Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là người tham sống sợ chết. Việc này tôi thẳng thắn thừa nhận.

Tôi vẫn rất nhát gan, nhớ lại hồi đi nhà trẻ, có đứa bạn cướp mất thứ gì đó của tôi, tôi bị chèn ép cũng không dám phản kháng. Bọn nó làm ầm lên không cho tôi ngủ trưa, để tôi phải nhận lỗi thay người khác, tôi vẫn đều cam tâm chịu đựng. Gặp được Thành Huấn chắc là lần dũng cảm duy nhất của tôi, dũng cảm tới mức không từ thủ đoạn nào.

Sau khi kết hôn với Thành Huấn, tôi đếm từng ngày còn sống trên đầu ngón tay. Tôi không chịu tiếp nhận điều trị không có nghĩa là tôi không sợ chết. Mà ngược lại càng thấy sợ hơn, tôi sợ nếu chữa trị không tốt, vừa lên bàn mổ đã xảy ra bất trắc, hoặc trong quá trình tiếp nhận điều trị, tóc bị rụng sạch, biến thành xấu kinh khủng khiếp.

Tóm lại, tôi không dám đánh cược gì cả, nhất là dùng khoảng thời gian sống chung của tôi và Thành Huấn để đánh cược. Nhưng lúc này đây, tôi lại hi vọng tột cùng là chính mình đã chết. Như vậy, ít nhất về sau Thành Huấn sẽ không bao giờ quên rằng có một người đã từng liều chết cứu anh trong gang tấc. Món nợ sinh mạng này, anh sẽ không thể nào quên được.

Chỉ là dù ý thức có kiên quyết đến đâu, lúc này thân thể lại càng ngoan cố hơn. Thế nên đôi lúc bản năng thật là đáng xấu hổ. Tôi mở mắt ra đã là buổi sáng ngày nào đó, ánh nắng sáng rọi, không biết giờ là mấy giờ, tôi nhìn thấy chim sẻ đang nhảy lóc chóc trên bệ cửa sổ.

Tôi cử động cơ thể, cả người đau đớn. Y tá đúng giờ tới kiểm tra cho tôi phát hiện ra, gọi bác sĩ tới. Bác sĩ mặc áo dài trắng. Thành Huấn nối gót theo sau.

"Cậu rất may mắn đấy, nhưng cũng vô cùng bất hạnh."

Tôi gật đầu. Tôi vốn có bệnh nặng trong người còn đụng phải tai nạn xe cộ, có thể sống sót đã thật sự là một kỳ tích. Nhưng đáng tiếc, mạng sống vốn ngắn ngủi này của tôi sẽ lại giảm xuống còn bao nhiêu đây.

Ông ta kiểm tra hàng loạt cho tôi, vừa ghi ghi chép chép vào sổ vừa hỏi tôi: "Có bác sĩ điều trị riêng không?"

Tôi gật đầu, chưa được xem là bác sĩ điều trị riêng nhưng tôi cũng lấy thuốc ở đó.

"Chốc nữa nói cho chúng tôi biết số điện thoại của ông ấy." Nói rồi liếc qua Thành Huấn: "Chồng cậu cũng không biết liên lạc bằng cách nào. Chúng tôi sẽ liên hệ với ông ấy."

Bác sĩ rời đi, y tá đi theo, trong phòng bệnh chỉ còn hai người. Tôi không biết tôi đã hôn mê mấy ngày. Thành Huấn vẫn mặc bộ quần áo hôm thanh minh, có chút lôi thôi, tay áo đã có vài nếp nhăn, trừng mắt nhìn tôi, trong mắt hằn tơ máu dày đặc. Tôi muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng kiểu gì, bất đắc dĩ đành phải lựa chọn im lặng.

Lúc y tá đến đổi thuốc, tôi nói với cô ấy mình đói bụng, muốn ăn cháo táo đỏ, phải thật đặc. Tôi đặc biệt nói mình rất kén ăn.

Y tá nhìn Thành Huấn khó hiểu nói: "Người nhà chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vậy? Ngay cả bệnh nhân đói bụng cũng không biết?" Lại nhìn qua tôi: "Giờ này làm gì có chỗ nào mua được cháo thật đặc?" Vẻ mặt hơi miễn cưỡng.

Tôi trừng mắt nhìn y tá, thật sự muốn giết người. Thành Huấn đi ra ngoài, có lẽ là đi mua cháo. Tôi tràn đầy chờ mong, lại ngủ thiếp đi, tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối rồi. Trên ngăn tủ có hộp giữ nhiệt, Thành Huấn ngồi trên ghế sô pha, dáng người cao lớn, đầu vùi giữa hai chân, tao nhã không gì sánh nổi. Tôi nhịn đau mở nắp hộp giữ nhiệt, múc từng thìa từng thìa một. Đến lúc ăn hết một nửa, Thành Huấn tỉnh lại, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào tôi.

Tôi bị ánh mắt đó nhìn phát hoảng, để giảm bớt lúng túng trong lòng, chìa tay về phía trước, nói: "Anh ăn không?"
Đây là câu đầu tiên tôi nói với anh sau khi tỉnh lại.

Thành Huấn không nói, nhìn tôi một cái, cúi đầu, cầm áo khoác đi ra ngoài. Sáng hôm sau gặp lại thấy anh đã thay quần áo. Tôi nghĩ hẳn là anh trở về tắm rửa.

Tôi hỏi y tá xem mình ngủ mấy ngày rồi. Y tá nói ba ngày, đúng ba ngày ba đêm, nói ca phẫu thuật đêm đó kéo dài hơn vài tiếng, nhưng dù cả người thương tích cũng không có vết thương nào nghiêm trọng. Tôi ra hiệu mình biết rồi. Y tá đi ra ngoài.

Trên thế giới này chuyện tôi ghét nhất chính là nằm viện. Bởi vậy khi những vết thương ngoài da vừa khép miệng, có thể xuống đất đi lại, tôi quyết định về nhà. Hơn nữa cảm giác nằm viện rất hiu quạnh, tôi không có bạn bè gì, ngay cả một người đến thăm hỏi cũng không có.

Nhưng công ty của Thành Huấn hình như đã biết chuyện, ngày thứ ba sau khi tỉnh lại có mấy người đồng nghiệp tốt của anh đến thăm tôi, điều này khiến tôi rất ngưỡng mộ đồng thời lại nghĩ tới Lương Trinh Nguyên, người bạn duy nhất tôi từng có.

Trong số những người đến thăm có người đã từng đưa Thành Huấn về nhà hôm sinh nhật anh, tôi rất vui khi thấy anh ta, anh ta gọi tôi là anh rể, tôi cười với anh ta, liền động đến vết thương, rất đau, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.

Ngoài ra còn có một người nữa, nói thật cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt cô ta. Bộ dạng cô ta chỉ bình thường thôi, ít nhất là tôi thấy thế. Cô ta cứ tự cho mình rất rộng lượng, ra vẻ trước mặt tôi căn dặn Thành Huấn phải làm cái này cái nọ cho tôi.

Tôi không biết có phải Thành Huấn còn đang giận tôi hay không, nhưng anh rất ít nói chuyện với tôi, luôn ngồi ngẩn người một mình, hoặc là ngây ra nhìn tôi.

Tôi muốn xuất viện, bác sĩ không cản được. Chữa bệnh cũng phải tự nguyện chứ, ông cũng không thể xích tay tôi lại đi. Tôi đem về một hòm lớn đầy thuốc viên to viên nhỏ do bác sĩ kê, để hết trên tủ đầu giường, sắp xếp vô cùng gọn gàng. Lúc tôi làm việc này, nét mặt Thành Huấn nhìn tôi có chút khó hiểu.

Tôi phủi tay, mỉm cười nói với Thành Huấn: "Đúng là ở nhà vẫn tốt nhất." Sau đó lại nói: "Em đi nấu cơm nhé."

Đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, chỉ mới cầm thìa xới lên tay, đã bị giật mất, xoay người lại thì thấy Thành Huấn đứng đó, cả người nghiêm nghị, bộ dáng anh hùng lẫm liệt, nhíu mày dường như mệt mỏi muốn chết: "Không nghe bác sĩ nói gì rồi à? Đi về phòng!"

Tôi cười: "Lời của bác sĩ có thể xem là chuẩn mực sao? Em nhiều khi cũng không nghe lời của ông ấy, không có chuyện gì, em chỉ nấu cơm thôi, chẳng lẽ anh không thấy đói?"

"Tôi sẽ gọi thức ăn bên ngoài." Tôi còn muốn nói nữa nhưng Thành Huấn đã đậy kín vung nồi lại. Tôi chỉ có thể hậm hực trở về phòng.

Buổi tối lúc đi ngủ, Thành Huấn vẫn chưa quay về phòng. Gặp tình huống như thế này, trước kia nếu tôi không cùng thức với anh thì cũng phải mặt dày kéo anh đi ngủ. Nhưng từ sau khi gặp tai nạn, tôi không dám. Bạn cũng biết đấy, anh rất ít khi nói chuyện với tôi, cho dù là tôi chủ động tìm anh anh cũng sẽ giật mình kinh ngạc, cả buổi không biết suy nghĩ cái gì.

Anh thay đổi quá nhiều, tình yêu của tôi đã cũng đã không còn thẳng thắn nữa.

Tôi uống thuốc nằm trên giường đếm cừu, một con, hai con, mãi đến khi bọn chúng đều biến thành khuôn mặt của Thành Huấn.

Tôi cũng không biết lệnh điều động của Thành Huấn đã được giải quyết thế nào. Anh làm cho cơ quan nhà nước, không thể tùy ý kháng lệnh được.

Nhưng Thành Huấn, giờ đây em vì anh mà bị thương. Xin anh nhất định phải nhớ cho kỹ điều đó được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro