Chap 2: Chị và em trai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tan học, ngay khi giờ sinh hoạt kết thúc nó phóng lên xe đạp chạy một mạch đến một trạm xăng ngoài rìa thành phố. Sau khi khẽ lặp đi lặp lại chừng năm chục lần các câu:

"Chào mừng quý khách".

"Quý khách muốn xăng cao cấp hay xăng thường".

"Quý khách có thẻ thành viên không?"

Cho tới khi mùi xăng làm khứu giác nó tê liệt, cuối cùng cũng đến mười hai giờ khuya, giờ nó tan ca.

Từ chỗ làm thêm đến nhà, đạp xe mất khoảng mười lăm phút. Ngôi nhà nó, nổi bật hẳn trong khu nhà ở đây, vừa cũ kỹ vừa tồi tàn. Dựng xe đạp ngoài vườn, móc chìa khóa nhà ra. Trước cửa nhà không có bật đèn nên rất tối, chỉ tra chìa vào ổ thôi cũng trật đến hai lần. Cánh cửa kéo mỗi khi đóng hay mở đều phát ra tiếng kẻo kẹt ồn ào.

Hành lang cũng tối nhưng có ánh sáng lọt ra từ khe hở vách ngăn phòng sinh hoạt. Qua khỏi hành lang sàn nhà kêu cọt kẹt, nó mở tấm cửa kéo. Chính giữa căn phòng mười mét vuông được trải chiếu, chị gái nó,...Jung Jihyo đang ôm đầu gối xem tivi. Áo len và váy y hệt lúc rời nhà sáng nay, có vẻ cô vẫn chưa tắm.

Máy nước nóng trên bếp đã hư từ khi bọn họ chuyển đến ngôi nhà này, thế là máy đun nước tắm cuối năm được dùng để thế thân. Không có tiền sửa nên cả nhà cứ đun nước trên bếp rồi dùng cái đấy để rửa cơ thể.

Cũng từ ngày không có máy đun nước tắm, chị gái nó,...Jihyo đã cắt phăn mái tóc của mình. Mái tóc chấm vai vốn dĩ không được kể là dài vậy mà chỉ một câu "Phải gội đầu, phiền phức" rồi chị gái nó cắt phăn tóc ngắn như một đứa con trai. Đây không phải điều mà một cô gái hai mươi mốt tuổi thường làm đúng không?

Trên chiếc bàn thấp nhỏ xíu, lúc nào cũng đặt sẵn đồ ăn tối nhưng bây giờ lại trống trơn. Nó thử đi đến kệ bếp thì cũng không có gì ngoài gạo sống và muối mè.

-"Cơm của em đâu?"

Không thèm để ý đến cậu em, Jihyo vẫn dán mắt vào tivi.

-"Trả lời đi, này!"

Tiếng hét lớn cuối cùng cũng khiến cô quay mặt lại. Đôi mắt hẹp, hai bên hơi cách xa nhau, nhìn chăm chăm về phía nó.

-"Này chó con, mày không có gì để nói với chị hả?" Jihyo thấp giọng.

-"Không có gì hết. Cơm của em đâu."

-"Nếu là bây giờ thì chị sẽ tha thứ cho mày. Vì vậy hãy thành thật nói ra đi."

Sungchan chặc lưỡi kiêu lên một tiếng "chậc" rồi ném chiếc cặp học sinh xuống mặt sàn.

-"Chị nói cái quái gì thế, em không hiểu. Cơm của em chị để ở đâu?"

Jihyo nhíu hẹp đôi mắt, cười khịt bằng mũi.

-"Cái thứ như mày, lẽ ra phải chết đói mới đáng." Nhổ toẹt câu ấy xong, cô đứng dậy.

-"Lý do gì em phải nhịn cơm chứ? Đừng có giỡn, cái bà này."

Jihyo đi vào căn phòng bên cạnh, kéo sầm cửa lại như muốn cách ly khỏi tiếng chửi rủa của thằng em.

Không thể để cái bụng đói này đi ngủ được, Sungchan tự mình vo gạo, cho phần vừa đủ một người ăn vào nồi cơm. Cùng lúc đó nó tranh thủ đun ấm nước, định sẽ tắm rửa sạch sẽ trong khi chờ cơm chín.

Vừa nhìn nước sôi ùng ục trong chiếc nồi lớn, nó vừa suy nghĩ xem mình đã làm điều gì khiến chị gái nó tức giận, nhưng chẳng lần ra được đầu mối nào. "Biết không chừng mình đã bị bả giận cá chém thớt cũng nên". Hoặc chị gái nó đã gặp chuyện gì bực bội ở xưởng làm chẳng hạn. Nghĩ tới đây, nó tức anh ách trước việc bị mắng oan.

Chờ mãi nước cũng sôi. Nó bê nồi nước đến phòng tắm, đổ vào thau rồi hòa chung với nước lạnh. Vội vàng cởi quần áo, rửa ráy người. Làn nước nóng làm ấm cơ thể trong phút chốc cũng bị hơi lạnh xung quanh hút hết nhiệt, ngay lập tức hóa thành nước lạnh. "Lạnh quá!" nó run rẩy gội đầu kỳ cọ chân tay. Dù có chà xát bằng xà phòng đi chăng nữa thì mùi xăng dầu dai dẳng vẫn không biến mất.

Nó không cho rằng cuộc sống bất tiện như thế là cơ cực. Chỉ cần được ăn, chỉ cần được ngủ trong một ngôi nhà có mái che, chỉ cần có thể tắm rửa sạch sẽ đã là tốt lắm rồi.

Đến sáu năm trước, gia đình nó... ba, chị nó, thằng em trai tên Shohee và nó, cả bốn người đã phải sống trong công viên.

Trước khi Shohee lên một, nhà nó vẫn sống trong chung cư nhưng rồi ba nó bị cuốn vào cờ bạc, để cuối cùng phải ôm một món nợ lớn đến nỗi không trả được tiền thuê nhà và kết cục bọn họ bị tống cổ ra ngoài đường.

Người ba mỗi khi thua bạc lại uống rượu như nốc nước trắng, gan bị tổn thương nên cứ ra viện vào viện liên tục. Bây giờ tình trạng sức khỏe đúng trong thời kỳ xấu nên ông đang nằm viện. Hễ về đến nhà thì dù có phải mượn tiền cũng uống rượu cho bằng được, còn vào viện lại tốn tiền viện phí. Một người ba dù ở chỗ nào đi chăng nữa cũng đều làm tốn công sức, tiền bạc của con cái.

Sáu năm trước, khi chị nó tốt nghiệp trung học rồi vào làm việc tại công xưởng. Nhờ lòng hảo tâm của chủ xưởng, gia đình nó mới được sống tại một ngôi nhà bỏ đi với giá gần như cho không. Còn nó và Shohee rốt cục cũng được đi học bình thường. Trước đó ba nó cứ tùy hứng đổi hết công viên này đến công viên khác nên chúng hầu như không đi học mấy.

Tắm rửa đâu đó xong, Sungchan vừa run rẩy vừa mặc áo thun và quần thể dục. Đi đến nhà bếp, ngồi xuống trước bệ rửa chén, chờ cơm chín. Mỗi khi cúi xuống, tóc mái đang ướt cứ dính chặt vào trán làm nó thấy vướng víu. Chắc đã đến lúc phải nhờ chị nó cắt tóc rồi, nhưng tâm trạng của bà chị như thế hẳn là phải chờ lâu đây.

Có tiếng bước chân bành bạch ngoài hành lang. Nếu là chị nó thì nhịp chân phải nhanh hơn. Nên nó nghĩ là Shohee thì quả đúng thế thật. Thằng bé nhìn về phía này qua khe hở cánh cửa.

Cậu học sinh lớp năm Shohee đầu óc chậm chạp. Khác hẳn với nó và chị nó, thằng bé hầu như đi học chẳng nghỉ ngày nào suốt từ năm lớp một, vậy mà lâu lâu vẫn mang bài kiểm tra không điểm về nhà.

Cho đến khi tốt nghiệp trung học nó đã bị bắt nạt không ít, mà chị nó trước đây cũng gặp tình trạng tương tự. Chắc bởi vì những trải nghiệm đắng cay như thế nên chị nó mới luôn chăm chút cho quần áo của em trai mình, tuyệt đối không cho đứa em thua thiệt này mặc đồ bẩn, đồ rách.

Bất chấp chị nó có nỗ lực để em nó được như những đứa trẻ bình thường đến đâu, thì trước mặt hai người họ, thằng bé vẫn chưa kể về bạn bè mình lần nào.

-"Qua đây đi."

Shohee bước vào nhà bếp rồi ôm gối ngồi cạnh Sungchan. Thằng bé vẫn chưa nhổ giò, người bé tý mà tay chân cũng ốm tong teo như cái que.

-"Anh cãi nhau với chị hai hả?"

Giọng nói đầy sức sống thường ngày của cậu em hôm nay lại u ám. Sungchan nói "Không có" rồi lắc lắc cái đầu nhỏ xíu của Shohee loạn xạ.

-"Bả bực bội do sinh lý thôi. Phụ nữ mà, tới mấy ngày đó thường rắc rối lắm."

Shohee gật gù "hư...m" ra chiều hiểu biết. Trong lúc này, có tiếng pip pip báo cơm chín. Sungchan bật dậy rồi quay người về phía cậu em.

-"Có muốn ăn cơm nắm không?"

Shohee hơi hé miệng, gật đầu nói "um".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro