Em đã chẳng còn gọi chị là Bảo Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một góc hành lang bệnh viện , một bóng hình lặng lẽ cứ một lúc lại đi tới đi lui không sao yên lòng cho được . Bạn nhỏ đã vào bên trong tính ra cũng đã hơn ba mươi phút rồi , tại sao đến bây giờ còn chưa ra vậy ? Tình trạng của Thùy Trang dạo gần đây cứ hay thất thường , làm cho Lan Ngọc ít nhiều đều nửa đêm không sao kìm được nước mắt .

" Em không sao rồi "

Có vẻ như Lan Ngọc thật sự đã quá căng thẳng , cho nên Thùy Trang dù có từ phòng khám bước ra đứng ở ngay sau lưng của chị thôi chị cũng không nhận ra . Cầm tờ giấy khám bệnh của mình trên tay , rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm ăn nói với người ta . Thùy Trang rất sợ khi vào bệnh viện kiểm tra nếu có phát hiện gì nghiêm trọng , nhất định người con gái của cô sẽ ăn ngủ không yên . Nhưng mà xem ra bây giờ thì không cần sợ gì nữa...

" Bạn nhỏ rốt cuộc em bị làm sao vậy ? "

" Bạn của em chỉ là tâm trạng bị stress quá hình thành nên tâm lý có phần kích động thôi , nên nghỉ ngơi nhiều một chút . Không có triệu chứng của tâm thần phân liệt đâu , em yên tâm nhé "

Bác sĩ này từng là một người bạn cấp ba của Lan Ngọc, nghe nói anh ta rất có tiếng tăm trong lĩnh vực này vì thế hôm nay cô mới đưa bạn nhỏ đến đây . Quả thật trong tờ giấy kết quả của em không có ghi chuyện gì bất thường , cả một ngày hôm đó tâm trạng của Thùy Trang cũng vui vẻ hẳn lên không còn có thái độ hằn hộc nữa .

Những tưởng đâu mọi chuyện sẽ êm đẹp trôi qua như vậy , nhưng đến một ngày kia thì tình trạng đó lại xuất hiện thêm một lần . Sau khi Thùy Trang ở bên ngoài về đến nhà , nhìn thấy Lan Ngọc nói chuyện với anh ba qua điện thoại liền tức giận bỏ về phòng . Cả đêm hôm đó không nói với cô bất cứ thứ gì , khi cô gái bé nhỏ đó dường như muốn nép vào lòng Thùy Trang , thì đối mặt với Lan Ngọc lúc này cũng chỉ là một tấm lưng lạnh lẽo .

" Vài ngày nữa chị cùng với anh ba lại đi công tác , chị..."

Lan Ngọc không phải muốn châm dầu vào lửa , cả đêm rồi em ấy cũng không nói chuyện với cô . Cho dù bây giờ Thuỳ Trang có mở lời ra trách móc , hay ngăn cản cô không được đi nữa thì hay biết mấy . Rất tiếc em hiện tại chỉ xem Lan Ngọc giống như một người bạn ngủ nhờ , ngay cả thái độ hằn hộc cũng không có , chất giọng đều đều như thể chẳng quan tâm .

" Chị muốn đi đâu cần gì nói với em ? Anh ba của chị dĩ nhiên biết cách chăm sóc tốt cho chị "

Phải , đó là câu nói cuối cùng trong ngày cô được nghe từ người mình thương yêu nhất . Đêm hôm đó chỉ có một người an nhiên chìm vào một giấc ngủ say , chỉ tội cho cô gái bên cạnh cả một đêm không sao biết cách làm cho đôi mắt của mình khô ráo lại .

Người ta nói người khác thay lòng là khi họ tìm được tình yêu mới , là khi họ bây giờ xem mình không khác gì một gánh nặng . Mỗi đêm Thùy Trang đều ra ngoài tầm một tiếng , nhưng em có đi gặp bà Trịnh đó hay không Lan Ngọc thật sự muốn biết . Vì thế trong một đêm mưa gió , khi Thùy Trang cầm theo chiếc ô Lan Ngọc từng mua tặng bước ra bên ngoài đón taxi , cũng là lúc một chiếc ô khác cùng loại cũng len lén bước theo cùng .

Nơi Thùy Trang đến chính là bề ngoài cũng giống như một quán trà bình thường , đến lúc Lan Ngọc bước vào thì thái độ của những nhân viên ở đây hoàn toàn kỳ lạ . Bọn họ hỏi cô có muốn dùng loại trà đặc biệt hay không ? Cô cũng muốn xem thử rốt cuộc loại bọn họ nói đó là gì . Khi Lan Ngọc bước vào phòng chờ đợi , cô phát hiện dường như có một thứ hương xông gì đó làm thần trí của mình có chút không tỉnh táo . Vì thế khi nhân viên nơi đó đem trà cho cô xong , cô cũng nhanh tay lấy nước trà đó dập tắt thứ hương xông đang nhóm ở trong phòng .

Trước đây khi Lan Ngọc học ở Mỹ , cũng chính là khi cô còn quen với Chí Thành hai người họ từng đi đến một quán trà của người Trung Quốc . Cũng là khi đó bọn họ hỏi cô và anh ấy có muốn dùng loại đặc biệt hay không ? Cô còn nhớ khi mình uống vào liền thần trí không tỉnh táo , cũng rất may Chí Thành khi đó vẫn là một chàng trai hiền lành . Nhắc lại dường như thứ hương xông này thật sự cũng rất quen , có khi nào cùng với hương vị năm đó là cùng một loại .

Bạn nhỏ có phải chính vì bị những thứ này tiêm nhiễm vào người nên mới trở nên như vậy hay không ? Cũng trong lúc này Lan Ngọc nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động , chất giọng phát ra đủ cho cô biết được người cô cần tìm chỉ cần mở ra một cánh cửa liền có thể dễ dàng gặp mặt .

" Bà Trịnh , tôi muốn nói chuyện với bà một chút , không phiền chứ " - quả thật người Thùy Trang vẫn hay gặp vào mỗi đêm , chính là người phụ nữ có tiếng tăm trên thương trường tàn khốc này .

" Tổng giám đốc Ninh , à à không phải . Thứ nhất bây giờ dường như cô không còn làm Tổng giám đốc nữa , thứ hai cũng bị nhà họ Ninh từ mặt rồi thì phải " - bà ta ở trước mặt Thùy Trang giả nhân giả nghĩa như thế nào không thể nói hết , nhưng ở trước mặt Lan Ngọc lại giống như không cần che đậy .

" Đúng là nét đẹp trên mặt tỷ lệ nghịch với lòng dạ rất hợp để nói bà , rốt cuộc bà có chuyện gì cần phải nói chuyện với Thùy Trang mỗi ngày đều đặn như vậy ? "

Đối với loại người này cô không hề muốn vòng vo , nhìn thấy nét mặt châm chọc của bà ấy một phút thôi cũng cảm thấy vô cùng chán ghét . Không hiểu đối với loại người này , sức hút ở đâu để mỗi đêm ra ngoài gặp mặt .

" Tôi thật sự không hiểu nổi , loại người như cô đây lại có thể đi yêu phụ nữ . Còn là một đứa trẻ nhỏ hơn mình đến ba tuổi , ba mẹ cô từ cô quả thật cũng hợp tình hợp lý "

" Kể từ lúc nào bà đối với chuyện của tôi lại tìm hiểu đến như vậy ? "

" Tôi cần gì đi tìm hiểu , chính là người bạn nhỏ đó của cô mỗi một đêm đều kể cho tôi nghe một chuyện đấy thôi . Sao vậy ? Cảm thấy kinh ngạc lắm sao ? "

Người đàn bà này rốt cuộc đang nói đến thứ gì ? Bạn nhỏ của cô đi bên cạnh bà ta đề cập tất cả về những chuyện bọn họ từng xảy ra . Nhưng khi về nhà ngược lại một câu cũng chẳng hề muốn nói , Thùy Trang ơi Thuỳ Trang , em là đang muốn chơi trò gì với chị thế này ?

" Thùy Trang em ấy đang ở đâu ? "

" Người yêu của mình đang ở đâu ? Cô cũng phải đi hỏi người ngoài như tôi . Cô làm người yêu của người ta kiểu gì vậy ? "

" Trước khi tôi không kiềm chế được mình , tốt nhất bà nên biết điều đừng bám vào người đó nữa . Tôi với bà cũng không ít lần chạm trán trên thương trường , thì bà cũng nên hiểu rõ tôi không phải là một người lương thiện "

Đối với loại người này , cho dù có dư một câu một chữ cũng cảm thấy vô cùng lãng phí . Thêm vào đó chính là trên người của bà ta cô thoáng nghe qua mùi hương xông lúc nãy , nó lại làm cô khó chịu , không nên nán lại đây quá lâu . Về phần Thùy Trang , nhất định tối nay cô sẽ một lần nói rõ ràng với em ấy .

Nhưng Lan Ngọc có nằm mơ cũng không ngờ cuộc trò chuyện của họ có một người nghe thấy , sự có mặt của người đó ở sau một tấm màng bà Trịnh đó là người hiểu rõ nhất . Sau khi Lan Ngọc vừa khuất dạng , trên gương mặt của bà ta đã nở một nụ cười đầy u ám .

----------------------

" Chị muốn nói chuyện với em "

Thùy Trang từ lúc bước về nhà đã nhìn thấy Lan Ngọc ngồi đợi ở sofa , nhưng một lời cũng không mở miệng . Cho đến khi cô tắm rửa xong hết cả rồi muốn vào phòng ngủ , rốt cuộc cũng nghe được chất giọng của người đã ngồi ở đó từ rất lâu .

" Chuyện gì ? "

" Bà ta có cái gì khiến em nhất định không nghe lời của chị , em có nhận ra quán trà đó có vấn đề hay không vậy ? Mỗi ngày em đến đó không phải để bàn họp đồng , em đến là để kể cho người ta tất cả những gì giữa em và chị ? "

Cô không muốn giữa bọn họ có chuyện phải dẫn đến gây gỗ , nhưng nếu như nói đến chịu đựng thì hơn một tuần nay đã quá đủ rồi . Người đàn bà đó ai cũng biết bà ta thâm độc , tại sao chỉ có một mình em không biết ? Nơi đó u ám bao quanh tràn ngập , em vẫn muốn ngày ngày đều đi đến ?

" Nói xong rồi phải không ? Em muốn ngủ "

" Đứng lại đó , em bây giờ là đang có thái độ gì ? "

" Chị thông minh lắm mà , chị không nhận ra thái độ của em bây giờ là chị thật sự rất phiền phức , chị làm cho em cảm thấy chẳng hề muốn quay về đây chút nào "

Nhất định là cô nghe lầm có đúng không ? Là ai vào năm đó ở viện dưỡng lão trao tặng đôi mắt chân tình nhiều năm không thể nào quên lãng . Là ai năm đó chịu mọi sự khó khăn nhất để vào TN chỉ để yêu Tổng giám đốc của mình , là ai nửa đêm khóc trên ghế đá công viên , là ai xông vào biển lửa . Là ai chịu thay cô những trận đòn roi trút xuống , là ai đã nói với cô , cho dù cả thế giới đều có thể chán ghét cô , thì bạn nhỏ của cô vẫn yêu thương cô nhất . Thùy Trang , làm ơn nhắc lại cho chị nhớ , lời thề của em ở dưới thác Dray Nur...

" Lúc nào chị cũng chỉ biết đem nước mắt ra giống như bản thân mình vô cùng yếu đuối , chị ở trên thương trường chẳng phải cường ngạnh lắm hay sao ? "

" Thùy Trang , em nhất định đã bị thứ gì ở nơi đó làm mù quáng mất rồi "

Lan Ngọc , nhất định mình phải bình tĩnh lại để suy nghĩ vấn đề . Chẳng phải lúc đó ngửi phải hương xông cùng tách trà đó đã giống như thần trí mê loạn hay sao ? Nhất định là bạn nhỏ của mình bị thứ đó tác động , không đâu , em không phải là loại người này .

" Chị phải nói khi em về đây mới thật sự là mù quáng , em cứ luôn cho rằng thương trường hiểm ác cách mấy , hào môn bạc tình ra sao ? Chị vẫn là ngoại lệ , nhưng không ngờ chị lại là loại người như vậy..."

" Chị là loại người gì ? " - nước mắt có phải muốn rơi đâu , nó cũng giống như em giờ phút này đã không còn nghe lời chị nữa .

" Chị có gì không hài lòng ở em đều có thể nói với em , chị đi tìm bà Trịnh để làm gì ? Em còn tưởng chị chỉ là hâm dọa bà ấy , ai ngờ chị thật sự làm như vậy ? "

" ..."

" Bà ấy chỉ nói chị một vài câu , chị đã cho người đẩy bà ngã từ cầu thang tầng hai xuống , nếu như em không may mắn đỡ kịp chị phải ăn nói làm sao đây ? "

" Chị không có làm , chị có gì phải nói ? "

Phải , trước khi Lan Ngọc rời khỏi quán trà đó từng đề cập đến mình sẽ không để cho Trịnh phu nhân đó muốn gì cũng được . Nhưng không có nghĩa cô lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy , Ninh Dương Lan Ngọc chị thật sự không phải là một người lương thiện đến mức như một thánh nữ . Chị biết yêu , biết hận , cũng biết trả thù người cố tình sinh sự với chị . Nhưng là trả thù trên phương diện đấu nhau tại thương trường , ở trong mắt em kể từ lúc nào chị là người hèn hạ đến như vậy ?

" Bây giờ chị nói gì không được "

" Đủ rồi ..."

" Chị đừng nghĩ lớn tiếng như vậy là có lý , nói tóm lại lần này không có gì nghiêm trọng thì không sao ? Nhưng nếu như chị làm thêm một lần nữa , em tuyệt đối không bao che cho chị "

Nếu như có ai đó ở bên cạnh chúng tôi lúc này thì hay quá , ít nhất ra cũng có thể nói cho tôi biết có phải tôi chỉ đang gặp ác mộng thôi đúng không ? Tại sao người luôn nói lúc nào cũng tin tưởng tôi đó , bây giờ lại là người hết mực nghi ngờ thôi . Rốt cuộc em xem bà ấy là gì của mình ? Còn chị là gì của em ?

----------------------------

Đêm hôm đó Thùy Trang không có ở nhà , sau khi gây gỗ với Lan Ngọc xong liền bỏ ra bên ngoài rất nhanh sau đó . Lan Ngọc không có ý định giữ em lại , bởi vì cho dù cô có cố giữ em ở nhà điều đó cũng hoàn toàn vô nghĩa . Tốt nhất là cứ đi đi , đừng quay trở về nữa . Ít nhất ra chỉ trong đêm hôm nay thôi , cô gái đáng thương của tôi muốn một mình suy nghĩ tất cả mọi chuyện , không muốn bất cứ ai tiếp tục giằng xé vết thương của mình thêm nữa .

Cũng chính lúc này Lan Ngọc nhận được điện thoại của em mình , Mai Ly thông báo rằng mình vừa về đến Việt Nam vào tối nay . Muốn hẹn chị ra nói về tình trạng của ông nội , Lan Ngọc mặc dù cả cơ thể yếu ớt sau một trận khóc ngất ngoài hành lang đầy gió , nghe tin của ông liền rất nhanh đi theo địa chỉ Mai Ly vừa đề cập . Trời bây giờ cũng không tối lắm...

" Ông có lúc đã mở mắt ra được rồi chị , nhưng hiện tại ông vẫn còn yếu lắm , vẫn chưa rời giường được và phải luôn đặt ống thở " - Mai Ly lúc gặp Lan Ngọc thì cô vẫn còn đeo kính , nhưng hiện tại ngồi ở quán rất lâu vẫn không thấy chị tháo kính ra liền thấy kỳ lạ .

" Em về đây rồi thì ông phải làm sao ? " - Lan Ngọc mặc dù muốn che giấu em của mình , nhưng mắt thì có thể giấu được , còn chất giọng uất nghẹn của cô đã cho người ta biết có chuyện xảy ra .

" Không sao đâu chị , đã có nhiều bác sĩ giỏi theo sát ông rồi . Chị tư , chị khóc sao ? "

Cô không phải là một dạng người dễ cho người khác khai thác sự tình , nhưng tất cả sự bình tĩnh gì đó của cô giống như giờ phút này đều trôi dạt . Trước đây khi vẫn còn có ông khỏe mạnh bình thường , có chuyện gì không vui cô đều nói hết cho ông nghe . Hoặc dã sẽ cùng với người bạn thân của mình là Quỳnh Nga tâm sự , rồi kể từ lúc có Thùy Trang , hầu như Lan Ngọc rất ít khi nào phải buồn phiền đến mức cảm nhận rằng mình cô độc .

Bây giờ ông không thể nói chuyện được với cô , Quỳnh Nga đã cùng với Diệp Anh bay về Đức lo cho công ty mẹ nơi đó hơn một tuần trước . Người bạn nhỏ sẵn sàng lắng nghe cô tâm sự , giờ đây cũng chỉ còn là quá khứ...

" Chị tư , có gì đều có thể nói với em có được không ? Biết chị như vậy ông nội sẽ rất buồn ..."

" Tại sao ai cũng chỉ yêu thương chị một khoảng thời gian ngắn , là bản chất của con người dễ thay lòng , hay do chị chẳng biết cách giữ chân được người ta "

" Rốt cuộc đã có chuyện gì với chị ? "

Giờ phút đó có một người con gái giống như đang một mình chống trọi , liền có người ở bên cạnh ủi an . Cô gái đó còn cho rằng người này là đứa em mà mình yêu thương nhất , và nó cũng tồn tại một suy nghĩ như vậy với mình . Nhưng thì ra cô ấy cũng chỉ trong một phút nhất thời , tự góp phần đưa mình vào một chuỗi bi kịch phía sau . Bởi vì lòng người gian dối...

Mai Ly cố gắng ngồi đó giống như an ủi chị của mình , nghe tất cả những gì trong những ngày qua đã diễn ra với chị , cho đến khi Lan Ngọc chủ động nói muốn về nhà nghỉ ngơi . Mai Ly nói rằng bản thân sẽ quay về khu biệt thự của họ Ninh , nhưng chiếc xe của cô ấy lại đang trên đường đi đến quán trà lúc nãy Lan Ngọc vừa đề cập . Cũng đúng lúc này nhìn thấy một người phụ nữ đang đi cùng với Thùy Trang bước ra bên ngoài , có lẽ bà ta chính là vị Trịnh phu nhân khiến chị mình phải ủy khuất đến độ như vậy .
Chị tư ơi chị tư , chị đúng là uổng công em từng có thời gian thần tượng chị đến như vậy . Chị tại sao lại có thể thua trong tay người đàn bà này cơ chứ , muốn hạ được chị , thì người đó phải là em mới đúng . Nhưng mà khoan đã nào , chuyện đó vẫn còn có thể để sau được mà . Bây giờ em gái tốt của chị , vẫn nên giúp chị một tay giải quyết phu nhân nhà họ Trịnh .

" Quán trà này chỉ là một hình thức ẩn danh của những vị thầy chơi bùa ngãi thôi , trước đây có mấy ông chủ cũng hay kêu tôi đưa đến nơi này . Cô vào đó phải cẩn thận đấy ..."

" Chơi ngãi ? Bà cũng thâm độc lắm , hèn chi lại có thể khiến cho chị tư của tôi thê thảm đến như vậy "

Mai Ly cho xe taxi đó chạy theo chiếc xe của phu nhân họ Trịnh được một đoạn , dường như cô ấy có đưa tay ra chụp hình chiếc xe phía trước sau đó gởi đi cho một ai đó . Lại rất nhanh xem như chưa từng xảy ra chuyện gì , quay trở về khu biệt thự của họ Ninh chuẩn bị xem một vở kịch do chính mình tạo ra , trong rất nhiều vở kịch đã từng tạo ra trước đó ...

Kể từ lúc chia tay với Mai Ly tại quán cà phê đó , Lan Ngọc dự định quay trở về chung cư của mình . Nhưng rồi chiếc xe lại vô tình đi ngang trường Đại Học cũ , hàng loạt những kỷ niệm cùng nhau ùa về . Không phải dấu ấn một năm từng học tại đây , là vào đại lễ thành lập trường là ai cứ một chút lại lén lút ở cánh gà nhìn lấy mình cười ngây ngốc , là ai chỉ sử dụng một ánh mắt chỉ để nhìn lấy một người duy nhất.

Cho xe chạy vòng ra phía sau một chút chính là dãy ký túc xá của trường , căn phòng trước đây đám người của bạn nhỏ ở , bây giờ đã có tân sinh viên dọn vào . Trước đây có phải tại nơi này , vào mỗi đêm em đều viết nhật ký cho cô hay không ? Chiếc cầu thang kia có phải là nơi Thùy Anh từng đề cập với cô , có một người nào đó bị người khác chối từ đã ngồi ở đó ngày này qua ngày khác . Thùy Trang , em của ngày xưa ở đâu mất rồi ?

Lan Ngọc không biết được rằng mình đã cho xe đậu tại khu đất trống gần ký túc xá bao lâu nữa , chỉ biết rằng cô không muốn về nhà , bởi vì có về đến nhà cũng chẳng thể gặp được em . Nếu như hôm đó chị không về để dự lễ kỷ niệm 50 năm , có lẽ hôm nay khi ngắm nhìn ngôi trường này , ngắm nhìn ký túc xá , chị đã không thể thấy nó đẹp lạ lùng . Thùy Trang , trước đây chỉ cần chị gọi cho em nói muốn em ra ngoài cùng đi với chị , em đã hấp tấp đến độ áo có khi còn chưa cài hết phần nút nữa mà . Sao bây giờ chị có gọi cho em đến pin cũng sắp cạn , người nào đó vẫn cố tình chẳng nghe .

Khoan đã , không đâu , là em đang gọi cho chị . Chiếc điện thoại tưởng chừng như bị chị quăng sang một góc , nó đang hiện lên ba chữ chị vẫn lưu là Búp Bê Nhỏ . Chỉ cần em nói rằng từ nãy đến giờ em không nghe thấy chị gọi , chị nhất định sẽ tin . Hay em nói rằng là do mình bận gì đấy , hoặc bất cứ một lý do vô lý nào cũng được , chỉ cần là em gọi lại cho chị . Ngày hôm đó năm chữ em đã nói với chị trong điện thoại , nếu như là một tin nhắn thì hay biết mấy . Ít nhất ra chị sẽ cố đưa câu chữ đó vào một cảm xúc chị mong đợi , nhưng rất tiếc chất giọng của em hoàn toàn gay gắt , danh xưng cũng đã đổi hoàn toàn .

" Lan Ngọc , về nhà mau"

To be continued...

Mọi người đi đâu hết trơn òi 🥹 . Hổng thấy ai đọc truyện nữa dạ 🥴 .

Haizzzzzz. Xem ra ở bên cạnh bảo bối bây giờ là thù trong giặt ngoài rồi 🥲 . Người từng hứa sẽ luôn bên cạnh bảo bối . Bạn nhỏ đó đi đâu mất rồi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro