Chương 2: Chuyện ngày hôm nọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Huấn, cùng ba ba lên núi chẻ củi đi. Mẹ ở nhà trước mắt rất nhẹ nhõm, con mau mau đi giúp ba ba đi."

Phác Thành Huấn rất ngoan, rất nghe lời, từ nhỏ anh đã rất hiểu chuyện, cũng rất thông minh. Anh biết tình hình tài chính của gia đình mình không tốt nên đã từ bỏ cơ hội học tập chỉ để phụ giúp bố mẹ làm việc và kiếm tiền ở nhà. Người chú dạy anh đọc cảm thán một câu thật đáng tiếc, nhưng thực sự không thể chi trả tiền học phí để đi học tử tế, nếu cứng đầu tiếp tục thì cuộc sống của bố mẹ anh sẽ khó khăn hơn. Phác Thành Huấn không muốn điều đó.

Mang theo chiếc giỏ tre được các thanh thiếu niên sử dụng, Phác Thành Huấn ngoan ngoãn đi theo cha mình, từ ngôi làng náo nhiệt đi lên núi. Phác Thành Huấn ngắm nhìn những chú chim bay qua khu rừng, vì anh không ngừng ngắm nhìn những thứ trong rừng, cha anh lại liên tục đưa anh lên núi càng cao càng cao hơn, những suy nghĩ của anh gợi lại, nhắc nhở anh rằng anh nên tập trung nhìn đường, nhưng anh vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể không bị thu hút bởi những thứ trong rừng?

Sau khi hai người đi sâu vào núi, đồng thời đặt giỏ tre xuống. Cha anh chịu trách nhiệm chẻ củi, còn Phác Thành Huấn thì xếp củi vào giỏ tre một cách gọn gàng. Mặc dù Phác Thành Huấn cảm thấy việc đốn củi rất tốn công và nhàm chán, nhưng vì nhu cầu của gia đình nên anh sẽ không phàn nàn bất cứ điều gì mà thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào mọi thứ ở một bên, hy vọng rằng mình sẽ trở thành một người tự do và có thể làm những gì anh muốn làm mỗi ngày.

Trong khi đang suy nghĩ, Phác Thành Huấn đã chất đầy giỏ tre của mình, vì không thể ở lại lâu hơn nên anh nói với cha rằng anh muốn xuống núi đốt củi và giúp mẹ chuẩn bị bữa tối. Ông vẫn có chút do dự, lo lắng cho con mình khi chỉ có một mình đi giữa núi rừng, nhưng vì đường đi không xa và đó là con đường duy nhất không có cỏ dại xum xuê, có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt đất nên ông vẫn đồng ý với Phác Thành Huấn.

"Vậy con xuống núi trước!" Phác Thành Huấn hưng phấn cầm chiếc giỏ tre nặng nề, chậm rãi đi dọc theo con đường không có cỏ dại. Phác Thành Huấn ngâm nga một bài đồng dao lưu truyền trong làng và nhìn lên những con sóc trên cây. Sẽ thật tốt nếu có thể lớn lên nhanh chóng và học cách săn bắn, nhưng nghĩ đến những con vật nhỏ này sẽ mất mạng, Phác Thành Huấn cảm thấy hơi đau lòng.

Chuyện gì vậy? Phác Thành Huấn cảm thấy như có thứ gì đó đang chạy gần đây. Anh nhanh chóng bị thu hút bởi thứ đó và bắt đầu nhìn xung quanh để tìm sinh vật xào xạc, liền nhận thấy một cái đuôi màu đỏ trên bụi cỏ bên phải, có thể đó là một con cáo nhỏ. Anh hào hứng nắm lấy quai giỏ tre rồi phấn khích đuổi theo.

Chắc chắn đó là một chú cáo nhỏ. Chú cáo nhỏ siêu cấp dễ thương. Phác Thành Huấn đã đuổi theo chú cáo không tha, nhưng vì chú cáo nhỏ chạy rất giỏi và chính mình không thể chạy quá nhanh khi mang theo vật nặng nên đã lạc mất chú cáo nhỏ. Cuối cùng, Phác Thành Huấn đành đem theo ánh mắt thất vọng. Lúc này, anh nhận ra mình dường như mình đã chạy quá xa, bốn phía thoạt nhìn như một mặt gương, và anh không thể nhìn thấy con đường đã đi lúc nãy.

"... Ba ba?" Phác Thành Huấn không dám hét lên. Anh biết khu rừng này rất nguy hiểm, nếu cứ hét lên rất có thể sẽ thu hút một con gấu hoặc con sói khổng lồ, thế nhưng không làm như vậy sẽ không ai biết có người bị lạc ở đây. Anh bối rối đi được vài bước, liền dừng lại vì sợ hãi, càng chạy càng xa nên kêu cứu làm sao bây giờ? "Mình nên làm gì... Mình nên làm gì đây..."

Phác Thành Huấn xoa diệu tâm thái, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận, chỉ cần là đường xuống dốc, anh sẽ bước tới nhìn qua, hy vọng có thể nhìn thấy con đường quen thuộc đó.

"Lại chạy lung tung. Nhìn xem, bị con người nhìn thấy coi như rồi, còn để con người lạc vào trong núi. Ta cũng không muốn xử lý những xác chết hôi hám đâu."

Có phải là ảo giác thính giác? Phác Thành Huấn lo lắng quay lại. Phía sau không có gì, không có động vật, không có người, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện. Chẳng lẽ anh đã sớm lên thiên đường từ lâu rồi, chỉ là là bây giờ bản thân còn lưu luyến nhân gian mới có ảo giác như vậy.

"Nếu đến lúc hoàng hôn mà vẫn chưa xuống núi, ta có thể cân nhắc việc đưa ngươi xuống. Ta tốt bụng như thế vì ngươi vẫn còn là một đứa trẻ."

Lại nghe rồi, Phác Thành Huấn bị hai câu này làm cho sợ hãi. Là sơn tặc? Hay một con quái vật? Phác Thành Huấn sợ đến co hai cẳng lên chạy, mặc kệ bây giờ là hướng gì, Phác Thành Huấn chỉ muốn tránh xa nguồn cơn phát ra âm thanh.

Chạy được một lúc, Phác Thành Huấn nhìn thấy một ngôi đền cổ màu đỏ mang phong cách Nhật Bản, nếu anh thực hiện một điều ước ở đây, liệu anh có thể trở về với gia đình một cách suôn sẻ? Phác Thành Huấn không có tiền nên đành thành tâm cúi đầu và thầm đọc trong lòng điều ước của mình, mong rằng điều ước của mình sẽ được thần núi nghe thấy.

Sau khi thực hiện ước nguyện của mình, Phác Thành Huấn đứng dậy và tiếp tục tìm đường xuống núi, nhưng dù đi bằng cách nào, chọn đi lên hay xuống núi, anh cũng không thể thoát ra khỏi khu rừng tựa như mê cung. Mặt trời sắp lặn. Nếu không có ánh sáng của mặt trời, đường xuống núi sẽ khó khăn hơn, cộng thêm những loài ăn thịt lớn sẽ xuất hiện vào ban đêm.

Phác Thành Huấn tiếp tục bước đi và nhìn thấy một luồng ánh sáng chói lóa chiếu xuyên qua khu rừng trước mặt. Có lẽ nếu bước ra ngoài, anh sẽ biết phải đi đâu. Phác Thành Huấn đang háo hức chạy về phía trước, nhưng bên ngoài khu rừng là một mảnh đất trống bên cạnh là vách núi. Ở ngay vách núi, đứng trước mặt anh là một nam nhân, mặc hàn phục sáng màu, chắp hai tay sau lưng như đang chờ mặt trời lặn.

"Ngươi đi lạc à?" Cậu phát hiện Phác Thành Huấn đang trốn sau bụi cây, quay lại nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ, "Hay là ta đưa ngươi xuống núi nhé? Người nhà ngươi hình như đang lo lắng cho ngươi lắm."

Phác Thành Huấn không nghĩ cậu là người nguy hiểm. Có lẽ vì lần cầu nguyện vừa rồi ở đền thờ nên Phác Thành Huấn cảm thấy mình là người được thần núi phái người đến nên Phác Thành Huấn không hề lo lắng mà còn vui mừng, vì anh có thể ra khỏi khu rừng nguy hiểm trước khi mặt trời lặn. Phác Thành Huấn duỗi bàn tay bé nhỏ của mình nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, nhẹ nhàng theo đuôi bước chân cậu xuống núi đến con đường không có cỏ dại.

Ngay khi Phác Thành Huấn đang hào hứng được đưa ra khỏi rừng, cậu dừng lại, từ từ ngồi xổm xuống và nhìn Phác Thành Huấn, người không cao lắm, "Ta chỉ có thể đem ngươi đến đây, lần sau lên núi đừng chạy lung tung nhé."

Người ấy không thể đi xuống cùng mình được sao? Nếu theo cậu ra ngoài, anh có thể đàng hoàng cảm ơn, mời cậu cùng ăn cơm, nhưng Phác Thành Huấn cũng không ép buộc người ta, cậu chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn.

"Anh... Anh là ai? Tôi có thể biết anh là ai không?"

"Ta? Ta là Thủ hộ thần của ngọn núi này." Cậu cố tình để lộ chín chiếc đuôi cáo và đưa tay xoa đầu Phác Thành Huấn.

Có rất ít người từng tận mắt nhìn thấy thần núi. Mọi người chỉ nghe nói về sự xuất hiện của thần núi từ miệng người khác. Phác Thành Huấn hưng phấn nhớ lại sự xuất hiện của cậu, nhất định khi về đến nhà phải nói với cha mẹ rằng mình đã tận mắt chứng kiến thần núi. Hơn nữa, nội dung nguyện vọng tại đền thờ cũng đã được nghe thấy, thần núi sẽ thật sự giúp đỡ phàm nhân.

"Tôi cũng có thể có một Thủ hộ thần sao?"

"Đương nhiên. Chỉ cần Thành Huấn không nói cho người thứ ba biết về cuộc gặp gỡ của chúng ta, ngươi cũng có thể có Thủ hộ thần. Thủ hộ thần đều rất dễ tính." Phác Thành Huấn lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng, "Ta biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng phải cố gắng nhịn xuống, muốn giúp Thủ hộ thần giữ bí mật, họ sẽ xuất hiện lần nữa trước mặt ngươi."

Nói xong, cậu nắm lấy vai Phác Thành Huấn và xoay anh lại. Khi sức lực trên vai anh biến mất, Phác Thành Huấn quay lại, muốn nhìn thần núi lần nữa và chào tạm biệt cậu một cách đàng hoàng, nhưng bóng người đã ở rất xa. Cậu mỉm cười nhẹ, giơ tay tạm biệt Phác Thành Huấn.

Vào lúc hoàng hôn, ánh sáng màu cam chiếu vào toàn thân cậu hết thảy là màu đỏ, cả đuôi và tai của cậu đều như vậy, đích thị là cáo lông đỏ. Thân phận khác của thần núi là Cửu Vĩ Hồ. Phác Thành Huấn nhìn không chớp mắt vào cái đuôi đuôi đung đưa dưới ánh sáng màu cam, mãi cho đến khi mặt trời lặn, cậu lại quay đầu đi.

Dưới ánh trăng cậu thật xinh đẹp.

Phác Thành Huấn tuân theo thỏa thuận và không nói cho ai biết về thần núi, nhưng vì thực sự tò mò về thần núi nên thường chạy lên núi, mặc dù cơ hội nhìn thấy thần núi là rất nhỏ, bởi vì thần núi biết tình hình trên núi và biết có người đến, không muốn gặp con người nên luôn tránh né, hoặc biến thành Cửu Vĩ Hồ ngồi trên cây nhìn con người chạy vòng quanh.

Nhưng Phác Thành Huấn không muốn bỏ cuộc, anh biết rằng thần núi đang theo dõi mình, dù không biết đường về nhà, anh vẫn có thể trở về nhà an toàn vì có gió, lá rơi và âm thanh, anh biết rằng thần núi đang ở đây chỉ dẫn anh hướng về nhà. Liền giữ vững điều này, Phác Thành Huấn sẽ tiếp tục chạy vào núi cho đến khi gặp lại thần núi mới thôi.

Thần núi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, liền nhảy xuống từ trên cây, đi tới phía sau Phác Thành Huấn và bế anh lên: "Nhóc quỷ nhà ngươi thật phiền phức. Cậu muốn tìm ta đến cùng để làm gì? Luôn chạy vào núi làm cái gì? Không sợ bị cáo ăn thịt à? Thịt con nít mềm ăn ngon lắm."

Sau khi nghe thần núi nói những lời đáng sợ như vậy, Phác Thành Huấn không hề sợ hãi chút nào, ngược lại đứng dậy cười hô hô. Thần núi hỏi tại sao lại không sợ, anh trả lời: "Bởi vì thần núi rất giống một đứa trẻ, thoạt nhìn không hề giống người xấu."

"Ta? Nói ta? Bị một đứa trẻ nói rằng ta trông giống chúng? Hẹn gặp lại ở kiếp sau." Thần núi triệu tập tám con cáo đang chạy xung quanh, chúng háo hức đứng dậy và muốn cắn Phác Thành Huấn, nhưng những con cáo đó đều giống như những con cún lớn, không có chút sát thương nào. Thần núi buông tay và để Phác Thành Huấn nhẹ nhàng rơi xuống đất, bị bao vây bởi những con cáo.

Thần núi làm sao có thể bằng lòng làm tổn thương một đứa trẻ thích cậu? Những con cáo đó sẽ không ăn thịt anh, chúng làm như những con cún lớn đang hưng phấn vây quanh anh làm nũng, anh vuốt ve cáo nhỏ, cười vui vẻ nói rằng cáo của thần núi rất dễ thương, được chăm sóc tốt và lông rất dễ chạm vào.

"Thần núi có tên không?" Hai người (và tám con cáo) bước đến đền thờ. Phác Thành Huấn nói điều này sau khi bái lạy xong. Câu hỏi bất ngờ khiến cậu sững sờ hồi lâu, bị hỏi tên tựa như lúc bản thân vẫn là một con người, sau khi trở thành thần núi, không có tên tuổi, chỉ có thân phận và chủng tộc, chẳng hạn như mọi người gọi cậu là thần núi hay Cửu Vĩ Hồ, ngay từ khi mới xuất hiện, tên của cậu đã bị nhân thế lãng quên trong sổ ghi chép sinh tử.

"Kim Thiện Vũ."

Rốt cuộc, đền này đã lâu không được chăm sóc, sau khi bà lão rời đi cũng đã một thời gian dài không có ai tìm tới, mỗi lần đi ngang qua đền này, bà đều sẽ nhẹ giọng nói: "Thiện Vũ à ăn gì đó không? Tôi đã chuẩn bị sẵn một ít trái cây, đến ăn đi." Kim Thiện Vũ nhớ lại lần trước cũng bị hỏi tên năm đó, giọng nói, vẻ mặt của bà, và đôi tay nhăn nheo của bà, cậu nhớ lắm.

"Biết rồi, anh Cáo"

"... Ngươi cũng hỏi tên ta rồi. Tại sao không gọi anh Thiện Vũ mà là anh Cáo?"

"Hắc hắc."

Nhóc quỷ. Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng gõ vào đầu Phác Thành Huấn. Phác Thành Huấn ôm đầu, dùng ngón tay út chỉ vào ngôi đền và vui vẻ nói: "Tôi sẽ lên núi để dọn dẹp ngôi đền!"

Lời hứa của Phác Thành Huấn đã thành hiện thực. Sau đó, anh quả thực đến đền thờ thường xuyên và dùng cây chổi nhỏ để quét sạch bụi bặm và mạng nhện. Với tư cách là Thủ hộ thần, Kim Thiện Vũ nhìn vào đứa trẻ tuổi nhỏ không có nhiều sức lực, lại chỉ vì nghĩ đến ý nghĩ vu vơ của Cửu Vĩ Hồ mà làm không công. Đền thờ này không phải trong một hoặc hai ngày không được dọn dẹp, mà là vài năm, mức độ dơ bẩn của nó không phải thứ gì đó anh có thể dễ dàng hoàn thành.

Nhưng Kim Thiện Vũ đã không nói cho Phác Thành Huấn biết lý do tại sao thần núi lại muốn bảo vệ con người trên mặt đất thay vì bảo vệ những sinh vật trên núi. Thực tế đó quá tàn khốc và có thể khiến một đứa trẻ mất đi niềm hạnh phúc tuổi thơ đáng có.

Nhìn Phác Thành Huấn lớn lên nhanh chóng, một cái chớp mắt liền trở nên cao hơn chính mình, đồng thời cũng thích trêu chọc cậu hơn. Kim Thiện Vũ nhớ lại có lần anh đã chạy lên núi để có khoảng thời gian yên tĩnh một mình với gia đình. Kim Thiện Vũ không muốn xen vào chuyện gia đình của người khác nên cứ ở trên cây nhìn, khi mặt trời sắp lặn, anh vẫn không muốn xuống núi, nhưng khi gia đình biết anh chạy lên núi đều rất lo lắng.

Làm người tốt đến cùng đi.

Kim Thiện Vũ triệu hồi một con cáo nhỏ để dẫn cha mẹ lên núi, sau khi nhìn gia đình đoàn tụ và hòa giải, Kim Thiện Vũ ngồi trên điện thờ và nhìn họ rời đi. Tuy nhiên, Kim Thiện Vũ không ngờ rằng sự tồn tại của mình sẽ bị họ phát hiện. Cả nhà quay lại, và thấy cái đuôi của chính mình.

Rõ ràng là bây giờ cậu đã giấu đi khí lực của mình, cũng đã giấu đi... Chẳng lẽ...

Chiến tranh nổ ra, vua ở khu vực bên cạnh muốn mở rộng lãnh thổ nên chiến tranh khắp nơi, Kim Thiện Vũ đã cố gắng hết sức để bảo vệ ngọn núi và người dân dưới núi, nhưng sức mạnh của bên kia quá áp đảo, chính mình làm như vậy cũng chỉ làm tiêu hao tinh lực. Thực sự không thể bảo vệ bất cứ thứ gì bằng chính sức lực của mình.

Vậy thì ít nhất... Ít nhất hãy để cậu bảo vệ Phác Thành Huấn.

Điều mà Kim Thiện Vũ không nói cho anh biết, sở dĩ các vị thần núi bảo vệ con người là vì sẽ luôn có chiến tranh, sẽ có đủ loại chiến tranh lớn nhỏ, và lý do của chiến tranh chính vì sức mạnh của các vị thần có tác động tiêu cực đến con người, con người không thể chịu đựng được nên họ để các vị thần chiến đấu chống lại sức mạnh của một vị thần khác. Kim Thiện Vũ không thích điều này, nhưng cậu cũng không thể làm gì được.

Cuối cùng, ngọn lửa cháy đến chân núi. Khi Thiện Vũ đến nơi, cậu nhìn thấy cả ngôi làng bị bao vây bởi lửa. Liền dùng bộ lông của mình, lao vào ngôi nhà với ngọn lửa lớn, ôm lấy Phác Thành Huấn đang hấp hối.

Mà người kia chỉ ho vài tiếng, một giây trước vẻ mặt còn đau khổ, nhưng giây tiếp theo lại mỉm cười trấn an vì nhìn thấy Kim Thiện Vũ. Anh đưa tay chạm vào những giọt lệ nơi khóe mắt Kim Thiện Vũ: "Quá tốt rồi... Thủ hộ thần... Của tôi đang ở đây... Khụ khụ..."

"Đồ ngốc, ngươi còn có thể cười..."

"Bởi vì... Tôi rất vui được gặp anh... Bởi vì... Tôi rất thích Thiện Vũ của chúng ta..."

Kim Thiện Vũ không nói nên lời, nắm chặt tay anh bằng đôi tay run rẩy, ôm lấy anh và chạy trở lại đền thờ, dùng năng lực của chính mình để cố gắng hồi sinh anh, nhưng cách nào cũng không được, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn anh lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Ngay khi cậu chuẩn bị hy sinh một chiếc đuôi của mình để đổi lấy mạng sống của Phác Thành Huấn thì tay cậu đã bị giữ lại, Phác Thành Huấn nói: "Được rồi... Thiện Vũ... Đã đến lúc phải chấp nhận hiện thực rồi..."

"Làm sao ta có thể chấp nhận được! Ta không muốn ngươi chết... Ngươi biết rõ ràng mà..."

"Tôi cũng vậy... Nhưng anh đã bảo vệ tôi quá nhiều... Lần này, hãy để tôi bảo vệ anh... Ít nhất... Tôi không thể để anh tiêu hao nhiều năng lượng... Để cứu một người không thể cứu..."

Kim Thiện Vũ nhìn Phác Thành Huấn dần dần mất đi dưỡng khí, cuối cùng cậu thậm chí còn không kịp để cho anh biết hai câu "Ta thích ngươi" và "Ta sẽ tìm thấy ngươi".

—— Ta sẽ gắn linh hồn của một trong những cái đuôi của mình vào linh hồn của ngươi, để sau này ta có thể tiếp tục bảo vệ ngươi, để câu chuyện của chúng ta có thể tiếp tục... Để chứng kiến ​​một kết thúc có hậu mà ta và ngươi xứng đáng có được.

—— Ta là Cửu Vĩ Hồ, một vị thần núi và thậm chí là một Thủ hộ thần. Vì bảo vệ mà sinh ra, vì bảo vệ mà hạ phạm, vì cả đời ta chỉ yêu mình ngươi.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro