Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Hương đem bao bố màu đen kia cầm tới cho Khương Linh Lung tò mò hỏi: "Nương nương bên trong này chứa cái gì?"

"Em. . . em đừng để ý!" Khương Linh Lung mặt nhất thời nóng lên cũng ngại ngùng ngẩng đầu ấp úng nói: "Cái đó. . . Ta có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút Mai Hương em cùng ma ma cũng xuống đi nghỉ ngơi đi."

Mai Hương cùng Tôn Ma Ma đáp một tiếng cũng liền lui xuống.

Đem người đuổi đi trong phòng liền chỉ còn lại một mình Khương Linh Lung.

Trong ngực túi vải đen bị nàng ôm thật chặc thật lâu cũng không có mặt mũi mở ra.

Hình ảnh ngày đó vội vả liếc nhìn tới bây giờ nhớ lại mặt đỏ tới mang tai tim đập nhanh hơn nữa.

Nàng là muốn đem bản thân cho tướng công nhưng nàng một cô gái. . . Nhưng suy nghĩ tới Thái hậu dặn dò hiện giờ thân thể tướng công không quá thuận lợi.

Cho nên bất luận như thế nào cuối cùng vẫn là muốn nàng chủ động mới được.

Suy nghĩ một cái Khương Linh Lung lấy dũng khí đem bao bố mở ra bên trong để một cuốn sách thiết kế tinh sảo bởi vì là xuân cung đồ cho nên bìa cũng không có tên gì.

Khương Linh Lung tay run run chuẩn bị mở ra.

Trong giây lát vừa nghĩ đến cái gì trong lòng vội gấp lại từ mép giường đứng lên chạy tới cửa đem cửa phòng từ bên trong khóa lại.

Xem loại vật này nếu là đột nhiên có người xông tới gặp được vậy nàng sau này liền không mặt mũi gặp người.

Bảo đảm cửa sổ cũng đóng kỹ Khương Linh Lung mới ngồi về mép giường mặt đỏ dè đặt đem sách mở ra.

Trang thứ nhất chính là một nữ nhân ngồi ở trên một người nam nhân bộ dáng nam nữ đều không mặc y phục thả lỏng lẻo treo trên người. Khương Linh Lung chỉ liếc mắt một cái đỏ mặt tim đập lập tức liền che chặc mắt.

Không mặt mũi xem không mặt mũi xem!

Này nhưng làm sao được?

Khương Linh Lung lúc này là thật rầu rỉ.

Nhắm mắt tiếp tục lật đi xuống càng về sau mặt lật tim đập càng nhanh bành...bành...bành...tựa như sắp từ ngực nhảy ra.

Lật qua loa xong vội vàng đem sách khép lại một cổ não nhét trở lại bao bố đen.

Mặc dù xem không kỹ nhưng một quyển sách dầy như vậy lật xuống tới trong đầu bao nhiêu vẫn có chút quá mức.

Giống như. . .giống như chỉ cần nàng ngồi ở trên người tướng công là được. . .

Bởi vì cuốn sách xuân cung này Khương Linh Lung cả ngày đều mất hồn mất vía. Trong lòng có phần khẩn trương có chút sợ hãi nhưng sâu trong nội tâm tựa như loáng thoáng chờ mong cái gì.

Thẳng đến buổi tối ——

Mai Hương đột nhiên cao hứng chạy vào kêu lên: "Nương nương! Vương gia đã trở lại!"

Khương Linh Lung trong lòng lộp bộp run run một chút.

Khương Linh Lung chạy đi ra bên ngoài liền thấy Mộ Dung Hằng đang tự mình chuyển xe lăn hướng trong sân tới.

Sau lưng hắn còn có hai tên cận vệ đi theo nhưng Mộ Dung Hằng không cho phép người khác đụng vào xe lăn của hắn.

Tất cả mọi người trừ Khương Linh Lung không có bất kỳ người nào có thể đụng xe lăn của hắn. Hắn nghĩ bản thân ngay cả xê dịch đều cần dựa vào người khác trợ giúp.

Khương Linh Lung thấy hắn cố hết sức chuyển xe lăn tới trong lòng vội chạy lên giúp hắn đẩy.

Lúc Khương Linh Lung chạy tới khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Dung Hằng ngay lập tức lộ ra ý cười.

Trở về tới trong phòng Mộ Dung Hằng cũng không màng hạ nhân giơ tay lên bấu vào cổ tay Khương Linh Lung hơi dùng sức Khương Linh Lung liền bị hắn mang đến trong lòng ngực ngồi trên đùi hắn.

Tôn Ma Ma Mai Hương đều đang ở đây Khương Linh Lung nhất thời mặt đỏ xấu hổ đẩy ngực Mộ Dung Hằng "Chàng buông ta ra."

Ngực hắn cứng rắn giống như tảng đá hoàn toàn không lay động được.

Khương Linh Lung vẫn là không có thói quen ở trước mặt người khác thân thiết giùng giằng muốn từ trên đùi Mộ Dung Hằng đứng lên nhưng Mộ Dung Hằng lại không coi ai ra gì đem nàng ôm càng chặc hơn cúi đầu môi cơ hồ sắp dán lên môi nàng.

Hô hấp ấm áp phun ra Khương Linh Lung nàng mỏng manh nhất thời nín thở cả người căng thẳng khẩn trương nhìn Mộ Dung Hằng.

Mộ Dung Hằng nhìn dáng vẻ Khương Linh Lung khẩn trương bất an không nhịn được cười ra tiếng tay nhéo nhẹ một cái khuôn mặt nhỏ bé bụ bẩm của Khương Linh Lung: "Nàng nha đầu này khẩn trương cái gì? Ta còn có thể đem nàng ăn sao?"

Hôm nay bồi Khương Linh Lung hồi môn sau đó Mộ Dung Hằng liền ra cửa làm việc.

Rõ ràng cũng chỉ mất nửa ngày, nhưng cảm giác lại không giải thích được dài đằng đẵng, trong đầu luôn hiện ra bóng người tiểu nương tử của hắn.

Mộ Dung Hằng sống hai mươi mấy năm lần đầu tiên nếm thử loại này một ngày không gặp mặt như cách ba thu mùi vị này thật đúng là cào tâm cào can suy nghĩ thôi hận không thể lập tức kết thúc hết thảy trở về gặp nàng.

Theo như thế này xem ra lúc đi núi Thanh Dương tìm thầy chữa bệnh phải đem nàng mang theo bên người. Chỉ là đi đường vất vả cũng không biết cơ thể nàng chịu được không.

Mộ Dung Hằng nhìn thật sâu vào mắt Khương Linh Lung thích được ngay cúi đầu liền hôn lên môi.

Khương Linh Lung sững sốt mắt tròn vo mở to.

Mộ Dung Hằng giơ tay lên ôn nhu che mắt nàng lại. Trăn trở dây dưa.

Bọn hạ nhân thấy một màn này đâu còn dám dừng lại lập tức lui xuống lúc đi còn đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Khương Linh Lung bị hôn đến cả người nhũn ra hai tay không tự chủ leo lên bả vai Mộ Dung Hằng.

Thật lâu sau cảm giác Khương Linh Lung có chút không thở nổi Mộ Dung Hằng mới hơi đem nàng buông ra khóe mắt mỉm cười nhìn nàng.

Khương Linh Lung hai tay ôm cổ hắn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mở miệng âm thanh đều có một ít câm nàng nói: "Tướng công ta hầu hạ ngươi tắm."

Mộ Dung Hằng ngơ ngẩn hiển nhiên không lường được tới nàng vậy mà sẽ chủ động muốn hầu hạ hắn tắm. Hắn nhìn nàng trong mắt mập mờ lóe lên thấp giọng đáp ứng 1 chữ "Tốt".

Vốn tưởng rằng nha đầu này muốn làm cái gì nhưng khi tắm Khương Linh Lung lại là xấu hổ toàn bộ hành trình nhắm hai mắt cũng là đem Mộ Dung Hằng đến dở khóc dở cười.

Thật vất vả chịu đựng tới khi tắm xong Khương Linh Lung thở phào nhẹ nhõm. Nàng mới vừa khi tắm len lén nhìn sáng bên trong cơ thể của Mộ Dung Hằng làm nàng sợ tới mức tim muốn nhảy ra bên ngoài.

Cơ thể nam nhân quả nhiên cùng nữ nhân là không giống nhau tựa như trong bức họa vậy. . .

Khương Linh Lung cả đêm đều rất khẩn trương đến lúc lên giường nghỉ ngơi còn khẩn trương hơn.

Khương Linh Lung vốn tưởng rằng Mộ Dung Hằng sẽ giống như bình thường vậy hôn nàng hôn đến ý loạn tình mê lúc đó nàng liền thuận thế bò tới trên người hắn đi.

Nào biết hắn hôm nay lại là hời hợt ở môi nàng mổ một cái liền ôm nàng ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Khương Linh Lung: ". . ."

Khương Linh Lung trong đầu cũng là hôm nay xem qua những hình ảnh kia đâu có thể ngủ được?

Nàng vùi đầu ở trong ngực Mộ Dung Hằng mắt lại mở to.

Qua một hồi lâu rốt cuộc vẫn là không nhịn được lên tiếng "Tướng công chàng đã ngủ chưa?"

Trong phòng ánh nến sáng yếu ớt Mộ Dung Hằng nghe thấy Khương Linh Lung âm thanh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng trả lời: "Không ngủ làm sao vậy?"

Khương Linh Lung liếm môi một cái nói: "Chàng còn nhớ đến chuyện hôm đó vào cung hoàng tổ mẫu đem ta kêu tới bên trong điện chứ ?"

"Ừ ? Làm sao?" Mộ Dung Hằng mở mắt ra cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi trong ngực.

Khương Linh Lung âm thanh nhỏ hơn một chút mang theo mấy phần xấu hổ nói: "Hoàng tổ mẫu bảo chúng ta mau mau sinh đứa bé đấy."

Mộ Dung Hằng ngẩn ra trong mắt thoáng qua kinh ngạc.

Khương Linh Lung nói xong dứt khoát lấy dũng khí lặng lẽ di chuyển cơ thể nàng trở mình bò tới trên người Mộ Dung Hằng.

Mộ Dung Hằng nhìnnàng trố mắt mấy giây ngay tại lúc Khương Linh Lung chuẩn bị cởi quần áo hắn, hắnđột nhiên bấu vào cổ tay nàng trong mắt ánh lửa nhảy cổ họng khàn khàn"Nàng biết nên làm như thế nào?"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro