Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đi Ninh Quốc công phủ, trừ Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo, còn có Tấn Vương phi. Từ Trắc Phi cùng Liễu trắc phi không đi .

Tấn Vương phi chính là chính thê, toàn gia hồi kinh, đương nhiên muốn đi bái kiến ngoại tổ. Nếu Tấn Vương không đi, tự nhiên Tấn Vương phi phải đi. Mà Ngọc Nương đi, là bởi vì nàng là thân nương Tiểu Bảo, Tấn Vương có con, theo lý thường thì cần phải mang từng ngoại tôn đi bái kiến tằng ngoại tổ phụ.

Ninh Quốc công phủ ở Thiết sư tử , góc đông bắc thành, cách Tấn Vương phủ không bao xa. Ngồi xe đi một phút đồng hồ liền đến .

Ninh Quốc công phủ môn đình khí phái, lại là có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đám người Ngọc Nương đám người đến lúc cửa chính vẫn đóng chặt lại, cho đến khi có người đi gõ môn, cửa nách đông mới mở ra.

Từ bên trong ra đón có một người giống quản gia. Bất quá quản gia này lại có chút quái dị, chẳng những trên mặt có sẹo, đi cũng khập khiễng .

"Công gia cùng phu nhân đều ở bên trong chờ, Nhị lão gia cùng nhị phu nhân còn có đại phu nhân đều ở đây."

Tấn Vương phi vẻ mặt thận trọng cười, gật đầu, liền dẫn người đi vào trong.

Cả đường đi càng cảm thấy trong phủ vắng lạnh, trên đường không thấy mấy hạ nhân. Ngọc Nương tuy là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, nhưng nàng biết rõ một quốc công phủ phải thế nào, nhìn hiện tại đúng là hiếm thấy.

Nhớ tới Tấn Vương hôm qua có khẩu khí lạ, nàng nghĩ thầm chắc trong đó có chuyện gì.

Đến chính viện 'Tĩnh tâm cư', đình viện thật là rộng rãi, chạm mặt là một hàng năm gian thượng phòng. Ở hành lang bốn nha đầu đứng cúi đầu nín thở khoanh tay đứng hầu. Đợi đến khi mọi người tới phụ cận, liền có một người đi vào thông báo, mà ba cái đầu khom gối hành lễ, sau đó liền xúm lại, trong miệng nói công gia phu nhân chờ lâu ngày, dẫn cả đám đi.

Trong nội đường có ngồi vài người.

Vị trí đầu não ngồi đúng là Ninh Quốc công cùng Ninh Quốc công phu nhân.

Ninh Quốc công râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt cương nghị, nhìn ra được lúc còn trẻ nhân vật lãnh huyết. Hiện tại lớn tuổi, da thịt có chút lỏng lẻo, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời có thần, càng già càng dẻo dai.

Mà Ninh Quốc công phu người tuổi không nhỏ, đầu đầy tơ bạc, mang phật châu khảm ngọc lục bảo, trên tai mang là ngọc lục bảo. Mặc trang phục màu xanh, váy màu tím nhạt. Mặt tròn mảnh, tuy là mặt mũi đầy nếp nhăn, nhưng làn da lại trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn ra được là người hiền hòa.

Ngồi ngay dưới tay trái là đôi trung niên vợ chồng, nam tử ước chừng hơn ba mươi trang phục màu xám áo cà sa, mày rậm mắt hổ, sư mũi rộng rãi miệng, ánh mắt nội liễm. Xem dung mạo bảy phần giống Ninh Quốc công.

Mà phụ nhân kia, rõ ràng chính là thê tử hắn, da như tuyết, đôi mi thanh tú, mặc một áo bông nhiều lớp, thể diện nhưng mà trắng trong thuần khiết.

Đang ngồi đối diện là một phụ nhân béo cỡ bôn mươi, ăn mặc thập phần chói mắt. Kỳ thật phụ nhân này ăn mặc chẳng hề quá, hoàn toàn hợp vị trí quốc công phủ, chỉ là trong phòng bà ăn mặc sáng rõ, vì vậy khiến người ta lướt qua đã nhìn thấy bà.

Ngọc Nương trong lòng đại khái chính là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, cùng với Nhị cữu, Nhị cữu mẫu, cùng Đại cữu mẫu đang ở góa của Tấn Vương.

Hôm nay dậy sớm lúc, Tấn Vương liền cùng nàng nói sơ qua tình huống Ninh Quốc công phủ nhưng chỉ giản lượt vài câu, cũng không trình bày.

Quả nhiên, khi Tấn Vương phi dẫn nàng hành lễ trong miệng xưng hô y thế. " Thôi không cần bái, mang thai , đừng ủy khuất hài tử ." Đến phiên Ngọc Nương hành lễ, Ninh Quốc công phu nhân duỗi tay đi đỡ nàng.

Thẩm nhị phu nhân trên mặt lúng túng, gấp rút đi lên phía trước: " Thôi, bái cha mẹ là được. Còn ta và Nhị cữu ngươi giảm đi, coi như là chúng ta thay nương đau lòng ."

Nàng nói rồi nháy mắt với Ninh Quốc công phu nhân, Ninh Quốc công phu nhân mới phản ứng, Tấn Vương phi đã bái, hiện thời một hầu thiếp lại không cho bái, không phải là nói rõ sự đối đãi sao.

Cũng là Ninh Quốc công phu nhân trước kia biên quan, bình thường cũng không chú ý quy củ, nàng chỉ đơn thuần nghĩ tới Ngọc Nương bụng không nhỏ, mới nói ra.

Đang nói chuyện, Ngọc Nương đã bái xuống. Không chỉ bái Ninh Quốc công cùng Ninh Quốc công phu nhân, cũng thuận thế bái Thẩm nhị gia cùng Thẩm nhị phu nhân. Bởi vì Thẩm đại phu nhân ngồi ở bên cạnh, mà Thẩm nhị phu nhân đứng lên, cho nên là cuối cùng bái Thẩm đại phu nhân.

Thẩm đại phu nhân bình ổn nhận lễ đợi Ngọc Nương đứng thẳng, mới nhướn mày nói: " Không thể nói trưởng bối không cho ngươi hành lễ, liền yên tâm thoải mái xem như không làm."

Nói xong, vừa cười dịu dàng đi đối Ninh Quốc công phu nhân nói: "Nương, ngài cũng là, Yến nhi đều bái , ngươi không cho nàng bái. Cũng không thể vì một người có thai một người không có thai đối đãi khác nhau."

Cũng có chút lúng túng, không biết Thẩm đại phu nhân là nghĩ như thế nào, lại nói thế.

Ninh Quốc công phu nhân bị xấu hổ nét mặt già nua đỏ bừng, muốn nói cái gì lại thôi.

Thẩm nhị phu nhân gấp rút ở bên cạnh hoà giải: "Đại tẩu, nương gặp Ngọc Nương bụng lớn, sợ nàng động thai khí." Rồi hướng Tấn Vương phi giải thích: "Yến Nhi, ngàn vạn đừng hiểu lầm."

Tình huống lúng túng, căn bản không phải một câu hai câu nói có thể giảm bớt .

Ngọc Nương cũng hết sức khó xử, ảo giác như trúng tên.

May mắn Thẩm đại phu nhân chưa nói thêm điều gì kinh người, lại có Thẩm nhị phu nhân từ trong hoà giải, mà Tấn Vương phi cũng chưa bày tỏ bất kỳ sự chú ý nào vụ này mới xem như qua .

Thẩm nhị phu nhân đem Tiểu Bảo nhận lấy, tiến đến bên Ninh Quốc công phu nhân cho bà xem: "Nương, ngài xem giống điện hạ trước đây?"

Ninh Quốc công phu nhân lớn tuổi, thể cốt lại khoẻ mạnh, chính là mắt có chút không tốt. Nàng nhìn một hồi lâu, mới nhìn rõ, con mắt lập tức đỏ lên, trong miệng lầm bầm: " y như đúc!"

Nói Tiểu Bảo giống như Tấn Vương, không bằng nói nó càng giống Đức phi, Ninh Quốc công phu nhân chỉ có duy nhất một hòn ngọc quý trên tay là Đức phi Thẩm Loan.

Ninh Quốc công phu một đời chỉ sinh hạ hai trai một gái, lão đại chết trận, mà Thẩm Loan lại mệnh khổ, tuổi còn trẻ đã qua đời, hiện thời chỉ còn nhỏ nhất Thẩm nhị gia.

Nhớ tới chuyện cũ, Ninh Quốc công phu nhân liền ô ô khóc lên. Mà Ninh Quốc công không lên tiếng nhíu mày nhìn nàng một cái, thô giọng: "Khóc cái gì!"

Cuối cùng mới thêm câu, "Con mắt đã không tốt còn khóc!"

Ninh Quốc công phu nhân nói là mắt mờ, không bằng nói mắt đã khóc đến hư.

"Nương, chớ dọa hài tử." Thẩm nhị phu nhân ở bên cạnh khuyên nhủ.

Ninh Quốc công phu nhân vội vàng dùng khăn lau lệ: "Không khóc , không khóc, chớ dọa Tiểu Bảo." Tiểu Bảo đưa ra bàn tay nhỏ bé đi mò mặt bà, sắc mặt hòa ái, mặt mũi tràn đầy mang cười dụ dỗ hắn: "Tiểu Bảo cũng biết đau lòng tằng ngoại tổ mẫu, biết giúp tằng ngoại tổ mẫu lau nước mắt ."

Thẩm đại phu nhân xuy một tiếng, đứng lên, không cùng ai nói chuyện, liền đi.

Tình cảnh lập tức lúng túng, Ninh Quốc công phu nhân đầu tiên là sợ sệt, rồi sau đó vô lực thở dài.

Thẩm nhị phu nhân đạo: "Nương, ngài nên uống thuốc, nhi tức đỡ ngài đi vào uống thuốc ."

Ninh Quốc công phu nhân khoát khoát tay: "Bất quá là uống thuốc còn cần ngươi bồi. Ngươi lưu lại bồi Yến nhi nói chuyện, để Ngọc Nương theo giúp ta, ôm Tiểu Bảo theo, đỡ phải nhiễu các ngươi nói chuyện."

Thẩm nhị phu nhân biết rõ này là Ninh Quốc công phu nhân có chuyện nói với Ngọc Nương, cũng chưa nói thêm cái gì, mà là xoay người kéo Tấn Vương phi, cho nàng theo mình vào sân nhỏ nói chuyện.

Tấn Vương phi theo thẩm nhị phu nhân, Ngọc Nương theo Ninh Quốc công phu nhân vào nội thất. Còn Ninh Quốc công cùng thẩm nhị gia, bọn họ nam nhân tự có chỗ đi.

Ninh Quốc công phu nhân để nha hoàn đỡ ngồi trên giường la hán, chỉ chỉ đối diện cho Ngọc Nương cũng ngồi xuống.

Có nha hoàn phụng đến trà cùng trái cây, một nha đầu xách chân Ninh Quốc công phu nhân để lên đấm bóp cho bà có thể thoải mái một chút. Còn Tiểu Bảo, ngồi trong lòng Ninh Quốc công phu nhân cầm điểm tâm, cắn.

" Hài tử lớn lên thật khỏe mạnh, may mà ngươi nuôi hắn tốt. Ta cũng nghe nói, đứa bé kia bạc đãi ngươi, để mẹ con các ngươi lưu lạc ở ngoài lâu ngày."

Ngọc Nương có chút quẫn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không bạc đãi, điện hạ cũng không phải cố ý ."

"Ngươi không oán hắn liền tốt, đường nhi đứa bé kia không dễ dàng." Ninh Quốc công phu nhân thở dài, nói Đức phi mất sớm, mà Thẩm gia liên tục ở biên quan, không có biện pháp chiếu cố, Tấn Vương là như thế nào từ trong cung lớn .

"Chỗ kia là chốn ăn thịt người, ăn Loan nhi. Thẩm gia nhân đều ở biên quan, lại là ngoại thần, cũng có tâm thiếu lực, may mắn đường nhi không chịu thua kém."

Ngọc Nương chỉ yên lặng nghe, nàng không biết Tấn Vương trải qua bao điều phức tạp. Trong tư tưởng nàng, hoàng tử đều cao cao tại thượng, không gì làm không được, tuyệt đối không nghĩ tới còn có như vậy chuyện cũ.

"Đại cữu ngươi mẫu, ngươi đừng trách nàng. Trong lòng nàng có oán giận. Oán khí tồn tại trong nội tâm lâu ngày, cho nên nàng không rõ ràng lắm, kỳ thật trước kia nàng rất tốt, bình thường cũng không giống thế."

Ngọc Nương gật đầu liên tục, nàng không phải là người thích so đo, nói cho cùng Thẩm đại phu nhân cũng là trưởng bối, nàng so đo không đến. Ninh Quốc công phủ cũng không phải là ngày ngày đều đến, cho nên nàng căn bản không để ở trong lòng.

Ninh Quốc công phu nhân tuy là mắt mờ, nhưng nhìn ra được Ngọc Nương là người nhã nhặn lịch sự, chụp tay của nàng: "Ngươi không trách nàng liền tốt, nàng kỳ thật không phải là nhằm vào đường nhi , chính là..."

Còn dư lại Ninh Quốc công phu nhân chưa nói, Ngọc Nương trong nội tâm hiếu kỳ cũng không dám hỏi nhiều.

Kỳ thật Tiểu Bảo minh bạch chuyện có chút dài.

Ninh Quốc công là lão tướng, chinh chiến trên chiến trường nhiều năm, nam chinh bắc chiến, vì triều đình lập được vô số công lao.

Thẩm gia đều là trung liệt, hàng năm đóng ở biên quan, chống đỡ phương bắc, chống Tartar.

Công cao là đắp chủ, các triều đại đều thiếu không được sẽ có chuyện. Vì giảm xuống lòng kiêng kỵ, Thẩm gia có duy nhất một hòn ngọc quý trên tay lại bị đưa vào cung, mà người Thẩm gia thận trọng từ lời nói đến việc làm, rất sợ sẽ đưa tới nghi kỵ.

Nhưng nghi kỵ vẫn tồn tại, nếu không phải sợ Thẩm gia phản nghịch, sợ biên quan náo động, dẫn sói vào nhà, Hoằng Cảnh Đế đại khái đã muốn thu thập Thẩm gia.

Tình huống như thế liên tục duy trì đến khi Tấn Vương trưởng thành, từ khi Tấn Vương bắt đầu hiển lộ tài năng quân sự thiên phú, Hoằng Cảnh Đế liền đánh lên chủ ý. Mà chủ ý này Thẩm gia thành toàn, cùng Hoằng Cảnh Đế hết sức trung thành từng bước tiến hành.

Tấn Vương thiết lập thái ấp tại Tấn châu, Tấn Vương phân phiên vương, Thẩm gia quy về điền viên.

Lúc đó Thẩm gia đã sai, Thẩm gia vốn là đàn ông ít ỏi, Ninh Quốc công ca ca cùng hai đứa con trai chết trận chiến trường, Ninh Quốc công đệ đệ cùng con trai độc nhất chết trận chiến trường. Ninh Quốc công trưởng tử, cũng chính là thế tử Thẩm hành, chết trận chiến trường.

Còn sót lại Thẩm nhị gia bởi vì Tiểu Ninh Quốc công phu nhân trói buộc không cho hắn tập võ.

Thẩm gia dùng máu tươi đổi lấy Ninh Quốc công, mà người Thẩm gia ở biên quan nhiều năm toàn bộ giao cho Tấn Vương .

Cũng vì thế mà phiên vương nhưng Tấn Vương binh lực cực hùng hậu. Cũng vì thế mà Thẩm đại phu nhân đầy bụng oán khí, muốn tìm cớ gây sự.

Ở trong mắt nàng, họ Triệu đều là một đám khốn kiếp, lớn gài bẫy trượng phu nàng, nhỏ thì lấy mọi thứ của trượng phu nàng.

Mà Tiểu Bảo phải biết, cũng là bởi vì kiếp trước nhiều lần nhìn thấy Thẩm đại phu nhân ở trong cung hoành hành, còn muốn đem mình ngoại sinh nữ đưa cho phụ hoàng hắn làm hoàng hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung