Vật ký sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện bị hai con người đó làm một phen nhốn nháo , mọi người tuy có chút không hài lòng nhưng vẫn giúp đỡ đưa Thùy Trang vào bên trong . Kết quả đang yên đang lành , giờ thì hay rồi cả hai đều nằm viện , Lan Ngọc là bởi vì truyền dang dở nước biển kèm với tinh thần bị đả kích lại ngất xỉu , còn Thùy Trang nghịch dại một đêm không đến nổi gãy xương nhưng phải đem vào chỉnh lại cổ đi .

Sáng ra người tỉnh lại đầu tiên chính là Lan Ngọc , ngay lập tức hỏi mọi người bạn nhỏ kia đang ở đâu liền qua đó . Bạn nhỏ của cô ở phần cổ còn đang bị nẹp lại , thật sự là nhìn vừa đau lòng lại có chút tức cười mà .

Về chuyện hôm qua đồng ý quay lại với Thùy Trang không phải tự nhiên bộc phát , thật ra mấy ngày hôm nay cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi , nhưng không biết phải làm sao để nói với em ấy . Là lúc trước cô nằng nặc không chịu quay lại , bây giờ chủ động cầu hòa sẽ bị bạn nhỏ cười đến chết . Còn bây giờ thì khác , người đầu hàng trước là em , hiện tại cô khoan dung tha thứ như vậy , sau này sẽ khiến cho Thùy Trang đây phải nhất nhất nghe lời cô - đó là những gì mà Lan Ngọc suy nghĩ .

" Bảo ... "

" Chị ở đây "

Lan Ngọc bị tiếng gọi của Thùy Trang khiến bản thân giật mình , từ ngoài cửa đi đến bên cạnh giường của Thùy Trang ủi an bạn nhỏ . Thùy Trang là muốn ngồi dậy , nhưng sao có cảm giác giống như cái mình có thể nhúc nhích , còn cái đầu thì im ru vậy .

" May quá , em tưởng chị bỏ em rồi " - Cũng may con mắt còn xài được , ngay lập tức hướng về Bảo Bối mà cảm thán .

" Sau này em còn như vậy , chị thật sự sẽ mặc kệ em "

" Em biết , cho dù có bị bỏ bùa cũng không đối xử với chị như vậy nữa "

" Chị đang nói là em bớt chơi ngu lại đi "

Bảo Bối thì ra đang ám chỉ vụ hôm qua , coi như là đã thật sự đem chuyện xưa không nói tới nữa rồi . Thật là cảm động muốn chết người ta , muốn ôm chị quá đi mất .

" Em đang làm cái gì đấy ? "

" Bảo Bối , chị xem dùm em coi cái đầu của em còn dính với cái người của em không ? " - Thùy Trang có cảm giác giống như hai thứ này rời ra vậy , một chút cảm giác cũng không có .

" Em mới bị té một chút không phải phát khùng rồi chứ ? Cái đầu em không dính thì cái miệng của em còn nói nhảm được sao ? "

Thật tình Thùy Trang quả thật là hy sinh ghê gớm , bị nẹp như vậy không biết mai mốt có bị phá tướng không nữa . Bây giờ còn không ngồi dậy được , chán chết đi mà .

" Bảo Bối , em nói nghe " - Thùy Trang nhìn thấy Lan Ngọc giống như muốn đi đâu liền ngoắc lại , cô bây giờ như vậy không thể để cho chị đi lung tung được .

" Chị ra ngoài mua chút gì đó cho em ăn "

" Không , chị lại đây "

Bạn nhỏ này được người ta tha thứ liền nhoi chết được , Lan Ngọc đi lại giường ngồi thì cô đã yêu cầu chị nằm xuống . Nhưng là nằm trên người của mình để cô còn ôm được , thật sự là quá đòi hỏi rồi .

" Em ôm đủ chưa vậy ? " - Lan Ngọc không xa lạ tính cách của người này , nếu như không cho thì cả ngày sẽ nhằn đến đinh tai nhức óc .

" Lâu lắm người ta mới được ôm chị , không buông "

" Chị phải đi mua phần cơm đấy " - muốn ôm gì cũng đợi đến lúc về nhà đi chứ , sao cứ thích quấn lấy cô còn hơn là cái dạng ký sinh thế nhỉ .

" Em không đói "

" Nhưng chị đói "

" Ủa vậy hả ? Bảo Bối vậy đi ăn cho no hãy về đấy "

Phải nói như vậy con sam này mới chịu buông cô ra , dĩ nhiên là Lan Ngọc hiện tại cũng không có đói gì lắm . Nhưng đích thị là đi mua cho tên này , đi được một đoạn vòng lại mua thêm một phần . Tên bạn nhỏ ở nhà biết cô không ăn sẽ lại càm ràm , nên tốt nhất là cứ mua về ăn chung vậy .

Hiện tại phải làm phiền Lan Ngọc đút cho cô , nhưng Thùy Trang tự hứa sẽ mau chóng khỏe lại để còn chăm cho Bảo Bối . Lúc ăn xong Thùy Trang lại kêu bảo bối nằm xuống ngủ với mình , Lan Ngọc lại ngoan ngoãn nằm xuống . Nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng bảo bối thở dài , không biết là đang lo đến chuyện gì nữa .

" Sao vậy Bảo Bối ? "

" Ông nội còn chưa hết giận chị , bây giờ nếu như biết chị như vậy có khi sẽ từ chị luôn "

" Ông nội thôi đúng không ? Cứ giao cho em đi "

" Em nói hay lắm , người ông ghét nhất là em đó "

" Biết rồi biết rồi , ngủ đi Bảo Bối "

Thùy Trang đem bảo bối định ngủ một giấc , ngay lập tức liền nhớ đến chuyện của Xuân Tiền . Anh ấy có khi nào là vẫn còn đi tìm chị hay không vậy ? Liền nói với Lan Ngọc giúp mình gọi điện báo một tiếng ...

" Xuân Tiền là em , em không sao rồi anh đừng lo nhé " - điện thoại của Lan Ngọc ở công ty , còn điện thoại của Thùy Trang lại bị rớt đến hư . Bây giờ là đang sử dụng điện thoại bàn để gọi ...

" Em đang ở đâu vậy ? "

" Em đi thăm bệnh thôi , là điện thoại của em bỏ quên ở công ty "

" Em không sao thì tốt rồi , vậy anh cúp máy đây "

" Dạ "

Mặc dù chuyện này trước sau gì cũng bại lộ , nhưng hiện tại Lan Ngọc không muốn công khai sớm như vậy . Dù sao cô vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với mọi người ...

-----------------

Lan Ngọc mấy hôm trước gọi về nói với gia nhân mình đi công tác , nhưng địa điểm cô lưu lại chính là căn hộ trước đây . Lần đầu tiên sau một năm trở về thật sự , dĩ nhiên không thể tính ở cái lần đi bắt ghen rồi , cảm giác tủi thân khiến bản thân bật khóc . Thùy Trang đi phía trước nghe thấy tiếng nức nở liền quay lại , Bảo Bối của cô từ nãy đến giờ ở trên xe chẳng phải đã vui vẻ lắm hay sao ?

" Bảo Bối chị thật sự vẫn chưa tha thứ cho em có phải không ? Chị vẫn chưa nguyện ý cùng em một chỗ "

Nét mặt buồn bã hiện lên trước mắt của Lan Ngọc , cô lại khiến cho bạn nhỏ của cô cảm thấy mình có lỗi rồi .

" Không có , là chị có một chút cảm động thôi . Ở nơi này em từng rất yêu thương chị ... "

" Bảo Bối , ở nơi đâu em cũng đều thương chị "

" Lại dẻo miệng rồi "

Lan Ngọc phì cười khi thấy tên trước mặt vui vẻ trở lại , trước đây cô yêu bạn nhỏ cũng bởi vì sự vui vẻ của em ấy . Cuộc sống của Lan Ngọc khi trước vô cùng lạnh lẽo , cũng là đứa nhỏ này đến khuấy động tất cả lên . Vì thế đối với Thùy Trang , Lan Ngọc luôn muốn nhìn thấy em tươi cười như vậy ...

Bữa cơm chính xác được Thuỳ Trang chuẩn bị , Lan Ngọc lúc rảnh rỗi lại đi xung quanh phòng xem thử . Mọi thứ đều được giữ nguyên ở vị trí trước đây , nhưng Lan Ngọc vẫn một mực rà soát . Xem thử một năm qua , bạn nhỏ kia rốt cuộc là có đem gái ... à con gái về nhà hay không ?

" Bảo Bối , nhìn gì đấy ? " - Thùy Trang nấu xong bữa cơm Bảo Bối vẫn còn lục đục gì đó , đành phải ở sau lưng chị ôm lấy vòng eo mảnh khảnh đó mà làm nũng .

" Em ra đây làm gì ? "

" Ôm chị " - Lúc nói câu này còn cố tình ôm chặt , dụi dụi lấy cổ của Lan Ngọc thật khiến cho lông tơ người ta dựng đứng .

" Không đàng hoàng , buông ra "

Lúc đi đến bàn ăn cũng bị tên này kè kè như vậy , còn giống trước đây đem mình đặt lên đùi đút ăn như dỗ trẻ . Lan Ngọc đến bây giờ mới ngộ ra , đùi của bạn nhỏ thon lắm có khi chính là như vầy .

" Em lại theo chị làm gì ? "

Lan Ngọc hốt hoảng lấy khăn che thân thể bại lộ của mình , chỉ mới vào đây xả nước vào bồn đem quần áo cởi bỏ thì Thùy Trang lại ập vào . Rốt cuộc là muốn dai đến bước nào kia chứ ?

" Em không hiểu sao chị lại che Tiểu Ngọc Ngọc , trong khi nó đã bị em ăn đến rõ ràng mọi ngóc ngách "

" ... "

Thùy Trang chỉ là nói đúng sự thật , thế nào bé người yêu của cô lại nhẫn tâm đem nước trong bồn đều giống như muốn tạt cô đến chết .

" Để xem , chị còn khoảng 4 năm nữa là 30 tuổi rồi đấy . Còn ở đó mà mắc cỡ ... "

" Em cút ra ngoài cho tôi "

Thùy Trang bị tiếng hét của Lan Ngọc làm cho ba hồn bảy vía đều bay đi , quên mất phụ nữ rất ghét bị người ta nói già . Thôi đi nên biết thân biết phận ra ngoài tránh nạn , không khéo lại chọc Bảo Bối giận dỗi bỏ đi .

Kể từ lúc Lan Ngọc tắm xong đến lượt Thùy Trang , rồi lại cho đến lúc cả hai sực nức hương sữa tắm nằm cạnh nhau . Lan Ngọc vẫn chung thủy xoay lưng về phía bạn nhỏ kia ...

" Bảo Bối , em buồn , nói chuyện với em đi "

" Được rồi là em đang muốn dỗ chị , chị không giận em nữa . Ngủ được chưa ... " - thôi đi Lan Ngọc thật sự buồn ngủ , không tiếp chuyện tên này lại nói đến sáng mất .

" Chị xoay lưng lại với em , em không ngủ được "

" Nhiều chuyện quá ... ưm "

Lan Ngọc chỉ vừa mới xoay người lại đã bị Thùy Trang áp chặt dưới thân không thể ra được , con người này rõ ràng là bom nổ chậm sao cô còn có thể tin mà ngủ chung một giường được chứ .

" Bảo Bối , lâu lắm rồi , em thật sự rất nhớ chị "

" Đừng hòng cho rằng chị không biết em đang muốn nói đến thứ gì , lần trước còn không phải đã làm "

" Lần đó không tính được , chị không tỉnh táo "

Mặc dù Lan Ngọc rất muốn nói mình nhớ rõ hơn ai hết , nhưng nếu nói ra như vậy còn không phải tự vả vào mặt mình . Không được , cô không được nghe theo lời ngon tiếng ngọt của tên này nữa , cô nhất định phải cho bạn nhỏ của mình biết như thế nào được gọi là có thể nhìn chứ không thể ăn .

" Chị buồn ngủ , chị không có hứng thú "

" Một lần thôi , em làm rất nhẹ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị "

" Em chưa bao giờ giữ lời trong chuyện này , lập tức ngủ cho chị "

Cũng không biết là đang nghe lời hay đang giận lẫy , Thùy Trang ngay lập tức xoay lưng lại lấy chăn chùm kín đầu không đòi hỏi nữa . Lan Ngọc cũng không có ý định dỗ em , bây giờ cô thật sự đang rất buồn ngủ .

Nghe kể lại trong lúc nửa đêm khi Lan Ngọc chìm trong giấc mộng , ở trong áo của cô giống như có con gì chui vô đem tiểu đậu cắn mút đến sưng đỏ . Lúc Lan Ngọc giật mình tỉnh lại , kéo áo của mình lên xem thử là đang thấy Thùy Trang vô sỉ đem nó ở trong miệng còn nút lên chùn chụt .

" Ưn ... em vô lại "

" Bảo Bối , em ngủ không được , em làm rất nhanh liền không phiền chị "

Lúc Lan Ngọc có ý định đá bạn nhỏ ra thì cô lại nhận được điện thoại , số máy này nếu như không nghe nhất định sẽ có chuyện đi .

" Alo , nội ... " - Thùy Trang bỉ ổi nhất chính là lúc này , thừa lúc Lan Ngọc không để ý rời khỏi ngực chị , nhanh chốc tốc váy của Lan Ngọc tách ra quần nhỏ đem cả mặt liền vùi sâu hưởng lạc .

" Ưn ... "

" Alo , con nghe nội nói hay không ? "

" Con ... con nghe " - tiểu huyệt bị mút đến tê dại , Lan Ngọc còn nghe thấy Thùy Trang ở giữa hai chân cô tạo ra thành tiếng .

" Ta hiện tại cũng bớt giận con rồi đó cháu gái cưng , tuần sau đám giỗ bà nội ta sẽ về "

" Dạ , con ... biết rồi nội ..." - bạn nhỏ đại háo sắc đã không chỉ mút mát , còn đem hai ngón tay lớn mật chạy vào bên trong huyệt đạo của cô không ngừng khuấy động .

" Cháu gái cưng , con không sao đấy chứ ? "

" Nội , con đau bụng quá , con không nói chuyện với nội nữa "

Lúc Lan Ngọc bỏ lại câu nói như vậy để kết thúc cuộc gọi , ông còn nghĩ cháu gái cưng bị anh hùng Tào Tháo rượt . Nghe gia nhân nói Lan Ngọc đi công tác , không biết có chuẩn bị thuốc theo nữa hay không ?

Câu nói đó quả là nửa đúng nửa sai , bụng của Lan Ngọc thật sự đau lắm . Nhưng không giống như những gì ông nội nghĩ , mà chính xác là bụng dưới của cô bị người ta làm cho co rút ...

To be continued...

2 người này ngược thì thôi chứ làm lành là không dính nhau như sam thì cũng đè nhau trên giường . Ủa chắc tui ngược nữa cho bỏ ghét chớ 🙄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro