78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Nếu như có người khinh bạc nàng, nàng để cho hai con ngỗng đi cắn bọn họ!
E

dit + Beta: Đào Mai
 
Ngày mừng thọ lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ, hôm đó, trong kinh rất nhiều người cũng tham dự.
 
Uy Viễn Hầu phủ không chỉ có là mẫu tộc đương kim hoàng đế, hơn nữa còn là mẫu tộc của Trịnh quý phi, ngoại tổ gia của Thụy Vương thế tử. Các loại thân phận chất đống, chính là Uy Viễn Hầu phủ bình thường khiêm tốn, con em trong gia tộc không thường đi lại ở bên ngoài, thế nhưng thời điểm như thế này tất cả mọi người là nể tình.

 
Làm mẫu tộc, Uy Viễn Hầu phủ những năm gần đây rất khiêm tốn, không chỉ có khiêm tốn, hơn nữa bởi vì có một vị lão phu nhân cường thế ở đó, tính cách mấy vị Đại lão gia Uy Viễn Hầu phủ cũng hơi có vẻ mềm yếu, ở trong triều cũng không có chiến tích không nói, tôn tử trong nhà cũng đều không tiền đồ.
 
Nếu không phải hoàng đế phá lệ khai ân, nhớ tới mẫu tộc, Uy Viễn Hầu phủ chỉ sợ cũng giống như những nhà huân quý bình thường rất nhanh suy tàn.
 
Mặc dù trong tối có thể có người sẽ cười nói mấy vị Đại lão gia Uy Viễn Hầu phủ không tiền đồ, thế nhưng lại không phải không thừa nhận, ngoại thích như vậy, vẫn là để cho hoàng đế hết sức yên tâm.

 
Trưởng công chúa Khang Nghi đối với mấy thứ này lại bất đồng ý kiến, hướng nữ nhi nói:
-“Vua nào triều thần nấy, một khi quyền nghiêng triều dã cố nhiên tốt, thế nhưng phải hiểu được đạo lý trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, nếu muốn để cho gia tộc tiếp tục truyền thừa lâu dài, có vài thời điểm tất nhiên phải hiểu được lấy hay bỏ, hoàng thượng là một đế vương anh minh, điểm này, lão phu nhân Uy Viễn Hầu phủ thấy rõ ràng.
 
A Uyển nghiêm túc nghe công chúa mẫu thân phổ cập kiến thức cho mình. Khi còn bé thân thể nàng cũng không khỏe, không thể ra cửa, một mực bị giam ở nhà, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, công chúa mẫu thân trước kia cũng sẽ không nói điều này với nàng, nghĩ đến khi đó bà cũng cảm thấy không cần thiết đi. Bất quá sau này đính hôn cùng Thụy Vương phủ, công chúa mẫu thân có rảnh rỗi sẽ không vô ích nói một ít với nàng, để cho trong lòng nàng hiểu rõ, dù sao nếu sau này nàng gả vào trong vương phủ, rất nhiều chuyện cũng không do người định đoạt.
 
A Uyển cũng không cô phụ tâm ý của công chúa mẫu thân, rất nghiêm túc học, thân ở trung tâm quyền lực kinh thành này, biết nhiều hơn một ít không phải chuyện xấu.
 
Trưởng công chúa Khang Nghi đơn giản nói chút sự tình Uy Viễn Hầu phủ xong, thấy nữ nhi khuôn mặt bánh bao nghiêm túc, không nhịn được bật cười, ôm nàng vào trong lòng, hôn một cái lên khuôn mặt khả ái của nàng, nhẹ nhàng nói:

-“Con cũng không cần quá khẩn trương, sau này con đường mẫu thân sẽ vì con bày sẵn, để cho con không cần lo trước lo sau.
 
A Uyển trong lòng cảm động, cũng hôn trở lại mặt của bà, cọ cọ vào trong lòng thơm ngát mềm mại của bà.
 
Đến Uy Viễn Hầu phủ, A Uyển còn chưa có xuống xe, màn xe ngựa đã bị người vén lên, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt, cười khanh khách nhìn nàng, con ngươi đen nhánh giống như những vì sao đầy trời rơi xuống bể, lấp lánh rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp.
 
-“Huyên Nhi đã đến bao lâu rồi?” Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói.
 
Vệ Huyên đưa tay đỡ các nàng xuống xe, cười híp mắt nói:
-“Vừa tới, nhìn thấy xe ngựa của cô cô, liền tới.
 
Sau khi giải thích xong, Vệ Huyên lại thăm dò phía bên trong, rất nhanh liền thấy hai con ngỗng trắng lớn hùng tráng uy vũ chính chúng nó đi xuống, ưỡn ngực kêu mấy tiếng ‘cạc cạc’.
 
Vốn là trước đại môn Uy Viễn Hầu phủ rất náo nhiệt bởi vì hai con ngỗng trắng lớn kêu ‘cạc cạc', nhất thời trở nên tĩnh lặng, hết thảy xe ngựa bất luận vừa tới hoặc là đã đến, đều có người thò đầu ra kiểm tra, khi nhìn thấy hai con ngỗng trắng kia phấn chấn vỗ cánh, ánh mắt cũng thiếu chút nữa trừng ra ngoài, loại tâm tình này thật sự là một lời khó nói hết.

 
Nơi đây là trước phủ công hầu, tại sao có thể có hai con súc vật ở chỗ này giương oai?
 
Trưởng công chúa Khang Nghi đang tươi cười cứng đờ, A Uyển cũng cơ hồ muốn vùi đầu che mặt, thật là mất thể diện chết đi, nàng cũng biết sẽ như vậy. Chỉ có Vệ Huyên cười híp mắt ý bảo thị vệ sau lưng bế hai con ngỗng trắng lên, sau đó ở dưới sự nghênh đón cứng ngắc của mấy vị lão gia Uy Viễn Hầu phủ, nghênh ngang tiến vào, căn bản không để ý ánh mắt thế tục.
 
Uy danh Thụy Vương thế tử lan xa, đơn giản là một hỗn thế ma vương, cho nên đối với hành vi này của hắn, mấy vị Đại lão gia Uy Viễn Hầu phủ chỉ có cười khổ, còn phải khen ngợi hai con ngỗng trắng này được nuôi thật tốt, các loại.
 
Sau khi mấy người được nghênh đón vào Uy Viễn Hầu phủ, chung quanh mới có âm thanh.
 
Trong một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa, một thanh âm ôn nhu dễ nghe vang lên:
-“Tổ mẫu, đó chính là Thụy Vương thế tử sao? Giống như cùng khi còn bé có chút không giống!.
 
Một đôi mắt đẹp tò mò nhìn hành vi phách lối của thiếu niên giả y, chỉ cảm thấy buồn cười, bất quá là một tiểu hài tử mà thôi.
 
Trong xe ngựa một lão thái thái tóc hoa râm cũng nhìn thấy một màn trước phủ Uy Viễn Hầu kia, không nhịn được cười nói:
-“Dĩ nhiên là hắn, cái da hầu tử này, giống như khi còn bé vậy, cũng không có thay đổi gì, vẫn hung hăng như vậy.
 
Mạc Tứ cô nương lại nhìn một chút, nhìn cái cẩm y màu đỏ sẫm biến mất, mặc dù màu sắc có chút nặng nề, thế nhưng từ thiếu niên kia mặc cũng là đàng hoàng làm cho không người nào có thể sao lãng.
 
Không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này nhìn thấy Thụy Vương thế tử, nàng còn tưởng rằng theo như dĩ vãng tra được, năm nay Thụy Vương thế tử nhất định sẽ không tới chúc thọ Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, lại không nghĩ tới lại tới, còn đặc biệt ở chỗ này chờ mẹ con Trưởng công chúa Khang Nghi.

 
Cái người trong xe ngựa này chính là Đại trưởng công chúa Khánh An, bà thấy vẻ mặt tôn nữ, nói với nàng:
-“Thụy Vương thế tử vẫn là tính khí kia, chút nữa nếu như thấy hắn, cách hắn xa một chút thôi.
 
Mặc dù Hoàng thượng kính trọng bà người cô cô này, thế nhưng Đại trưởng công chúa Khánh An vẫn là hiểu được có một số việc tốt nhất không nên chạm đến vảy ngược của hoàng đế.
 
Mạc Tứ cô nương ôn thuần gật đầu, suy nghĩ một chút, lại chần chờ nói:
-“Tổ mẫu, Trịnh quý phi mới là di di ruột của Thụy Vương thế tử, so với hoàng hậu thân hơn nhiều.
 
-“Thân lại cũng thân không qua Hoàng thượng.
 
Dứt lời, Đại trưởng công chúa Khánh An liền nhắm mắt không nói lời nào.
 
Mạc Tứ cô nương trong lòng hơi lạnh lẽo, hiểu rõ ý trong lời nói của tổ mẫu, liền ngậm miệng không nói.
 
Bên kia, A Uyển theo mẫu thân và Vệ Huyên đồng thời tiến vào Uy Viễn Hầu phủ, rất nhanh liền được nghênh đón đến một chỗ trong khách sảnh, nơi này đã ngồi rất nhiều quý phu nhân trang phục ngăn nắp xinh đẹp, đều là tới chúc thọ Lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
 
A Uyển nhìn sang, có thể thấy Trưởng công chúa Khang Bình đã đến, bà đang cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nói giỡn, tiếng cười hết sức cuốn hút.
 
Hai con ngỗng trắng được thị vệ ôm ở lại bên ngoài chờ, không có theo vào.
 
Trong phòng các phu nhân nghe nói Thụy Vương thế tử cùng mẹ con Trưởng công chúa Khang Nghi đến, tất cả không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại.
 
Mặc dù ở kinh thành uy danh Thụy Vương thế tử không người không biết, thế nhưng có cơ hội có thể thấy hắn cũng không nhiều… Dù sao mấy năm này thân thể Thụy Vương phi không tốt, vẫn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh, mà hắn cũng không thường đi tới các phủ tham gia các yến hội, đương nhiên mọi người cũng ước gì hắn không đến mới phải, đỡ phải vị tổ tông này mất hứng một cái, làm ra chuyện gì.

 
Vì lẽ đó, đại đa số phu nhân đối với hắn thật sự là chỉ nghe tên không thấy được người.
 
Rất nhanh liền thấy một thiếu niên mặc cẩm y màu đỏ sẫm dắt một nữ hài mặt mày có mấy phần yên tĩnh đi vào, thiếu niên kia mặt mày như họa, cẩm y huy hoàng, khóe môi câu lên, đẹp giống như tranh, xinh đẹp đến khiến cho người ta căn bản không cách nào dời mắt.
 
Đây chính là Thụy Vương thế tử sao?
 
Tất cả mọi người có chút mộng, không nghĩ tới hỗn thế ma vương người người tránh không kịp trưởng thành như vậy, cùng dáng dấp ngang ngược kinh khủng ở trong tưởng tượng không hợp.
 
Bất quá, rất nhanh ánh mắt của các nàng liền dời đến trên người nữ hài được hắn dắt tiến vào, thấy sắc mặt nàng bệnh hoạn tái nhợt, thân thể đơn bạc mảnh mai, dung mạo tương tự Trưởng công chúa Khang Nghi, liền biết đây là vị Thọ An quận chúa đính hôn cùng Thụy Vương thế tử.
 
Vệ Huyên nắm tay A Uyển, thoải mái đi tới, đi thỉnh an Lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
 
Mặc dù trong sảnh này còn có rất nhiều người, bất quá đối với việc Vệ Huyên lôi kéo tay nữ hài người ta cũng không ai dám nói gì, hắn làm việc tùy ý quen rồi, thêm nữa hiện tại tuổi cũng không lớn, người ngoài không dám trêu chọc hắn, dĩ nhiên trong lúc nhất thời cũng không cảm thấy cái này có cái gì.
 
Hai người đứng một chỗ, thiếu niên lộ liễu nữ hài yên tĩnh, bổ sung lẫn nhau, giống như trời sanh một đôi, để cho ánh mắt Lão phu nhân Uy Viễn Hầu khẽ nhúc nhích, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, xem ra có chút kích động.
 
-“Huyên Nhi cùng Thọ An quận chúa đến rồi... Đều là bé ngoan, lại đây cho ngoại tổ mẫu nhìn một chút...
 
Vệ Huyên lôi kéo A Uyển tiến lên, hai người đều bị Lão phu nhân Uy Viễn Hầu ôm vào trong lòng.
 
Bất quá A Uyển cảm giác được tay Lão phu nhân Uy Viễn Hầu ôm nàng có chút run rẩy, rất nhanh liền phản ứng kịp, lúc này chắc trong lòng bà là vô cùng kích động, động tác này bất quá là mượn mình che giấu tâm tình trong lòng, làm cho ngoại nhân nhìn.
 
Nghĩ như thế, A Uyển đối với bà không khỏi có mấy phần thương hại, rõ ràng đây là ngoại tôn ruột thịt, cũng không dám thân cận, còn phải mượn nàng diễn trò cho người ta xem. Mà người ngoài nhìn cũng chỉ là mỉm cười, không hề nói lời gì không đúng lúc, có vài người trong lòng đã hiểu Lão phu nhân Uy Viễn Hầu kích động.
 
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu chẳng qua là ôm bọn họ một cái liền buông ra, cười hỏi mấy câu, liền đem lễ vật đã chuẩn bị trước giao cho bọn họ.
 
-“Cám tạ ngoại tổ mẫu, con rất thích.
 
Vệ Huyên lại hướng nàng cười, sau đó cũng không thèm nhìn xem mà kín đáo đưa lễ vật cho A Uyển,
-“Cho tỷ.
 
Khóe miệng A Uyển co rút, thiếu chút nữa muốn đập cái hộp cầm trong tay vào đầu hắn, nhìn Lão phu nhân Uy Viễn Hầu một cái, thấy bà chẳng qua là cười không có lộ ra biểu tình gì khác thường, mới để cho nha hoàn sau lưng thu.
 
Nói vài lời thôi, Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nghe nói Đại trưởng công chúa Khánh An tới, liền nói:
-“Được rồi, mấy tiểu hài tử các cháu cũng không kiên nhẫn ở chỗ này nghe lão bà ta lải nhải, đi hoa viên chơi đi, mấy biểu ca biểu tỷ các cháu ở nơi đó tổ chức thi thơ đấy! Các cháu cũng đi tham gia trò vui đi.
 
A Uyển hướng bà thi lễ, cười nói:
-“Vậy chút nữa chúng cháu sẽ tới đây bồi ngài nói chuyện.
 
Vệ Huyên cũng hướng bà gật đầu, không nói thêm gì, phảng phất ở trong mắt ngoại nhân, hôm nay hắn đó là tới chúc thọ lão phu nhân, liền lôi kéo A Uyển rời đi, dáng dấp hấp tấp, phách lối như vậy, các phu nhân bên trong phòng nhìn thấy, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
 
Sau khi Vệ Huyên rời đi, ánh mắt của mọi người liền tụ ở trên người mấy cô nương tiến vào sau lưng Đại trưởng công chúa Khánh An, đặc biệt là hai vị Mạc Tam cùng Mạc Tứ cô nương, bị các phu nhân đánh giá, dù sao trong lòng mọi người đều đã nắm chắc, dựa vào hành vi gần đây Đại trưởng công chúa Khánh An liên tiếp tiến cung, sợ rằng nhân tuyển Tam hoàng tử phi sốt dẻo nhất, đoán chừng chính là Mạc gia cô nương, cũng không biết là Mạc Tam cô nương hay là Mạc Tứ cô nương.
 
Sau khi ra khỏi phòng khách, tự nhiên có người dẫn bọn họ đi hoa viên.
 
Vệ Huyên lại cho người đưa tới hai con ngỗng trắng, sau đó dắt A Uyển, mang theo hai con ngỗng trắng hết sức phách lối đi, chính là ở địa bàn người khác, hắn vẫn không thay đổi tính tình phách lối, còn kém hướng thế giới bày tỏ, hắn phải làm một người bá đạo, ai dám ngăn trở con đường của hắn, liền sẽ thả ngỗng trắng cắn người.
 
A Uyển muốn thu tay lại, phát hiện Vệ Huyên nắm quá chặt, làm cho nàng không nhịn được cau mày, nói:
-“Biểu đệ, có thể buông ra hay không?
 
Vệ Huyên không đáp ứng nàng, mà là liếc nhìn chung quanh, sau khi mấy nha hoàn thị vệ đều cúi đầu, hắn hài lòng tiếp tục nắm tay nàng, sau đó hướng nàng cười.
 
A Uyển cơ hồ ngẩn ngơ, quả thực là một tiểu bá vương không giải thích. Cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ đành phải tùy hắn.
 
Lúc này chính là thời tiết mùa xuân tháng ba, hoa đào nở đến rực rỡ, để cho A Uyển kinh ngạc chính là, Uy Viễn Hầu phủ vẫn còn có cây anh đào, từ chỗ nha hoàn dẫn đường biết được, mấy cây anh đào này là từ Phù tang bên kia tiến cử tới, mỗi lần đến mùa xuân, liền nở rất hăng say, là cảnh đặc biệt nhất trong Uy Viễn Hầu phủ.
 
Chờ đến hoa viên, A Uyển càng là nhìn thấy một đường đầy cây anh đào, sau đó dọc theo mặt hồ nở rộ, chia hoa viên làm hai phần, xinh đẹp tựa như ảo mộng.
 
Mà hoa viên này lấy hồ làm ranh giới, vừa để cho các thiếu gia Uy Viễn Hầu phủ mang theo khách nhân đi ngâm thơ mua vui, vừa để cho một đám các cô nương ở nơi đó chơi đùa, trong đình mang lên văn phòng tứ bảo, cũng có cô nương ở chỗ này ngâm thơ vẽ tranh, rất thản nhiên.
 
Lúc ở ngã ba, A Uyển liền cùng Vệ Huyên tách ra, nói với hắn:
-“Bên kia đều là các cô nương, đệ không nên tới.
 
Vệ Huyên nhìn đám người ở trong đình bên hồ xa xa, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể thấy xiêm y trên người các nàng màu sắc sống động, đều là lấy màu sắc rực rỡ làm chủ, hết sức tôn lên cái cảnh ‘xuân' tháng ba sáng rỡ.
 
Hắn bĩu môi, nói với A Uyển:
-“Vậy cũng được, lát nữa đệ lại tới tìm tỷ. Nếu như có người khi dễ tỷ, tỷ để cho hai con ngỗng trắng đi cắn các nàng!
 
Câu nói sau cùng, vừa phách lối lại đằng đằng sát khí.
 
A Uyển thấy mặt nha hoàn dẫn đường trong nháy mắt trắng bệch, cơ hồ muốn che trán, hơn nữa như thế còn chưa đủ, hai con ngỗng trắng kia lại vẫn rất hợp với tình hình kêu lên ‘cạc, cạc.
 
Nên nói hai con ngỗng trắng này không hổ là Vệ Huyên sai người huấn luyện ra, biết được phải nghe lời của đại ma Vương?
 
Chờ sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển hầu như không nghĩ đi tới, đến nhà người ta chúc thọ, lại còn mang theo hai con ngỗng trắng tới tính làm gì? Người không biết còn tưởng rằng nàng muốn tới nơi này đấu ngỗng đấy!
 
Chẳng qua là tâm có tắc nghẽn, A Uyển cũng chỉ có thể nhắm mắt đi qua. Mà hai con ngỗng trắng kia căn bản không cần nàng nói gì, chơi với nàng đã quen, thấy nàng vừa đi, rất tự nhiên uốn éo cái mông ở sau lưng nàng vẫy một cái vẫy một cái đi, vừa đi vừa kêu cạc cạc, phảng phất như đang bình luận phong cảnh chung quanh đây vậy.
 
Chờ A Uyển nhìn thấy đám các cô nương ở trong đình bên hồ đột nhiên ngừng tay, rối rít nhìn tới hướng nàng, A Uyển lần nữa hối hận bản thân nghe lời của Vệ Huyên —— trong đó còn có Mạnh Tự giựt dây, lại mang theo hai con ngỗng trắng tới đây.
 
-“A Uyển, tỷ tới rồi!
 
Mạnh Tự cùng Trưởng công chúa Khang Bình tới trước nhìn thấy A Uyển, rất cao hứng bật đi ra, lôi kéo nàng tới.
 
Khi các nàng vào trong đình xong, hai con ngỗng trắng kia cũng tiến vào.
 
Phen này, náo nhiệt hơn.
 
Mạnh Tự hướng mọi người giới thiệu A Uyển, bởi vì A Uyển có thân phận quận chúa, những cô nương kia đối với hành vi nàng mang theo hai con ngỗng trắng tới đây rất khó hiểu, cũng không tiện nói gì, rối rít tiến lên làm lễ ra mắt với nàng, để cho A Uyển hưởng thụ cảm giác ưu việt mà thân phận mang tới.
 
-“Phúc An quận chúa, đây chính là hai con ngỗng mà quận chúa nói sao?
 
Một tiểu cô nương gần mười tuổi lại gần hỏi, hiển nhiên cũng là người có lòng hiếu kì nặng.
 
-“Đúng vậy, chúng nó gọi Đại Bạch Nhị Bạch, rất nghe lời, sẽ không cắn người, các ngươi đừng sợ.
Mạnh Tự nói xong, nghĩ tới điều gì, bổ sung thêm:
-“Dĩ nhiên, nếu như có người đối với chúng nó không tốt, vậy thì lại là chuyện khác.
 
-“Vậy ta có thể sờ chúng nó không?” Tiểu cô nương kia lại hỏi.
 
Mạnh Tự rất hào phóng nói:
-“Có thể đấy!
 
Hai con ngỗng trắng quả nhiên rất nghe lời, không có cắn người, lúc bị người sờ rất bình tĩnh đứng ở đàng kia, vươn cao cổ gật gật đầu, cảm giác giống như đang chào hỏi vậy. Hơn nữa chờ lúc nha hoàn chuyển đến ghế con, chúng nó còn hiểu phải nhảy lên trên ghế con đi ngồi, giống như người ngồi ở đàng kia vậy, rất tự nhiên bán manh.
 
A Uyển dở khóc dở cười, bởi vì có một cô nương dũng cảm bắt đầu, sau đó ngược lại có mấy cô nương gia đình huân quý cũng tập trung lại gần cũng muốn sờ ngỗng trắng một cái.
 
Dân gian thịnh hành đấu ngỗng, cũng có người tỉ mỉ nuôi ngỗng trắng, thế nhưng không có cô nương sẽ nuôi ngỗng trắng làm sủng vật, vậy cũng là là kỳ ba.
 
A Uyển bị xem thành cô nương kỳ ba bởi vì hai con ngỗng trắng bán manh, rất nhanh cũng được mọi người tiếp nhận, A Uyển mới biết tiểu cô nương đầu tiên nói muốn sờ hai con ngỗng trắng là cô nương Định Viễn hầu phủ, dáng dấp trắng trắng non mềm, tính tình rất hoạt bát, ngược lại rất hợp với Mạnh Tự, bởi vì quan hệ với Mạnh Tự, rất nhanh liền cũng quen thuộc A Uyển.
 
Đang lúc náo nhiệt, trong hoa viên lại thêm tới mấy cô nương, trong đó liền có Tam công chúa cùng mấy cô nương Mạc gia. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
 
 

*** *** *** *** ***
 


Vệ Huyên nhàm chán nhìn đám công tử áo gấm tụ tập một chỗ quay về một thân cây ngâm tới ngâm đi, phủi miệng, xoay người muốn rời khỏi.
 
Một cái tay khoác lên trên bả vai hắn, sau đó là một âm thanh dễ nghe vang lên:
-“Huyên đệ, đệ muốn đi nơi nào?
 
Bởi vì thanh âm kia, Vệ Huyên mới không có tính phản xạ mà bẻ cái tay đặt ở trên bả vai hắn đi, quay đầu nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ kia, rất hờ hững thu hồi tầm mắt, nói:
-“Ngươi đi ngâm thơ của ngươi, ta rời đi một cái.
 
Mạnh Phong nắm lấy hắn,
-“Ta nơi nào sẽ ngâm những thơ chua kia? Bất quá là tập hợp cùng chơi thôi. Đi thôi!
 
Nói xong, hắn ôm lấy Vệ Huyên, kề vai sát cánh cùng hắn bỏ đi.
 
Vệ Huyên cau mày, vốn là muốn đẩy hắn ra, bất quá nghĩ tới điều gì, liền tùy theo hắn.
 
Hai người rời đi tự nhiên đưa tới sự chú ý của người khác, dù sao một vị là hỗn thế ma vương thanh danh lan xa, một vị là nhi tử của trưởng công chúa, thân phận cũng không bình thường, dĩ nhiên là bị người chú ý.
 
Bất quá ở Mạnh Phong rất hào sảng một câu:
-“Mới vừa rồi uống hơi nhiều, Huyên đệ theo ta đi thay y phục.
 
Mọi người chỉ có thể co giật khóe miệng không hỏi nữa.
 
Hai người trực tiếp ra khỏi hoa viên, đi một hồi, liền có một gã sai vặt tới, nói với Vệ Huyên:
-“Mời Thế tử gia đi theo tiểu nhân.
 
Vệ Huyên gật đầu, nói với Mạnh Phong:
-“Ngươi ở chỗ này chờ ta.
 
Mạnh Phong nhíu mày, cười cợt, cũng không có hỏi hắn muốn làm gì, nói:
-“Được, ngươi đi thôi.
 
Vệ Huyên hướng hắn gật đầu, đi theo gã sai vặt kia.
 
Dọc theo hành lang, rất nhanh liền đến một cái viện vắng vẻ, gã sai vặt kia dừng ở trước Nguyệt Lượng môn, cung kính mời Vệ Huyên chính mình đi vào. Vệ Huyên phủi phủi ống tay áo, ung dung đi vào, rất nhanh liền nhìn thấy Lệ ma ma đang canh giữ trước một gian sương phòng.
 
-“Thế tử tới rồi, lão phu nhân đã ở bên trong chờ ngài.” Lệ ma ma cười nói.
 
Vệ Huyên hướng bà gật đầu, đẩy cửa mà vào.
 

************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon