Ngày mai , ngày mai nữa , liệu em có còn yêu chị hay không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thùy Trang rời khỏi nơi đó đầu của cô vẫn không sao thoát khỏi sự đau buốt như thường lệ , nhưng lần này cô đã không tìm đến thứ hương xông chết người đó nữa . Cũng chẳng muốn quay về nghỉ ngơi , nơi cô đang đến chính là nơi một người nào đó vẫn chưa hề xuất viện .

" Phu nhân , bà có cần tôi ra tay trừ khử nó hay không ? "

" Chết đi thì quá dễ dàng , tôi muốn nó sống không bằng chết . Phải bi lụy quay trở về đây cầu xin tôi ... "

Người đàn bà đó tâm địa độc ác nói một câu liền cho vệ sĩ ra ngoài , nhìn tờ lịch treo trên tường phòng bệnh , bất giác đôi mi lắng đọng , tâm trạng cũng theo đó trùng xuống .

Lan Ngọc của lúc trước , cô vô cùng ghét thứ hoàn cảnh phải nằm trong bệnh viện . Nhưng giờ đây nơi này lại có phần muốn lưu lại , về nhà để làm gì ? Khi một chữ nhà nghe qua đã không còn ấm áp , nơi đó cùng với cô bây giờ có chung một hoàn cảnh , lạnh lẽo đến đáng thương .

Ninh Huy mặc dù không muốn bỏ lại cô một mình , nhưng Lan Ngọc nói muốn tự mình yên tĩnh . Anh ấy vì thế nói rằng mình đến công ty giải quyết công việc , chiều tối khi tan ca sẽ quay lại thăm cô .

Hiện tại người con gái đó cũng không nằm trên giường nữa , cô cũng không muốn ở trong phòng tù túng . Vẫn quần áo của bệnh nhân , từng bước đi chầm chậm ra khuôn viên phía sau bệnh viện . Lan Ngọc đã ngồi trên hàng ghế đó rất lâu , vẫn không hay biết có một người đúng lúc nhìn thấy cô ra bên ngoài , người đó cũng đã đứng nép vào một tán cây ở ngay sau ghế đá , thời gian cứ như trôi đi thật chậm .

" Bạn nhỏ , chị thật sự rất nhớ em "

Cứ ngỡ đâu nước mắt trong những đêm qua đã hoàn toàn khô cạn , nhưng nó lại một lần nữa được dịp đọng khóe mi . Em có về nhà không ? Hay bây giờ em vẫn ở trong một chiếc bẫy người ta đặt sẵn ?

" Vài ngày nữa là sinh nhật của chị , chị từng nói với em mình chưa từng có một sinh nhật trọn vẹn . Lúc đó em đã từng nói với chị rằng ..."

" Em sẽ cho chị biết một ngày sinh nhật vui vẻ là như thế nào , em sẽ làm cho chị trở thành người hạnh phúc nhất "

Đã không biết bao nhiêu lần chị mơ thấy em trở về với chị , nhưng rồi cũng rất nhanh rời khỏi . Nhưng lần này chị đã quay lại nhìn em rất lâu , em vẫn còn ở nơi đó . Thùy Trang , nói cho chị biết đi em không phải là ảo ảnh .

" Cho em ôm chị một chút thôi có được không ? "

Một kẻ mất hết lý trí từng muốn chiếm đoạt chị hôm qua , kể từ lúc nào lại phải xin phép chị làm điều này . Chẳng phải em chỉ cần làm điều gì em muốn , chị cũng không hề có sức kháng cự lại em hay sao ?

" Bảo Bối , chỉ cần một chút thôi "

Có vẻ như tất cả mọi người đều đánh giá sai về chị , chị chẳng hề có một chút gì gọi là cứng rắn của ngày nào nữa . Chị rất dễ bị người ta đánh bại , tất cả sự phòng tuyến gì đó từ lâu không còn tác dụng . Người ta chỉ cần gọi chị một danh xưng quen thuộc , chị đã bỏ mặc tất cả chỉ muốn ở trong lòng người ta ủy khuất .

Ngày trước người em thần tượng , người em yêu là một cô tiểu thư có quyền có thế , một tổng giám đốc lạnh lùng quyết đoán , cô gái đó em từng cho là vô cùng bản lĩnh . Nhưng giờ đây , chị chỉ là một cô gái bình thường , thì ra chị vô cùng dễ bị người khác đánh bại , chị biết vui biết buồn , thậm chí chị cũng chỉ biết khóc vì một vài câu nói của người ta . Chị tệ đến như vậy ? Em có còn yêu chị nữa không ?

Thậm chí chị còn nhu nhược đến mức , nếu như em quay về đây chỉ muốn diễn nên màn kịch yêu thương với chị , chị cũng hoàn toàn nương theo vở kịch đó của em . Thà rằng em nhẫn tâm lừa dối rằng vẫn yêu thương chị , vẫn còn hơn một thực tế phũ phàng .

" Là em ngốc nghếch không nhìn ra được lòng dạ người khác , để mặc cho người ta sai khiến bản thân ngày càng tồi tệ "

" Thì ra em không phải là con của bà ta , bà ta xấu xa đến mức biến em thành một con rối chỉ bằng thứ hương xông chết tiệt đó "

Lan Ngọc ở trong vòng tay của cô nghe rõ từng lời nói của người đó , có phải em đã nhìn ra được bộ mặt của bà ta hay không ? Hay đây cũng chỉ là những lời nói bà ta muốn em làm như vậy ? Chị không biết bản thân mình bây giờ nên dùng lý trí hay thứ đang đập liên hồi để tin em nữa . Kể từ lúc nào giữa chúng ta lại có nhiều sự nghi ngờ đến như vậy ?

" Trang , có thật là em hay không ? "

" Em thích chị gọi em là bạn nhỏ , Bảo Bối là em có lỗi với chị . Chỉ cần em không dùng thứ hương xông đó nữa , em sẽ rất nhanh trở về là bạn nhỏ của chị "

Ngày hôm đó đại bảo bối của tôi , tiểu sủng vật của tôi , chị ấy lại khóc ngất trong vòng tay tôi . Tôi mơ mơ hồ hồ nhớ lại rằng những gì tôi đã gây ra cho chị ấy , tôi lại chính mắt nhìn thấy những dấu vết bầm tím trên cổ của chị , hôm qua tôi đã xấu xa đến mức nào .

" Ghét em đi , hận em đi , nhưng đừng vì em khóc thêm một lần nào nữa hết "

Có vẻ như cô gái của tôi trong mấy hôm nay đã sức cùng lực kiệt , tiếng khóc nhỏ dần trong vòng tay của tôi cho đến khi hoàn toàn ngất lịm . Bế lấy chị trên tay rõ ràng cảm nhận được , chị đã ốm đi rất nhiều đã không còn nghi ngờ gì nữa .

--------------------

Khi Lan Ngọc tỉnh lại không còn khung cảnh sực nức mùi cồn lẩn quẩn , tấm chăn dày đắp ngang ngực của cô quá đổi thân quen . Căn phòng từng chứng kiến bao nhiêu đêm khóc thương vô hạn , giờ đây ấm áp len lỏi một góc phòng .

" Bảo Bối , tỉnh lại rồi . Em có nấu cháo cho chị , đợi một chút " - Thùy Trang đã ngồi ở đó đến tận hai tiếng đồng hồ , nhìn thấy đôi mắt của chị khẽ động đã rất nhanh muốn đi vào bếp lấy ít cháo cho chị ấy bồi bổ .

" Đừng đi ..." - mồ hôi của Lan Ngọc rịn lên thành từng hạt , có vẻ như giấc mộng nào đó vừa rồi lại nhẫn tâm hành hạ cô ấy .

" Chị cảm thấy không khỏe sao ? "

" Ôm chị đi , nói với chị em sẽ không bỏ đi thêm một lần nào nữa "

Cảm giác lo sợ cứ như vậy ám ảnh lấy cô , chỉ sợ rằng chớp mắt một cái mọi thứ cũng chỉ là giấc mộng hư không . Chỉ muốn có một thứ gì đó ôm chặt lấy mình , truyền đến một thứ hơi ấm chân thật hơn bao giờ hết , xua tan đi những lo sợ lúc bấy giờ .

" Phải , không sao nữa rồi . Em vẫn đang ở bên cạnh chị , ngoan đi , phải ăn mới có thể uống thuốc được . Muốn em lo lắng cho chị sao ? "

Lan Ngọc cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại không bám lấy em nữa , Thùy Trang cũng rất nhanh chóng ra sau bếp hâm lại phần cháo đó cho chị . Động tác rõ ràng vô cùng gấp rút giống như lo sợ rằng chị ấy ở trong đó một mình lại lo sợ lung tung , quả thật là như vậy khi cô đem cháo vào Lan Ngọc lại giống như muốn ra ngoài tìm cô .

" Không tin em sao ? Em đã nói chỉ ra ngoài lấy cháo rất nhanh sẽ quay lại mà " - đặt phần cháo vừa rồi lên chiếc bàn trang điểm bên cạnh , một mực không cho Lan Ngọc bước xuống giường thêm nữa.

" Chị không sao nữa ? "

" Khi em bế chị , đã rất nhẹ tay "

Chị còn dám nói rằng chị không sao ? Bảo Bối em có mắt nhìn mà , là em đã khiến cho chị phải ra nông nổi này . Tại sao một câu một chữ cũng chẳng oán trách em , còn phải tìm cách trấn an rằng thật ra chị vẫn rất ổn .

" Sau này em không cho phép chị bỏ bữa như vậy nữa ? Cho dù giận em thế nào cũng được , phải biết yêu thương bản thân mình "

Thùy Trang ngồi bên cạnh của chị mỗi câu trách móc là một muỗng cháo đưa đến cho Lan Ngọc , có một người nào đó chỉ là ăn một phần cháo rất bình thường cũng có thể khiến cho đôi mắt của mình đỏ ửng . Mùi vị do chính tay em nấu , chị còn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ thêm một lần thưởng thức .

Cũng trong lúc này Lan Ngọc nhận được cuộc gọi từ Ninh Huy , tình huống chính là anh ấy đến bệnh viện tìm cô . Nhưng người ở nơi đó nói rằng chiều nay cô đã được người nhà làm giấy xuất viện , anh ấy lo lắng Thùy Trang lại muốn làm khó cô nên đã rất nhanh gọi đến .

" Anh ba , yên tâm đi . Em không sao ? Anh không cần phải lo lắng cho em "

" Nếu như có chuyện gì cứ gọi cho anh , à phải rồi nơi của bà Trịnh bọn họ vẫn đang theo dõi , nghe nói có một cô gái nào đó hôm nay đã rất to tiếng với bà ta , liệu có phải là ? "

" Chính là em ấy , có lẽ Trịnh lão gia đã thật sự giúp em rồi . Anh ba ngày mai chính là ngày con bà ta mất tích , giúp em theo sát mọi cử chỉ của bà ấy "

Lúc nãy Thùy Trang bước ra ngoài lấy thuốc cho cô , còn có thời gian rót thêm một ly nước vào cho Lan Ngọc uống thuốc . Khi nghe có tiếng mở cửa cô đã rất nhanh ngắt đi cuộc gọi đó , cô không muốn Thùy Trang biết vừa rồi mình cùng với anh ba lại nói chuyện với nhau .

" Uống thuốc đi , sau đó nghỉ ngơi sớm một chút . Chị mệt nhiều rồi..."

Những viên thuốc kia chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy mùi vị vô cùng khó chịu , nhưng hôm nay đối với Lan Ngọc mà nói nó chẳng khiến cho cô khó chịu . Mấy hôm trước ở bệnh viện , có khi cô nhìn thấy nó cũng chẳng thèm động tới . Còn ước rằng nếu như bệnh nặng hơn một chút , qua một đêm liền có thể đi đến một không gian khác thì hay biết mấy . Giờ đây nghĩ đến , lại cảm thấy càng thêm sợ hãi những gì trong mấy ngày qua mình gặp phải .

Bảo Bối đầu của em đau quá , nó nhắc cho em nhớ rằng cứ mỗi đêm vào giờ này em đều bỏ mặc chị một mình ra ngoài " chữa trị " . Nhưng đến giờ phút này , cuối cùng em cũng biết được rằng bản thân mình ngu ngốc biết bao nhiêu . Em không nhận ra được rằng em càng đến đó đều đặn , cứ mỗi khi thứ hương xông đó hết tác dụng , đầu của em lại đau hơn gấp nhiều lần . Hôm nay đầu của em lại đau nữa rồi , nhưng Bảo Bối em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi .

" Chị không muốn ngủ , em sẽ..." - cứ vào giờ này Thùy Trang nhất định sẽ bỏ cô đi , cô thật sự đôi mắt không thể nào nhắm lại được nữa .

" Em sẽ không đến đó nữa , ngoan một chút , ngủ đi "

Vốn dĩ Thùy Trang dự định sẽ bước ra ngoài phòng khách xem lại một số việc của công ty , dạo trước Diệp Anh giao cho cô dự án với bà Trịnh xấu xa đó xong còn nói cô chỉ cần quan tâm đến nó , tạm thời có công việc phó phòng có người giải quyết thay cô . Mấy hôm nay chị ấy qua Đức lo cho công ty mẹ , cũng không biết được rằng thật ra thứ được gọi là cuộc giao dịch đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy .

Nhưng khi Lan Ngọc nói không muốn ngủ đi chỉ vì lo sợ cô sẽ rời khỏi , Thùy Trang tạm thời đành phải gác lại công việc bước đến bên cạnh giường nằm xuống . Một mực đem cô gái đáng thương đó của mình vào lòng ôm lấy , bọn họ đã nằm đó đến hơn hai mươi phút rồi cô vẫn cảm giác được thật ra Lan Ngọc vẫn chỉ nằm yên như vậy , nhưng lại chẳng thể nào nói ngủ liền có thể ngủ được .

" Nếu như chị còn không nghe lời như vậy , em sẽ dùng đến biện pháp giúp chị ngủ một cách ngoan ngoãn nhất đó "

" Bạn nhỏ , muốn chị ngủ cũng được . Giúp chị trả lời vài câu thôi có được không ? "

" Là gì ? "

Hiện tại , trời bên ngoài vẫn không được tính là tối lắm . Những vẫn có hai con người bỏ mặc tất cả , chỉ cần nằm kề cận . Có một người nào đó vòng tay càng ngày lại càng ôm lấy người bên cạnh chặt hơn bao giờ hết , còn một người nào đó lại cứ nép sâu vào lòng của người ta . Khe khẽ...

" Ngày mai , có còn bên cạnh chị như thế này ? "

" Không tính cho em đi làm sao ? Được rồi , chỉ cần tan ca liền về với chị , cũng không gặp bất cứ một người nào khác nữa "

" Ngày mai , có còn ôm lấy chị hay không ? "

" Chỉ cần nấu xong một bữa cơm , bắt ép chị uống thuốc , pha một ly sữa nóng cho chị . Tất cả thời gian còn lại , đều ôm lấy chị "

" Vậy ngày mai , ngày mai nữa ..."

" Em vẫn sẽ luôn yêu thương chị "

Lan Ngọc vẫn còn chưa hỏi lấy em , thì ra người đó cũng đã cho cô biết được câu trả lời . Chỉ cần là như vậy , cũng đã có thể dễ dàng làm cho cô phải ngoan ngoãn ngủ một giấc say . Không biết kể từ bao giờ cô lại vô cùng dễ bị chi phối thế này , bạn nhỏ vì thế coi như tội nghiệp chị thôi cũng được , đừng bao giờ chỉ là một lời nói suông .

To be continue...

Đọc truyện có lẽ sẽ nhiều người nói bảo bối quá bi lụy trong tình yêu . Đã là lần thứ 2 yêu rồi nhưng lần nào yêu cũng yêu kiểu chết đi sống lại . Thật ra thì ngoài đời cũng sẽ gặp không ít kiểu người như bảo bối . Lúc chưa vướng vào tình yêu thì rất lý trí và khá khó khăn khi bước ra khỏi vùng an toàn của mình mở cửa trái tim để chào đón một người , để người đó dần dần bước vào trái tim mình xoá bỏ mọi phòng vệ của trái tim mình . Kiểu người vậy một khi đã yêu thì thường trao hết tình cảm và dễ bị tổn thương. Và cũng có thể do sự thiếu thốn tình cảm nên khi người kia phá vỡ mọi lớp phòng vệ của trái tim ta thì ta trở nên phụ thuộc vào họ và tự tay trao cho họ cơ hội để tổn thương ta một cách sâu sắc nhất . Người như vậy khi yêu được họ chỉ cần bạn một lòng một dạ họ cũng sẽ moi hết tim gan trao cho bạn nên trong mọi cuộc tình họ luôn nhận tổn thương hơn . Nhưng mình nghĩ sẽ chẳng ai có thể bên bạn khi bạn hết lần này đến lần khác tổn thương người ta . Ai cũng vậy gom đủ thất vọng họ sẽ rời đi thôi . Trên đời này không có cái gì ở mãi một chỗ. Nó là của bạn nhưng nếu bạn không trân trọng thì vụt mất vậy thôi . Và cũng chỉ mong là lần yêu này bảo bối sẽ không thua đến thảm hại thương tích đầy mình...

P/s : Ngược 2 cục cưng và mấy bác mấy chương rồi tui thấy tộu lẫu quá . Nên tui quyết định yên bình sóng yên biển lặng vài chương rồi tui ngược tiếp . Hứa luôn qua lần này rồi ngược thêm trận nữa là xong òi 😁 . Nhưng mà tốt nhất mấy bác cũng chuẩn bị tinh thần vững chắc là được 🥴 và quan trọng là đừng truy tìm tung tích để quánh🐢 nha.

Nay tự nhiên nói hơi nhèo . Mấy bác thông cảm nha.
Mãi yêu ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro