2. Ánh nhìn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ cũng đã muộn, để lần sau Trịnh thiếu gia lại tới nghe kịch, khi ấy Tương Thái Lang tôi biết đâu sẽ cho.

Câu nói của Tương Thái Lang vẫn in sâu trong tâm trí Trịnh Thành Xán, nó giống một lời hứa hẹn mơ hồ, một thách thức ngọt ngào khiến hắn không thể không quay lại.

Những ngày sau đó, Trịnh Thành Xán liên tục đến xem các buổi diễn khác của đoàn kịch Xuân Xuân Họa. Mỗi lần hắn đều ngồi ở hàng ghế đầu, chăm chú dõi theo từng động tác, từng biểu cảm của Tương Thái Lang trên sân khấu. Nhưng dù đã xem qua nhiều vở kịch khác nhau, cảm giác mà hắn có được vẫn không thay đổi – một sức hút mãnh liệt từ người hoa đán mà hắn không thể rời mắt.

Mỗi khi màn diễn kết thúc, dù lòng muốn nhưng Trịnh Thành Xán vẫn không tiến đến gặp Tương Thái Lang ngay. Hắn kiên nhẫn chờ, hy vọng rằng qua từng buổi diễn, anh sẽ nhớ đến lời hứa của mình. Thế nhưng, sau nhiều lần như vậy, hắn nhận ra rằng chỉ ngồi yên chờ đợi sẽ không bao giờ giúp hắn tiến gần hơn đến người mà hắn mong muốn gặp gỡ. Sự sốt ruột lẫn bực bội âm ỉ len lỏi trong lòng, nhưng hắn đồng thời nhận ra rằng mình đang bị cuốn hút bởi không chỉ vẻ đẹp mà còn cả sự bí ẩn và kiêu hãnh của Tương Thái Lang.

—🪭—

Cuối cùng, cơ hội cũng đến. Một buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống trên thành phố Thượng Hải, những tia nắng cuối cùng nhuộm vàng mặt nước sông Hoàng Phố, Trịnh Thành Xán nhận được tin từ người bạn thân rằng Tương Thái Lang sẽ có một buổi diễn tại hội quán Ngọc Đường, nơi chỉ dành cho những vị khách quý được mời riêng. Hội quán này nằm khuất trong một khu vườn yên tĩnh, bao quanh bởi những tán cây xanh mát và hồ nước nhỏ, tạo nên không gian kín đáo và thanh bình.

Đến hội quán, không khí trang nghiêm và lặng lẽ bao trùm nơi này. Những lối đi lát đá xanh, rợp bóng cây, dẫn đến một gian phòng lớn với kiến trúc tinh xảo. Cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng Trịnh Thành Xán, một phần vì sự trang trọng của địa điểm, phần khác vì biết rằng đây có thể là cơ hội duy nhất để hắn tiếp cận người kia.

Bước vào trong, hắn ngay lập tức bắt gặp hình ảnh Tương Thái Lang đang chuẩn bị cho buổi diễn. Ánh mắt họ giao nhau một lần nữa, và lần này, Trịnh Thành Xán nhận ra trong ánh mắt đó có sự tò mò, chút gì đó không còn chỉ là sự chuyên nghiệp của một diễn viên, mà như là lời thách thức hắn phải khám phá. Tim hắn đập nhanh hơn, cái cảm giác lạ lẫm mà trước đây hắn chưa từng trải qua. Đó là cảm giác của người đang bị cuốn vào một trò chơi mà dù không biết được kết quả, nhưng vẫn đâm đầu tham gia.

Còn về phần Tương Thái Lang, bắt gặp ánh nhìn quen thuộc của Trịnh Thành Xán, anh không khỏi ngạc nhiên. Ánh mắt hắn vẫn như lần đầu tiên họ gặp nhau, đầy quyết tâm và kiên nhẫn, nhưng lần này có thêm chút gì đó sâu sắc hơn. Cảm giác khó tả thoáng qua trong lòng, như một cơn gió nhẹ lay động mặt hồ tĩnh lặng. Tương Thái Lang chợt nhận ra rằng có lẽ Trịnh Thành Xán không phải là một người dễ dàng từ bỏ, và điều đó khiến anh bối rối.

Không gian tại hội quán Ngọc Đường vốn dĩ đã trang nghiêm thanh tịnh, nhưng khi Tương Thái Lang xuất hiện trên sân khấu, mọi thứ dường như trở nên lung linh và sống động hơn bao giờ hết. Lần này, anh diễn vai Dương Quý Phi trong vở Trường Sinh Điện, một vở diễn mang đậm sắc màu bi thương, kể về mối tình đầy sóng gió giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.

Trong ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, Tương Thái Lang xuất hiện trên sân khấu với trang phục trắng tinh khôi, toát lên vẻ đẹp thanh tao và thoát tục. Mỗi bước chân của anh như lướt trên mặt đất, nhẹ nhàng và uyển chuyển như cánh hoa anh đào trong gió. Ánh mắt anh tràn ngập nỗi buồn, nhưng vẫn ẩn chứa sự kiêu hãnh và lòng chung thủy không lay chuyển.

Giọng hát anh vang lên, từng câu từ trong Trường Sinh Điện như khắc sâu vào trái tim khán giả. Đặc biệt là cảnh Dương Quý Phi bị buộc phải tự vẫn tại Mã Ngôi Dịch, ánh mắt của nàng nhìn về Đường Minh Hoàng, đầy yêu thương nhưng cũng chất chứa sự tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc ấy, Tương Thái Lang hoàn toàn hóa thân thành Dương Quý Phi, một mỹ nhân tuyệt thế nhưng phải chịu số phận nghiệt ngã.

Trên sân khấu, Tương Thái Lang biểu diễn một điệu múa u buồn, tay áo trắng dài của anh phất phơ trong gió, mang đến cảm giác như anh đang nhảy múa giữa những cánh hoa rơi. Cử chỉ của anh vừa mềm mại, vừa mạnh mẽ, thể hiện sự giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm, giữa sự sống và cái chết khiến người xem không khỏi xót xa.

Đến cảnh cao trào, Tương Thái Lang trong vai Dương Quý Phi từ biệt Đường Minh Hoàng, ánh mắt anh hướng về phía khán giả nhưng như xuyên qua mọi người, nhìn vào một thế giới khác, nơi mà tình yêu của nàng và Minh Hoàng không bị ràng buộc bởi thế sự. Trong khoảnh khắc đó, một luồng cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng Trịnh Thành Xán. Hắn như bị cuốn vào vở kịch, cảm thấy nỗi đau của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi như chính nỗi đau của mình.

Đến khi màn kịch hạ xuống, không gian như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng thở dài của khán giả vang lên. Tương Thái Lang cúi đầu chào, nhưng ánh mắt anh dường như vẫn chìm trong bi thương của nhân vật.

—🪭—

Buổi diễn kết thúc với sự thán phục của tất cả khán giả. Theo thông lệ của hội quán, sau khi kết thúc màn trình diễn, các diễn viên sẽ có một buổi giao lưu nhỏ với những vị khách quý. Tương Thái Lang ngay lập tức trở thành tâm điểm, được bao quanh bởi những lời khen ngợi và sự ngưỡng mộ từ những người tham dự. Dù cảm thấy hơi khó chịu với sự chú ý mà người khác dành cho anh, Trịnh Thành Xán vẫn không vội vàng tiến đến. Hắn đứng lùi lại, cố gắng che giấu cảm giác ấy, quan sát tất cả, đặc biệt chú ý đến một nhân vật khác trong phòng.

Lâm Thịnh, một công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng của nhà họ Lâm, cũng có mặt ngày hôm nay. Ngay từ lúc bước vào hội quán, ánh mắt Lâm Thịnh đã không rời khỏi Tương Thái Lang, và sự đen tối trong ánh mắt đó không thoát khỏi sự chú ý của Trịnh Thành Xán. Cảm giác bực bội bùng lên trong lòng khi thấy Lâm Thịnh tiếp cận Tương Thái Lang, một điều không hay rất có thể xảy ra. Hắn biết rằng Lâm Thịnh nổi tiếng với việc ve vãn và làm nhục những diễn viên mà y thấy vừa mắt, và hôm nay mục tiêu của y rõ ràng là Tương Thái Lang.

Dù đã quen với những ánh nhìn thèm khát từ lâu, nhưng khi thấy Lâm Thịnh, Tương Thái Lang cảm thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt của tên này không giống như những người khác, mà chứa đựng sự toan tính, một mưu đồ xấu xa. Anh lùi bước một chút, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng Lâm Thịnh vẫn tiếp tục tiến tới. Trái tim Tương Thái Lang đập nhanh hơn vì lo sợ. Anh không muốn gây sự chú ý, nhưng cảm giác bất an khiến anh không thể đứng yên. Anh thầm cầu mong có ai đó nhận ra điều đó và giúp anh thoát khỏi tình huống khó xử này.

Khi thấy tên kia cười mỉa mai, bàn tay hắn bắt đầu đưa ra, chuẩn bị chạm vào vai Tương Thái Lang trong một cử chỉ đầy khiếm nhã, trái tim Trịnh Thành Xán như thắt lại. Hắn biết mình không thể đứng yên thêm nữa.

Trịnh Thành Xán đã nhanh chóng bước tới, cắt ngang hành động của y. Hắn kéo Tương Thái Lang ra phía sau mình, che chắn cho anh khỏi tầm với của Lâm Thịnh. Đồng thời nắm lấy cổ tay Lâm Thịnh một cách dứt khoát, khiến tên công tử giật mình. Ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Thành Xán chứa đầy sự bảo vệ và quyền lực, khiến y phải chùn bước.

"Lâm công tử, có lẽ đây không phải là nơi thích hợp cho những hành vi như vậy," Trịnh Thành Xán nói, giọng điềm tĩnh. Hắn cảm nhận được cơn giận trong lòng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để không làm hỏng mọi thứ.

Lâm Thịnh ỷ vào gia thế của mình, hất tay Trịnh Thành Xán ra và lên giọng: "Mày dám ngăn tao? Mày có biết tao là ai không?"

Trịnh Thành Xán cười khinh miệt, không đáp. Nhưng sự im lặng của hắn cùng với ánh mắt sắc lạnh lại khiến những người xung quanh nhận ra khác biệt về quyền lực giữa hai người. Ở đất Thượng Hải này, Trịnh gia quyền thế hơn Lâm gia rất nhiều, và điều đó khiến Lâm Thịnh dần mất đi sự tự tin ban đầu. Một vài người nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của Trịnh Thành Xán và kéo Lâm Thịnh đi, tránh để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Một màn anh hùng cứu mỹ nhân diễn ra trọn vẹn. Trịnh Thành Xán quan sát khẩu hình miệng của Lâm Thịnh, bốn chữ Tao sẽ trả thù rõ mồn một, nhưng hắn chả bận tâm, để xem tên này làm được trò trống gì.

Tương Thái Lang như trút được gánh nặng khi Lâm Thịnh rời đi, nhưng đồng thời cũng ngạc nhiên trước sự can thiệp của Trịnh Thành Xán. Cảm giác biết ơn trỗi dậy, nhưng sâu thẳm hơn, anh nhận ra mình đang dần bị cuốn vào ánh mắt quyết liệt và bảo vệ của người đàn ông này. Có điều gì đó trong cách Trịnh Thành Xán đứng ra bảo vệ anh, không phải phô trương hay thể hiện, mà là sự chân thành, khiến anh không khỏi dao động.

—🪭—

Sau khi sự việc lắng xuống, Trịnh Thành Xán quay lưng định rời khỏi hội quán. Không muốn làm phiền Tương Thái Lang thêm nữa, cảm thấy rằng mình đã hoàn thành việc bảo vệ người mà bản thân quan tâm. Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi lại từ phía sau:

"Trịnh thiếu gia!"

Hắn quay lại, thấy Tương Thái Lang đang đứng đó, không còn vẻ xa cách như trước. Anh nở một nụ cười nhẹ, có chút gì đó dịu dàng và chân thành hơn. Trịnh Thành Xán cảm nhận sự ấm áp bất ngờ, mọi nỗ lực của hắn đã được đền đáp.

Lần này, không còn là lời từ chối:

"Có lẽ bây giờ tôi có thể cho Trịnh thiếu gia làm quen."

Trịnh Thành Xán đứng im trong giây lát, niềm vui ngập tràn trong lòng. Hắn bước tới, nụ cười thoáng hiện trên môi, biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một mối quan hệ đầy hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro