Chap 2.1. Cánh cổng màu cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói rằng một bức ảnh là một bức tranh được tạo nên từ ánh sáng. Ngay cả khi nó ở cùng một nơi, kết quả sẽ rất khác nhau tùy thuộc vào thời tiết, thời gian trong ngày, góc độ và bố cục. Để cô lập chỉ một phần nhất định khỏi toàn bộ mà mắt nhìn thấy, nếu so sánh nó với bốn phép toán số học cơ bản thì nhiếp ảnh là một phép trừ. Jung Sungchan bị cuốn hút bởi điều này và quyết định học chuyên ngành nhiếp ảnh từ khi học trung học.

Xuất thân từ một gia đình giàu có và từ khi sinh ra, Sungchan có được mọi thứ cậu muốn chỉ bằng cách đưa tay. Kết quả là, từ nhỏ, trong thế giới của Jung Sungchan, chỉ có phép cộng và phép nhân là những công thức hợp lệ. Dù trải nghiệm và sống trong thế giới rộng lớn bao lâu, Sungchan vẫn luôn nghĩ rằng mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Rõ ràng đó là một gia đình hòa thuận không một vết nhơ nhưng Sungchan lại cảm thấy ngột ngạt và chán nản khi nghĩ đến hàng rào gọi là nhà.

Cũng vì lý do đó mà cậu chọn ngôi nhà trong số rất nhiều chủ đề. Thay vì sống trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng, mịn màng, cậu lại sống bằng đôi chân trên nền đất gồ ghề. Thay vì lo lắng về việc liệu dấu vân tay hay bụi có thể dính vào nó hay không, cậu chỉ cần giũ nó đi ngay cả khi nó hơi bẩn. Hàng rào gọi là nhà, nơi từng khiến Jung Sungchan nghẹt thở, nghịch lý thay lại cho phép cậu cảm giác thoải mái ngay khi cậu nhìn qua kính ngắm.

Ngày đầu tiên gặp Wonbin, như mọi khi, Jung Sungchan đang đi bộ không mục đích và bị mắc kẹt ở một khu phố mà cậu tình cờ đi qua và đang bận nhấn nút chụp mà không hề biết pin sắp hết bao nhiêu. Khi leo lên ngọn đồi nhỏ, có những ngôi nhà nhỏ xếp thành một dãy, ở giữa có dòng chữ 'phá dỡ' và 'nhà trống' được viết bằng sơn phun màu đỏ.

Jung Sungchan vốn tưởng rằng đây là khu phố không có nhiều người sinh sống nên đã leo lên cuối ngọn đồi và tìm thấy nhà Park Wonbin, nhìn thấy cánh cổng bạc đã rỉ sét và chuyển sang màu cam.
Ngay khi Sungchan chuẩn bị chụp ảnh, Park Wonbin đột nhiên bước ra từ nhà. Cậu rất ngạc nhiên vì không ngờ ở đó lại có người nhưng lại thu hút sự chú ý của cậu vì đó là một cậu bé cùng tuổi mà cậu chưa từng gặp khi quay phim khu phố này. Gạt qua một bên những câu hỏi xuất hiện trong đầu, Sungchan đã xin phép chụp, nhưng cậu đã bị từ chối ngay lập tức và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.

Vấn đề là sau đó. Nó chỉ là một cánh cổng thông thường. Cho dù Sungchan có đến thăm những khu phố tương tự và những ngôi nhà giống đến mức nào, cậu cũng không tìm thấy sự hài lòng như căn nhà và cánh cổng cam rỉ sét. Sau khi lang thang suốt một tuần và lần theo ký ức của mình, Sungchan tìm thấy Park Wonbin trong ngôi nhà mà cậu đến thăm. Mặc dù mặt trời đã lên cao nhưng Sungchan vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê của anh ấy qua khe cửa trước. Như thể anh đã thức khuya vậy. Một cách kỳ lạ, Jung Sungchan nghĩ rằng mình nếu thuyết phục tốt , cậu sẽ thành công trong việc nhận được sự đồng ý quay phim sau khi cho Wonbin biết thông tin cá nhân của mình và thực sự là như vậy.

Sungchan có thể cảm thấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình trong suốt quá trình chụp ảnh, nhưng dù cậu muốn nói chuyện hay tiếp cận anh ấy thì anh ấy cũng lập tức cảnh giác và tránh mặt , điều này khiến cả hai đều khó xử.

Sungchan thường được hỏi một chiếc máy ảnh giá bao nhiêu, nhưng trong một khoảnh khắc khi nhận được câu hỏi ấy từ Park Wonbin, đầu óc cậu bối rối không biết trả lời câu hỏi của Wonbin như thế nào. Nhiều nhất thì anh ấy có vẻ lớn hơn cậu một hoặc hai tuổi, nhưng nếu anh ấy sống một mình ở một nơi như thế này thì không cần nhìn cũng thấy rõ.

Tuy nhiên, Sungchan không thể nói dối nên cậu trả lời bằng giọng điệu tốt nhất của mình. Vẻ mặt Park Wonbin đang mỉm cười như đang cay đắng khiến Jung Sungchan khó chịu ở một góc trong lòng nên đưa cho anh ấy xem một bức ảnh mình chụp để xoa dịu tâm trạng. Anh ấy nhìn nó với vẻ hào hứng và anh ấy đã theo dõi những tấm ảnh một cách chăm chú.

Jung Sungchan đã thành công trong việc có được bức ảnh mình muốn. Cậu đã đạt được mục đích của mình là đến gặp Park Wonbin, nhưng vì một số lý do, cậu muốn giữ liên lạc với anh ấy. Vì vậy, cậu đã cố gắng nói điều gì đó trong vô thức, nhưng cánh cửa đã đóng lại ngay sau đó.

Jung Sungchan cảm thấy rằng nếu cậu tìm thấy một cánh cổng bạc tương tự, người đàn ông cậu nhìn thấy lúc đó sẽ xuất hiện. Ngày đầu tiên nhìn thấy Park Wonbin, Jung Sungchan nhớ lại đôi mắt khô khốc của anh ấy, đã trở lại nhà như thể bị quỷ ám. Cậu nghĩ nếu được gặp lại anh ấy, cậu sẽ tìm thấy câu trả lời.

Vì vậy, Sungchan quyết định đợi Park Wonbin ở trước nhà, nhưng khi thực sự đứng trước cửa, cậu không biết nên viện cớ gì để đối mặt với Park Wonbin. Tệ hơn nữa là ngày hôm nay cậu không đem máy ảnh. Jung Sungchan, người chỉ nhìn vào cánh cửa đóng chặt, nhớ ra rằng hai người đã nói về một cuộc triển lãm nhóm sắp tới và lấy ra cuốn sách nhỏ mà cậu ấy luôn giữ trong túi.

Khi Sungchan nhìn thấy Park Wonbin đi lên từ dưới chân đồi, cơ thể cậu đã phản ứng trước khi cậu kịp nghĩ về điều đó. Đã một tháng sau khi hai người gặp nhau, Sungchan chạy đến gặp Park Wonbin, vui mừng khi gặp lại anh ấy, nhưng trái ngược với cảm xúc của Jung Sungchan, Park Wonbin đối xử với cậu còn lạnh lùng hơn ngày đầu gặp anh.

Jung Sungchan không quan tâm nhiều đến việc Park Wonbin có đến xem triển lãm hay không. Park Wonbin nói rằng anh ấy không thể đi mà không mở cuốn sách nhỏ ra, và anh ấy thậm chí còn không quan tâm. Sungchan chỉ nghĩ rằng chiếc áo sơ mi được ủi gọn gàng của Wonbin trông rất hợp với anh ấy. Khi anh ấy nói ra điều ấy, Park Wonbin nhìn có chút tức giận và yêu cầu Sungchan đừng đến nữa.

Chỉ khi đó Sungchan mới có vẻ tỉnh táo lại. Người nào sẽ thích bạn nếu một người đàn ông chỉ biết mặt bạn và ngôi nhà bạn ở lại đến với bạn một cách mù quáng? Jung Sungchan hối hận vì đã hành động vội vàng mà không tính toán trước sau. Cậu không có ý định làm Wonbin tức giận.

Vậy cậu muốn làm gì?

Trước cánh cửa đóng chặt, Jung Sungchan đứng sững sờ một lúc. Cậu buộc mình phải tìm cách khác và suy nghĩ về nó suốt quãng đường về nhà.


*** Vì hầu hết truyện trên postype khá dài ( một chương có khi hơn 5k chữ) nhưng mà xây dựng nhân vật cũng như tâm lí rất hay và mình thấy hầu như đều dựa trên tính cách và moments đời thực của hai bạn nên nếu có thời gian mình sẽ dịch nhiều truyện hơn. Mọi người có thể rcm thể loại mng muốn mình sẽ tìm và dịch nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro