Chương 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Sơ Lam ngửa đầu nhìn hắn, trực tiếp bò dậy, nôn nóng nhìn khắp nơi, sau khi tìm được bộ trung y vội vàng nhét vào trong chăn. Hắn hẳn đã thấy……

Cố Hành Giản nhắm mắt lại, cong khóe miệng: “Còn giấu làm gì? Đã sớm thấy.”

Mặt Hạ Sơ Lam lập tức đỏ lên, giải thích: “Ta, ta đêm qua không ngủ được, bởi vì trên quần áo của chàng có mùi đàn hương, có thể định thần. Cho nên ta mới……”

Bản thân nàng cũng biết giải thích thế này thực gượng ép, nếu thật muốn an thần, bọn họ mang theo nhiều hương liệu như vậy, gọi Tư An đốt một cái là được. Kỳ thật là vì không có hắn bên cạnh, căn bản ngủ không yên. Nhưng nàng nói không nên lời.

Cố Hành Giản cười, cũng không vạch trần nàng, chỉ duỗi tay ôm eo nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực lần nữa, nhẹ giọng nói: “Ta đã ở đây, nàng có thể ôm ta an tâm ngủ. Sắc trời còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.”

Hạ Sơ Lam gối lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập, cảm nhận được trán hắn ướt nóng, giơ tay ấn trên ngực hắn: “Phu quân, chàng một đêm không ngủ sao? Công việc đã làm thỏa đáng?”

“Ừ.” Cố Hành Giản cầm tay nhỏ của nàng, nhàn nhạt trả lời, không muốn nói nhiều. Hắn sẽ không nói những chuyện nguy hiểm cho nàng, huống chi hiện tại nàng còn mang thai. Ba tháng đầu cần phá lệ cẩn thận, tuyệt không để xảy ra chút sai lầm nào.

“Cố lang, sắc mặt chàng không tốt lắm. Nếu có việc không cần nghẹn ở trong lòng, nói cho ta được không?”

Hạ Sơ Lam nhỏ giọng nói. Sắc mặt hắn khi đi ra ngoài và khi trở về đều rất nghiêm túc, hiển nhiên là gặp chuyện không tốt. Hắn chịu quá nhiều gánh nặng, lại là người tính tình lãnh đạm, luôn thích chịu trách nhiệm một mình.

Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt nàng có vài phần chấp nhất và khẩn thiết. Cố Hành Giản không nói, ánh sáng trong mắt nàng dần ảm đạm, giống như sao trời rơi xuống tắt dần ánh sáng.

Cố Hành Giản khẽ thở dài, thỏa hiệp nói: “Ta nói cho nàng nghe là được. Nàng còn nhớ trước khi đi Diêu Thất Nương có tới tìm ta không? Nàng ta nhờ ta hỏi thăm tung tích một người. Người nọ đi Kim Quốc ám sát Hoàn Nhan Lượng, thất bại đã chết. Mà Hoàn Nhan Lượng bị chúng ta bắt được, hắn cung khai ra mục đích lẻn vào Thành châu chuyến này là muốn tìm tung tích Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật chính là vị đại tướng Kim Quốc đối chọi với Anh Quốc Công lúc Bắc chinh, vô cùng nguy hiểm. Hắn bị gạt bỏ khỏi triều đình khi Hoàn Nhan Xương một lần nữa cầm quyền, đang bị lưu đày nhưng chạy trốn.”

Hạ Sơ Lam nghe được kinh hồn táng đảm, còn nhớ rõ lúc ấy Hoàn Nhan Tông Bật bắt sống Lý Bỉnh Thành, là Lục Ngạn Viễn cửu tử nhất sinh cứu hắn trở về.

“Lam Lam, về sau nàng tận lực ở trong trạm dịch, đừng đi ra ngoài.” Cố Hành Giản dặn dò.

Hạ Sơ Lam thuận theo gật đầu. Nàng bỗng nhiên có chút hối hận đi theo hắn đến đây, không những không giúp đỡ được gì, còn vì mang thai phải phiền hắn phân tâm chiếu cố. Hoàn Nhan Tông Bật không giống Hoàn Nhan Lượng, là kẻ liều mạng, đích xác nguy hiểm hơn Hoàn Nhan Lượng rất nhiều.

Bỗng nhiên ngực nàng khó chịu, chống tay ở mép giường nôn khan ra phía ngoài. Đại khái là đêm qua không ngủ tốt, phản ứng nôn nghén rất mãnh liệt. Cố Hành Giản cũng vội vàng đứng dậy theo, giữ tóc nàng đẩy hết ra sau, giơ tay vỗ lưng nàng, lớn tiếng gọi Tư An và Vương Nhị Gia tiến vào.

Hạ Sơ Lam nôn đến mức nước mắt chảy ra, Tư An vắt khăn ấm, Cố Hành Giản tiếp nhận, tự mình lau cho nàng.

Sau khi nôn xong, Hạ Sơ Lam vô lực dựa vào trong ngực Cố Hành Giản, bắt lấy cánh tay hắn, dạ dày chua xót, vô cùng khó chịu. Cố Hành Giản cẩn thận lau miệng cho nàng, lại bảo Tư An đi đổi khăn sạch tới lau mặt cho nàng.

Vương Nhị Gia cầm mơ chua lại đây, để Hạ Sơ Lam thay đổi khẩu vị, sau đó nói: “Phun ra lâu như vậy, trong bụng phu nhân trống rỗng. Để ta đi làm chút đồ ăn cho phu nhân.”

“Được, làm chút đồ ăn thanh đạm.” Cố Hành Giản phân phó.

Vương Nhị Gia vâng dạ, đi cùng Tư An bưng thau đồng ra ngoài. Lúc đóng cửa lại nàng nhìn thấy Cố Hành Giản vuốt lưng Hạ Sơ Lam, vẫn luôn cúi đầu khuyên dỗ, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.

Chờ vào trong viện, Vương Nhị Gia mới nói với Tư An: “Lão gia thật sủng ái phu nhân nha, ban ngày người vừa trở về, cũng không rảnh lo ngủ, vẫn luôn vội vàng chiếu cố nàng. Phu nhân thật đúng là có phúc khí.”

Tư An khóe miệng đắc ý giương cao: “Đó là đương nhiên. Lão gia chúng ta đối với phu nhân, thật là đặt trong lòng bàn tay đau sủng, đô thành người nào không biết? Hơn nữa thành thân mấy ngày nay, ta chưa từng thấy ngài lớn tiếng nói chuyện với phu nhân chúng ta, mọi việc dịu dàng tinh tế, nơi chốn đều nhường, ngay cả ta là nha đầu phu nhân mang đến từ nhà mẹ đẻ cũng chưa nói nặng.”

“Lão gia hẳn là làm đại quan đi? Ta xem khí thế đó không giống người thường.” Vương Nhị Gia nói.

Tư An không tỏ ý kiến, chỉ cười cười, mang thau đồng đi đổ nước.

Vương Nhị Gia làm điểm tâm sáng, mang vào trong phòng.

Cố Hành Giản đang ôm Hạ Sơ Lam, đọc sách cho nàng để phân tán lực chú ý. Thanh âm của hắn dễ nghe như tiếng nước chảy, giống hương vị trên người hắn, nhu hòa yên lặng. Hạ Sơ Lam nhắm mắt lại nghe, đích xác thoải mái hơnnhiều.

Cố Hành Giản nhìn thấy Vương Nhị Gia bưng điểm tâm đi vào, đặt sách qua một bên, nói: “Lam Lam, trước ăn một chút gì đi.”

Hạ Sơ Lam lười nhác, không có hứng thú, có chút ương bướng: “Ta không muốn ăn.” Mang thai cả người sẽ trở nên kỳ quái, không chỉ là thân thể, còn có tâm lý thay đổi. Đại khái thân thể bị tra tấn cũng sẽ làm tính tình trở nên khó chịu.

Cố Hành Giản lại không thèm để ý, kiên nhẫn nói: “Nghe lời. Nàng không ăn gì, con của chúng ta cũng sẽ bị đói. Hiện tại nàng không phải một mình, ít nhiều vì nó ngẫm lại.” Cố Hành Giản nói xong, trực tiếp ôm nàng xuống giường, ôm ngồi ở cái bàn bên cạnh. Hắn múc một muỗng cháo, thổi thổi, mới đút tới bên miệng nàng.

Cháo có hương vị rất thơm, cũng không làm người buồn nôn.

“Chàng cũng ăn.” Hạ Sơ Lam nắm cổ tay của hắn nói. Hắn một đêm không ngủ, trở về lại vội vàng chiếu cố nàng, giờ phút này trong mắt có chút tơ máu.

Cố Hành Giản cầm muỗng ăn một miếng, lại múc muỗng mới đút nàng. Mặt Hạ Sơ Lam  ửng đỏ, nhìn bà tử đứng ở bên cạnh, vẫn là mở miệng ăn cháo. Hương vị của cháo xác thật không tệ, bỏ thêm một chút trứng muối, thịt khô vụn, còn có hành lá cắt nhỏ, ăn rất thơm, cũng không ngấy.

Vương Nhị Gia rũ mắt, căn bản không dám nhìn bọn họ. Trước kia nàng cũng làm việc cho nhà quan gia, chỉ thấy những quan lão gia đó mọi cách đau sủng tiểu thiếp, còn chưa từng gặp qua ai đối xử tốt với chính thê như vậy. Bất quá nghe nói lão gia nhà này lớn tuổi hơn rất nhiều so với phu nhân, tuy rằng nhìn tướng mạo thì không nhận ra, nhưng rốt cuộc là chồng già vợ trẻ, nhưng còn không phải giống như những quan lão gia đó sủng ái tiểu thiếp trẻ tuổi xinh đẹp sao?

Chờ hai người cùng ăn xong một chén cháo, Hạ Sơ Lam lắc đầu, ý bảo Cố Hành Giản không ăn nổi nữa.
Cố Hành Giản sờ bụng nàng, cũng không miễn cưỡng, bảo Vương Nhị Gia bưng hết đồ xuống.

Ăn cơm xong, Cố Hành Giản lại bồi nàng đi lại phơi nắng hai vòng trong sân. Lục Bình và Trần Giang Lưu ngồi xổm trên mặt đất hậu viện, cầm mấy củ khoai lang đỏ, hình như muốn nướng ăn. Trần Giang Lưu đang giúp Lục Bình dùng gạch khối đắp bếp lò, bọn họ nhìn thấy Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam lại đây, lập tức dừng việc trong tay, đứng lên.
Hạ Sơ Lam cười nói: “Các ngươi tiếp tục làm đi. Chờ nướng xong nhớ chia cho ta một củ, khoai lang này nhìn ngon quá.”

Lục Bình trước nhìn về phía Cố Hành Giản, thấy Cố Hành Giản không nói gì, mới gật đầu đáp ứng.

Trần Giang Lưu từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nói gì. Có Cố Hành Giản ở đây, hắn không dám làm động tác gì, sợ như vậy sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở. Cố Hành Giản chỉ nhìn hắn một cái, đã mang Hạ Sơ Lam rời khỏi.

Chờ đi xa một chút, Hạ Sơ Lam mới làm bộ cả giận nói: “Ta sao cứ có cảm giác hiện tại Tư An và Lục Bình đều nghe theo chàng, không giống người ta mang đến từ nhà mẹ đẻ chút nào.”

Cố Hành Giản ôm eo nàng, khẽ cười nói: “Bọn họ chỉ là không biết hiện tại nàng có thể ăn cái gì, có thể làm cái gì, theo thói quen mà muốn dò hỏi ta trước thôi. Rốt cuộc ta là đại phu, biết như thế nào mới tốt nhất với hai mẹ con nàng.”

Hạ Sơ Lam nghe hắn nói trong lòng ngọt ngào, cũng không tìm được lời nào phản bác.

Lúc nghỉ trưa, Sùng Minh tới tìm Cố Hành Giản, như cũ gõ nhẹ cửa. Cố Hành Giản đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, chờ đến khi vào trong viện mới bảo Sùng Minh nói chuyện.

Sùng Minh nói: “Hoàn Nhan Lượng ầm ĩ muốn gặp Khang Phúc quận chúa, chúng ta tìm được nàng tại chỗ ở của Hoàn Nhan Lượng, đã đưa nàng đến phủ nha Thành châu. Nàng muốn gặp ngài một lần.”

Cố Hành Giản không yên tâm Hạ Sơ Lam, nói với Sùng Minh: “Sức khỏe phu nhân không ổn định, ta phải tự mình chăm sóc. Đưa quận chúa đến trạm dịch này đi.”

Sùng Minh đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, nếu là tướng gia trước đây, khẳng định sẽ lấy công sự làm trọng. Hiện tại phu nhân mang thai, phân lượng nàng ở trong lòng hắn chỉ sợ là càng ngày càng nặng.

***

Lâm Tử Câm trở lại thôn Thái Thạch, lập tức đi ra ngoài ruộng tìm Triệu Lương. Triệu Lương như cũ không để ý người khác, lạnh như băng. Lâm Tử Câm nói: “Này, lần này ta đi đưa phú lương, gặp được một vị tiên sinh từ Lâm An tới, nói là người quen biết cũ của ngươi.”

Triệu Lương rốt cuộc dừng việc trong tay, nhìn về phía nàng.

Lâm Tử Câm nói tiếp: “Người đó rất cao, diện mạo thanh tú, cách nói năng không tầm thường, nhưng không chịu nói cho ta tên họ. Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên tùy tùng rất đẹp đi theo, ngươi biết hắn là ai sao?” Lâm Tử Câm muốn từ chỗ Triệu Lương hỏi vòng vèo chút tin tức, tốt xấu biết người nọ tên họ là gì.
Triệu Lương buồn bực mở miệng: “Hắn làm sao biết ta ở chỗ này?”

Lâm Tử Câm bĩu môi: “Hình như là A Phúc bọn họ đàm luận về ngươi, bị hắn nghe được, hắn chủ động đến hỏi. Ngươi rốt cuộc có nhận thức hắn hay không?”

Triệu Lương đẩy đẩy đấu lạp trên đầu. A Phúc bọn họ cũng không biết tên thật của mình, đàm luận khẳng định cũng gọi tên Triệu Lương, người này lập tức có thể đoán được mình là ai…… Lại kết hợp với miêu tả của Lâm Tử Câm, trong lòng hắn lập tức hiện lên một người, chẳng lẽ là người phụng hoàng mệnh tới Hưng Nguyên phủ Cố Hành Giản?

Cố Hành Giản từng dạy hắn khi còn nhỏ, cũng coi như là lão sư của hắn. Nhưng hai người rất nhiều năm không có giao thiệp gì, mấy năm nay hắn bận về việc trồng trọt, cũng không quan tâm chính sự, chỉ biết Cố Hành Giản là chủ hòa phái trong triều, lui tới chặt chẽ với rất nhiều quý tộc Kim Quốc.

Hắn lạnh lùng trở về câu: “Không quen biết.” Sau đó tiếp tục làm việc. Xem ra hành tung của hắn đã bại lộ, nói không chừng Cố Hành Giản rất nhanh sẽ tra được thôn khai thác đá. Nhưng hắn còn chưa tìm được hòa thượng vân du bốn phương, cũng không tìm được danh sách.

Hòa thượng vân du bốn phương dạo chơi khắp nơi, hành tung bất định, căn bản không biết khi nào hắn sẽ lại trở về.

Lâm Tử Câm bị làm mất mặt, kéo dây lưng trên váy áo, mất hứng tránh ra. Nàng mới vừa đi đến đầu ruộng, liền nhìn thấy mấy chục kỵ binh vọt vào trong thôn, gặp người liền bắt.

“A Lương!” Nàng hét lên một tiếng, cất bước chạy về phía Triệu Lang. Đám người kia bị tiếng kêu của nàng hấp dẫn lại đây, như ong vỡ tổ mà vọt tới phần đất bên này.

Triệu Lang nghe tiếng kêu của Lâm Tử Câm ở phía sau, quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy mấy chục người như mây đen áp lại đây. Hắn nhìn thấy những người này dáng người cường tráng, nện bước mạnh mẽ, theo bản năng cảm thấy không ổn, xoay người muốn chạy. Nhưng thấy Lâm Tử Câm bị hai người kéo xuống đất, khóc kêu không ngừng, lại không thể bỏ rơi mặc kệ nàng, chỉ có thể kiên trì đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro