Chap 5. Bởi vì ta có nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ Sungchan là người duy nhất rơi nước mắt và chảy nước mũi ngay trong ngày đầu yêu nhau. Jung Sungchan ôm Park Wonbin một lúc lâu với vẻ mặt ủ rũ. "Anh ơi, anh cũng nên chụp ảnh với em. Cùng đi vào thôi." Park Wonbin đã nói về những điều như vậy một cách nghiêm túc và chân thành.

Bức ảnh chụp cạnh tác phẩm của Jung Sungchan đã trở thành hình nền điện thoại của Park Wonbin. Wonbin còn nhiều bức ảnh đẹp khác nữa... Cậu phớt lờ Sungchan đang trêu chọc mình và ngồi xuống.

Dù bó hoa trống rỗng héo một phần, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, mái tóc bị gió lạnh làm rối tung, trông ai cũng buồn cười nhưng đó lại được ghi nhớ là khoảnh khắc đẹp nhất đối với Park Wonbin.

Wonbin khuyên Sungchan bắt taxi về nhà vì trời lạnh và kéo Sungchan đến bến xe buýt. "Anh ơi, anh chỉ phải đợi 5 phút thôi." Mặc dù má Wonbin đỏ bừng vì không khí lạnh, nhưng cậu chỉ nhìn chằm chằm vào những người đang nín thở chờ đợi. Jung Sungchan dường như nhận thấy rằng ngay cả khi giá vé xe buýt tăng thì vẫn tốt hơn giá vé taxi. Và nói một cách chắc chắn. Thật tuyệt vời và tuyệt vời đến nỗi Sungchan bật cười, thở ra hơi thở trắng xóa. "Khi anh kết hôn, Wonbin sẽ có thể quản lý tài khoản ngân hàng của anh." Cậu cố tình giả vờ nói chuyện một mình và thì thầm điều gì đó vào tai Park Wonbin nhưng anh ấy giật mình và tiến lên một bước.

Cả hai đang ngồi cạnh nhau ở cuối xe buýt, tự hỏi đã đi bao nhiêu điểm dừng. Park Wonbin, người đang nhắm mắt như buồn ngủ trong không khí ấm áp, ôm đầu và nhẹ nhàng cúi đầu xuống vai Sungchan, cậu ấy bình tĩnh thả lỏng và dựa vào đó. Jung Sungchan chụp ảnh tự sướng với vẻ mặt đầy tự hào sau khi chải lại mái tóc lòa xòa rồi hạ thấp tư thế một cách thoải mái.

Khi đi dọc con phố gần nhà Wonbin, họ tự nhiên nắm tay nhau bước đi. Wonbin nghiêng đầu hỏi một câu, có lẽ là đang nhớ lại lời bạn cùng lớp của Jung Sungchan đã nói trước đó.

"Hyung, sau khi tốt nghiệp anh định làm gì? Anh có định trở thành nhà văn hay gì không?"

"Ừ, bây giờ anh sẽ tiếp tục thực hiện nó. Anh đã có thêm một số kế hoạch trong đầu."

"Em hiểu rồi... Điều đó thật tuyệt, hyung."

"Đúng thế. Còn Wonbin thì sao? Sau khi tốt nghiệp em định làm gì?"

"Em cần nhanh chóng kiếm được việc làm và kiếm tiền."

Thôi chết. Park Wonbin vội vàng xua tay và nói thêm. Jung Sungchan cũng trông khá xấu hổ.

"Em không nói gì cả... Chỉ là ban đầu em có ý định làm điều đó..."

"Không, không, anh chưa nghe thấy gì hết."

"Vâng... ". Park Wonbin xoa gáy mình. Cậu không muốn cuộc trò chuyện diễn ra như thế này với Sungchan, nhưng cuối cùng cậu lại nói chuyện theo cách tự ti mà không nhận ra. Cậu đang làm tốt, nhưng tại sao cậu vẫn tiếp tục suy nghĩ tự ti như vậy? Wonbin bực bội vì cảm thấy như mình đã phá hỏng tâm trạng khi phản ứng thái quá.

Kể từ ngày chia tay với cảm giác không thoải mái ấy, Wonbin luôn lo lắng mỗi khi gặp Sungchan. Điều này là chuyện xảy ra bình thường vì hoàn cảnh và môi trường của hai người là khác nhau, nhưng Wonbin đã cố gắng chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc đó dù cho lỗi lầm không thuộc về mình. Wonbin luôn tự nhủ mình không nên phạm sai lầm, mình nên suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói gì đó.

Không phải vô cớ mà người ta nói những sự tự ti sẽ xuất hiện khi hai người ở bên cạnh nhau. Park Wonbin nghĩ về điều đó nhiều nhất khi hẹn hò với Jung Sungchan. Mình có phải là người có thể gắn bó với anh ấy không? Mình có phải là người có thể tiến vào lãnh thổ của anh ấy không? Khi hẹn hò với Sungchan, Wonbin trở nên sợ hãi mỗi khi bắt đầu một thứ gì đó mới, như đến một địa điểm mới hoặc trải nghiệm điều gì đó lạ mà cậu chưa từng thử trước đây.

Vì thế Wonbin nghĩ việc mình hành động như vậy là điều đương nhiên. Ví dụ, khi Sungchan mang cho cậu những món đồ nhỏ như quần áo hay giày dép mà anh ấy nói là đồ đôi, Wonbin đều từ chối tất cả. Wonbin không rõ giá của những món đồ này, nhưng có vẻ như nó khá đắt, nên nhận nhiều thế này thì vẫn có hơi quá đáng... Nhưng chúng đều cùng một lý do. Cũng có lúc ngoại lệ, tuy Wonbin không đeo chiếc vòng cổ hình ngôi sao không nhãn hiệu mà Sungchan mua cho cậu khi đi dạo mà giữ nó ở nhà như một món quà lưu niệm. Khi điều này lặp đi lặp lại, Sungchan sau đó đã cố gắng thuyết phục với Wonbin, nhưng anh thường thất bại vì Park Wonbin đã nói thẳng rằng điều đó là không cần thiết mỗi khi anh nhắc đến điều chuyện đó. Sungchan không thể tiếp tục đưa quà cho Wonbin nếu cậu không thích nó.

Những hành động mà cả hai thực hiện để quan tâm đến nhau cuối cùng đã biến thành một cuộc chiến. Công việc bán thời gian của Park Wonbin dày đặc vào thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư và thứ Năm, đồng thời cậu cũng bắt đầu hẹn hò với Sungchan nên có thể thấy sức chịu đựng của cậu đang bị căng thẳng. Dù luôn nói mình ổn nhưng mỗi khi chuyển mùa Wonbin lại thấy mệt mỏi và Sunghcan càng lo lắng hơn vì Wonbin thường xuyên bị ốm. Vì vậy, Sungchan đã thận trọng đề nghị giảm bớt công việc bán thời gian nhưng đó chính là gốc rễ của vấn đề. Nếu Wonbin giảm bớt công việc bán thời gian, cậu sẽ có có được thời gian rảnh thay vì kiếm được tiền, và khi đó cậu sẽ lại mắc nợ Sungchan. Park Wonbin suy nghĩ ngắn gọn và kết luận rằng điều đó là không thể.

"Em không muốn nợ anh bất cứ điều gì."

"Tại sao em lại nợ anh, chúng mình là người lạ à?"

"Đó không phải là điều em muốn nói... Nếu em cứ có thói quen dựa dẫm vào anh rồi nó trở thành tính xấu thì sao?"

"Em có thể dựa vào anh mà."

Sungchan nói với giọng càu nhàu, như thể anh ấy thất vọng trước những lời nói của Park Wonbin dường như đã chia rẽ hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người. Sungchan không thích nhìn thấy Wonbin buồn bã hay bị ốm. Wonbin vừa chỉ trích Sungchan vì đã liều lĩnh yêu cầu anh giảm bớt công việc bán thời gian. Sự quan tâm của mỗi người dành cho người kia đã gây ra sự tích tụ cảm xúc, dẫn đến hiểu lầm.

Ngay khi sự im lặng bao trùm và thậm chí việc hít thở cũng trở nên khó chịu, Park Wonbin đã kết thúc tình huống này. "Em biết anh làm vậy vì lo lắng cho em, hyung... Em sẽ cẩn thận để không làm tổn thương chính mình." Wonbin cảm thấy tốt hơn khi nhận lỗi về phần mình. Park Wonbin chôn vùi những tình cảm tầm thường của mình và chấp nhận chịu thiệt.

Sungchan cảm thấy không thoải mái mỗi khi nhận được sự nhường nhịn quá mức như vậy từ Wonbin. Anh không muốn có một mối quan hệ mà Wonbin tự coi anh là bề trên. Mỗi lần nhìn thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng lẽ phải nhận được tình yêu thương lại phải nhún nhường, Sungchan không kìm được nét mặt. Có lẽ là vì những điều như sự an toàn của Wonbin là chưa đủ.

Một ngày nọ, Wonbin đề nghị đi xem phim. Sungchan không có hứng xem phim vào hôm ấy lắm nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của Wonbin nên không thể từ chối. Wonbin cười ngượng ngùng và nói rằng lần cuối cùng cậu đến xem phim là khi còn học cấp ba đi xem theo lớp, nên bây giờ cậu ấy muốn đi xem lại. Khi Sungchan hỏi Wonbin thích thể loại phim nào, cậu nói cậu không biết nhiều về phim đó vì Wonbin thường không xem phim, và khi Sungchan bảo cậu cứ đi xem bộ phim nổi tiếng nhất, Wonbin đã chọn bộ phim dài hơn. Đó là một bộ phim có bầu không khí ma quái nên cả hai người chỉ nhắm mắt và ăn bỏng ngô. Wonbin đã xin lỗi ngay khi buổi chiếu kết thúc dù đó không phải lỗi của cậu ấy.

Điều này cũng xảy ra với các nhà hàng và quán cà phê. Dù một người có đi nhiều nơi như thế nào, bạn cũng không thể biết được hương vị chỉ bằng cách nhìn vào nguồn cấp dữ liệu Instagram hoặc bài đăng trên blog. Nhưng nếu Sungchan cắn một miếng mà thấy không ngon, Wonbin lại xin lỗi và nói: "Em xin lỗi, em không biết nhiều về mấy chỗ này..." Mỗi ngày, Wonbin đi khắp nơi để tìm kiếm những món trong thực đơn mà Sungchan muốn ăn.

Đó không phải là tất cả. Park Wonbin chú ý đến Sungchan nhiều hơn trước khi họ bắt đầu hẹn hò. Đến mức Sungchan tự hỏi liệu mình đã làm gì sai. Sungchan cũng là con người nên có những ngày anh ấy mệt mỏi và tâm trạng không vui. Những lúc đó, Wonbin bồn chồn và hỏi: "Anh ơi, hôm nay chúng ta về nhà sớm nhé?" và cố gắng rời đi trước. Nhưng Sungchan không cảm thấy mệt mỏi khi nhìn vào khuôn mặt của Wonbin. Cho dù Sungchan có chịu đựng và nói rằng mình vẫn ổn, Wonbin sẽ vờ như cậu ấy đột nhiên nhớ ra việc mình phải làm và thậm chí còn kiếm cớ, nói rằng cậu có bài tập phải nộp trước ngày hôm nay.

Có nhiều lý do phức tạp giải thích tại sao Wonbin lại hành động khiêm tốn như vậy. Chủ yếu là vì cậu cảm thấy có lỗi vì chỉ nhận được đồ từ Sungchan.

Đúng là tình hình tài chính của Wonbin rất eo hẹp, nhưng dù vậy, cậu cũng không đến mức không thể chi trả chi phí hẹn hò. Bất cứ khi nào gặp Wonbin, Sungchan đều trả tất cả khoản khi cả hai hẹn hò hay đi chung. "Để anh trả cho." Ngay cả khi Wonbin rụt rè hỏi ý kiến ​​anh ấy, anh ấy vẫn mỉm cười và cù cậu bằng đầu cằm hoặc ngón tay. Ngay cả khi Sungchan đang ở trong phòng tắm và Wonbin nhanh chóng đi đến quầy thì anh ấy đã trả tiền rồi.

Wonbin biết thật mệt mỏi khi phải rạch ròi về tài chính giữa những người yêu nhau, nhưng cậu không thể làm khác. Đối với Wonbin, người sống một cuộc sống cho và nhận rõ ràng, việc chỉ nhận lại là điều rất khó khăn. Đi đâu cậu cũng nhìn thấy những con số, những con số đó cứ lởn vởn trong đầu cậu cả ngày, vậy làm sao cậu có thể giả vờ như không để ý? Vì vậy, Wonbin muốn hỗ trợ Sungchan nhiều nhất có thể. Cậu mặc kệ nó bất kể tình trạng thể chất của mình có tốt hay không và tập trung toàn bộ sự chú ý vào Sungchan. Nếu Sungchan có vẻ tâm trạng không tốt hoặc không khoẻ, cậu sẽ viện đủ mọi lý do để đuổi anh ấy về nhà.

Sungchan quan sát Wonbin với ý định xem cậu ấy sẽ đi được bao xa, và khi thấy Wonbin không hề có ý định dừng lại, Sungchan nắm lấy cánh tay của Wonbin và nhấc cậu ấy lên trong xe, khi Wonbin đang cố gắng đẩy anh về nhà. Vì Sungchan lái xe đi mà không ghi địa chỉ vào điều hướng nên chắc Wonbin đã nghĩ rằng mình đang về nhà, nhưng cậu ấy chỉ nói: "Anh đang mệt".

Jung Sungchan bất giác thở dài, cảm thấy chán nản như thể có gì đó kẹt trong lồng ngực. Mặc dù đó chỉ là một tiếng thở dài chứ không phải một tiếng than vãn nhưng Park Wonbin vẫn đang nhìn vào mắt Sungchan. Bàn tay đặt nhẹ nhàng lên đùi cậu bắt đầu xé quanh móng tay phát ra tiếng thịch, thịch nên Sungchan đã lợi dụng đèn đỏ để nhẹ nhàng đặt tay lên trên tay Wonbin và hành vi ngược đãi chấm dứt. Wonbin hiểu được ý Sungchan chỉ bằng cách nhìn vào bàn tay của anh ấy. Anh ấy đang bảo cậu đừng làm điều đó. Sau đó, cậu kìm lại ý muốn cử động tay mình cho đến khi Sungchan đỗ xe.

Wonbin chỉ nhìn Sungchan mà không biết tại sao, ngay cả khi anh ấy tóm lấy cậu và đặt cậu vào xe, khi anh ấy thở dài và thậm chí cả khi anh ấy đậu xe ở đâu đó.

Nơi Sungchan đưa Wonbin đến là một cửa hàng bách hóa mà anh thường ghé thăm. Đây cũng là nơi Park Wonbin đến mua quà tốt nghiệp cho Jung Sungchan nhưng cuối cùng trở về tay không. Sungchan bước ra ngoài trước, để lại Wonbin với khuôn mặt ngơ ngác, rồi đi vòng quanh xe và mở cửa ghế hành khách nơi Wonbin đang ngồi. Sungchan nhìn Wonbin đang mở to đôi mắt , tháo dây an toàn rồi đưa Wonbin ra khỏi xe.

Sungchan không nói gì cho đến khi bước vào thang máy, nắm chặt tay Wonbin. Anh giao tiếp bằng mắt một cách trìu mến và chỉ thế thôi, thế là Wonbin không còn cách nào khác là phải đi theo Sungchan như đứa trẻ nắm tay mẹ.

Sungchan đã đến thăm tất cả các tầng của cửa hàng bách hóa và đưa Wonbin đi cùng, dạy anh từng sở thích của mình.

"Anh thích quần áo của thương hiệu này." Khi còn nhỏ, Sungchan không biết gì về thời trang và chỉ mặc những gì mẹ mua, nhưng lần đầu tiên khi cậu bắt đầu có hứng thú với nó và bắt đầu theo đuổi nó thường xuyên cho đến tận bây giờ. "Phải có hơn 20 bộ quần áo của thương hiệu này trong tủ của anh?" Bắt đầu từ tầng nơi xếp hàng các cửa hàng quần áo nam, Sungchan đã cung cấp cho Wonbin thông tin chi tiết. Tất cả mọi thứ từ nơi Sungchan mua nước hoa mà anh thường xuyên mang, đến đôi giày thể thao yêu thích của anh, cho đến việc Sungchan mang các cỡ giày khác nhau khi chơi thể thao và khi đi giày cho dịp bình thường.

Sungchan có thể cảm thấy đôi mắt của Wonbin sáng lên trước lời giải thích của mình. Cậu ấy chăm chú gật đầu và lắng nghe nên Sungchan đưa cậu ấy đến một cửa hàng nước hoa và thử loại nước hoa mà Sungchan sử dụng, và anh ấy hơi cau mày như thể mùi hương quá nồng. "Không tốt lắm à?". Sau khi suy nghĩ kỹ, Wonbin nắm lấy cổ tay của Sungchan và ấn mũi vào đó. "Lúc trên người anh thì tốt, nhưng không hiểu sao em không thích mùi hương ngửi trên giấy thử..." Sau khi nghe những lời đó, Sungchan rên rỉ trong lòng rằng cửa hàng bách hóa là nơi công cộng Wonbinie à.

Park Wonbin lặng lẽ bị kéo đi khắp nơi mà không hề biết tại sao Sungchan lại đột nhiên cư xử như vậy. Sau khi lên xe, cậu ngần ngại hỏi bất cứ điều gì. Sungchan nhìn vào mặt Wonbin và vùi đầu vào vô lăng. Mình thực sự nên làm gì với em ấy?

"Wonbin, bây giờ em đã hiểu ý anh chưa?"

"Sao?"

"Em đã cố gắng đáp ứng mọi thứ cho anh."

"Ah..."

"Em không cần phải thay đổi bản thân đâu, Wonbin."

"Hôm nay em cũng thấy đó? Anh có sở thích rất kén chọn. Wonbin sẽ phải trải qua khá nhiều rắc rối mới có thể thuyết phục được anh đồng ý." Sungchan nói với một nụ cười. Chỉ đến lúc đó Wonbin mới nhận ra tại sao Sungchan lại đột nhiên cư xử bất ngờ như vậy. Anh ấy đã biết mọi chuyện.

"Sungchan-hyung..."

"Wonbin, anh không muốn em cảm thấy có lỗi hay khó chịu khi gặp anh. Em không cần phải chăm sóc anh đâu, nếu Wonbin muốn làm hay ăn những gì em muốn đều được."

"..."

"Anh tò mò hơn về những gì Wonbin thích và những gì em không thích."

"..."

"Bởi vì hôm nay đến lượt anh. Lần sau sẽ đến lượt em, Park Wonbin."

Sau đó, Sungchan đưa cho Wonbin một loạt đồ mà anh ấy đã mua khi ghé thăm tất cả các cửa hàng ngày hôm nay. "Tại sao anh lại đưa cái này cho em?"

"Đây là bài tập về nhà. Hãy mặc cái này và viết những gì em cảm nhận khi mặc."

"Cái gì?"

"Anh chỉ chọn và mua những thứ anh thích nhất. Anh nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu em bắt đầu với những thứ giống anh."

"Hyung, làm sao em có thể làm được điều này..."

"Công bằng mà nói thì hãy cùng tìm hiểu sở thích của Wonbin nhé."

"..."

"Anh không biết, em có thể viết gì cũng được, không được trả lại cho anh được không? Tất cả những điều này đều bị cấm."

Wonbin siết chặt quai túi mua sắm trong tay và nhăn mặt như đang kìm nước mắt. "Anh ơi, làm sao anh có thể tử tế với em đến thế?". Cậu có thể cảm thấy giọng mình run run khi cố kìm nước mắt. "Nếu em cảm thấy biết ơn, cho anh một nụ hôn đi." Sungchan chơi đùa với mèo nhỏ của mình bằng cách cố tình đẩy mặt mình lại gần.
"Em thật xinh đẹp khi em cười."
"À, cái gì thế... Anh lại nói thế rồi..."
"Tại sao, lúc đó và bây giờ anh đều chân thành."
"...Hyung."
"Huh."
"...Em thích anh."
"Được rồi, anh yêu em."

Wonbin chết lặng khi nhìn những chiếc túi mua sắm chất đầy một góc nhà, dù chỉ là túi giấy nhưng cậu cũng nhẹ nhàng đặt chúng xuống sàn đề phòng chúng bị nhăn hay trầy xước. Park Wonbin, người thậm chí không thể nghĩ đến việc khui tất cả cùng một lúc, vội vàng tắm rửa và đi ra ngoài, liên lạc với Sungchan một lúc và chỉ mở nó ra trước khi đi ngủ. Từ những chiếc áo len mà Wonbin từng khen rất hợp với Sungchan, đến giày thể thao, áo khoác, nước hoa, tai nghe không dây và ốp điện thoại... Có rất nhiều loại khác nhau đến nỗi vẻ mặt của Wonbin ngày càng trở nên kinh ngạc khi anh mở từng cái một.

Một số có cùng mẫu với của Sungchan, một số có màu sắc khác nhau và một số có cùng nhãn hiệu... Khi Wonbin nghĩ về Sungchan, người hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều để tự mình đưa ra lựa chọn trong khi Wonbin đưa anh đi khắp nơi, cậu rất biết ơn vì anh ấy đã giúp Wonbin, người luôn chỉ nghĩ đến những con số và số lượng, để nhận ra những ý nghĩa khác ngoài tiền bạc.

Park Wonbin cũng làm bài tập do Sungchan giao. Sungchan cảm thấy lúng túng khi vuốt tóc, nhưng kiểu tóc này khi chạm vào rất thô và hơi nhức một chút. Hay em không nghĩ loại nước hoa này hợp với anh. Wonbin nói một cách trung thực. Nhưng mỗi khi nói những điều như vậy, anh ấy lại không nhịn được mà ôm lấy Wonbin. "Ôi Park Wonbin, con nhà ai mà dễ thương thế này!". Điều đáng ngạc nhiên là Wonbin thậm chí còn nghĩ đến chi tiết những thứ Sungchan mua cho cậu ấy. Mỗi lần Sungchan đến đón Wonbin, anh ấy đều chìm đắm trong niềm vui háo hức chờ đợi, tự hỏi hôm nay mình sẽ mặc gì hay sẽ nói gì, đến mức ước gì mình có thể có cả ngày để ngắm nhìn từ đầu đến chân Wonbin.

Thế giới vốn chỉ bằng một nắm tay của Park Wonbin đã được nhân lên hàng trăm, hàng nghìn lần và trở thành một vũ trụ rộng lớn chỉ với một người tên là Jung Sungchan. Sau khi gặp Sungchan, cậu nhận ra rằng hẹn hò là điều mình muốn làm cho bản thân và mình có thể tự mình làm được. Giờ đây, ngay cả khi trời mưa, Wonbin cũng không còn cảm thấy cô đơn hay chán nản nữa. Bởi vì Wonbin có Jung Sungchan.

Thế giới rộng lớn vô tận của Jung Sungchan cuối cùng cũng tìm được đích đến sau khi gặp một người tên Park Wonbin. Con đường anh đã đi mà không bị ai ép buộc hay áp bức. Bây giờ anh đã có một người có thể dành cho anh gấp nhiều lần sự quan tâm và tình yêu mà anh đã từng cảm thấy rất nặng nề. Bây giờ Sungchan không còn phải chịu đựng sự thất vọng không giải thích được nữa. Bởi vì anh có Park Wonbin.

Ngay cả cánh cổng bạc tồi tàn cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật khi nhìn qua lăng kính. Kể cả mối tình ăn xin hay làn sóng mới chết tiệt cũng chỉ là tình yêu trước mặt Jung Sungchan và Park Wonbin.

Lời tác giả:

Tôi hy vọng tất cả Sungchan và Wonbin trên thế giới đều hạnh phúc.

Cảm ơn bạn đã đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro