Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Bảo Châu sắc mặt trắng bệch "Vương. . . Vương gia. . ."

"Làm sao? Muốn Bổn Vương để cho người tới giúp ngươi lấy?" Mộ Dung Hằng mắt lạnh lẽo nhìn nàng trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.

Tống Bảo Châu cắn môi hốc mắt đỏ bừng sắp khóc.

Nếu là đem bông tai lấy xuống chẳng phải chính là thừa nhận nàng đánh tráo sao?

Long Thị thấy vậy đâu chịu để cho nữ nhi bị tủi thân trong lòng vội cười hì hì giảng hòa: "Vương gia ngài hiểu lầm đấy bông tai này thật là lão gia nhà chúng tôi đưa cho Bảo Châu còn một đôi kia Linh Lung là chính nàng không cẩn thận làm rớt đấy. Đúng không Linh Lung?"

Long Thị nhìn về phía Khương Linh Lung trên mặt đang cười nhưng trong mắt lại mang ý uy hiếp buộc Khương Linh Lung phối hợp bà.

Khương Linh Lung chỉ làm như không phát hiện nói: "Mợ nói cái gì ta lúc nào làm rớt sính lễ tướng công cho ta? Ta căn bản từ trước đến nay liền không thấy qua."

"Ngươi ——" Long Thị trừng mắt định nổi giận.

Nha đầu chết tiệt này quả nhiên là "ăn cây táo, rào cây sung"(*)!

(*): Nghĩa: Nhận lợi ích từ của nơi này nhưng lại bán sức cho nơi khác

"Đủ rồi!" Mộ Dung Hằng sậm mặt lại nổi giận ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Long Thị nói: "Cái đôi bông tai huyết ngọc này là chiến lợi phẩm Bổn vương ba năm trước ở Phục Di lấy khắp thiên hạ chỉ có một đôi không chấp nhận được các ngươi giảo biện! Bổn vương cuối cùng nói lại lần nữa lấy xuống!"

Mộ Dung Hằng nổi giận lên so với Diêm vương gia còn đáng sợ hơn Tống Lăng Thiên sợ tới mức lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.

Ông so với ai khác đều biết rõ Diêm vương gia một khi tức giận ai cũng không đoán được hắn tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì. Mặc dù hắn bây giờ hai chân tàn phế nhưng bệ hạ một ngày không thu hồi binh quyền của hắn thì hắn vẫn nắm đại quyền ai cũng không bỏ trong mắt.

Tống Lăng Thiên vội vàng nơm nớp lo sợ đứng lên trợn mắt nhìn Tống Bảo Châu "Đồ vô liêm sỉ! Còn không mau lấy xuống trả lại cho Vương phi nương nương!"

"Cha. . ."

"Nhanh lên!" Tống Lăng Thiên lúc này cũng là một bụng tức giận nha đầu này khi nào con mắt nông cạn như vậy một đôi bông tai đều phải hiếm lạ! Uổng công để cho người ta vũ nhục như vậy!

Tống Bảo Châu thấy sự tình không cách cứu vãn cố nén nước mắt nháy mắt liền rớt xuống.

Nàng lớn như vậy còn chưa từng chịu sỉ nhục. Làm nhiều trò như vậy bắt nàng đem bông tai lấy xuống cùng đánh vào mặt nàng thì có gì khác nhau ?

Tống Bảo Châu đôi mắt đỏ nhìn về phía Khương Linh Lung muốn cho nàng giúp nàng ta nói một câu.

Nhưng Khương Linh Lung căn bản không nhìn nàng ta nàng liền ngồi ở chỗ đó giống như xem cuộc vui.

Tống Bảo Châu ngực giống như bị cái gì chặn lại vậy nghẹn đến mức khó chịu.Đầu ngón tay đâm vào trong thịt đau đớn làm nàng nhớ càng rõ ràng giờ phút bị sỉ nhục này.

Nàng ta cố nén thống hận trong lòng đem bông tai lấy xuống tay run run đưa qua.

Mộ Dung Hằng lạnh mặt nhận lấy nhìn một cái ngay sau đó lại đột nhiên buộc chặc lòng bàn tay hơi dùng sức lại mở bàn tay ra lúc này bông tai bên trong không ngờ đã vỡ nát thành bột.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ tới trợn to mắt.

Khương Linh Lung cũng ngây ngẩn "Tướng công. . ."

Mộ Dung Hằng kéo tay nàng nhìn nàng nói: " Đồ người khác dùng qua chúng ta đừng muốn lại Bổn Vương lại đưa nàng cái tốt hơn."

Khương Linh Lung kinh ngạc nhìn hắn tựa như một chùm ánh nắng ấm áp chiếu vào trong lòng cảm động đến không nói ra lời.

Hắn nói phải cho nàng thể diện quả thật là cho đủ thể diện. Hắn để cho tất cả mọi người đều biết hắn có bao nhiêu coi trọng nàng.

Khương Linh Lung theo bản năng buộc chặc trở tay cầm tay hắn.

Nàng có tài đức gì có thể có phu quân tốt như vậy.

Bên Khương Linh Lung lúc này là lòng tràn đầy cảm động mà bên kia Tống Bảo Châu thấy bông tai trân quý như vậy bị Mộ Dung Hằng mắt cũng không chớp trực tiếp bóp nát chỉ cảm thấy ngực giống như bị cái gì thật mạnh đấm một cái thương tâm khó chịu sự sỉ nhục tất cả ưu tư đồng thời dâng lên trong lòng.

Hắn đem bông tai lấy đi lại tại chỗ bóp nát là ngại nàng bẩn sao? Là ngại đồ nàng mang qua không xứng cho Khương Linh Lung mang sao?

Tống Bảo Châu hận đến cắn răng Khương Linh Lung nàng bất quá là một nữ cô nhi không cha không mẹ dựa vào cái gì có thể được đối đã tới như vậy với dựa vào cái gì đem nàng giẫm ở dưới bàn chân? !

Mộ Dung Hằng tay run cái một đem bột phấn ở lòng bàn tay phủi rớt. Khương Linh Lung thấy vậy liền cầm ra khăn lụa cho hắn lau tay.

Nàng cúi đầu Mộ Dung Hằng liền nhìn nàng đầy nhu tình.

Hai người không coi ai ra gì không đem người Tống gia nhìn ở trong mắt chút nào bầu không khí quả thực có phần lúng túng.

Ở trong lòng Khương Linh Lung khi cậu ép nàng thay thế Tống Bảo Châu gả cho Mộ Dung Hằng thời điểm Tống gia đối với nàng công ơn nuôi dưỡng nàng liền trả sạch.

Nàng bây giờ là vận khí tốt mới gặp được tướng công tốt như vậy.

Nhưng lúc cậu ép nàng gả chồng lại là thật lòng biết rõ là hố lửa còn đem nàng đẩy vào bên trong.

Cho nên cho dù nàng bây giờ trời xui đất khiến gả đúng người. Nhưng cậu ban đầu dụng tâm lại làm nàng hoàn toàn đau lòng.

Như vậy cậu không nhận cũng được.

Tống Lăng Thiên cũng tốt Long Thị cũng tốt Tống Bảo Châu cũng tốt ai cũng không suy nghĩ tới cái đó Khương Linh Lung hiền lành hôm nay lại sẽ như thế nhưng lại đem bọn họ không nhìn ở trong mắt. Đổi thành bình thường nhất định là muốn khiển trách một phen nhưng bây giờ Mộ Dung Hằng ở chỗ này bọn họ chính là có lòng cũng không dám.

Ngoài mặt mặc dù vẫn là đôi cười nhưng trong lòng lại là đem Khương Linh Lung coi như "ăn cây táo rào cây sung" mà hung hăng mắng một lần.

Mộ Dung Hằng cùng bông tai Khương Linh Lung cũng không có ở Tống phủ đợi thật lâu đem kia bóp nát liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tống Lăng Thiên lấy lòng muốn để bọn họ lại ăn cơm trưa nhưng Mộ Dung Hằng ngay cả con mắt cũng không cho ông làm Tống Lăng Thiên giận quá chừng.

Tống Lăng Thiên suy nghĩ ông dầu gì cũng là đường đường thừa tướng một nước hết lần này tới lần khác Mộ Dung Hằng lại không đem ông coi ra gì.

Trước kia hắn ỷ vào bản thân chiến công hiển hách nắm binh quyền vừa được bệ hạ coi trọng trong mắt không coi ai ra gì cũng được đi. Nhưng bây giờ hắn nơi nào tự tin? ?

Tống Lăng Thiên âm thầm suy nghĩ chờ bệ hạ đem binh quyền Mộ Dung Hằng thu hồi đến lúc đó hắn liền hoàn toàn thành chó rớt xuống nước đến lúc đó ông nhất định phải hảo hảo chế giễu hắn một phen! Để giải mối hận trong lòng những năm không được tôn trọng!

Bất quá trước mắt trong lòng không thoải mái cũng không đắc tội nổi.

Cung cung kính kính đem Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung đưa ra cửa.

Mộ Dung Hằng đối với Khương Linh Lung nói: "Nàng về trên xe ngựa trước ta có mấy câu muốn cùng Tống đại nhân nói một chút."

Khương Linh Lung sững sốt một chút ngay sau đó liền gật đầu nhìn Tống Lăng Thiên nói: "Cậu Linh Lung liền cáo từ trước."

Tống Lăng Thiên nín tức cành hông tươi cười nói: "Vương phi nương nương đi thong thả có rãnh rỗi thường về nhà ngồi một chút."

Khương Linh Lung từ chối cho ý kiến cười một cái xoay người đi xe ngựa trước.

Khương Linh Lung vừa đi Tống Lăng Thiên căng thẳng chờ Mộ Dung Hằng mở miệng.

Chung quy cảm thấy Mộ Dung Hằng này sẽ không có lời khen đối với ông.

Quả nhiên đang suy nghĩ liền nghe Mộ Dung Hằng nói: "Tống đại nhân theo ta biết hoàng tổ mẫu ban đầu ban hôn đối tượng hẳn là tống tiểu thư chứ ?"

Tống Lăng Thiên sững sốt một chút sắc mặt trong nháy mắt trắng mấy phần lập tức bền chắc "Vương gia không phải. . . Thái hậu nói là để cho vi thần đem gả con gái cho ngài không chỉ rõ là Bảo Châu. Hơn nữa vi thần là suy nghĩ đứa bé Bảo Châu kia bát tự cùng bát tự Vương gia ngài không tốt sợ giảm thọ ngài cho nên mới để cho Linh Lung gả tới. Linh Lung mặc dù là cháu gái nhưng cũng coi là là nửa nữ nhi đi."

Tống Lăng Thiên nói đường đường chính chính Mộ Dung Hằng lại nghe đến hết sức không nhịn được "Được rồi không nỡ để nữ nhi bản thân đi cho nên đem cháu gái hướng hố lửa Bổn vương này đẩy tới liền đừng tìm một chút cái cớ đường hoàng.

Bổn vương nhìn mặt mũi Linh Lung không truy cứu chuyện ngươi vi phạm ý chỉ Thái hậu nhưng các ngươi phải nhớ Linh Lung bây giờ là vợ Mộ Dung Hằng ta các ngươi trước kia khi dễ nàng đối với nàng không tốt cũng được đi nhưng nếu sau này dám khi dễ nàng nữa Bổn vương nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho các ngươi!"

Mộ Dung Hằng một phen dọa đến sắc mặt Tống Lăng Thiên trắng bệch.

Mộ Dung Hằng cả người hắn tản mát ra khí tràng giọng ánh mắt hắn vẫn giống như cũ để cho người không lạnh mà run.

Mộ Dung Hằng lạnh lùng nói: "Đem lời Bổn vương nhớ ở trong lòng. Đừng tưởng rằng Bổn vương hôm nay hai chân bị phế là có thể không đem Bổn vương coi ra gì Bổn vương muốn bóp chết một người so với bóp chết một con kiến dễ dàng hơn biết chưa?"

"Biết vi thần biết! Vương gia yên tâm vi thần quyết không dám đối với Vương phi nương nương có phân nửa bất kính!" Tống Lăng Thiên bị dọa đến áo lót cũng toát mồ hôi lạnh cong thân mình không dám nâng lên.

Mộ Dung Hằng mắt lạnh lẽo quét hắn một cái chuyển động xe lăn rời đi.

Tống Lăng Thiên một mực cong thân nhìn theo xe ngựa vương phủ sau khi rời đi mới cuối cùng ngồi dậy sắc mặt cực kỳ phức tạp.

Mộ Dung Hằng khí thế quá mạnh mẽ tựa như vương giả nhìn xuống thiên hạ cho dù ngồi trên xe lăn cũng làm người ta tự dưng sợ.

Ông quả nhiên là quá coi thường Mộ Dung Hằng rồi.

Tống Lăng Thiên đột nhiên có một chút hối hận không biết không để cho Bảo Châu gả cho Mộ Dung Hằng là đúng hay sai.

Xe ngựa vương phủ vừa đi Long Thị lập tức chạy tới tức giận nói: "Bất quá là một tàn phế! Lại dám kiêu ngạo như thế!"

"Im miệng!" Tống Lăng Thiên sậm mặt lại "Họa là từ ở miệng mà ra! Bà không muốn sống nữa sao? !"

Tống Lăng Thiên ánh mắt vô cùng nghiêm túc Long Thị bị dọa đến bả vai run một cái bạch mặt hỏi: "Lăng Thiên ông làm sao vậy?"

Tống Lăng Thiên nhìn bà biểu tình trước đó chưa từng có nghiêm túc nói: "Bà nhớ Mộ Dung Hằng trước mắt tuyệt đối không phải là người chúng ta có thể đắc tội! Còn có sau này gặp mặt Khương Linh Lung đối với nàng khách khí một chút! Nàng bây giờ có Mộ Dung Hằng là chỗ dựa đã không còn là nữ cô nhi ở tại hậu viện Tống gia nữa!"

Long Thị nghe thấy nói sẽ đối Khương Linh Lung khách khí một chút cả khuôn mặt cũng thanh phẫn hận nói: "Con sói con ăn cây táo rào cây sung! Trước kia ở nhà giả bộ ôn thuận đến cùng chỉ tựa như con cừu nhỏ bây giờ leo lên cao chi kia móng vuốt sói liền lộ ra rồi!"

Suy nghĩ tới thái độ Khương Linh Lung mới vừa đối với bọn họ Long Thị liền tức giận đến cắn chặt hàm răng.

Tống Lăng Thiên phiền lòng nói: "Được rồi nói cái này có ích lợi gì! Đem lời ta mới vừa nói nhớ đừng gây ra tai họa cho ta! Còn có hôn sự Bảo Châu cũng nên bắt tay chuẩn bị bà không mang nàng vào cung để cho Bảo Trân cho nàng ta xem xét một chút."

Long Thị tức giận nói: "Biết!"

Từ Tống gia trở lại trong lòng Khương Linh Lung ngọt lan tựa như mật đường.

Mộ Dung Hằng có chuyện đi ra ngoài Khương Linh Lung cả ngày liền ngồi ở trên cái ghế nâng má cười ngây ngô.

Tôn Ma Ma cùng Mai Hương nhìn không nhịn được trêu ghẹo "Tiểu thư miệng cô này cũng sắp liệt tới trên trời rồi đấy."

Khương Linh Lung mặt đỏ lên "Hai ngươi phiền chết!"

Nhưng mà đáy mắt cười lại càng đậm mấy phần.

Bỗng nhiên nhớ tới lần trước thái hậu nương nương cho đồ mắt nàng đột nhiên sáng lên vội nói: "Mai Hương em nhanh đi đem cái túi vải đen lần trước ta cho em cầm tới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro