3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami rất nhanh thu dọn xong vài cái, cố sức bê một đoạn tấm ván gỗ lại đây, Yoongi vội vàng đến giúp, Ami còn muốn ôm nữa, hắn liền vội vàng nói: “Ami, ngươi đi dọn cái bàn đi.”

“Dạ, phu quân” Ami được chỉ thị, vội vàng chạy tới thu dọn cái bàn rửa sạch chén đũa. Ami thu dọn xong, Yoongi cũng chuẩn bị giường tốt. Chui vào chăn, hắn xoa xoa thân mình đau đớn, nghĩ có nên nấu ít nước ấm đến rửa chân cho sạch rồi mới đi nằm hay không. Bên góc tường có bó củi nho nhỏ, trong thùng nhưng không có nước, Ami kinh hoảng giống đứa trẻ nhỏ làm sai việc gì, cuống quýt đi lấy thùng và đòn gánh: “Nước là ta dùng rửa chén hết, ta hiện tại phải đi gánh.”

Yoongi kịp ngăn nàng lại: “Đi nơi nào lấy?”

“Đi... đi bờ sông….”

“Sông ở nơi nào?”

Ami kỳ quái nhìn nhìn hắn, nhớ tới hắn nói đã quên hết chuyện trước kia, vội vàng nói: “Ở... ở đầu thôn bên kia…”

Yoongi đem thùng và đòn gánh cất vào: “Đã trễ thế này, không cần đi ra ngoài, hơn nữa việc nấu nước này, về sau không cần ngươi làm.”

Ami hoảng hốt nắm góc áo của hắn, vội la lên: “Không cần đuổi ta đi, ta sẽ nấu nước biết nấu ăn, sẽ làm tốt sống lâu, ta sẽ nghe lời…”

Yoongi thở dài, đỡ lấy bờ vai của hắn: “Ami, nhìn ta.” Nàng kinh hoảng nhìn hắn, hắn chính là vẫn không cần nàng sao? Hay là muốn đuổi nàng đi sao? Ai cũng không muốn nàng, không ai thích nàng…

“Ami, ngươi hãy nghe cho kỹ.” Yoongi nhìn vào mắt nàng, thật nghiêm túc mà gằn ra từng tiếng nói: “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, cũng sẽ không đánh ngươi, ngươi không cần sợ hãi.”

Ami giật mình, thoáng yên tâm, nhỏ giọng mà cam đoan: “Ta sẽ làm việc, ta sẽ ngoan, sẽ nghe lời.”

Sờ sờ đầu của nàng, dùng giọng điệu dỗ đứa trẻ nói: “Ta biết, ngươi thật ngoan.”

Khóe miệng Ami giật giật, lộ ra một vẻ mặt khẽ cười, sợ hãi trong mắt phai nhạt rất nhiều. Yoongi trong lòng đau xót không có lý do, đứa nhỏ này, hắn nói một câu, liền có thể làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn.
------------
Tìm xung quanh trong tủ chén, muốn tìm thử xem có thể tìm được chút nước cho hắn rửa mặt hay không, gương mặt của hắn còn chưa có rửa đâu. Nước không tìm được, lại tìm được một nồi canh chay.

“Vừa vặn một giọt dầu đều không có, có thể lấy đến rửa mặt rửa chân.”

Ami nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi mà hỏi : " Phu... Phu quân muốn lấy bát canh này đến rửa mặt sao? Vậy có thể hay không, có thể hay không….” Câu nói kế tiếp tiếng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong cổ họng.

Yoongi nghi hoặc: “Có thể cái gì?”

“Có thể hay không đem cái này làm đồ ăn…” Câu nói còn lại bị một tiếng ‘ùng ục’ vang lên đánh gãy, hai tay Ami đặt lên bụng ngăn chặn tiếng vang bên trong, cấp tốc mà ngẩng đầu nhìn hắn lại cúi đầu: “Nếu không thể thì….”

“Ngươi chưa ăn gì sao?” hắn hỏi xong thì nhớ lại trước kia mình đã đọc trong sách, nữ nhân cổ đại kết hôn là cả một ngày cũng không thể ăn cái gì, nói vậy nữ nhân nơi này cũng không thể ăn, vậy như thế nào chịu được? “Nấu chín lại ăn.”

Hắn lúc này đi ra bên ngoài ôm bó củi, lúc Kim Taehyung đưa hắn trở về, hắn nhìn thấy bên ngoài có cái bếp nhỏ ngoài trời, mà củi thì chất đống ở trong phòng, ước chừng là để dùng vào mùa mưa.

Ami cúi đầu suy nghĩ một hồi, chờ đến khi hắn đi vào lại ngẩng đầu lên nhìn : “Phu quân là nói… là nói có thể thưởng cho ta ăn sao?”

Thưởng? Cho chút đồ ăn nguội lạnh đều phải dùng từ thưởng sao? Thật sự không biết trước kia nàng sống thế nào qua. Hắn xem ánh mắt thỏa mãn ngẩng cằm chờ mong của nàng, trong lòng mờ mịt đau, không muốn dọa đến nàng nên liền ra vẻ thoải mái nói: “Đương nhiên có thể cho ngươi ăn, bất quá phải nấu chín mới có thể ăn, nếu không sẽ bị tiêu chảy.”

“Sẽ không, ta có thể ăn lạnh, không cần lãng phí củi lửa.” Ami vội vàng mà cầm đôi đũa và chén đi múc đồ ăn nguội lạnh trong nồi, giống như là sợ động tác chậm thì nàng liền không được hắn cho ăn nữa.

Yoongi ngăn nàng lại, lấy chén đũa trong tay nàng để sang một bên: “Ami này, ngoan ngoãn.” Ánh mắt Ami lập tức ảm đạm xuống, nhưng vẫn nhỏ giọng cam đoan: “Ta sẽ ngoan, ta không ăn.”

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, lòng bàn tay cọ cọ trên mặt nàng. Ami làm việc lâu ngày bị gió thổi nắng cháy, làn da không được bảo dưỡng có chút khô sạm. Yoongi dịu dàng nói: “Không phải là không cho ngươi ăn, nhưng phải nấu chín lại rồi hãy ăn.” chỉ chỉ bên ngoài: “Ngươi biết nhóm lửa không? Ta không biết làm cái kia.”

“Biết.” Ami vội vàng gật đầu, thừa cơ hội dời mặt mình lấy nồi chạy ra bên ngoài. Nàng có chút sợ hãi cảm giác xa lạ khi bị hắn đụng chạm, tựa như chính mình biến thành trân bảo được che chở. Nàng không có khả năng là trân bảo, nàng chính là cái tiểu ôn thần bị mọi người đều chán ghét. Yoongi ở trong tủ chén tối như mực tìm được những thứ trước đó Ami dọn bàn đồ ăn vào, còn có một ít mì sợi, nhưng không tìm được những món khác để ăn như cơm hoặc là gạo. Hắn sẽ không hiểu được, tiền mà Yoongi trước kia đều dồn hết vào tân hôn, chẳng lẽ dự tính tân nương của hắn sau tân hôn liền đi làm ăn mày sao? Khả năng làm ăn mày kia lại chỉ có thể phân cho hai người ăn một bữa.

Yên lặng đi ra ngoài, trong ánh nến mờ tối cùng ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, có thể thấy trong nồi đã sôi. Hắn liền đem toàn bộ đồ ăn đi ra lại nâng chén thổi thổi mới đưa cho Ami đứng trước cửa bếp nhìn hắn bằng tha thiết: “Ăn từ từ, nóng.”

Ami không có nhận, chỉ sợ hãi mà nhìn nàng: “Phu....phu quân ăn đi… ta… ta uống chút canh là no rồi.”

Yoongi đem chén đũa để vào trong tay nàng: “Ta không đói bụng, ăn đi.”

Ami lại sợ hãi mà nhìn nàng, hắn làm bộ như không phát hiện tự vào trong nhà lấy ra chén gỗ, cầm muỗng gỗ nhỏ múc canh rau còn lại trong chén ăn. Ami thấy hắn như thật sự tự nguyện chính mình ăn đồ ăn nóng hầm hập, mới ôm chén ở trước cửa bếp ngồi xuống cọc gỗ, một chút chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng, bắt đầu còn nhìn lén hắn vài lần, thấy hắn luôn luôn ăn không nhìn mình mới chính thức an tâm ăn, cùng với tiếng hít hít mũi.

Hắn cũng không nhìn nàng, chỉ sợ vừa nhìn nàng lại sợ tới mức không dám ăn, chính là đau lòng vì đứa bé này. Bất quá là một ít canh nóng thức ăn chay đã khiến cho nàng cảm động như vậy, thật sự tưởng tượng không được mấy ngày trước kia nàng đã trôi qua thế nào.

Múc thêm nửa chén canh vào trong nồi, Yoongi lại đến phòng bếp thêm vào chút củi, trong nồi rất nhanh lại sôi lên, bỏ vào một nắm mì, cầm đũa đảo vài vòng, xoay người lấy củi còn chưa tàn trong bếp nhỏ ra để mai còn dùng tiếp. Bếp nhỏ còn chưa tắt lửa, dư âm cũng đủ nấu chín nồi mì. Hắn lại cầm đũa đảo vào vòng, luôn luôn bắt đầu từ việc nặng nhọc nhất, buông ra tiếng yếu ớt kêu đứa bé đang vùi đầu dùng bữa: “Ami à, lại đây.”

Ami ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang làm cái gì trong nồi, không dám chần chờ bê chén bước nhanh đến. Yoongi lấy chén qua, đồ ăn bên trong hoàn toàn còn chưa có ăn, hắn lấy mì sợi vào trong chén lại đem chén trả lại cho nàng: “Đi vào bên trong tìm một ít muối trộn vào, có muối vào sẽ ăn ngon hơn.”

Ami nhìn nhìn chén mì, lại nhìn nhìn hắn, không xác định hỏi: “Phu quân là… là cho ta ăn sao?”

“Là cho ngươi ăn, đi ăn đi.”

Ami lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhìn thấy trong ánh mắt lại có chút tín nhiệm hơn của nàng.

Yoongi bưng nồi gỗ lên vào nhà, Ami bưng chén đi theo phía sau. Hắn đem nồi canh chay còn một nửa đổ vào trong thùng gỗ, ngồi xổm trên đất bắt đầu rửa mặt, Ami vội vàng buông chén, lấy khăn treo trên cây gỗ đi qua đưa cho hắn lau mặt.

Yoongi nhận khăn vải, nở nụ cười với nàng một chút: “Đi ăn đi.” Thấy nàng ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu ăn mì, hắn mới cầm khăn vải cẩn thận lau mặt mình mà tránh huyệt thái dương đang bị thương. Huyệt thái dương bắt đầu đau, hắn cảm giác mạch máu trên đầu mình đột nhiên giật giật, làm cho người ta không thể an tâm. Yoongi trước không đi cũng phải đi, thế sao còn để lại nỗi đau đầy người cho hắn đây.

Tiếng ợ no nê nho nhỏ vang lên, Yoongi ngẩng đầu, Ami vừa vặn buông đôi đũa thấy người nhìn nàng, nâng tay áo lên lau miệng và mặt, cũng không biết là lau mạnh hay là tiếng ợ no nê lúc trước làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng.

“Ăn no rồi sao?” hắn vừa nói chuyện, một bên đem khăn vải vắt khô để lên thành ghế, ngồi vào trên ghế bắt đầu cởi giày.

“No rồi ạ, cám ơn phu quân", Ami nhìn động tác của hắn nghi hoặc nói: “Phu quân… người là muốn rửa chân sao?”

Hắn không trả lời, hắn vì đã bị mùi thối bay phất phới trong không khí làm cho sắp hôn mê, Yoongi trước đã bao lâu không rửa chân?
Ami đến quỳ gần thành bồn, giơ tay đưa vào trong thân bồn, Yoongi bắt được tay nàng, Ami run rẩy một chút, trong mắt lại lộ ra sợ hãi, sợ hãi mà giải thích nói: “Ta… ta giúp ngài rửa.”

“Ta tự mình rửa là được rồi.” hắn kéo nàng ấn xuống ngồi bên cạnh mình, thấy nàng càng thêm kích động vội vàng giải thích: “Chân ta không biết bao nhiêu năm không rửa qua, sẽ thối đến ngươi phải ngất xỉu đó.”

“Không… sẽ không… không có ai là mỗi ngày rửa chân.” Ami vừa muốn ngồi xổm xuống, hắn vội vàng đè tay nàng lại, cười nói: “Không mỗi ngày rửa chân, vậy chân còn không thối sao?”

“Dạ… dạ là không mỗi ngày rửa, chỉ có những người giàu có mới mỗi ngày rửa.”

Không phải chứ? Khó trách ngay cả tất đều ố vàng. Yoongi kinh ngạc: “Không cho người nghèo rửa chân sao?”

“Không… không phải… chính là… chính là không có ai sẽ mỗi ngày rửa.”

Hắn thở dài: “Về sau chúng ta phải mỗi ngày rửa chân, không chỉ ta rửa, ngươi cũng phải rửa.” hắn nâng chân lên, chính mình lấy ống quần ở trên đem lau khô chân, Ami chạy nhanh muốn bưng nước đi, hắn lại đè tay nàng lại: “Ngươi ngồi, ta tự bưng đi đổ.” hắn còn không có thói quen cho người ta đổ nước rửa chân của mình, huống chi nàng nhỏ gầy như vậy, mà nước lại thối như thế.

“Phu quân…."
“Ngoan ngoãn ngồi ổn định.”

Vừa nói đến từ ‘ngoan’ nàng cũng không dám lộn xộn, hắn nâng nâng chân, thật sự không có biện pháp đem chân thả lại đôi giày đang tản ra mùi dị bên trong, đành phải trước đem chân để lên trên thành bồn: “Ngươi đi vào bên trong nhìn xem có đôi giày nào sạch sẽ hay không, lấy cho ta một đôi lại đây.”

“Dạ, phu quân” , Ami vội vội vàng vàng chạy đến phía sau rèm, sợ chạy chậm hắn sẽ mắng nàng. Yoongi ở trong lòng thở dài, nói với chính mình từ từ sẽ tốt, từ từ sẽ tốt.

“Phu quân!” Ami đem một đôi giày tách ra đặt ở hai bên bồn, hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra giày kia cũng không phải quá sạch sẽ, chỉ là lượng gió vào không nhiều lắm, cho nên không có hương vị lớn như vậy. Miễn cưỡng mang vào đem nước ra ngoài đổ, đem giày kia cùng tất ố vàng cũng quăng ra ngoài cửa, rồi trở về lại chần chờ một chút chuẩn bị đổ nước cho nàng gội rửa.

Hắn đem khăn mặt nhúng trực tiếp vào trong thùng: “Ami này, đến rửa mặt.”

“Ở trong thùng?” nàng nhìn khăn mặt phấp phơi ở trong thùng canh rau nhỏ, nhỏ giọng nói: “Nhưng đây là thùng dùng để múc nước…”

“Không có việc gì, lại đây, nghe lời.”

“Ta… ta nghe lời.” nàng không dám có dị nghị, chạy nhanh ngồi xổm bên người hắn

“Ami thật ngoan.” hắn vặn vặn xoắn khăn vải, mở ra lau lên trên mặt nàng, tinh tế đem son phấn nước thấp kém đều lau, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến của nàng. Yoongi cảm thấy chính mình biến thành bà mẹ đang rửa mặt cho con.

Ami một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ nhắm mắt lại để cho hắn lau, nàng muốn ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro