Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 10 tháng 3, trời chuyển mưa nhỏ.

Lúc chiều trời đổ mưa, đường ướt nhớp nháp. Đúng sáu giờ, tôi choàng khăn ra cửa đón Thành Huấn của tôi.

Nếu không phải tại anh không thích có lẽ giờ này tôi đã sớm có mặt ở sân bay. Một tuần anh đi công tác đối với tôi đã là cực kỳ tra tấn, làm sao tôi còn có thể chịu đựng được lúc xuống máy bay người đầu tiên anh nhìn thấy lại không phải là tôi.

Nhưng qua điện thoại, sự lạnh lùng của anh làm tôi chùn bước. Đã ba ngày nay anh không chịu nhận điện thoại, không còn cách nào khác tôi đành phải nhượng bộ.

Rất chính xác, đúng bảy giờ Thành Huấn xuất hiện trong tầm mắt tôi, mặc áo khoác màu đen tôi chuẩn bị cho anh. Tôi tung tăng như con chim sẻ nhỏ chạy về phía anh, miệng hô to tên anh: "Thành Huấn, Thành Huấn!"

Chỉ hận không phải ngay lúc này đang được nép vào lồng ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.

Phác Thành Huấn nghe thấy tiếng tôi, ngước mắt lên, có lẽ không nghĩ tới tôi sẽ ra đón, vẻ bình thản trong mắt lập tức chuyển thành lạnh nhạt, thấy tôi chạy về phía mình khéo léo chuyển người tránh cái ôm của tôi, bộc lộ rõ ràng sự chán ghét đối với tôi. Có lẽ anh, cả đời này, cũng không phải là nơi cánh chim tôi có thể trở về.

Tôi thấy hết, cũng không muốn nói trắng ra, huống chi đây cũng chưa phải đau thương gì, mặt dày dán sát vào anh, không ngừng kiên trì biểu lộ lòng mong nhớ của mình, "Thành Huấn, em nhớ anh!"

Tôi không thể ngừng nghĩ đến anh, người đàn ông duy nhất tôi yêu cả đời này. Người tôi ôm trong vòng tay chẳng hề đáp lại, cho dù chân thực rõ ràng đến thế, tôi vẫn không cảm nhận được bất kỳ độ ấm nào. Anh lập tức gượng gạo dùng tay đẩy tôi ra xa, nét mặt không chút cảm xúc nói: "Về nhà đi."

Tôi vẫn tươi cười với anh như cũ, vì một câu về nhà đó, tôi biết anh chỉ là vô ý, càng biết rõ nếu như có ý thì cả đời anh cũng không thèm chọn. Nhưng dù đến giờ tôi vẫn luôn  tình nguyện đổi trắng thay đen không biết mệt, lúc này đây cũng vẫn thấy khổ sở. Về nhà, đúng rồi, chúng ta về nhà thôi Thành Huấn của em.

———————————
Tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ phòng tắm, tôi chăm chú thu xếp lại hành lý của Thành Huấn. Tôi biết anh đi công tác không bao giờ mua quà cho tôi. Anh luôn nói: “Kim thiếu gia có tiền có thế, có gì không mua được, có gì không chiếm được, cần gì phải làm chuyện thừa thãi, nhờ đến tôi”.

Lúc nói lời này, giọng nói của anh có phần châm chọc, ánh mắt sắc bén. Bình thường anh rất ít khi nói tôi như vậy, lúc nghe thế tôi luôn thấy sợ hãi, tôi biết đây là vết thương đau đớn của anh. Cho dù tôi có muốn nói rằng, những thứ tôi mua được dù có tốt đẹp thế nào, cũng không sánh bằng một cái tốt của anh, nhưng khi nhìn thấy anh cùng với ánh mắt xa lạ đến rét lạnh ngày thường, tôi cũng chỉ có thể chùn bước.

Anh vẫn chưa quên cái cách tôi có được anh năm đó. “Có tiền có thế” thật ra chính là lời nói mỉa mai của anh.

Năm ấy, tôi cùng cha tham gia đấu thầu một hạng mục. Ở đó tôi lần đầu tiên nhìn thấy Thành Huấn. Lúc đó anh mặc vest, lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách, đó là tất cả những hình dung của tôi về anh thời điểm đó.

Tôi đã từng đọc được trong một quyển tiểu thuyết, cái gọi là tình yêu sét đánh chính là khi cả nam và nữ đều đang ở trong thời kỳ động dục nhìn thẳng vào mắt nhau thì sẽ có tình yêu sét đánh. Nhưng tôi nghĩ tôi là ngoại lệ vì tôi không phải là nữ, tôi là nam và tôi chắc rằng tình yêu sét đánh chỉ là viển vông vì sách có nhắc đến nam nam đâu. Và ông trời đã chứng minh rằng tôi không bị giật vì sét đánh mà tôi bị giật vì gương mặt đẹp như tạc tượng của anh. Tôi đồng ý với điều đó.

Tôi nghĩ ngày tôi nhìn thấy Thành Huấn chắc là hormone của tôi tăng cao đột biến, giống như khi công chúa Bạch Tuyết gặp được bạch mã hoàng tử, hormone tăng cao đến mức đánh bay khái niệm giới tính trong tôi. Nếu tình yêu sét đánh là thật, tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận nhưng nếu đó là anh, bạn biết đấy, tôi xin giơ hai tay chịu đầu hàng.

Giây phút nhìn thấy anh, đầu tôi nhảy số hàng vạn kế hoạch để có được anh, tình yêu mà, ai chẳng muốn người mình yêu cũng yêu mình chứ. Tôi nhớ sau khi buổi lễ kết thúc tôi liền mỉm cười bước đến trước mặt Thành Huấn, ngay tại cửa hội trường, giống như con thú đang chờ con mồi sập bẫy.

Sau khi kết hôn, Thành Huấn thường hay nói với tôi: “Kim Thiện Vũ, nếu như lúc ấy tôi biết cậu để ý đến tôi, hơn nữa sẽ dùng cách thức xấu xa như thế để có được tôi, tôi thề khi đó tôi sẽ không nói với cậu dù chỉ một câu.”

Nhưng tôi chỉ cười cười, nói, “Phác Thành Huấn, em yêu anh!”, ngoại trừ mỗi phút mỗi giây biểu đạt tình yêu của tôi với anh, tôi đã không biết cần phải làm gì.

Sau lần gặp nhau đó chúng tôi trở thành những người bạn mới quen, nhưng tôi làm sao có thể dễ dàng chấp nhận một mối quan hệ bình thường thế. Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, tôi đòi cha một thứ tôi muốn có. Có tiền có thế không phải là tôi, mà là cha tôi, chủ tịch tập đoàn Kim Giang, người ở thành phố A dưới một người trên vạn người. Tại thành phố A không có chuyện gì ông không làm được, huống chi là thứ con trai cưng lần đầu tiên muốn có.

Tôi thừa nhận bản thân tự biết cách làm của cha có hơi quá nóng vội, nhưng lúc đó Thành Huấn không có bất kỳ cảm xúc gì với tôi và quan trọng là anh là trai thẳng, nói ra hơi buồn nhưng tôi chỉ muốn được trở thành “cô dâu” của anh sớm hơn một chút. Tôi không những không ngăn cản ngược lại còn vui mừng chờ đợi kết quả.

Trong hoàn cảnh Thành Huấn cứng không nghe, mềm không nghe, cha tôi buộc phải dùng đến thủ đoạn thô bỉ nhất, cha cho người bắt cóc bố mẹ và em gái của Thành Huấn uy hiếp anh cưới. Thành Huấn vạn bất đắc dĩ mới phải chia tay bạn gái và cưới tôi.

Nhưng để trả thù, trong lễ cưới, vào giây phút đeo nhẫn cưới cho tôi, Thành Huấn nói: "Kim Thiện Vũ, quá khứ vốn không quen biết, hiện tại lại càng không yêu thì cậu đừng hòng mơ đến tương lai, đừng nói đến sẽ yêu, cho dù là hạnh phúc tôi cũng sẽ không cho cậu, tôi sẽ hận cậu cả đời, cho đến ngày cậu chết."

Chắc phải căm thù tôi đến cực độ, anh mới nói đến hận còn nói đến chết trong ngày cưới, ngày mà đáng lẽ anh phải trao cho tôi nụ cười hạnh phúc và nụ hôn nồng nàn nhất.

Nhưng không sao, tình yêu trong tôi không dễ dàng gục ngã vì đôi ba câu vô tình của anh đến vậy. Tôi nhìn anh, mắt rơm rớm, nói: "Không sao, Phác Thành Huấn, em yêu anh là được, hạnh phúc em cho là được rồi, chỉ cần anh ở bên cạnh em cho đến ngày em chết, là được.”

Tôi gấp gọn từng chiếc quần áo một, quần lót, áo sơ mi, áo khoác, cà vạt. Động tác còn thành thạo hơn cả nhân viên bán hàng chuyên nghiệp. Sau khi gả cho Thành Huấn, tôi từ chỗ không biết nấu ăn, không biết trưng diện trở thành một “người vợ” tốt công dung ngôn hạnh mẫu mực.

Thành Huấn bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm trắng tinh, làn da trắng gợi cảm vô cùng, không thèm liếc nhìn tôi đang ngồi xổm sắp quần áo bên cạnh, nằm thẳng lên giường. Tôi không thể giả vờ như không có bất kỳ cảm xúc gì, vội vàng cất gọn quần áo của anh, tắm rửa xong cũng trèo lên giường. Chạm vào người anh, tôi như con rắn chui vào trong ngực anh, anh lại muốn đẩy tôi ra. Chưa từng có đêm nào anh ôm tôi ngủ. Tôi lại kiên quyết không tha, dán sát vào ngực anh làm nũng. “Thành Huấn có muốn em không?”

Tôi không thể nói chuyện này với anh dưới ánh sáng ban ngày hoặc dưới ánh đèn sáng trưng, tôi chỉ dám hỏi anh lúc tối tắt đèn giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Thành Huấn đương nhiên chán ghét vấn đề này của tôi, dùng sức muốn đẩy tôi ra khỏi vòng tay, nhưng tôi lại linh hoạt đưa tay luồn vào trong áo ngủ của anh sờ soạng. Tôi nghĩ rằng việc làm của tôi thật vô ích, dẫu biết trai thẳng như anh sẽ chẳng có chút phản ứng gì với động tác của tôi nhưng tôi vẫn cho phép mình hy vọng rằng anh sẽ không đá tôi xuống giường vì tội sàm sỡ sáu múi sầu riêng thơm lừng chắc nịch của anh. Dường như ông trời đáp ứng nguyện vọng của tôi, anh bắt đầu có phản ứng, trở tay bắt lấy bàn tay không an phận của tôi, trợn to mắt nhìn tôi. Thấy chưa, anh không thể cưỡng lại tôi đâu.

Tôi cười khanh khách như con gà con, vô cùng vui vẻ, dán sát vào lồng ngực của anh bắt đầu giở trò xấu: "Thành Huấn, muốn em không?"

Mọi người đều nói đàn ông khi bị dục vọng chi phối là không có lý trí nhất, tôi hy vọng Thành Huấn cũng có thể không có lý trí nói với tôi một câu: “Muốn”.

Nhưng anh chỉ đột ngột xoay người đè tôi xuống, trong mắt có dục vọng kìm nén, có phẫn uất, hơn nữa còn là chán ghét.

Tôi trong mắt anh đau thương từ đó, cho dù là trong lúc này Thành Huấn vẫn có thể tỉnh táo biết rõ anh hận tôi. Tôi thầm muốn chạy trốn, nhưng theo bản năng vẫn quyết định đến gần. Ôm lấy eo anh, tôi để nước mắt chảy ngược lại trong lòng, có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã không có quyền rơi nước mắt.

Lại mở mắt ra, tôi đã mỉm cười sáng lạn. Thành Huấn lại cực kỳ ghét tôi vô tâm vô phế như vậy. Như để trả thù, phút cuối cùng anh còn ghé vào tai tôi nói: "Kim Thiện Vũ, cậu chẳng qua cũng chỉ là thằng đồng tính."

Đúng vậy, tôi chẳng qua là thằng đồng tính cặn bã, kể cả trong đêm tân hôn chẳng qua cũng là do chồng tôi bị tôi lén cho uống thuốc nên mới thật sự có quan hệ với một thằng đàn ông như tôi.

Nếu không phải vì tình thế bất đắc dĩ tôi cũng sẽ không làm như vậy. Tôi đã thử tiếp cận lúc anh say không biết trời đất gì nhưng anh luôn nhận ra được mùi hương của tôi, luôn tránh xa tôi ngàn dặm. Tôi vạn bất đắc dĩ đành phải bỏ thuốc vào canh giải rượu của anh.

Không ngoài dự đoán, sáng hôm sau tôi lại bị Thành Huấn khinh bỉ một lần nữa. Anh nhìn bản thân mình cả người trần truồng, mặt lộ vẻ khinh bỉ nói với tôi: "Kim Thiện Vũ, cậu cần gì phải làm việc thừa thãi, chẳng lẽ còn sợ tôi là Liễu Hạ Huệ [1]?"

Tôi có chút thỏa mãn sau khi chiếm được, như con mèo lười, lười biếng cười cười, lắc đầu, không đáng phải tranh luận. Anh chắc là bị cách xử sự như thế của tôi khiến cho tức giận vô cùng mới dùng cách khẩu thị tâm phi [2] như vậy để giữ gìn tự tôn của mình.

Nhưng Thành Huấn à, anh thật sự có thể trong lúc tỉnh táo minh mẫn không có tác động gì từ bên ngoài, quan hệ với em sao?

Đáp án dĩ nhiên là không, cho nên làm sao tôi có thể mạo hiểm chứ.

[1] Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. Có chuyện kể rằng Liễu Hạ Huệ đã cưu mang một người phụ nữ vô gia cư trong đêm đông lạnh, ông lo rằng cô ấy có thể chết vì lạnh đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. Ý Thành Huấn ở đây là nói rằng Thiện Vũ nghĩ mình bị bất lực nên phải dở thủ đoạn.
[2] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro