Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đăng ký cũng đăng ký rồi, thỏa thuận cũng ký rồi, Thiện Vũ ở một mình trong phòng không nhịn được móc sổ nhỏ ra xem lại, vậy là kết hôn rồi? Cậu nhớ hồi đó, hễ trong thôn có người kết hôn là sẽ làm mười mâm cỗ mời bà con bạn bè đến ăn, không ngờ quá trình kết hôn trong thành phố lại đơn giản như thế.

Trên giấy hôn thú có hai người, một người cao lớn tuấn tú mặt không cảm xúc, một người gầy gò yếu ớt ánh mắt mờ mịt, nhìn thế nào xem thế nào cũng chẳng giống bạn đời, thế mà lại được đặt cùng nhau, trước phông nền đỏ thẫm, vai trái dán cánh tay phải, chụp một bức ảnh tượng trưng cho quan hệ hôn nhân.

Thành Huấn xem giấy hôn thú xong lại lấy mặt dây chuyền có khắc chữ "Huấn" trong túi ra, lật qua lật lại nhìn ngắm. Cậu đeo mặt dây chuyền này từ hồi nhỏ xíu, lúc đó chỉ nghĩ nó là một món đồ chơi, lớn lên rồi mới biết ý nghĩa của nó. Cậu cũng có đồ vật ý nghĩa, vừa hay hai người vẫn chưa mua nhẫn cưới, Thiện Vũ định cho chồng mình một chút bất ngờ.

Từ khi ăn cái lẩu kia, đôi khi Thiện Vũ sẽ xuống bếp làm ít món để ăn cùng Lý Đống, Thành Huấn thì luôn tuân theo nguyên tắc ăn uống lành mạnh của mình, luôn khinh thường rồi kén cá chọn canh với các món ăn.

Hôm nay Thành Huấn về sớm, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, bình thường hắn không nhìn thấy lúc Thiện Vũ nấu ăn nên khá bất ngờ —— điều này làm cho Thành Huấn nghi ngờ rằng mình đã vào nhầm nhà.

Trong bếp, Thành Huấn đeo tạp dề, một tay cầm sạn một tay lắc nồi, trong nồi là thịt bò và ớt bị xóc quay cuồng đã chín, sẵn sàng cho ra đĩa, tổng tài đang quan sát ở cửa phòng bếp âm thầm nuốt nước miếng.

"Tiên sinh, ngài đứng đây làm gì thế?" Tại Luân bị Thiện Vũ tống cổ ra vườn hái hành trở về, nhìn thấy dáng vẻ Thành Huấn lén lút ló đầu vào, yên lặng lấy điện thoại ra chụp một tấm.

"Khụ," Thành Huấn lập tức thẳng lưng lên: "Sao anh đi đường không có âm thanh gì thế?"

"Đây là yêu cầu nghề nghiệp của tôi." Tại Luân đứng thẳng tắp, một tay vòng ra sau lưng, một tay đặt trước người, nhìn vô cùng tao nhã —— nếu bỏ qua hai cọng hành trong tay.

Thiện Vũ quay đầu lại nhìn thấy chồng tan làm về, suy nghĩ một lát, cuối cùng học theo mấy người đã kết hôn mình từng gặp, hô: "Chồng đã về."

"Khụ khụ khụ ——" Lần này Thành Huấn bị sặc thật.

"......" Tại Luân cảm thán trong lòng, thì ra phu nhân cởi mở như thế!

Từ sau khi Thiện Vũ tới, Tại Luân thường xuyên ngồi ăn cơm với họ hơn —— Không còn cách nào, anh thật sự không thể từ chối mong muốn của phu nhân. Thành Huấn thì lại càng không để bụng mấy chuyện này, thậm chí hắn còn cảm thấy thân phận quản gia của Tại Luân màu mè quá, bọn họ vốn lớn lên cùng nhau, nếu không phải mục tiêu cả đời của Thiện Vũ là trở thành một quản gia ưu tú thì anh đã sớm bị Thành Huấn kéo đến công ty làm rồi.

Thiện Vũ múc cho Thành Huấn một chén canh, màu nước canh rất đậm, bên trên còn có một lớp dầu, hương vị mê người quyến rũ làm Thành Huấn cảm thấy vô cùng thèm thuồng.

Chỉ là canh mà thôi, Thành Huấn tự nói với bản thân như thế rồi húp một ngụm, khác với những loại canh thanh đạm bổ dưỡng hắn từng uống, đây là mùi vị cực kỳ đậm đà, vị giác cũng trở nên nhạy cảm hơn dưới sự kích thích của nhiệt độ cao bị khóa bởi váng dầu, "Đây là canh gì?"

"Canh giò heo." Thiện Vũ lấy cho hắn một chén cơm trắng: "Canh hơi mặn, phải ăn với cơm, chan canh vào ăn rất ngon."

Dưới ánh mắt như đang dâng kho báu của Thiện Vũ , Thành Huấn ăn hết một chén cơm chan canh đầy. Giò heo được hầm mềm nhừ, chấm cả da lẫn thịt vào chén nước chấm đầy ớt rồi cắn một miếng, môi răng ngập tràn mùi hương, chén cơm thứ hai biến mất với tốc độ ánh sáng. Khi ăn sang chén thứ ba, tổng tài bắt đầu tấn công thịt bò cay và đậu hủ Ma Bà trước!

Thành Huấn vừa ăn vừa nghĩ trong lòng: Sức khoẻ cút mẹ đi!

Ăn no nê xong, Thành Huấn ngồi trong phòng khách bắt đầu tự kiểm điểm, thân là alpha đứng đầu chuỗi thức ăn, sao lại có thể mất tự chủ như thế?

Thiện Vũ đi tới ngồi xuống bên cạnh Thành Huấn, ngại ngùng nhìn hắn cười.

"Chuyện gì?" Thành Huấn thoáng ngồi thẳng lưng lên.

"Anh đưa tay ra."

"?" Thành Huấn không hiểu gì nhưng vẫn vươn tay phải.

"Bên kia."

"......" Thành Huấn lại duỗi tay trái ra, sau đó lập tức nhận thấy sai sai, Thiện Vũ đang huấn luyện chó đấy à?

Vẫn chưa kịp nổi giận, trên ngón áp út tay trái đã xuất hiện thêm một thứ —— đó là một cái nhẫn bạc nhìn rất đơn giản, bên trên không có trang trí gì hết.

Quý Lương có vẻ hơi căng thẳng, cho đến khi chiếc nhẫn đeo vào tay Trịnh Hiên vừa khít mới thở phào: "Tốt quá, rất vừa."

Thành Huấn không thể ngờ là Thiện Vũ lại chuẩn bị nhẫn cưới, mà nhẫn lại vừa cũ vừa rẻ! Quả thật rất Thiện Vũ mà.

"Ba mẹ em mất rất sớm, em ở với ông nội, đây là thứ ba mẹ để lại cho em. Nếu chúng ta kết hôn, vậy đôi nhẫn này thuộc về chúng ta." Thiện vũ lấy một cái nhẫn khác ra tự đeo lên, rồi nhìn Thành Huấn nở nụ cười.

"......" Ý định muốn tháo nhẫn xuống của Thành Huấn tức khắc tan vỡ, hắn nâng tay nhìn kỹ chiếc nhẫn, vì chất thuần bạc nên rất dễ dàng biến dạng, có thể thấy nó được được gìn giữ rất tốt.

Thôi, mới ăn ké, mang tạm vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro