Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thụy Vương thế tử tỉnh lại, mọi người trong viện đều thở phào một hơi, nha hoàn bà vú cùng tùy tùng phục vụ đều cảm thấy sinh mạng của bản thân đã được bảo đảm.

Không đúng sao, nếu là thế tử có mệnh hệ gì ở quan dịch này không chỉ Thụy Vương vì đau buồn sẽ giết hết những nô tài không chăm sóc tốt cho chủ nhân, vị Thái hậu ở trong cung cũng không biết sẽ nổi trận lôi đình ra sao. Cho nên Thế tử thoát khỏi cơn nguy hiểm, cho những người lấy sống để phục vụ chủ nhân như bọn họ mà nói, đây là chuyện vui lớn vì thế khi làm việc cũng nhanh hơn rất nhiều.

Bọn họ chỉ hi vọng vị tiểu tổ tông này nhớ lần dạy dỗ này lần sau đừng dày vò mọi người như vậy nữa, nhưng lần này thế tử bị một cơn bệnh nặng như vậy cũng coi như là đã chịu tội.

Phu thê Thụy Vương thật sự cao hứng. Thụy Vương tự mình phân phó cho người hầu làm một chút thức ăn dễ tiêu hóa cho nhi tử đã một ngày một đêm chưa ăn gì của ông, thấy Thụy Vương phi yêu thương lau mặt cho nhi tử đang mắc bệnh mà không có sức lực, trong lòng ông hết sức kiêu ngạo, nhìn cảnh vợ con tình cảm như vậy trong lòng nam nhân sinh ra cảm giác thỏa mãn.

Mà làm việc cho Thụy Vương càng cao hứng chính là, lần này nhi tử bị bệnh thành như vậy nhất định phải rất khó chịu, nhưng nó lại không giống như ngày xưa những lúc như thế này nhất định sẽ phải ầm ĩ đến mức làm cho mọi người không thể chịu nổi mới thôi, trừ lúc mới tỉnh lại có chút khác thường điều đầu tiên khi mở miệng lại là Lộ Bình, những lúc khác lại chỉ lặng yên ngồi một chỗ, Thụy Vương cảm thấy có lẽ là do bệnh mà suy yếu không còn sức để là ầm ĩ.

Chờ sau khi nhi tử ăn xong, Thụy Vương lại dặn dò mấy câu, dẫn Vương phi cùng rời đi, để cho nhi tử có thời gian nghỉ ngơi.

Lúc đi ra khỏi phòng, Thụy Vương phi liền đem việc sáng nay phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi tới thăm bệnh báo cho ông, trên mặt mang vẻ áy náy nói: "Cũng tại lúc ấy thiếp không chú ý đến Huyên nhi, mới để cho lúc Huyên nhi đột nhiên tỉnh lại đã đẩy ngã Thọ An quận chúa xuống đất, để cho quận chúa hôn mê tại chỗ, mặc dù người thiếp phái đi hỏi thăm về nói lại Khang Nghi muội muội không trách tội, nhưng để cho Thọ An quận chúa phải chịu đại kiếp này cũng là do Huyên nhi nhà chúng ta không phải." nói xong lại thở dài.

Tâm tình tốt của Thụy Vương hơi giảm đi một chút, cau mày nói: "Khang nghi muội ấy . . . Quên đi, muội ấy rốt cuộc cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối như vậy, chờ sức khỏe của Huyên nhi khá hơn một chút, dẫn nó đi thỉnh tội với tiểu cô nương nhà người ta đi."

Đối với Thụy Vương mà nói, ông có mấy người tỷ muội nhưng không có một ai giống như Trưởng công chúa Khang Nghi. Bà là một người tỷ muội không có gì nổi bật mà cũng không có tham vọng nhất trong số các tỷ muội, so với Khang Bình trưởng công chúa được tôn vinh vô hạn mà nói thì còn kém xa, nhưng so với số phận của những tỷ muội khác lúc trước vì bị cuốn vào gió mưa tranh đoạt người thì chết, người thì bệnh, người thì bị giáng chức, ngược lại bà lại có thể bình an lớn lên, sau đó xuất cung lập gia đình, không hoàn toàn tốt cũng không hoàn toàn xấu.

Đương nhiên, thân thể của Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không được khỏe mạnh, cho nên từ khi thành thân cho đến nay cũng chỉ sinh được một nữ nhi sức khỏe còn ốm yếu hơn của bà, hơn nữa nghe nói lúc đó bà bị khó sinh, đại phu nói sau này bà không thể mang thai nữa, sợ rằng cuộc đời này của bà cũng chỉ có một đứa con gái này mà thôi.

Có thể thấy được Trưởng công chúa Khang Nghi cưng chiều nữ nhi ốm yếu này đến bực nào.

Nghĩ như vậy, Thụy Vương cũng cảm thấy hơi chút có lỗi với người muội muội này, tiểu tử thúi nhà hắn đã hại nữ nhi ốm yếu của nhà người ta xuýt chút nữa thì không thở được, cũng không biết tình hình của đứa bé đó bây giờ như thế nào, liền dặn dò Thụy Vương phi đưa sang một phần lễ để tạ tội, "Bổn vương nhớ hình như có mấy người dưới tặng chúng ta mấy cây nhân sâm mấy trăm tuổi? Hãy lấy đưa qua đó đi."

Thụy Vương phi nghe xong liền đáp ứng, bà không hề so đo ở những phương diện này tránh cho trượng phu không thích, nhưng bà đột nhiên liền nói, "Vương gia, ngài cũng biết tính khí Huyên Nhi, thiếp không phải nói nó không tốt, chẳng qua là do tuổi nó còn nhỏ, tính tình còn chưa ổn định, đến lúc đó nếu thấy Thọ An quận chúa. . . Nghe nói Thọ An quận chúa sáng này sau khi bị ôm trở về, hơi thở mong manh, đã làm rất nhiều người sợ hãi."

Trên mặt Thụy Vương hiện lên vẻ lúng túng, Vương phí nói kín đáo, nhưng làm sao ông có thể không biết tính khí nhi tử này của mình, hoàn toàn vì được sủng ái mà tính tình trở lên vặn vẹo đến lúc đó nếu thấy tiểu cô nương nhà người ta, tính khí cảu nó lại nổi lên mà dọa Thọ An quận chúa đang bệnh tật thì làm sao bây giờ ?

"Việc này. . . Khụ, bây giờ hoãn lại đã, đợi ngày mai Bổn vương có thời gian rãnh rỗi sẽ tự mình đi qua hỏi thăm một chút."

Thụy Vương phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới phải nói thẳng ra, vì đứa con riêng này bà đã đắc tội với không ít người, nếu có thể tránh bà sẽ tận lực tránh.

**********

Lộ Bình sợ sệt nhìn đứa bé trai đang ngồi trên giường, nhưng mà hắn lại không thể rời mắt nhìn.

Mặc dù đứa trẻ trên giường bởi vì bệnh nặng  một trận, màu da tái nhợt, vẻ mặt uể oải, trên người cũng chỉ mặc một bộ trang phục ngủ màu trắng, mái tóc đen xõa trên vai, thoạt nhìn như một tiểu cô nương quá mức tinh xảo đẹp tuyệt trần, chỉ có giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ kiêu ngạo tàn bạo kia không hề phù hợp với tuổi tác, trong đôi mắt lướt qua vẻ xảo quyệt không hề giống một ánh mắt trong sáng của một đứa trẻ, làm mất đi vẻ đẹp hơi nữ tính.

Suy cho cùng Lộ Bình tuổi vẫn còn nhỏ, kiến thức cũng không nhiều, không thể hiểu hết được việc tại sao chủ nhân tuổi còn nhỏ lại có thần thái bức người như vậy, chỉ cảm thấy bị chủ nhân mới này của mình rất đẹp nhưng lại cho hắn một loại cảm giác rất đáng sợ.

"Lộ Bình."

Giọng bởi vì bị bệnh mà khàn khàn vang lên, Lộ Bình rõ ràng co rúm lại, nhưng vẫn dũng cảm ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân, "Thế tử, Lộ Bình ở đây ngài có gì cần sai bảo?"

Lúc này những nha hoàn ma ma kia đều đã bị Vệ Huyên đuổi ra ngoài, chỉ để lại một mình Lộ Bình mặc dù có chút không ổn, nhưng là bởi vì tính khí Vệ Huyên,mọi người cũng chỉ có thể theo ý hắn, thật may là hắn cũng không phải muốn mọi người thật sự đi ra ngoài, mọi người chỉ cần đứng chờ ở cửa là được, như thế cũng không tính là không tuân theo lời hắn.

Nhưng mà, ít nhiều có chút kỳ quái, thế tử mới vừa tỉnh lại đáng nhẽ phải mệt mỏi không có tinh thần, lúc này nên nghỉ ngơi, nhưng hắn lại lưu lại Lộ Bình chẳng lẽ muốn chơi với nhau?

Ánh mắt Vệ Huyên thâm thúy, trong mắt lướt qua mấy phần do dự cùng không xác định, thậm chí nghi ngờ đây chẳng qua là một giấc mộng.

Rõ ràng hắn đang tử cố thủ trong cuộc chiến tranh, thậm chí hắn còn bị vạn tiễn xuyên tim mà chết, vì sao sau khi tình lại, hắn lại thấy mình đang ở quan dịch còn không nói, mà còn thấy mình biến thành bộ dáng khi còn bé, phụ vương rõ ràng trẻ hơn, An ma ma cũng ở đây, Lộ BÌnh cũng mang dáng vẻ một đứa trẻ vừa gầy vừa xấu xí khi còn bé.

Còn có, lúc hắn đang mơ màng cũng loáng thoáng gặp được dáng vẻ khi còn bé của A Uyển, dáng vẻ nàng gầy teo nho nhỏ, chỉ có cặp mắt chưa từng thay đổi dù nàng có trưởng thành, ánh mắt cửa mọi người đều sẽ khác đi, chỉ có nàng không thay đổi, mười mấy năm cũng như một.

A Uyển!

Đột nhiên, hắn lại ngẩn ra, hô hấp bỗng dưng dồn dập.

Nếu như, đây là một giấc mộng, hắn được trở lại thời gian khi còn bé, như vậy có phải A Uyển vẫn còn ở đó?

"Lộ Bình, A Uyển đâu?"

Lộ Bình nghe được lời của hắn, ngạc nhiên hơi trợn tròn mắt, thậm chí có chút không hiểu, nhỏ giọng nói: "Thế tử, A Uyển là ai?"

Vệ Huyên sửng sốt một chút, chẳng lẽ trong giấc mộng này không có A Uyển? Nếu như không có nàng, thì giấc mộng này còn có ý nghĩa gì?

Cổ họng đắng chát, hắn lại hỏi: "Lộ Bình, ta bây giờ bao nhiêu tuổi? Tại sao ta lại ở chỗ này?"

Lúc này Lộ Bình đã thật sự tỉnh táo, lập tức nói: "Bẩm thế tử, ngài năm nay sáu tuổi, tháng trước là ngày sinh của Trấn Nam hầu phủ đại trưởng công chúa Khánh An, ngài và Vương gia, Vương phi đến Trấn Nam hầu phủ mừng thọ đại trưởng công chúa, nhưng trên đường hồi kinh, bởi vì ngài bị mắc mưa, sinh bệnh nặng."

Hai mắt Vệ Huyên hơi đảo liền bừng tỉnh, hắn nhớ ra rồi, khi còn bé xác thực có chuyện như vậy nhưng trong trí nhớ hắn hình như không hề nhớ bản thân mình bị bệnh?

"Ngươi có biết A Uyển không, Thọ An quận chúa ở nơi nào?" Ánh mắt Vệ Huyên sáng rực hỏi, cái tên đó theo đầu lưỡi bật ra, làm cho trái tim của hắn bỗng căng thẳng, đầu lưỡi hơi tê dại cùng đau đớn, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Cái tên đó, đặc biệt có ma lực, lúc mỗi lần kêu lên, đều cảm thấy mang theo một loại cảm giác đặc biệt vô cùng ý nghĩa như ăn một món ăn ngon mãi mãi để lại dư vị nơi đầu lưỡi.

Đáng tiếc, vẻ mặt Lộ Bình vẫn mang một vẻ mờ mịt, thẹn thùng nói: "Thế tử, nô tài vẫn luôn đi theo đánh xe cho bọn hạ nhân trong phủ, nên không biết những chuyện khác, cũng không biết Thọ An quận chúa là ai, chắc là do nô tài vẫn luôn ở Giang Nam, cho nên chưa từng nghe nói đến."

Việc này cũng không có thể trách Lộ Bình, hắn chẳng qua là lúc vô tình Vệ Huyện thấy đang bán mình vào làm người hầu ở Trấn Nam hầu phủ, thậm chí vẫn còn là một đứa trẻ, Thụy Vương phi quản lý hạ nhân hết sức nghiêm, lúc ấy Thụy Vương thế tử bị bệnh nặng, đoàn người cũng vội vàng đi trong lo lắng, làm gì còn có tâm tình nói chuyện cùng một đứa trẻ? Lộ Bình lại không dám tùy ý đi lại, cho nên cái gì cũng không biết.

Vệ Huyên rất thất vọng phát hiện Lộ Bình bây giờ không phải là người tổng quản có thể giải quyết bất kì chuyện gì cho hắn, chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, hắn rất muốn biết, A Uyển bây giờ đang ở đâu, nàng vẫn khỏe chứ?  Nàng nhất định không chết, mà vẫn đang sống thật tốt trên thế giới này, chỉ cần hắn kiên trì đi tìm nàng nhất định có thể tìm được nàng.

Vệ Huyên không kiềm chế được, trực tiếp gọi An ma ma đang đứng ở ngoài cửa vào.

An ma ma nghe thấy chủ nhân gọi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đi vào nhìn, thấy Lộ Bình đang bình yên vô sự đứng ở mép giường mà tiểu chủ nhân đang ngồi ở trên giường, sắc mặt rất tệ làm cho lòng bà hết sức lo lắng.

"Ma ma, Thọ An quận chúa đâu?"

Khóe mắt An ma ma giật một cái, cho là thế tử nhớ lại chuyện buổi sáng ngày hôm nay, nghĩ đến những lời trước Thụy Vương phi phân phó, cẩn thận nói: "Thế tử, Thọ An quận chúa lúc trước bị ngài đẩy ngã xuống đất, nghe nói đã làm cho nàng bị thương, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi, ngài. . ." hay là bỏ qua cho nàng ấy đi!

Ý của An ma ma nói vậy để cho tiểu tổ tông này không trêu chọc tiểu cô nương đáng thương đó nữa, người ta hôm nay bị ngã như vậy, đối với một thân thể ốm yếu thật không dễ dàng, nhìn rất đáng thương nhưng không ngờ đứa trẻ trên giường nghe đến đó, sắc mặt đại biến, ánh mắt hung tợn, lại giùng giằng muốn xuống giường.

"Ta muốn đi tìm nàng!"

Hắn muốn đi tìm nàng, sau đó giam cầm nàng vĩnh viễn ở bên mình cả đời, để cho nàng dù chết cũng không thể rời khỏi tầm mắt của hắn! 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro