01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì thành phố cũng đã kết thúc nửa tháng mưa dầm dề liên tục, vòng eo "ông già" của Kim Sunoo rốt cuộc cũng ổn hơn.

Mặc dù nó vẫn căng cứng như tấm thép, lúc gập người sẽ rất đau nhưng vẫn có thể làm cho Park Yeong-Ah một bữa cơm thật ngon.
Park Yeong-Ah là con gái của cậu và Park Sunghoon, năm nay 3 tuổi đã đi nhà trẻ.

Là một bé con cực kì hoạt bát, ầm ĩ cũng rất ngoan ngoãn, nghe lời.

Con bé rất thích cơm của Sunoo nấu, và rất thích Sunghoon đưa nhóc làm này làm kia.
Sunoo đang nấu cơm trong bếp, Yeong-Ah ở phòng khách đang ngồi chơi bỗng nhiên đôi chân nhỏ lạch bạch chạy đến cửa phòng bếp, bập bẹ nói: "Ba ơi, cha nói hôm nay cha sẽ về nhà!"
Sunghoon muốn về nhà?
Ngày hôm nay? Làm sao có thể chứ?
Sunoo bỏ tay ra khỏi eo, quay đầu chớt mắt hỏi: "Thật không? Là cha nói với con sao?"
"Vâng ạ!" Yeong-Ah mạnh mẽ gật đầu.

Sunoo nhìm chằm chằm vẻ mặt khẳng định của con gái một hồi, chợt mừng rỡ cười tít mắt: "Này chắc là nhớ ba rồi, nhớ không chịu nổi nên phải về nè."
"Vậy để ba làm thêm mấy món nữa." Sunoo đột nhiên cảm thấy eo cũng không còn đau nữa, vui vẻ lấy thêm mấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra.

Tự nhiên lại cảm thấy bản thân kích động quá rồi, vẫn chưa nghĩ sẽ làm gì thêm nên vớ lấy cuốn sổ bắt đầu sửa lại thực đơn.
Yeongie thích trứng gà non, bánh cá tuyết, cháo sườn đậu phộng.
Sunghoonie lại thích thịt viên, gan trộn rau, canh gà sò điệp nấu rượu.
Còn thêm hai món chay thanh đạm là măng xào sợi và cải xoăn chần.
Tuyệt vời.

Lúc Sunoo mang cháo đã nấu chín ra thì nghe thấy tiếng Sunghoon mở cửa.
"Cha!" Yeong-Ah quẳng đồ chơi xuống đất, vang giọng gọi Sunghoon, chạy đến ôm lấy chân anh "Cha về rồi ạ!"
Sunghoon đặt chìa khóa cửa lên tủ giày, thuần thục bế Yeong-Ah lên, ôm vững vàng trong lồng ngực.
Sunoo cầm cháo, mắt sáng rực lên: Bế con thôi mà đẹp trai như vậy, đúng là mẫu người đàn ông của mình.
"Nhớ cha hả?"
"Nhớ!"

"Cha cũng nhớ con." Sunghoon mỉm cười xoa mái tóc mềm mại của con gái, giọng nói trầm thấp, ôn nhu, thì thầm vào tai con làm cho Sunoo có chút ghen tị.
Làm sao để Sunghoon cũng có thể nói hai câu với cậu như thế? Cho dù là ghét bỏ hay mắng mỏ cũng được, cũng chả sao.
Sunoo chớp mắt, đặt cháo lên bàn, nhìn Sunghoon cười rộ lên: "Sunghoonie, ăn cơm thôi, có thịt viên nè anh."
Sunghoon lạnh nhạt nhìn cậu: "Cậu nấu cơm à?"
"Dạ, Yeongie nói hôm anh về nên em có làm mấy món anh thích." Sunghoon cởi tạp dề, kéo ghế ra, cong mắt cười, vẫy tay gọi Sunghoon: "Lại đây đi."
Sunghoon im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi về đón Yeong-Ah đi chơi, không có nói sẽ về nhà ăn cơm."
Sunoo đang bày chén đũa, nghe thấy vậy chợt khựng lại, nhưng vẫn nở nụ cười ân cần: "Vậy hai người ăn nhẹ hai miếng đi, ăn cái nào cũng được."
Yeong-Ah nằm trong ngực Sunghoon ngẩn đầu háo hức nhìn anh: "Cha ơi, con muốn ăn trứng gà non do ba làm."
Sunghoon ánh mắt ôn hòa nhìn con gái: "Vậy ăn chút gì đó trước đi."
Sunoo chờ Sunghoon để con ngồi vào ghế nhỏ, giúp con đeo yếm ăn: "Vậy anh với con ăn cơm đi, em đi live stream."
Sunoo là một trong những streamer ưu tú, trò gì cũng có thể chơi, bất kì là lĩnh vực nào.

Lại còn có vẻ ưa nhìn, giọng nói êm tai.

Ngoài ra thu nhập từ nền tảng, còn có donate của người hâm mộ, nhưng vẫn không thấm thía gì so với nhu cầu vốn mà Sunghoon đang khởi nghiệp.
Sunghoon cùng với Jaeyun xây dựng studio, tuy là sản xuất ra nhiều tác phẩm nhỏ thành công vang dội, nhưng nhìn chung chỉ là đủ ăn nên bọn họ ấp ủ một dự lớn hơn – một loại hình trò chơi di động RPG cổ trang quy mô hoành tráng tên là《Thương Hải Tiếu》, về mặt tài chính đang có chút khó khăn.
Vì vậy Sunoo ngoài việc chăm lo cho con gái, toàn bộ thời gian còn lại đều là live stream, thậm chí là thâu đêm đến sáng.
Có một lần cậu live đến nửa đêm tim đột nhiên đau nhói, không thở được, cũng không kêu được, cậu cảm thấy gần như sắp chết đến nơi.

Nhưng cậu còn có thể chịu đựng được, chịu đựng đến khi Sunghoon thành công.

Đến lúc cậu chết đi rồi, Sunghoon và Jaeyun nhất định sẽ ở bên nhau nên cậu tình nguyện live stream đến chết, còn hơn là tức chết khi thấy cảnh này.
Nói tới nói lui, cậu cũng không chắc lâu ngày sinh tình có tồn tại không, liệu có đợi được đến ngày Sunghoon hồi tâm chuyển ý thích cậu trước khi cậu chết? Vậy thì lời quá rồi còn gì.

Sunghoon là người mà Sunoo đã trao trọn trái tim từ lần đầu nhìn thấy, từ những năm cấp 2 là ngây ngốc, lẽo đẽo sau lưng anh đến nay đã hơn mười năm.
Sunoo cũng chẳng phải người tốt lành gì, để ở bên Sunghoon cậu có thể dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng đáng tiếc Sunghoon không thích cậu, anh thích người bạn từ bé của anh là Jaeyun.

Sở dĩ hai người kết hôn là vì trong một lần say rượu bất ngờ tạo ra Yeong-Ah, cha mẹ anh là người theo lối sống cũ, ép anh phải có trách nhiệm với cậu.

Hai là vì anh cần gầy dựng sự nghiệp mà thu nhập Sunoo live stream lại là nguồn hỗ trợ tài chính rất lớn cho anh.
Sunghoon thông minh như vậy, thừa biết lần say rượu là Sunoo cố tình mà ra, cũng biết lý do Sunoo sẵn sàng giúp anh khởi nghiệp.

Trong ngày kết hôn anh không ngừng nhắc nhở anh làm điều này là vì con gái, vì cha mẹ còn vì tiền của cậu, sau này anh sẽ trả lại cho cậu, còn có thể trả lại gấp đôi.
Nói nhiều như vậy ý chính vẫn là "tôi không thích cậu", lời nói kiểu vậy làm sao lọt vô lỗ tai cây của Sunoo, ai biết được sau này sống chung sẽ ra sao?

Sunoo vẫn tin vào mối quan hệ "lâu ngày ắt sẽ sinh tình", tuy bây giờ không có gì chắc chắn, Sunghoon không muốn thấy cậu, không ngủ cùng giường với cậu, thậm chí ngồi chung bàn ăn anh cũng không vui.

Sunoo biết khởi nghiệp rất cực, sợ Sunghoon không chăm sóc bản thân nên bỏ không ít thời gian ra nghiên cứu thực đơn đầy dinh dưỡng.

Sunghoon thường mệt mỏi mà biếng ăn, cậu liền trăm phương nghìn kế trang trí, phối chén đĩa dụ dỗ anh ăn nhiều hơn một chút, nhưng chung quy anh vẫn ăn rất ít.
Sunoo lo lắng đến mức sắp rụng tóc, vừa giúp anh lột vỏ tôm vừa than thở: " Anh ơi, anh ăn ít như vậy mà công việc thì chất đống, sớm muộn sẽ không chịu được.

Đồ ăn em nấu nhiều người khen ngon lắm, mà sao anh ăn ít vậy?"
Sunghoon húp từng muỗng cháo tôm bóc vỏ hỏi: "Cậu muốn biết tại sao không?"
Sunoo gật đầu cái rụp.
"Bởi vì nhìn thấy cậu, tôi lại muốn nôn." Sunghoon bình tĩnh nói, trên mặt cũng không biểu lộ gì, giống như đây là một câu nói rất bình thường.
Sunoo kinh ngạc nhìn anh, rồi từ từ cúi mặt xuống nhìn cái bát tôm bóc vỏ trong tay: "Nếu vậy tôm em lột cho anh, chắc là anh cũng không thèm ăn đâu nhỉ?"
"Ừ." Sunghoon  không nhìn cậu, vẫn tiếp tục ăn cháo.
Sunoo trơ mắt nhìn anh hồi lâu, vẫn mặt dày đẩy chén tôm đã bóc vỏ xong đến trước mặt Sunghoon: "Không ấy anh chịu khó ăn chút đi, được không? Đây là tôm sống tươi lắm, rất khó mua."
Sunghoon không trả lời.
"Anh ăn một chút thôi, em hứa sau này sẽ không ăn cơm chung với anh nữa đâu, được không anh?" Sunoo thấy anh không thèm nó ngàn gì đến mình, tay cậu quơ qua quơ lại trước mắt anh: "Có được không, Sunghoonie? "
Sunghoon im lặng không lên tiếng gắp lấy một miếng tôm.
Sunoo thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt cười cong cong, ôn nhu nói: "Sunghoonie , anh ngoan quá à."

Kể từ đó, Thẩm Kham Dư không còn ngồi trên bàn cơm nữa.

Sunghoon nhìn thấy cậu sẽ ăn không ngon, có thể vì không nhìn thấy anh nên Sunoo cũng không đói bụng, cậu mua một đống thức ăn nhanh nhét đầy dưới giường giải quyết gọn lẹ 3 bữa sáng – trưa – tối.
Thời gian đầu ăn vẫn thấy ngon, nhưng càng lâu ngày không hiểu vì sao cậu càng kém ăn, dạ dày đôi lúc sẽ đau, cậu ăn cũng ít đi nhiều.

Có lúc một chén cháo tiện lợi nhỏ, cậu chỉ ăn có mấy muỗng, phần còn lại đem cất vào tủ lạnh, sau lại đem hâm lên ăn tiếp.
Cứ như vậy mà tích góp được rất nhiều tiền, ngoài việc mua cho Sunghoon và Yeong-Ah nhiều đồ ăn thật ngon còn có thể mua thêm mấy bộ quần áo đẹp.
Sunoo mỗi lần mua về được đồ tươi ngon hay quần áo mới đều sẽ tự đắc: "Mình là một người vợ hiền, đảm đang như vậy ảnh tìm ở đâu mà ra? Sunghoonie chắc sẽ sớm bị mình mê hoặc thôi."
Sunoo sống rất lạc quan, lại còn rất dễ thỏa mãn bản thân.

Sunghoon chỉ cần hơi hơi hòa hoãn thái độ, lơ đãng cười nhẹ một chút, liếc nhìn cậu một cái, nói với cậu thêm một câu là cậu vui đến nhảy cẩn lên rồi.

Còn cho rằng có thể Sunghoon đang dần hồi tâm chuyển ý với cậu, anh đối với cậu là tim đập bịch bịch bịch.
Cậu cũng thừa biết là mình ảo tưởng, nhưng mà nhân sinh ngắn ngủi, tìm niềm vui trong cái khổ thì có làm sao.

Sunoo về lại phòng của mình, lấy trong tủ ra hộp cháo hồi sáng, pha thêm tí nước nóng ăn kèm với củ cải, cảm thấy no rồi thì bắt đầu mở live stream.
Dạo này trời rất hay mưa, Sunoo đau thắt lưng nên không live stream gì.

Hôm nay lưng đỡ đau nhiều, live một cái dài hơn 4 tiếng, lúc xuống live trời cũng đã tối.
Cậu ra khỏi phòng, trong nhà không có ai, trên bàn là đồ ăn đã nguội ngắt.

Cậu đứng gần cạnh bàn một lúc mới sắn tay bắt đầu dọn dẹp.
Thật là lãng phí quá, nhưng mà ai bảo cậu tự mình đa tình chứ.

Hôm nay là 15 tháng 11, Sunghoon sao mà ở nhà ăn cơm cho được?
Vì hôm nay là sinh nhật của Jaeyun mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro