nó vẫn không thay đổi.

Nhưng hắn đã thay đổi.

Hắn không còn là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần bị chiều sinh hư, cũng không còn là người bị tất cả mọi người gạt mà cái gì cũng không biết, cũng không phải là đứa trẻ bị người ta sắp xếp làm con cờ dò đường, lần này hắn từ địa ngục trở về, lần nữa trở lại cái nơi hắn đã sinh ra và lớn lên, lần này hắn sẽ thay đổi từng số mạng.

Hắn đã từng suy nghĩ, tại sao hắn lại rơi vào kết cục như vậy, rốt cuộc là từ lúc nào đã bắt đầu hình thành kết cục như thế? Vào thời điểm hắn không hay biết, tất cả đã thay đổi, thật ra cho đến cùng thì cái chết cũng đã trở nên không còn chút ý nghĩa nào.

Nếu đây là trời phật đã đồng ý để cho hắn một cơ hội để làm lại, tại sao hắn không khuấy động bão táp nổi lên ở hoàng thành một lần, rồi chờ đợi mọi việc xảy ra như thế nào?

Khi hắn lộ ra một khuôn mặt quỷ dị không hề phù hợp với tuổi tác, An ma ma cầm một cái áo choàng tới, khoác lên bả vai hắn, ôn nhu dụ dỗ nói: "Tiểu chủ tử của ta, thời tiết bây giờ lạnh giá. gió ở trên mũi thuyền lại lớn, ngài vẫn nên theo ma ma vào trong khoang thuyền cho ấm."

Vệ Huyên không để ý tới bà, thu hồi tầm mắt nhìn về con thuyền phía sau của phủ trưởng công chúa, hỏi: "Chỗ trưởng công chúa đã sắp xếp thỏa đáng chưa? "

Mấy ngày nay, An ma ma đã biết thế tử rất coi trọng Thọ An quận chúa, nên vội vàng đem những việc mình biết nói ra: "Chủ tử hãy yên tâm, phủ công chúa đã phái quản sự thông báo cho Hoài Ân Bá phủ, chắc sẽ không làm chậm trễ. "

Vệ Huyên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng vẫn không trở về khoang thuyền ấm áp.

Trên người hắn khoác một chiếc áo choàng da cáo màu xanh ngọc, bên cạnh viền da hồ ly màu đen, bởi vì trên sông gió to thổi đến làm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hơi hồng, con ngươi đen như mực, càng tô điểm thêm cho khuôn mặt xinh đẹp, từ xa nhìn lại dường như thấy không phải là một đứa bé trai mà là một đứa bé gái xinh đẹp dễ thương ăn mặc như con trai, trên mặt hắn không hề có nụ cười, trong cặp mắt đen nhánh kia chỉ có sự sắc bén, nhìn chằm chằm về phương hướng hoàng thành, vẻ mặt khó lường.

Lộ Bình cùng An ma ma đứng một bên hầu hạ không thấy hắn lên tiếng, nên đều không dám nói nhiều nữa.

Trong khoảng thời gian này, những người hầu hạ Vệ Huyên đều biết, vị thế tử này đã thay đổi, tính cách của hắn đã trở nên không đoán được vui buồn, so với tính cách lúc trước chỉ cần không thuận mắt ai liền nổi khùng đả thương người đó càng làm cho người khác sợ hãi hơn, người hầu hạ hắn cũng trở nên thận trọng hơn mấy phần, không hề dám bởi vì hắn còn nhỏ tuổi mà khinh thường hầu hạ tùy ý qua loa.

Rất nhanh thuyền đã cặp bờ, lái thuyền vội vàng đem ván cầu nối với trên bờ, quản sự của Thụy Vương phủ nhận được tin tức từ sớm đã dẫn người đến để đón tiếp chủ tử hồi kinh, chuẩn bị đầy đủ kiệu cho các chủ tử ngồi, xe ngựa và xe kéo để chở hành lý.

Lúc này, Thụy vương dẫn Thụy Vương phi từ trong khoang thuyền đi ra, thấy nhi tử đứng ở đầu thuyền hóng gió, phản ứng đầu tiên của Thụy Vương là cau mày, sau đó sải bước đi tới bế hắn lên.

Vệ Huyên không ngờ tới phụ thân sẽ làm như vậy, do người còn bé nên sức lực cũng yếu, tất nhiên không thể so được với một đại nam nhân trưởng thành, lúc thân thể bay lên giữa không trung, mặt hắn hơi đỏ ửng, đưa tay ra vỗ ông một cái, buồn bực nói: "Phụ vương mau buông con xuống, con sẽ tự đi!" Hắn vừa nói xong nhìn về thuyền lớn phía sau, vừa khéo lại thấy Trưởng công chúa Khang Nghi đang dắt A Uyển từ trong khoang thuyền đi ra, xuất hiện ở mũi thuyền.

Vệ Huyên: " . . ."

A Uyển nhất định là không nhìn thấy loại chuyện không ra dáng nam tử hán này của hắn!

Thụy Vương không hề cảm thấy được dáng vẻ không tự nhiên của nhi tử, ông chỉ là sợ đứa con trai này lại nổi lên tính tình quậy phá, một khắc cũng không yên lòng được, hiện nay thời tiết và nước sông đều lạnh, gió trên mặt sông lại lớn, để phòng hờ hắn xảy ra chuyện gì, bản thân ông vẫn nên ôm hắn là tốt nhất, sợ hắn lại giống như lúc đầu xuôi Giang Nam vậy, do là lần đầu tiên được ngôi loại thuyền lớn như vậy, ham mới mẻ, ở trên đầu thuyền chạy tới chạy lui khắp nơi, thiếu chút nữa là ngã xuống sông, làm cho mọi người sợ thót tim.

Không để ý đến lời của con trai, Thụy Vương ôm hắn, lớn tiếng nói với người trên thuyền bên cạnh: "Khang Nghi, Tử Sách, bổn vương đi trước, sau này khi các ngươi sắp xếp ổn thỏa rồi, Vương phi sẽ đưa thiếp mời các ngươi đến vương phủ uống trà."

  Trưởng công chúa Khang Nghi  lấy tay gỡ mấy sợi tóc bị gió sông thổi, từ phía xa thi lễ với Thụy Vương một cái, La Diệp cũng lớn tiếng đáp lại mấy câu.

Dứt lời, Thụy Vương liền ôm nhi tử không an phận cùng Vương phi lên bờ.

Vệ Huyên không có cách nào, chỉ đành uốn người nằm ở trong lòng phụ thân, từ đầu vai của ông nhìn con thuyền phía xa xa của Trưởng công chúa Khang Nghi , người trên thuyền cũng đã lắp xong ván cầu,Trưởng công chúa Khang Nghi đang dắt A Uyển cùng nhau lên bờ.

Đến lên xe ngựa, hắn liền nằm ở cửa sổ xe ngựa tìm hình bóng trong lòng, cho đến khi xe ngựa chậm rãi rời đi, ánh mắt của hắn vẫn đặt ở trên người A Uyển, dường như sợ bản thân chỉ cần nháy mắt, người kia  ngay lập tức sẽ biến mất vậy. 

Hắn vẫn chăm chú nhìn cho đến tận khi không còn thấy được nữa.


------------------------------


Lúc đoàn người của Thụy Vương chậm rãi rời đi, tay A Uyển vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại của công chúa mẫu thân, nhìn đoàn xe của Thụy Vương biến mất ở bến tàu, nghĩ đến cảnh Vệ Huyên bị phụ thân hắn ôm lên bờ, trong lòng khẽ bĩu môi, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa bé nhưng giờ rốt cuộc cũng đã trở lại kinh thành, sẽ không phải ngày ngày đối mặt với tiểu chính thái suốt ngày lảm nhảm nàng là thế tử phi của hắn thế này thế kia nữa, A Uyển lại cảm thấy không khí trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Chuyện hôm nay đoàn người củaTrưởng công chúa Khang Nghi trở về kinh, quản gia của phủ công chúa và Hoài An Bá Phủ dường như đã nhận được tin tức, tất cả đều phái người tới đón bọn họ, xe người chuyên chở hành lý đều đầy đủ hết, phái đoàn tuy không lớn như Thụy Vương phủ, nhưng cũng không thể khinh thường, có thể thấy được hai phủ rất coi trọng đối với việc trưởng công chúa hồi kinh.

La Diệp ôn hòa nói vài câu với quản sự hai phủ,Trưởng công chúa Khang Nghi liền nói với quản gia phủ trưởng công chúa: "Ta cùng phò mã đến Hoài Ân Bá Phủ trước rồi mấy ngày nữa chũng ta sẽ hồi công chúa phủ, các ngươi trở về trước đi."

Quản gia phủ công chúa trong lòng biết Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù có quý vị công chúa, nhưng từ trước đến giờ bà không bao giờ lên mặt, rất tôn trọng đối với phụ mẫu của trượng phu, tuy có phủ công chúa riêng nhưng trong một tháng sẽ có mấy ngày cùng phò mã, quận chúa đến Hoài Ân Bá Phủ để hầu hạ trưởng bối.Trưởng công chúa Khang Nghi này mặc dù không được mấy công chúa khác ưa cho lắm, nhưng lại dành được lời khen ngợi của thiên hạ.

Ít nhất trong lòng La Diệp là thật tâm thật ý cảm thấy thê tử của mình là người nữ nhân tốt nhất thiên hạ, luôn ân ân ái ái với bà như lúc ban đầu.

Lập tức quản gia phủ công chúa đáp ứng, liền lui sang một bên đểTrưởng công chúa Khang Nghi dắt quận chúa lên xe ngựa của Hoài Ân Bá Phủ.

Từ bến tàu đến Hoài Ân Bá Phủ mất một khoảng cách khá xa, phải đi hơn nửa canh giờ.

Đã gần ba năm bọn họ không hồi kinh, La Diệp cũng rất nhớ phụ mẫu và người nhà trong kinh, ngồi ở trong xe ngựa, mặt mũi không kìm được nét vui mừng, ngay cả những cuốn sách thường ngày không rời tay cũng bị bỏ rơi, ông chăm chú vén rèm xe nhìn ra bên ngoài xem xét.

A Uyển thấy vậy cũng cùng phò mã phụ thân tựa đầu ở cửa xe nhìn ra ngoài.

  Trưởng công chúa Khang Nghi thấy hai cha con bọn họ có cùng một dáng vẻ trẻ con như thế, mím môi cố nhịn cười, cũng không lên tiếng nói gì loại cử chỉ phóng túng, thân mật nhất này chỉ khi ở trước mặt người nhà mới có,Trưởng công chúa Khang Nghi từ xưa nay đều không nói nhiều, cho dù việc này không hợp quy củ.

" Ai, đã mấy năm không trở về kinh, không biết phụ mẫu như thế nào, có được khỏe mạnh không?"

Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách nói: "Tháng trước thiếp mới nhận được thư từ nhà, nói mọi người đều khỏe mạnh, phu quân không cần lo lắng rất nhanh sẽ có thể gặp được mọi người, không cần quá nóng lòng."

La Diệp cũng phát hiện mình hơi vội vàng nên hơi thẹn mà cười nói: "Tuy là như vậy, nhưng ta đã rời nhà đi khá lâu, cảm thấy thật bất hiếu với phụ mẫu, thật may là còn có đại ca và mấy vị huynh đệ ở nhà thay ta tận hiếu với các vị trưởng bối, lại nói: "Chuyến này xuôi Giang Nam, có thể nói không phải không thu hoach được gì, từ một số danh y ở Giang Nam chúng ta đã lấy được mấy phương pháp từ từ giúp A Uyển điều trị, rất nhanh thân thể của A Uyển sẽ tốt hơn."

Nụ cười trên mặtTrưởng công chúa Khang Nghi càng sâu, gật đầu đồng ý.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đi qua phố xa sầm uất, qua một khắc đồng hồ đã đến trước cửa Hoài Ân Bá Phủ.

Thị vệ giữ cửa thấy quản sự trong phủ từ trong xe xuống, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là vị Tam lão gia La Diệp cùng thê tửTrưởng công chúa Khang Nghi rời nhà ba năm đã trở về phủ, lập tức mở cửa, cung nghênh các vị chủ tử về nhà.

Lúc này đã gần đến giờ Dậu, sắc trời càng phát âm u, xe đã đi tới trước cửa, La Diệp đỡTrưởng công chúa Khang Nghi xuống xe, lại ôm nữ nhi đang được bọc trong lớp áo choàng dày cùng nhau xuống xe, xoay người liền thấy ở sau cửa các vị chủ nhân của Hoài Ân Bá Phủ đang đứng chờ họ.

"Công chúa, Tam đệ, đi đường cực khổ rồi." Hoài Ân Bá Phủ đại phu nhân Lâm thị cười đến làm lễ ra mắt cùng bọn họ.

Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đứng ở đàng sau thấy họ hành lễ, cười nhìn trượng phu đang hàn huyên cùng các huynh đệ, bởi vì bọn họ trở về thời gian còn sớm, cho nên đại ca La Quân của La Diệp lúc này vẫn chưa trở về phủ, nhưng lúc này ở cửa có rất nhiều người vai vế ngang bằng và vãn bối ra đón tiếp họ, có thể thấy được Hoài Ân Bá phủ con cháu rất hưng vượng.

Nhưng cũng chỉ là con cháu hưng vượng, so sánh những gia đình thế gia khác, Hoài Ân Bá phủ cũng đã hơi xuống dốc, con cháu có tiền đồ cũng không nhiều.

A Uyển khéo léo đứng cạnh người của công chúa mẫu thân, chờ mấy vị người lớn đứng ở cửa hàn huyên xong, liền được phò mã phụ thân ôm lấy, bị mọi người thúc giục vào phủ, đi về hướng Tùng Hạc đường nơi ở của Hoài Ân Bá Phủ lão phu nhân.

Đại phu nhân thấy La Diệp ôm cục bông A Uyển được bao bọc kỹ càng đến gió cũng thổi không lọt, trên mặt lộ vẻ quan tâm, vừa đi vừa dò hỏi: "Thân thể của A Uyển có khỏe hơn chút nào không?"

Trưởng công chúa Khang Nghi nở một nụ cười với bà nói: "So với trước lúc xuống Giang Nam thì khá hơn một chút, nhưng vẫn là phải cẩn thận chăm sóc. "

Giống như thời tiếp vào cuối mùa thu như bây giờ đang chuyển lạnh, từ ngoài cửa đến Tùng Hạc đường của lão phu nhân phải đi một đoạn đường dài, nếu như để cho thân thể nhỏ bé của A Uyển tự đi đến nhất định sẽ khiến nàng mệt mỏi, La Diệp cũng không nỡ, cho nên mới ôm nàng, nhưng trong suy nghĩ từ trước đến nay của của người ở Ân Bá phủ, đều cảm thấy thân thể của A Uyển vẫn yếu đuối giống như lúc mới sinh ra, vẫn là cái thân thể lúc nào cũng có thể chết yểu, trong bụng lại tăng thêm mấy phần đồng tình.

Tuy được hoàng đế đích thân phong hàm quận chúa thì đã sao số mạng của nàng vẫn không tốt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro