01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi gặp gỡ đầu tiên.

Lần gặp đầu tiên giữa Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc có lẽ là khi mẹ Chung đưa Chung Thần Lạc bốn tháng tuổi đến bệnh viện để gặp Phác Chí Thành mới chào đời, nhưng một bên là ngủ trong nôi một bên là ngủ trong vòng tay mẹ, vì vậy không ai nhìn thấy ai.

Chà, nghiêm túc mà nói, vào ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, hai đứa trẻ không khóc và không gây khó khăn đã đứng ra khỏi đám đông, những đứa trẻ đang khóc kéo bố mẹ chúng không chịu rời đi. Ánh mắt chạm nhau vào ngày đầu tiên đi học, khi tan học, mẹ Chung và mẹ Phác nhìn Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành tay trong tay bước ra khỏi trường ngay lập tức quyết định trở thành sui gia?

Ván cược đầu tiên.

Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc chỉ cách nhau bốn tháng, vì vậy thâm niên cũng không chênh lệch, chưa nói đến những người thân quen trong gia đình, đúng là hợp lý khi họ là bạn tốt của nhau. Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc của trường trung học cơ sở đều đạt điểm xuất sắc, dù sao thì giữa hai người một thứ nhất và một thứ hai. Chung Thần Lạc của chúng tôi quyết định cá cược với Phác Chí Thành để có thêm một chút niềm vui trong học tập và cuộc sống -- ai về nhất cuối kỳ sẽ được ăn Malatang.

Kết quả là không ai trong số họ có Malatang, nhưng cả hai đều hòa cho vị trí đầu tiên và điểm số hoàn toàn giống nhau. Chung Thần Lạc nhìn bảng danh sách của trường và vỗ vai Phác Chí Thành, thở dài nói rằng chúng ta đã an phận.

Lần kết bạn đầu tiên.

Những người có điểm xuất sắc, đẹp và có gia cảnh giàu có, về cơ bản đó là sự tồn tại của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết. Từ nhỏ tôi đã không có bạn bè.

Sau khi vào trung học, Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành lần lượt tham gia vào câu lạc bộ hợp xướng và câu lạc bộ hip-hop. Vào ngày đầu tiên khi Chung Thần Lạc tham gia câu lạc bộ, cậu nhìn thấy hai người bạn cùng lớp đánh nhau trên sân khấu, và tiền bối Chung, một người dân nhiệt tình, đã chạy đến phía trước sân khấu để quay video. Cho đến khi hai người trên sân khấu nhìn chằm chằm vào Chung Thần Lạc sau trận chiến, cậu mới nhận ra mình ở đây là để báo cáo.

"Xin lỗi, tôi tên là Chung Thần Lạc đến báo cáo."

"Tên anh là Hoàng Nhân Tuấn, đây là bạn cùng lớp của anh, Lý Đông Hách, không làm em sợ."

"Ồ đúng rồi, hãy gửi cho tớ một bản sao của đoạn video và giữ nó để đe dọa Lý Đông Hách, sử dụng cho sau này."

"Hả?!"

Ngay cả khi ba người quen biết nhau.

Phác Chí Thành là một đứa trẻ nhút nhát. Hầu hết mọi người đều cho rằng trai đẹp thường đi theo bầy. Vào ngày đầu tiên báo cáo cậu đã được sự giúp đỡ từ La Tại Dân và Lý Đế Nỗ, Phác Chí Thành hoàn toàn không biết anh ấy và thậm chí anh ấy còn không biết làm thế nào để phát âm tên của mình. Cũng may anh chàng đẹp trai bên cạnh lại là một người nhiệt tình chỉ bảo:"Từ này phát âm là zai."

Phác Chí Thành gửi lời cảm ơn sâu sắc đến anh ấy và hỏi anh ấy,"Cả hai biết nhau sao?". Anh chàng đẹp trai cười với cậu,"Bản thân anh là La Tại Dân, người bên cạnh là Lý Đế Nỗ."

Rung động đầu tiên.

Nếu bạn hỏi Chung Thần Lạc biết anh chàng đẹp trai này lâu như vậy liệu có thực sự không rung động?! Câu trả lời chắc chắn là không, nhưng khuôn mặt đỏ bừng sẽ cho bạn biết câu trả lời thực sự.

Ai rung động trước, tốt hơn là cùng nhau nói.

Câu lạc bộ kịch tạm thời bị ốm vì buổi biểu diễn của nhóm, tạm thời nhờ dàn hợp xướng mượn người, tình cờ Chung Thần Lạc có mặt ở đó, hội trưởng chỉ thẳng vào mặt cậu và nói cậu đẹp trai, rằng cậu là người duy nhất đến nhận kịch bản vào ngày mai, Chung Thần Lạc choáng váng, cậu nhận ra bản thân đã bị bán đứng khi chưa kịp phản ứng.

Cậu vẫn đến đó, Chung Thần Lạc đóng vai một trong các hoàng tử và lời thoại không nhiều lắm. Chung Thần Lạc vốn dĩ có làn da trắng trẻo, bị ánh sáng chiếu vào trông giống như hoàng tử thực sự, ngay cả hội trưởng đi ngang qua cũng thở dài nói:"Tôi biết cậu sẽ tham gia vở kịch, thật lãng phí khi vào câu lạc bộ hợp xướng.", Chung Thần Lạc cười và nói rằng cậu không có kỹ năng diễn xuất, chỉ có thể hát. Hội trưởng lắc đầu,"Chỉ cần đẹp trai thôi."

Đương nhiên, Phác Chí Thành cũng đến, vừa vào phòng thay đồ liền nhìn thấy người bạn thân của mình đang ngồi trước bàn trang điểm. Không! Sao tim lại đập nhanh như vậy. Phác Chí Thành biết rằng Chung Thần Lạc rất trắng, và Chung Thần Lạc khi trang điểm má hồng rõ ràng là giống một chàng công chúa hơn.

Phác Chí Thành đã cảm thấy nhiệt độ mặt như nước mới đun sôi, Chung Thần Lạc khi đi vào nhất định sẽ cười nhạo cậu gương mặt đỏ như mông khỉ, vì vậy cậu dựa vào tường, hạ mũ che lại khuôn mặt của mình.

Chung Thần Lạc thật sự rất buồn ngủ, vừa mở mắt ra đã thấy Phác Chí Thành đang dựa vào tường, trên người mặc một chiếc áo len đen và đội chiếc mũ đen, Chung Thần Lạc có cảm giác như Phác Chí Thành đang đợi người yêu của mình trang điểm vậy. Phác Chí Thành có tỷ lệ cơ thể đẹp, diện mọi thứ lên đều sẽ đẹp, dù chỉ phối đồ đơn giản cũng khiến người khác không thể rời mắt. Cũng may mắn thay, Phác Chí Thành hẳn không biết rằng cái đỏ mặt của cậu là do sự rung động, không phải đỏ má.

Lần lập nhóm đầu tiên.

Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành đã quen những người bạn mới, vậy thì tại sao lại không tụ tập với nhau, dù sao thì đều chung trường kiểu gì mà chẳng gặp nhau. Trong một nhóm sáu người, có đến một người thứ bảy. Người còn lại là ai? Đó là Mark Lee của Khoa Quốc tế, người của Lý Đông Hách và bạn thân quen của anh ấy. Bảy người cùng nhau đến quán lẩu.

Chung Thần Lạc nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người rất hòa thuận, cứ như đã quen nhau từ lâu. Cậu lặng lẽ nói với Phác Chí Thành,"Cậu có nghĩ bọn họ biết nhau không?". Phác Chí Thành khẽ gật đầu.

"Thần Lạc, em không cần phải ngại, La Tại Dân là bạn trai của anh." - Hoàng Nhân Tuấn mỉm cười.

"Đó là tình yêu thời trung học, bọn anh gặp nhau hồi cấp hai." - La Tại Dân nói thêm.

"Ra vậy."

"Lý Đông Hách thì sao?"

Lý Đông Hách, người đang ăn thịt cừu cuộn, đột nhiên bị gọi tên, anh ấy sợ hãi đến mức không thể cầm chắc cái bát và làm nước súp tràn ra bàn.

"Anh sẽ lau nó, em nói đi."

"Ồ, lâu rồi anh mới đi cùng Mark Lee thôi, không bằng hai người họ đâu. Vậy Lý Đế Nỗ trong mắt người nhìn rồi!"

Chung Thần Lạc đang mỉm cười hạnh phúc, ồ?

"Em và Phác Chí Thành cũng vậy."

"A! Phác Chí Thành đối với em rất ân cần, anh tưởng hai người cũng là một đôi. Ngày nào cũng gặp mặt một anh chàng đẹp trai không phải sẽ hứng thú lắm sao?"

Phác Chí Thành, người đang rót nước cho Chung Thần Lạc đang đỏ bừng mặt, cậu đã rất ngạc nhiên! Vừa định nói thì đã bị Chung Thần Lạc nói trước.

"Vậy thì La Tại Dân và Lý Đễ Nỗ giống nhau, tại sao họ lại không cao hứng!"

"Em không thấy bọn này cùng một kiểu mẫu người sao?"

Không có âm thanh nào, bởi vì Chung Thần Lạc lương tâm cắn rứt, và Phác Chí Thành cũng vậy.

Ai nói không có trái tim...

Lý Đông Hách và Hoàng Nhân Tuấn nhìn nhau, "Chậc chậc, hai đứa thật khó xử."

Cuộc cãi vã đầu tiên(có sao?)

Phác Chí Thành quyết định đơn phương phớt lờ Chung Thần Lạc trong một ngày, không, trong một giờ. Bởi vì có một bức thư tình được trao đến Chung Thần Lạc nên Phác Chí Thành rất khó chịu, cậu không biết phải làm thế nào. Quả thật, Chung Thần Lạc, người được thầm thương trộm nhớ rất đẹp trai, có tư chất vàng, lại còn có thể đàn và hát, thật khó để không yêu cậu ấy. Phác Chí Thành đứng cạnh sân bóng rổ nhìn Chung Thần Lạc mồ hôi nhễ nhại trên sân, ừm, thật là đẹp.

"Cái đó...Cái này cho anh, tiền bối."- Giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai, Phác Chí Thành còn chưa kịp phản ứng, cô gái vừa nhét xong bức thư đã chạy thật xa.

Sân bóng rổ thực sự là một khu vực có tỷ lệ cao xảy ra các vụ tỏ tình.

Chung Thần Lạc vừa tình cờ chứng kiến cảnh tượng đó vào giờ giải lao, nhìn thấy Phác Chí Thành đang thất thần. Thật là, cậu chưa bao giờ khó chịu như vậy sau khi thua trận bóng.

"Phác Chí Thành."

"A, Thần Lạc, có khát không? Nước cho cậu nè."

"Không khát, tớ lên lớp trước đây."

"Cậu không chơi bóng à?"

"Chơi cái gì, cậu ở đây đợi xem thư tình à?"

"Không!"

Hỏng rồi. Chung Thần Lạc miệng nhanh hơn não, cậu nói bất kì điều gì mình nghĩ, "Tớ nói tớ mệt, muốn nghỉ ngơi, có được không?"

Mèo con xù lông rồi,"Vậy nghỉ ngơi đi.", Phác Chí Thành cười khẩy:"Còn bức thư tình của cô gái vừa nãy thì sao? Để tớ xem nó viết như nào nhé?"

"À vứt rồi."

Chung Thần Lạc đột nhiên vui vẻ trở lại.

"Thật sao? Tớ vẫn muốn xem nó."

"Thần Lạc thực sự muốn xem?"

"Tớ chỉ đùa thôi, cậu không hiểu sao? Thật điên rồ, tại sao tớ phải đọc bức thư tình của cậu?"

"Thần Lạc ghen à?"

"Không có!"

"Có thật không?"

"Tớ nói không là không."

"Aa, thật là đáng yêu."

Ai nói có cãi nhau? Rõ ràng là một con mèo nhỏ đang xù lông.

Lời thổ lộ đầu tiên.

Sau khi Chung Thần Lạc chắc chắn rằng bản thân thích Phác Chí Thành và đúng vậy, cậu đã ngừng trêu chọc Phác Chí Thành và ít nói hơn. Cậu sợ bị bốc cháy. Một người anh em tốt trở thành bạn trai thật sự rất kỳ lạ, nếu Phác Chí Thành không thích cậu, sau này cậu sẽ sống như thế nào?Cậu không thể nói với Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách, điều đó thật đáng xấu hổ...

"Vậy là em thích Phác Chí Thành?"

Vẫn phải nói.

"Anh nghĩ Phác Chí Thành cũng phải thích em. Tình yêu của Mark Lee dành cho anh không thể so sánh với tình yêu của Phác Chí Thành dành cho em."

"Làm sao có thể..."

"Em có muốn thổ lộ không? Hãy thử nó, đó là cách Lý Đông Hách theo đuổi Mark Lee!"

"Cũng là cách La Tại Dân theo đuổi Hoàng Nhân Tuấn!"

"A, em rất rối..."

Sau khi Chung Thần Lạc nghe kế hoạch của Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách, cậu thực sự cảm động.

Đầu óc cậu tràn ngập tâm tư, khi nhìn thấy Phác Chí Thành, cậu đã hoảng sợ bỏ chạy, và không cùng nhau trở về nhà. Phác Chí Thành cau mày nhìn Chung Thần Lạc bỏ trốn, tại sao lại vậy?

"Vậy là cậu thích Zhong Chenle?" - La Tại Dân vừa nghe cuộc điện thoại kéo dài một tiếng của Hoàng Nhân Tuấn để kể câu chuyện về việc Chung Thần Lạc thích Phác Chí Thành như thế nào. Đây, Phác Chí Thành mau đến đây, đáng lẽ anh không nên cúp máy.

"..."

"Nhưng dạo này cậu ấy giấu em chuyện gì vậy? Cậu ấy không bao giờ giấu em làm gì."

La Tại Dân và Lý Đế Nỗ đã nghe về Chung Thần Lạc từ Hoàng Nhân Tuấn, họ ở đây thở dài, mắt nhìn của Chúa thật tuyệt.

"Đi với cậu ấy là em thích cậu ấy đi."

"Ừm, anh đảm bảo sẽ thành công và Lý Đế Nỗ có lẽ sẽ độc thân mười năm."

"Cút."

Phác Chí Thành quyết định chặn Chung Thần Lạc. Năm phút trước khi giờ học kết thúc, Phác Chí Thành thu dọn cặp sách của mình, và ngay khi tiếng chuông vang lên, cậu bước đến chỗ Chung Thần Lạc trong ba bước và kéo cậu ấy đi. Chung Thần Lạc bị Phác Chí Thành kéo đi trước khi khóa cặp học sinh của Chung Thần Lạc được đóng lại hoàn toàn.

"Yah yah, Phác Chí Thành cậu làm gì vậy?"

"Chung Thần Lạc!"

Phác Chí Thành hiếm khi gọi cả họ tên Chung Thần Lạc.

"Cái gì? Sao tự nhiên cậu lại nghiêm túc dữ vậy?"

"Phác Chí Thành, cậu có thích tớ không?" Chung Thần Lạc nhìn chằm chằm Phác Chí Thành với đôi mắt sáng.

"A?" - Tâm trạng vừa rồi biến mất.

"Cậu có muốn tỏ tình tớ không?" - Chung Thần Lạc tiến gần hơn, "Phác Chí Thành có muốn nói, tớ thích Chung Thần Lạc, cậu có muốn Chung Thần Lạc làm bạn trai của tớ không?"

Phác Chí Thành xoa đầu, mặt đỏ bừng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy..."

Chung Thần Lạc nở nụ cười rạng rỡ, nhưng thực ra tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi, thấy Phác Chí Thành không trả lời, cậu thả lỏng nắm đấm, xoay người bước đi.

"Không trêu cậu nữa, về thôi."

"Có!"

"Cậu nói gì?"

"Chung Thần Lạc hãy làm bạn trai của tớ!"

Nhiệt độ -5 ℃ mặt Zhong Chenle đỏ như nước 65 ℃. Zhong Chenle quay lại và bắt gặp đôi môi của Phác Chí Thành.

Hai đứa trẻ 17 tuổi hôn nhau bên ánh đèn đường trên con đường nhỏ mùa đông, họ nói với nhau bằng tình yêu chân thành và nóng bỏng nhất rằng mùa đông năm sau sẽ không còn lạnh giá như trước.

Đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai.



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro