Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thẩm tổng, Nhậm tiểu thư đã đợi anh ở dưới hơn ba tiếng, nhiệt độ ngoài trời như vậy, có nên mời cô ấy lên không?"

Thư ký Lâm Hân vừa làm việc ở bên ngoài trở về, phát hiện Nhậm Từ Từ vẫn đứng chờ ở dưới, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến sắc mặt có chút tái nhợt, lúc này mới nhịn không được nói với Thẩm Tư Ngôn một tiếng.

Thẩm Tư Ngôn không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, "Lâm Hân, cô rảnh rỗi nên buồn chán phải không?"

Lâm Hân trong lòng đột nhiên run một chút, lại không dám nhiều lời, hoảng loạn lui ra ngoài.

Cô mới từ trong văn phòng Thẩm Tư Ngôn ra, quay đầu lại liền thấy Lục Tử Diễn, vội vàng cúi đầu, "Lục tổng."

Lục Tử Diễn nhìn chằm chằm cô, nhướng mày cười cười, "Làm sao vậy? Nói giúp Nhậm Từ Từ nên bị mắng?"

Lâm Hân thở dài, " Lúc tôi mới đi lên, thấy sắc mặt Nhậm tiểu thư rất kém, tôi sợ cô ấy phơi nắng thêm chút nữa, sẽ xảy ra chuyện."

Lục Tử Diễn nói: "Xảy ra chuyện cũng do cô ấy tự tìm tới, Nhậm Từ Từ với Thẩm tổng, ai cũng không nói được. Được rồi, cô đừng khuyên nữa, đi thôi."

Lục Tử Diễn nói xong, hướng văn phòng đi đến.

Nhậm Từ Từ ở dưới ánh nắng chói chang đứng vài tiếng đồng hồ, cô bị phơi đến đau đầu chóng mặt.

Gần đây không có chỗ nào tránh nắng, chỉ có thể đứng phơi như vậy.

Rất nhiều lần, Nhậm Từ Từ cảm thấy như mình sắp ngất đi, hoảng loạn dựa vào lan can bên cạnh mới đứng vững.

Đợi hơn ba giờ sau, trên đầu đột nhiên mây đen kéo đến.

Nhậm Từ Từ ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: Ông trời chơi cô rồi.

Cô vừa nghĩ, đột nhiên sấm sét ầm ầm, mưa to ầm ầm trút xuống.

Xung quanh đều là người trú mưa, mọi người chạy thật nhanh, nước bắn hết lên người cô.

Nhậm Từ Từ ngây ngốc hoàn toàn.

Cô ngơ ngẩn đứng đó, mặc cho mưa rơi trên đầu.

Còn chưa kịp hoàn hồn lại, ba cô gọi điện đến.

Nhậm Từ Từ nhìn điện thoại kêu, do dự một hồi lâu, ngón tay run rẩy ấn nút nghe.

Giọng nói của ba truyền đến, "Từ Từ, thế nào rồi? Con đã vay được tiền chưa? Bọn họ đã thúc giục, con mau mang tiền lại đây, nếu không bọn họ sẽ giết ta!"

Nhậm Từ Từ nghe giọng nói của ba, trái tim giống như bị người ta nắm chặt, đau đến tức thở.

Nước mắt liền chảy ra, từng giọt từng giọt hòa với nước mưa trên mặt.

Cô run người, không chịu được, bám vào lan can ngồi xổm trên mặt đất, gắt gao ôm ngực, "Nhậm Hoa Sơn, con hận ba, tại sao ba lại không thể bỏ thói cờ bạc chứ!"

Nhậm Hoa Sơn hoảng loạn kêu lên, "Từ Từ! Con nói gì vậy? Ba là ba con, con không thể mặc kệ! Con mau mang tiền lại đây! Nhanh lên!"

Nhậm Từ Từ cúp điện thoại, cuối cùng không nhịn được ngồi xổm trên mặt đất nức nở khóc lên thành tiếng.

Thẩm Tư Ngôn đứng ở cửa sổ sát đất tầng 28, tầm mắt lạnh nhạt dừng ở thân ảnh nhỏ bé dưới kia.

Đột nhiên nhớ tới bốn năm trước, năm ấy, Nhậm Từ Từ 22 tuổi, học đại học năm 4.

Ngày đó buổi tối, anh vì muốn cùng Nhậm Từ Từ ăn sinh nhật, để lại đơn xin nghỉ học, từ nước ngoài gấp gáp trở về, chuẩn bị cho cô một bất ngờ.

Buồn cười chính là, khi anh mang theo quà, lòng tràn đầy vui mừng đến trường của cô, đáp lại chính là vết thương đau lòng kia.

Khi đó giống như một dao đâm vào lòng anh, cho tới bây giờ, vẫn để lại một vết thương rỉ máu.

Cô lúc ấy đã nói cái gì?

Cô không biết lúc đó anh ở đằng sau, đắc ý cùng bạn nói: "Mình thật sự không thích Thẩm Tư Ngôn, nếu không phải thích tiền, mình sẽ không ở bên cạnh hắn. Chờ khi mình kiếm đủ tiền từ người hắn sẽ lập tức đá. Hắn còn muốn kết hôn cùng mình, thật hoang đường......"

Lời nói ấy đã đả kích anh nặng nề như nào? Thật sự, so với bị dao đâm thì còn đau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro